← Ch.048 | Ch.050 → |
Sắc mặt Hà Dĩ Kiệt tái nhợt, không xác định nổi, anh đứng ở nơi đó cực kỳ xấu hổ, hai bàn tay nắm chặt lại thành nắm đấm. Đỗ phu nhân trong lòng nóng như lửa đốt, hung hăng trừng liếc mắt nhìn Đỗ Phương Phương, đang định mở miệng giải vây thì Hà Dĩ Kiệt cắn răng một cái, nhẹ nhàng mở miệng, nhưng giọng điệu lại như chém đinh chặt sắt: "Được, cứ dựa theo như lời em đã nói, tạm thời chúng ta sẽ ở riêng."
Trên gương mặt của Đỗ Phương Phương, thần sắc cao ngạo thoáng cái lập tức như bị treo ở giữa không trung. Suốt nửa tháng nay, biểu hiện của Hà Dĩ Kiệt vẫn luôn một mực ăn nói khép nép, cho dù cô có cố tình gây sự như thế nào anh vẫn bao dung vô điều kiện. Lần này bị ông ngoại đuổi về nhà, trong nội tâm cô vẫn hết sức không cam lòng. Cục tức giận kia vẫn đang còn làm ổ ở trong lòng cô, chưa hoàn toàn bị đánh tan. di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn Cô nhất định phải để cho Hà Dĩ Kiệt biết rõ, cô để ý cái gì, cô nhất định phải làm cho anh một lần lại một lần cầu xin cô, bù đắp lại cho cô, muốn anh phải hiểu rõ, hà Dĩ Kiệt anh đã lừa gạt thì Đỗ Phương Phương cô sẽ không tha!
Trở về trên đường cô đã suy nghĩ kỹ càng rồi, cô muốn tạo lập lại uy thế của mình ở nhà họ Hà một lần nữa. Cô muốn cho toàn bộ nhà họ Hà từ trên xuống dưới, mọi người phải nhìn thấy Hà Dĩ Kiệt dỗ dành cô như thế nào, đã cầuxin cô như thế nào, làm cho bọn họ biết được rằng, nếu như Hà Dĩ Kiệt mà lừa gạt thì nhà họ Đỗ cô sẽ không tha, diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn Hà Dĩ Kiệt phải quan tâm thật nhiều đến Đỗ Phương Phương cô, sẽ vô cùng sợ hãi nếu như cô ta không chịu hồi tâm chuyển ý!
Nhưng cô ta hoàn toàn không ngờ đến, đúng lúc này, không biết vì sao đột nhiên thái độ của Hà Dĩ Kiệt lại thay đổi đột ngột như thế!
Những lời nói kia của anh thoáng cái đã làm cô ta nghẹn họng, nửa ngày vẫn chưa phục hồi lại tinh thần. Anh thế mà lại đồng ý hai người ở riêng cơ chứ!
Trời biết, cô ta tuyệt đối không muốn ở riêng chút nào, cô ta chỉ muốn để cho anh phải cầu xin cô ta vài câu...
Đỗ phu nhân cũng hơi sửng sốt, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com nhưng rất nhanh bà đã tỉnh táo lại ngay, gắng gượng nở ra một nụ cười vui vẻ cắt đứt bầu không khí trầm mặc đáng xấu hổ này, nói đỡ một câu: "Dĩ Kiệt con xem, Phương Phương đang giở tính tình trẻ con thích đùa giỡn như thế, thế nào mà con lại cũng hồ đồ mà hùa theo như vậy chứ? Cái này vợ chồng khẽ bảo ban nhau, đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, làm gì có chuyện vợ chồng hận thù nhau qua đêm bao giờ..."
Đỗ phu nhân còn định khuyên nhủ tiếp, nhưng Hà Dĩ Kiệt đã khoát tay, mặt mày lạnh băng: "Mẹ, con cũng có giới hạn riêng của mình, cũng có ta nguyên tắc của mình. Ngày trước Phương Phương đã làm náo loạn như thế nào, con cũng không quan tâm, nhưng mà hiện tại..."
Giọng nói của Hà Dĩ Kiệt tựa như có chút nghẹn lại. Anh xoay người sang chỗ khác, bộ dạng tràn ngập vẻ sa sút tinh thần không nói ra được: "Phương Phương đã tùy tiện buông ra những lời nói tuyệt tình như thế... , vậy cô ấy đã đặt tình cảm vợ chồng giữa con và cô ấy ở đặt nơi nào đây? Nếu như thực sự cô ấy vẫn còn có một chút xíu tình cảm với con... thì cô ấy nhất định sẽ không nói ra những lời như vậy..."
Giọng nói của anh dần dần lắng xuống, tựa như quá mức khổ sở, đến mức không nói được thành lời.
Vành mắt Đỗ Phương Phương dần dần đỏ lên, không nhịn được liền khẽ kêu lên một tiếng: "Dĩ Kiệt... Em... Không phải là em..."
Hà Dĩ Kiệt cũng không để cho cô ta nói hết câu đã nhanh chóng mở miệng nói: "Phương Phương à, anh nghĩ hiện tại cả em và anh, hai chúng ta thật sự đều rất cần được tỉnh táo một chút, tách ra một thời gian ngắn như thế cũng rất tốt. Hai chúng ta cũng nên phải suy nghĩ kỹ càng lại cho tốt hơn, nghĩ xem làm thế nào để tiếp tục từ nay về sau... Giữa vợ chồng nếu như ngay cả sự tin tưởng lẫn sự tôn trọng nhau cũng bị mất đi, vậy thì thật sự không bằng..."
Trái tim Đỗ Phương Phương chợt nảy lên một cái, cô khẩn trương nhìn sang phía Hà Dĩ Kiệt, đã thấy anh hít sâu một hơi, nhíu chặt lông mày, nhắm mắt lại, cúi đầu rủ rỉ lên tiếng: "Thật sự không bằng tụ được thì cũng tan được..."
Thân thể Đỗ Phương Phương run lên một cái, mềm nhũn, cô ta muốn mở miệng nói một chút mấy lời xoay chuyển lại... , nhưng lòng tự ái cao độ đã làm cho cô ta không có cách nào cúi đầu nhận sai được.
Đỗ phu nhân trong lòng nóng như lửa đốt, chỉ hận không mang Đỗ Phương Phương ra mà đánh cho thức tỉnh lại, gắng sức nháy mắt với con gái, nhưng thấy Phương Phương chỉ là cắn môi không nói lời nào, Đỗ phu nhân âm thầm thở dài vẻ đầy oán hận, bất đắc dĩ không thể không nói tiếp mấy lời thương lượng: "Dĩ Kiệt à, Phương Phương không hiểu chuyện, con hãy tha thứ cho nó lần thứ nhất đi, chuyện ra ở riêng này, nếu truyền ra ngoài, chung quy cũng không được dễ nghe..."
"Mẹ, chỉ là tạm thời thôi, chờ đến khi con và Phương Phương tỉnh táo lại, suy nghĩ cho thật rõ ràng, đương nhiên chúng con sẽ lại về chung phòng với nhau. Hiện tại trong lòng con rất rối loạn, nếu lúc này hai chúng con ở cùng một chỗ, không chừng lại muốn khắc khẩu..."
Đỗ phu nhân nghĩ đến tính nết của Đỗ Phương Phương, bất đắc dĩ đành phải gật đầu: "Vậy thì tạm thời trước mắt cứ như vậy... Trước mắt tạm tách ra một tuần thôi, một tuần sau, cho dù như thế nào, con cũng phải trở lại phòng ngủ chung, nghe thấy không, Dĩ Kiệt?"
Chương 40: Dụ sắc
"Vậy thì tạm thời trước mắt cứ như vậy... Trước mắt tạm tách ra một tuần thôi, một tuần sau, cho dù như thế nào, con cũng phải trở lại phòng ngủ chung, nghe thấy không, Dĩ Kiệt?"
Hà Dĩ Kiệt gật gật đầu: "Mẹ, mẹ cứ yên tâm, trước mắt bây giờ con để Phương Phương ở lại cùng với mẹ, con còn có chuyện quan trọng cần phải xử lý, buổi tối con sẽ ăn cơm cùng với ngài."
"Con bận việc cứ đi đi, không cần bận tâm đến mẹ đâu, đều là người một nhà, không cần phải khách khí như vậy."
Đỗ phu nhân liên tục khoát tay, Hà Dĩ Kiệt định nói nhưng lại thôi nhìn Đỗ Phương Phương mấy lần, rốt cuộc cũng không nói gì nữa, chỉ nặng nề thở dài một hơi, cầm lấy áo khoác ngoài xoay người ra khỏi nhà...
Mãi cho đến khi khởi động cho xe chạy rời khỏi biệt thự, trên gương mặt kiên nghị của Hà Dĩ Kiệt mới dần dần hé mở ra nụ cười, dần dần nụ cười kia trở nên cực kỳ rạng rỡ, mang theo sự thích thú và thoải mái dễ chịu không nói ra được. Đỗ Phương Phương, đây chính là lời mà cô đã chủ động nói ra. Chúng ta kết hôn đã hơn một năm, cuối cùng cô cũng đã làm được một việc khiến tôi thấy cực kỳ hài lòng!
Đỗ Phương Phương mắt thấy anh đi ra ngoài, lái xe đi, lúc này mới không ngừng dậm chân vẻ đầy oán hận, xoay người nén giận nói với Đỗ phu nhân: "Mẹ, tại sao mẹ thấy trở ngại như vậy mà lại không chịu ra mặt giúp con? Con chỉ thuận miệng nên đã nói như vậy, tại sao mẹ lại có thể nói giúp cho anh ấy như vậy chứ?"
← Ch. 048 | Ch. 050 → |