Vay nóng Homecredit

Truyện:Cảnh Sát Có Người Yêu - Chương 36

Cảnh Sát Có Người Yêu
Trọn bộ 97 chương
Chương 36
0.00
(0 votes)


Chương (1-97)

Siêu sale Lazada


Hừm... khi Diệp Tử thử đẩy ra Tần Tiểu Mặc, thời gian đã giống như ốc sên lết qua 5 phút. Diệp Tử cảm thấy miệng đều mỏi, nhưng thật vất vả Tần Tiểu Mặc mới có một cơ hội như này, làm sao có thể đồng ý buông cô ra. Nên lại liếm hơn mười giây nữa mới chịu buông tha Diệp Tử.

Em là con cún sao! Diệp Tử tức giận nói.
Cũng không phải, động tình khống chế không được nha.  Tần Tiểu Mặc liếc Diệp Tử một cái. Diệp Tử bị Tần Tiểu Mặc chọc cho hé miệng cười không ngừng, mật ngọt trong lòng cảm giác sắp trào ra ngoài.
Đứng lên, ép tới khó chịu.  Diệp Tử nhỏ giọng nói.
Không dậy nổi, chị đã đáp ứng em đâu.  Tần Tiểu Mặc nổi tính xấu đùa dai, hôn lung tung lên mặt Diệp Tử, mỗi chỗ đều hôn một chút. Diệp Tử muốn trốn cũng không có chỗ trốn, gấp đến mức chỉ biết nhích tới nhích lui.
Có đáp ứng hay không? Tần Tiểu Mặc lại hỏi một lần nữa.

Diệp Tử nghĩ nghĩ, thấy Tần Tiểu Mặc lại muốn hôn lên mặt mình, vội vàng gật đầu đồng ý.

Chị đáp ứng rồi? Tần Tiểu Mặc xác nhận lại.
Ừ.  Diệp Tử gật gật đầu, có chút thẹn thùng quay mặt đi.

Bà xã ngự tỷ nữ vương thẹn thùng! Bóng đèn trong đầu Tần Tiểu Mặc lại sáng lên, tâm tình liên tục dâng cao, rốt cuộc cũng an toàn rơi xuống đất.

Đi! Tần Tiểu Mặc rời khỏi người Diệp Tử, sau đó một tay kéo chị Diệp đi.
Đi chỗ nào? Diệp Tử thật là khó hiểu.
Về nhà về nhà.  Tần Tiểu Mặc lôi Diệp Tử ra khỏi ghế sau, nhét vào ghế lái, còn mình vòng qua đầu xe ngồi vào ghế phụ.
Về nhà để làm gì? Diệp Tử cảm thấy đêm nay Tần Tiểu Mặc tám phần là điên rồi... câu nào nói ra cũng làm cô không hiểu được.
Về nhà thay quần áo nha, chẳng lẽ chị mặc như vầy để đi hẹn hò? Tần Tiểu Mặc cười hì hì nói, từ khi Diệp Tử vừa tiếp nhận mình, miệng của cô càng mạnh dạn hơn.
Hẹn hò? Diệp Tử nhìn đồng hồ trên xe, khẽ giật mình.
10 giờ.  Đã là 10 giờ tối, hẹn hò gì nữa.
Đúng vậy đúng vậy, chúng ta đêm nay đi ăn thức ăn nhanh đi! Tần Tiểu Mặc hưng phấn xoay tới xoay lui trên ghế, không có nửa phần yên tĩnh, Diệp Tử nhìn mà đau cả đầu.
Sao lại là thức ăn nhanh? 
Bởi vì chỉ có cửa hàng thức ăn nhanh mới mở suốt 24 giờ! Tần Tiểu Mặc đương nhiên nói. Diệp Tử thở dài, đây là cái gì tư duy đây...
Chị đưa em về nhà.  Diệp Tử khởi động xe, không quan tâm đến đề nghị kỳ quái của Tần Tiểu Mặc.
Không về nhà đâu! Tần Tiểu Mặc nói.
Chúng ta vừa mới cùng một chỗ. Ôi, em không muốn về nhà, không muốn về nhà, muốn hẹn hò...  Tần Tiểu Mặc bắt đầu xấu tính làm nũng, dù sao ý chính vẫn là không muốn về nhà, một đêm tốt đẹp cùng người đẹp chính là ý nghĩ từ lâu của cô.
Vậy thì quay về chỗ chị đi.  Vừa vặn xe chạy đến một ngã rẽ, Diệp Tử quyết đoán đánh tay lái, chạy qua hướng bên phải. Tần Tiểu Mặc không lẽ trong đầu không biết rõ sao, bất quá cứ theo ý chị Diệp thôi.
Cũng tốt.  Tần Tiểu Mặc vui vẻ quơ quơ chân, cảm thấy có chút khó chịu, liền thoát chân ra khỏi giày cao gót.
Xong rồi! Tần Tiểu Mặc toát ra một câu, thiếu chút nữa làm Diệp Tử phát hoảng.
Làm sao vậy? 
Chúng ta bỏ anh Tiêu Nhuận ở lại kia rồi! Tần Tiểu Mặc nói.
Giờ em mới nhớ tới à, trễ rồi.  Diệp Tử trở mình xem thường, hy vọng Tiêu Nhuận có thể tự mình giải quyết, nếu như có thể thuận tiện giúp mình thu dọn chiến trường vậy thì càng tốt.

Trên thực tế... sau khi hai người bọn họ đi rồi, Tiêu Nhuận vô cùng bình tĩnh kỹ càng phân tích tỉ mỉ một chút chuyện vừa phát sinh, sau đó lại phát biểu một vài lời, lúc mọi người dưới đài còn đang sững sờ, hắn tiêu sái đưa lại micro cho người chủ trì, sau đó xuống đài.

Vẫn là ở nhà thoải mái nhất! Diệp Tử mới vừa mở cửa, Tần Tiểu Mặc liền chạy vội vào trong phòng, nằm ngã lên sopha, phi thường thân thiết cọ cọ trên ghế sopha mềm mại.

Diệp Tử sủng nịch cười cười, xoay người đóng cửa lại, lại cầm lấy điều khiển mở máy điều hoà.

Lại đây ngồi.  Tần Tiểu Mặc ngồi dậy, vỗ vỗ chỗ bên cạnh, còn thuận tiện giơ hai tay mở ra cái ôm ấm áp của mình.
Tắm rửa đi.  Diệp Tử liếc qua Tần Tiểu Mặc, quyết định bất quá bị ăn đậu hũ.
Buổi chiều không phải tắm qua rồi sao? Tần Tiểu Mặc cọ xát không muốn đi tắm rửa.
Bẩn, tắm lại.  Diệp Tử đi tới kéo Tần Tiểu Mặc, sau đó lần thứ hai nhét cô vào phòng tắm.
Oh Không có quần áo.  Tần Tiểu Mặc ở trong phòng tắm la lên.
Mặc của chị.  Diệp Tử nói xong cũng đi về phòng của mình, cô cũng cần phải tắm.

Vả lại cô còn phải tắm nhanh hơn cô nàng kia một chút, nếu không ai đưa quần áo cho cô ấy đây, Diệp Tử hít sâu một hơi.

May mắn Diệp Tử tắm rửa tương đối mau, sau đó cầm quần lót nội y cùng áo ngủ đi ra khỏi phòng, áo ngủ nội y là của mình, quần lót là mới mua sau này, dù sao các cô cũng đã quan hệ đến mức này, nội y đã dùng qua chắc cũng không có sao, Diệp Tử thầm nghĩ.

Nhưng khi cô đem nội y tới phòng tắm rồi mới biết kỳ thật vẫn là có sao, bởi vì...

Chị Diệp, nội y này là của chị sao? 
Ừ. 
Em nhỏ hơn chị mà! Tần Tiểu Mặc khóc không ra nước mắt, ở trong phòng tắm khoa tay múa chân, cô không có đồi núi như Diệp Tử mà...
A, thì ra là như vậy...  Diệp Tử gật gật đầu, khóe miệng hiện ra tươi cười, sau đó xoay người.
Vậy đừng mặc. 

Tần Tiểu Mặc ở trong phòng tắm đỏ mặt, sau đó nhìn nhìn mình trong gương, cắn răng một cái, không mặc thì không mặc!

Kết quả chính là Tần Tiểu Mặc thật sự không có mặc.

Thật sự nhìn đoán không ra sao? Tần Tiểu Mặc quấn quít hỏi Diệp Tử.
Nhìn đoán không ra.  Diệp Tử mặt không đỏ tâm không khiêu mà lắc lắc đầu, tiếp tục việc trong tay mình.
Không phải đâu, cũng không phải rất nhỏ, hồi trung học mỗi ngày mẹ đều làm sườn hầm đu đủ cho em ăn đó.  Tần Tiểu Mặc cúi đầu nhìn nhìn, sau đó lại ngắm ngắm Diệp Tử, hình như là to hơn mình -__-!
Nhìn đi đâu vậy! Diệp Tử liếc Tần Tiểu Mặc một cái, da mặt người này thật dày.
Ừm... cũng đâu sao, dù sao mai mốt cũng phải nhìn.  Tần Tiểu Mặc cười tủm tỉm từ phía sau ôm eo Diệp Tử, eo nhỏ tinh tế có xúc cảm tốt lắm, Tần Tiểu Mặc nhịn không được thoải mái mà hít một hơi, thực thỏa mãn.

Diệp Tử xoa tay Tần Tiểu Mặc, đột nhiên cảm thấy rất hạnh phúc, chưa từng có hạnh phúc qua như vậy.

Mai mốt phải làm sao đây? Diệp Tử nhỏ giọng hỏi han.
Yên tâm đi, từ từ sẽ đến, chuyện gì cũng sẽ lắng đọng lại.  Tần Tiểu Mặc nhẹ nói, tựa vào lưng Diệp Tử dùng mặt cọ cọ.
Hai ngày sau chị phải trở về Anh.  Diệp Tử hít một hơi.
Tháng sau nghỉ ngơi em đi thăm chị.  Tần Tiểu Mặc nói.
Ừ. 
Em dấn thân vài năm nữa, ba mươi tuổi liền từ chức sống cùng chị.  Tần Tiểu Mặc cắn răng nói.

Diệp Tử không nói gì, cô không biết nên nói cái gì, Tần Tiểu Mặc thích công việc này đến thế, làm cho cô ấy hạ quyết định như vậy tự cô cũng biết là có bao nhiêu khó khăn, cô thật sự cảm động. Chỉ là... sự tình sau này ai biết được.

Thật đó, tin tưởng em được không? 
Ừ. 
Được rồi, ngày đầu tiên bên nhau, không cần nói nhiều vấn đề như thế. Nghĩ nhiều dễ gặp chuyện không hay, tụi mình cứ như vậy từng ngày từng ngày trôi qua, vậy là tốt rồi.  Tần Tiểu Mặc buông tay ra, đến trước mặt Diệp Tử, nhón chân nhẹ hôn Diệp Tử.
Ừm, về sau lại nói.  Diệp Tử nghe theo Tần Tiểu Mặc.
Ừ, bây giờ, tụi mình làm pudding đi, pudding thật ngọt ngào.  Tần Tiểu Mặc lôi kéo Diệp Tử vào phòng bếp.

Tần Tiểu Mặc tựa hồ đặc biệt yêu thích làm bếp, nhất là làm cho Diệp Tử ăn.

Lấy cái gì làm? 
Ngày hôm qua đi siêu thị em có mua nguyên liệu, còn trong tủ lạnh.  Tần Tiểu Mặc vốn là tính làm cho Diệp Tử ăn trước khi rời đi, dù sao hôm nay đặc biệt cao hứng, cứ làm trước cũng được.

Diệp Tử chớp chớp đôi mắt, cô cư nhiên đều không có phát hiện.

Chị thích ăn nào loại? Pudding trứng, pudding caramen hay là pudding trái cây? Ngày hôm qua em mua... xoài, còn có kiwi. 

Diệp Tử tự hỏi một chút, vẫn là cảm thấy pudding caramen tương đối hợp khẩu vị của mình, kỳ thật lúc ở Anh, Alma cũng thường xuyên đi mua cho mình để uống trà, cô thích đồ ngọt ở cửa hàng dưới lầu Viễn Duy, mua chỗ nào ăn cũng thấy không ngon bằng.

Được rồi, vậy làm caramen. 
Đường cát, nước... bột.  Tần Tiểu Mặc đem đường cát và nước rót vào trong nồi, mở gas. Cầm một đôi đũa đưa cho Diệp Tử.
Giúp em khuấy, cứ khuấy thấy vàng nâu, khuấy đến đặc lại mới được. 
Ừ.  Diệp Tử tiếp nhận chiếc đũa bắt đầu khuấy, ánh mắt lại nhìn Tần Tiểu Mặc.

Chỉ thấy Tần Tiểu Mặc lấy ra vài cái trứng gà trong tủ lạnh, đập bỏ vào chén, cũng bắt đầu đánh trứng. Đánh xong lại bỏ qua một bên, nhận đũa từ tay cô, tiếp tục khuấy đường cát trong nồi.

Chắc là được rồi.  Tần Tiểu Mặc tắt bếp, đổ đường cát sềnh sệch vào trứng gà đã đánh lúc nãy, tiếp tục đánh.
Lấy sữa ra làm nóng, cho vào chút tinh dầu hương thảo. 

Diệp Tử hoàn toàn chỉ là trợ thủ, nhưng là có đôi khi làm trợ thủ cũng tốt, Diệp Tử nghĩ như vậy.

Ừ.  Diệp Tử rất ít làm những chuyện thủ công, càng miễn bàn nấu cơm, nhưng chuyện nhỏ này cô vẫn sẽ làm. Tuy rằng không thích nhưng cũng làm nóng sữa tốt lắm.
Vậy được rồi.  Tần Tiểu Mặc đổ sữa vào quấy đều, sau đó đem khuôn đúc nhét vào bên trong lò nướng.
Rất đơn giản phải không? 

Tần Tiểu Mặc vừa rửa tay vừa quay qua hỏi Diệp Tử.

Phiền phức.  Nếu một mình cô khẳng định sẽ không đi làm mấy việc phiền như này.
Chị thiệt là không có tình thú gì, họ chuẩn bị phòng cho chị có cả lò nướng và nhiều phương tiện khác, còn có thể làm bánh ngọt nữa. 
Ừm Diệp Tử không phủ nhận mình là một người không có tình thú.
Nếu chị thích ăn em sẽ dạy A Mai làm, như vậy em không ở đó thì chị cũng có thể ăn được.  Tần Tiểu Mặc lôi kéo Diệp Tử đi ra ngoài phòng khách.
Em làm.  Có chút thời điểm rõ ràng là cùng một việc, nhưng đổi một người làm là có thể trở nên phi thường ôn nhu, Diệp Tử cảm thấy không ai sẽ ôn nhu được như Tần Tiểu Mặc, đại khái là như vậy đi.



Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-97)