Không như mong muốn (2)
← Ch.063 | Ch.065 → |
Lý Noãn suy nghĩ một chút, dường như cũng có chuyện như vậy, chỉ có thể đau buồn chuyển đôi đũa sang phía miến cải trắng hầm cách thủy, làm bộ đáng thương ăn thức ăn thanh đạm, trong mũi đều là mùi vị mê người của thịt ớt, trong lòng bị tra tấn vô cùng, nhìn mọi người vui sướng ăn thịt ớt, nàng vuốt bụng âm thầm thở dài..
Con à, mẹ con chỉ vì con, thức ăn ngon trước mặt cũng không thể ăn nhiều, sau này nếu con không nghe lời của mẹ, mẹ sẽ lấy mông đè chết con đấy......
Ăn xong cơm tối, Lý Noãn mới bắt đầu chỉnh sửa lại thu hoạch hôm nay, tính toán tiền chuyên cần của mỗi người trong nhà cũng ghi chép toàn bộ vào trong sổ sách.
Lý Văn đỡ Lý Đức tập đi ở trong sân một lát, đưa ông trở lại trong phòng, mới đến chỗ Lý Noãn nói rõ chuyện lúc buổi chiều tối nay.
Vừa vào phòng, thấy Lý Noãn chống cằm ngồi ở trên kháng ngẩn người, đã đi qua cười, hỏi: "Nhị muội, đang suy nghĩ gì đấy?"
"Ồ, thì ra là đại ca." Lý Noãn lấy lại tinh thần, cười nói: "Không nghĩ gì, đang rối rắm đặt tên cho con sau khi ra đời."
"Không bằng theo họ Lý của chúng ta?" Lý Văn ngồi vào trên kháng, cười đề nghị.
"Như vậy không tốt lắm đâu." Lý Noãn lý trí lắc đầu nói: "Vừa nghe cũng biết nó không có cha, người khác hỏi tới muội không biết sẽ nói cái gì."
"Cũng đúng, vậy nhị muội cảm thấy nên họ gì?" Lý Văn cẩn thận suy nghĩ một phen, cũng cảm thấy lời này có lý, thì cười hỏi.
Lý Noãn dí dỏm trừng mắt nhìn, nói: "Dù sao cũng không biết cha nó là ai, không bằng tìm cái họ mà muội thích, họ...... Ừ, Bách Lý đi, hi vọng sau này đứa bé của muội có thể trở thành là Bách Lý Thiêu Nhất (Bách Lý là trăm dặm), ngàn dặm chọn một, ngàn dặm mới tìm được một, thậm chí còn là cường giả thiên hạ vô song."
"Đã như vậy, không bằng gọi là Bách Lý Vô Song luôn, tên con trai hay con gái đều thích hợp." Lý Văn cười nói.
"Vâng, vậy cái tên này luôn, hôm nào nói một tiếng với cha mẹ." Lý Noãn rất hài lòng gật đầu một cái.
Ở thời đại này, đặt tên cho con cái là chuyện của trưởng bối, coi như mình lấy, cũng phải báo với trưởng bối một tiếng, trưng cầu sự đồng ý của bọn họ.
Quyết định chuyện đặt tên, Lý Noãn mới nhớ tới, hỏi: "Đúng rồi đại ca, huynh tới có chuyện gì không?"
Lý Văn cười nói: "Chỉ muốn hỏi một câu, nhị muội có ý kiến gì với hai người Lý Nhất Thông và Vương Đông?"
"Để cho muội nói, muội cảm thấy Lý Nhất Thông rất giảo hoạt, Vương Đông ấy à, là một quân cơ rất thuận tay, đại ca cảm thấy thế nào?" Lý Noãn nói xong, dí dỏm trừng mắt nhìn.
Nhìn bộ dạng xảo quyệt của nàng, Lý Văn không khỏi nhíu lông mày, có chút kinh ngạc hỏi: "Nhị muội, có phải muội đoán được gì rồi phải không?"
"Thì cũng chỉ đoán được những lời nói của đại ca lúc ăn cơm mà thôi." Lý Noãn rất không khiêm tốn cười nói.
Nàng là đại sư dưỡng sinh, cũng là người lăn lộn ở trên thương trường, những thủ đoạn của Lý Nhất Thông, nàng nhìn thấy mở đầu cũng sẽ biết được sau đó, hoàn toàn không cần nghĩ.
"Thật đúng là chuyện gì cũng không gạt được muội." Lý Văn không khỏi bất đắc dĩ cảm khái một câu, chủ động phân tích chuyện buổi tối, "Người truyền tin được Lý Nhất Thông phân phó, tới rất sớm, nhưng vẫn ở phía xa nhìn, đợi cho Vương Đông và huynh xảy ra tranh chấp, hắn mới chạy đến giả bộ như mới chạy đến, không phải là để cho chúng ta nhớ kỹ ân tình của Lý Nhất Thông sao, đáng tiếc người truyền tin giả bộ không giống, nói tới nói lui làm liền mạch không hổn hển, thêm nữa huynh đã sớm phòng bị với ông ta, một chiêu không có tác dụng với chúng ta.".
"Đại ca, cũng đừng quên, một chiêu này có tác dụng với cha chúng ta." Lý Noãn cười nhắc nhở một câu, ở chỗ sâu trong con ngươi xẹt qua ánh sáng cơ trí.
"Đây cũng là một vấn đề." Lý Văn không khỏi khẽ nhíu lông mày, ngược lại đề nghị: "Nhị muội, chúng ta nên sửa lại tật xấu của cha rồi, tiếp tục như vậy nữa không được."
"Không, đại ca, chúng ta còn phải chờ một thời gian nữa." Lý Noãn cười lắc đầu, "Ít nhất phải biết rõ ràng chuyện giữa nhà cũ và cha đã rồi mới tính đến. Thật lâu trước muội đã nhìn ra, cha và mẹ khác nhau, mặc dù mẹ luôn nhẫn nhịn chịu đựng mọi chuyện, tính tình cũng dịu dàng, nhưng mà trong lòng luôn thấy rõ ràng tất cả mọi chuyện, cho nên hôm đó muội mới dám hạ liều thuốc mạnh uốn nắn bà. Nhưng cha lại không nhìn rõ ràng, thật ra thì cha rất thông minh, huynh thấy không khi chúng ta nói móc nhị bá, ông lập tức có thể hiểu được, nhưng phương thức ông đối xử với người khác lại không giống với tư duy của người bình thường, dường như hình ảnh của người khác còn chưa đi vào trong lòng ông, tiến vào khúc cong, tiến vào trong ngõ cụt cuộc sống tốt đẹp."
Lý Noãn nói xong, không nhịn được nhíu mày, rơi vào im lặng, Lý Văn cũng không mở miệng nói chuyện.
Đối với tình huống không có cách nào giải thích hợp lý này, may là đầu óc hai huynh muội thông minh, nhất thời cũng không có biện pháp nghĩ ta nguyên nhân trong đó.
Một lát sau, Lý Văn mới cười nói sang chuyện khác: "Vừa nhắc tới nhà cũ, hôm nay ngược lại có chút kỳ quái, theo lý thuyết, nghe Vương Đông dẫn người đi chặn huynh lục soát tìm bạc, nhất định đám người nhị bá sẽ tới tham gia náo nhiệt nhưng bọn họ lại không đến."
"Có lẽ là có chuyện gì đó kéo chân, mà mặc kệ ông ta, không đến mới tốt hơn, tốt nhất vĩnh viễn đừng đến, cách tốt nhất cách chúng ta càng xa càng tốt, đó mới tốt nhỉ." Lý Noãn bắt đầu mơ ước.
Vậy mà thực tế luôn không như mong muốn, vừa rạng sáng ngày hôm sau, Lý Noãn mới vừa tỉnh ngủ, đang muốn ngủ nướng thêm một giấc nữa, đã nghe được gào thét bên ngoài viện.
"Sắp chết, sắp chết rồi, lão tứ, vợ lão tứ, chuyện như vậy các ngươi không thể không giúp một tay! Ta thật là mạng khổ, quen biết một người như vậy.... ." Đi tới một chỗ bên ngoài sân nhà Lý Noãn, Vương thị bắt đầu hắng giọng lớn tiếng gào, không có bao nhiêu lâu, hàng xóm cũng bị bà ta bắt đầu trách móc.
"Xảy ra chuyện gì, xảy ra chuyện gì vậy?" Tô thị nhanh nhẹn mặc y phục xong đi ra, vội vàng ra khỏi gian phòng đi mở cửa.
Cửa vừa mở ra, đã nhìn đến một đám người trong thôn vây ở ngoài cửa viện, Vương thị ngồi ở ngưỡng cửa khóc lớn, nhưng chỉ nghe tiếng khóc chứ không thấy nước mắt.
Thấy Tô thị ra ngoài, Vương thị lập tức khóc lớn hơn, âm thanh thê thảm, nói: "Đại ca bài bạc thua, người ta tới cửa đòi bạc, nói nếu không đưa, sẽ lấy mạng của chúng ta, chuyện này phải làm sao đây, vợ lão tứ à, muội không thể để mặc như thế......"
"Nào có nghiêm trọng như vậy...... Thua, thua bao nhiêu bạc?" Tô thị đang muốn đồng ý, nhớ tới lời nói của Lý Noãn, do dự một chút, vòng vo hỏi tình huống trước.
Thấy Tô thị không đồng ý, Vương thị sửng sốt một chút, sau đó càng thêm thảm đạm khóc lớn, nói: "Một trăm lượng bạc, một trăm lượng bạc đấy!"
"Gì? Một...... Một trăm lượng bạc?" Tô thị giật mình trợn to mắt, thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi của mình.
Đám người vây xem càng thêm hít vào một ngụm khí lạnh.
Một trăm lượng bạc, đây quả thực là con số khó có được, thật sự là đập nồi đập chậu cũng không gom đủ được, chỉ là gần đây nhà Lý tứ phát tài, còn mua đất đai......
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cũng không chen miệng vào.
Vương thị thấy thế, càng lớn tiếng khóc la ầm lên: "Vợ lão tứ a, cũng không phải muội không biết, tất cả bạc của nhà cũ, đều dùng vào việc xem bệnh cho lão thái thái rồi, một đồng cũng không lấy ra được, nào có một trăm lượng bạc đưa người ta chứ, vợ lão tứ à, lão gia tử, lão thái thái cũng gấp đến tức giận rồi, nếu tiếp tục như vậy, sẽ sinh bệnh nặng hơn đấy!"
"Chuyện này......" Tô thị khổ sở nhìn Vương thị, lại nhìn người trong thôn vây xem ngoài cửa, nhất thời cũng không biết nên mở miệng thế nào.
Một trăm lượng bạc, đó cũng không phải là con số nhỏ gì, bà làm gì có?
Về phần tìm Lý Noãn và Lý Văn lấy tiền, bà sẽ không nghĩ tới. Không nói tiền kia thuộc về ai, dựa vào Lý Noãn và Lý Văn khổ sở lắm mới kiếm được tiền mua 20 mẫu đất, bà không thể mở miệng nói Lý Noãn đưa tiền cho nhà cũ được.
Thấy Tô thị dường như không muốn đáp ứng, lúc này Vương thị tóm lấy hai tay Tô thị, càng thêm lớn tiếng: "Vợ lão tứ à, các ngươi cũng không thể thấy chết mà không cứu, không phải chỉ một trăm lượng bạc thôi sao, đây cũng chỉ là chuyện đơn giản với các ngươi thôi mà, không phải ngày hôm qua các ngươi kiếm được một trăm lượng bạc sao, đây chính là chuyện cả thôn đều biết, chẳng lẽ các ngươi muốn trơ mắt nhìn chúng ta chết sao vợ lão tứ, ngươi không thể ác tâm như vậy, lão thái thái......"
"Nhị tẩu tử, nhà ta nào có bạc, các người đang làm khó người mà?" Tô thị bị Vương thị kéo tay đến phát đau, nghe Vương thị kéo chuyện lên đầu lão gia tử lão thái thái, cũng có chút nóng nảy.
Nhà bà nào có bạc, cũng là Vương Đông loan tin ra ngoài, bà đi chỗ nào lấy bạc cho bà ta đây?
Vương thị đâu chịu tin, nghe xong lời này, chợt đẩy Tô thị ra, đẩy Tô thị lảo đảo thiếu chút nữa té ngã, chính bà ta đặt mông ngồi xuống trên mặt đất sát ngưỡng cửa, bắt đầu la lối om sòm mắng to: "Vợ lão tứ, ngươi thay đổi rồi! Ngươi lòng dạ đen tối, ngươi ác độc, không phải chỉ một trăm lượng bạc thôi ư, có thể quan trọng hơn mạng người à? Ngươi thật độc ác, có ý muốn hại chết chúng ta mà!"
Tô thị bị nói đến sắc mặt lúc trắng lúc xanh, ngây tại chỗ không biết trả lời như thế nào, người chung quanh cũng bắt đầu chỉ chỉ chõ chõ.
hết chương 60.
← Ch. 063 | Ch. 065 → |