Vay nóng Tima

Truyện:Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu - Chương 021

Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu
Trọn bộ 213 chương
Chương 021
Một chút ngọt ngào nho nhỏ
0.00
(0 votes)


Chương (1-213)

Siêu sale Lazada


Thân thể cô ta gần như đã khỏa thân toàn bộ, nụ hoa nhỏ nhắn xinh xắn trên ngực dán sát vào ngực của người nọ, nhẹ nhàng cọ cọ. Hành vi cực kỳ phóng đãng, nhưng nơi đáy mắt lại toát ra vẻ thanh thuần, e lệ lẫn sợ hãi như của một cô gái nhỏ vậy...

Điều này làm cho lửa dục trong hai mắt của Chiêm Mỗ Tư' bốc lên ngùn ngụt, một tay vạch lớp lụa mỏng tìm tòi trên người cô gái, bàn tay to như cái quạt hương bồ nắm lấy bộ ngực của cô kia mà bóp nặn. Hiển nhiên là cô gái có chút bị đau, nên vài giọt nước mắt tròn như ngọc lóng lánh như tuyết rơi xuống, đọng ở bên cạnh má. Biểu lộ ôn nhu này khiến người ta động lòng người thương xót, nhưng lúc này cô gái đã nâng cặp đùi nhỏ xinh mềm mại lên giạng chân ở trên người Chiêm Mỗ Tư', cánh tay vòng lên ôm lấy ôm cổ của ông ta, bộ ngực nhỏ nhắn xinh xắn nhẹ nhàng cọ qua ngực Chiêm Mỗ Tư', rồi lại chợt nhẹ nhàng tách ra, vòng eo mảnh mai nhẹ nhàng ra sức vặn vẹo, nơi bụng dưới cũng bắt đầu vặn vẹo một cách quyến rũ...

Chiêm Mỗ Tư' không ngờ cô bé người Trung Quốc nhỏ nhắn xinh xắn, đẹp đẽ như búp bê Baby này lại có những động tác lớn mật như vậy mật, trong giây lát ông ta chợt ngây người quên tất cả động tác của mình...

Âm thanh dần dần tràn ngập lan ra khắp trong căn phòng rộng lớn làm cho người ta phải nóng mặt tim đập như trống làng. Ông chủ Triệu xemtâm hoả ứa ra, nhưng lại trở ngại Hà Dĩ Kiệt ngồi ở chỗ nầy, không tốt quá làm càn, tròng mắt không ngừngloạn chuyển, nhắm Hà Dĩ Kiệt trên mặt nghiêng mắt nhìn.

Hà Dĩ Kiệt bưng trà chỉ chứa làm không thấy được của hắn cấp bách, nhàn nhạt hỏi: "Triệu ông chủ còn có hợp ý?"

Ông chủ Triệu trong lòng như bị mèo cào, hiển nhiên nhìn thấy Chiêm Mỗ Tư' đang ôm "ôn hương nhuyễn ngọc"(*) trong ngực, nhưng bản thânmình vẫn còn muốn giả bộ là người chính nhân quân tử, lại càng thêm nóng ruột, vừa nghe Hà Dĩ Kiệt hỏi, ông ta lập tức liên tục gật đầu;"Rất vừa ý, tất cả đều là người đẹp!"

(*) Ôn hương nhuyễn ngọc: ngọc mềm vừa thơm vừa ấm áp - cụm từ dùng để chỉ người con gái trẻ trung xinh đẹp.

Hà Dĩ Kiệt cười, đặt ly trà xuống, nói rất chân thành: "Nếu ông chủ Triệu thoả mãn, vậy thì Hà mỗ an tâm rồi, nhưng bí thư Tiếu còn đang chờ câu trả lời của tôi... Ngài nói xem chuyện về những hạng mục đầu tư..."

Nhưng giờ phút này trái tim của ông chủ Triệu cũng đã bay đến trên người cô gái lúc nãy đã đi ra đầu tiên, vừa nghe Hà Dĩ Kiệt hỏi đến chuyện đầu tư một cái, đầu đã gật gật như gà mổ thóc vậy, cười đến mức mắt cũng không nhìn thấy đâu nữa: "Hà tiên sinh à, về chuyện này thật sự mọi việc đã thương thảo tốt rồi. Lần này tôi đến đây cũng chính vì đã coi Hà tiên sinh và bí thư Tiếu là bạn bè chân thành nên mới quyết định chuyện đầu tư. Hai người đã có thành ý, đương nhiên là tôi không phản đối gì hết, chuyện đầu tư tôi sẽ bảo với phó tổng của tôi đi làm ngay, vậy thì... vậy thì ngay tối mai anh hãy mang hợp đồng đến đây đi!"

Hà Dĩ Kiệt nghe thấy ông ta nói như vậy, đáy lòng cảm thấy rất thoải mái nhưng trên mặt lại không để lộ ra quá nhiều biểu cảm, chỉ hờ hững gật đầu: "Vậy thì rất tốt, mà này... ông chủ Triệu, ông nhìn trúng cô nào chưa vậy?"

Triệu Tấn Thăng mặt mày hớn hở, vui mừng kéo luôn cô gái tóc dài kia: "Tôi thích phong cách đầy đặn, cho nên cảm thấy cô gái này thật rất hợp khẩu vị với mình!"

Vừa nói, ông ta vừa làm loạn với cô gái kia......

Hà Dĩ Kiệt ngồi ngay ngắn ở bên cạnh, nhưng không có dấu hiệu muốn đi.

Nhưng Tương Tư lại không thể tiếp tục nhìn được nữa, bàn tay nắm lấy quần áo của Hà Dĩ Kiệt ngày một chặt hơn... Cô không muốn, cô khôngcó một ngày nào đó cô cũng trở thành một người như vậy.... .

Cô cũng không muốn lại phải đến nơi này để cho cái cô Châu tiểu thư đầy biến tháikia dạy dỗ bất cứ điều gì nữa!

Nghĩ tới đây, cô chợt cắn răng một cái, phút chốc tránh ra khỏi lồng ngực của anh. Tương Tư dứt khoát không nhìn anh nữa, thấp đầu nói một câu: "Em đi về trước, em thấy mình có chút không được thoải mái."

Trong phòng toàn âm thanh phóng túng và dâm loạn. Lúc này Chiêm Mỗ Tư' đã cởi sạch quần áo của mình, để lộ ra rắn chắc vòm ngực đầy lông lá, dĩ nhiên cô gái kia cũng bị ông ta cởi ra sạch sẽ, mà bên này tình cảnh của ông chủ Triệu và ông chủ Tôn cũng không khác biệt lắm. Nhưng vì ông chủ Triệu vẫn còn cố kỵ Hà Dĩ Kiệt đang ngồi trong này, nên chỉ hôn hít bừa bãi và sờ soạng loạn xạ ở trên người cô gái, mà không dám có bất cứ một hành động nào xa hơn. Tương Tư liếc mắt nhìn cảm thấy chán ghét tát cả những cạnh tượng ấy. Cô mím chặt môi lại rồi chạy thẳng ra bên ngoài.

Hà Dĩ Kiệt cũng không ngăn trở cô, cũng không gọi cô lại, chỉ nhìn theo bóng lưng cô chạy gần như trối chết, khóe môi khẽ nhếch lên một chút.

Tương Tư vừa mới ra khỏi phòng, liền chạy về hướng ngược trở lại con đường lúc nãy đã đến. Cô chạy xuyên qua cái hành lang kia, nhìn thấythang máy, suốt dọc đường đi vẫn không hề có bóng người như cũ. Nhưng cô đã ấn nút thang máy hồi lâu mà vẫn không hề có phản ứng gì. Cô có chút khó hiểu, lại ấn lại nút thang máy một lần nữa. Nhưng thang máy cũng vẫn như cũ, không hề nhúc nhích. Tương Tư giật mình đứng ở chỗ đó, ngắm nhìn bốn phía, nhưng không hề thấy có một người. Đột nhiên cô sinh ra một nỗi sợ hãi và cảm giác cô đơn không nói nên lời. Đứng tại đó hồi lâu, cô chuyển hướng định đi tìm thang lầu, nhưng dạo qua một vòng cô vẫn không hề tìm ra nên đành phải trở về. Nhưng bất kể thế nào cô cũng không chịu trở lạigian phòng kia.

Cô ngồi xuống tấm thảm trải trên mặt đất, tựa lưng vào những tấm thảm treo tườngđược treo dày đặc ở trên vách tường, hai chân gập lại, cúi mặt thấp xuống chôn vào trên gối, giống như một cô bé con bị lạc khôngtìm thấy đường về nhà.

***

Ông chủ Triệu bị cô gái trong ngựctrêu chọc làm cho nóng giận, lại thấy Hà Dĩ Kiệt không biết sao lại có hứng thú ngồi ở đó, ngữ điệu không khỏi hàm chứa chút chế giếu: "Hà tiên sinh, cô bạn gái nhỏ của ngài tính tình cũng có phần lớn mật đấy nhỉ, ngay cả chút thể diện của ngài mà cô bé cũng không nể mặt."

Hà Dĩ Kiệt nghe ông ta nói như vậy, chỉ cười nhạt một tiếng, chậm rãi đứng lên, tiện tay cầm áo khoác, không nhanh không chậm nói một câu: "Ông chủ Triệu cứ việc chơi thoải mái nhé, cần phải vui chơi cho đã, tám giờ tối mai, Hà mỗ xin đợi ông chủ Triệu đại giá tại Lệ Ân."

Triệu Tấn Thăng liên tục khoát tay: "Yên tâm yên tâm đi, Triệu mỗ tôi đây là người đã nói lời là luôn giữ lời."

Hà Dĩ Kiệt nhướng mi cười: "Đương nhiên là tôi rất yên tâm về ông chủ Triệu rồi, cũng xin mời ông chủ Triệu an tâm mà vui chơi, tất cả mọi chuyện của ông chủ Triệu xảy ra trong Vân Đính này, Hà mỗ cũng sẽ giữ bí mật cho ngài!"

Triệu Tấn Thăng vừa nghe thấy, động tác tay chân vẫn không ngừng lại, hơi thở ồ ồ gấp gáp, ngẩng đầu nhìn anh, "Hà tiên sinh, ngài nói vậy lài có ý gì......"

Hà Dĩ Kiệt khoát tay cười nói: "Yên tâm đi ông chủ Triệu, đã hợp tác với nhau, như vậy mọi người chính là bạn bè rồi. Nếu đã là bạn bè, đương nhiên phải biết đạo lý sẽ không bao giờ bán đứng nhau. Ông chủ Tần củaVân Đỉnh này là chỗ bè bạn của tôi, chỉ cần Hà mỗ lên tiếng kêu gọi, vậy thì không có người nào biết được ông chủ Triệu đã tới nơi này......"

Sắc mặt của Triệu Tấn Thăng vụt biến hóa, một lát sau rồi lại lắc đầu cười nói: "Hà tiên sinh, ngài còn nhớ giữ lại cho tôi chiêu thức ấy, Triệu mỗ tôi đây thật sự là phục ngài rồi đó, hợp tác vui vẻ!"

Hà Dĩ Kiệt cũng cười đáp lại: "Hợp tác vui vẻ! Ông chủ Triệu cứ tiếp tục, Hà mỗ cáo từ, có chuyện phải về trước một chút."

Hà Dĩ Kiệt đi ra ngoài, đóng cửa lại. Một khắc ngay sau đó, anh đứng ở nơi đó hồi lâu cũng không hề nhúc nhích, nụ cười trên mặt từng chút từng chút ngưng lại, mà nơi sâu thẳm trong đôi mắt anh trở nên âm trầm.

Đứng một hồi lâu, sau đó anh liền xoay người đi về phía bên ngoài đi.

Xuyên qua đại sảnh, qua cái kia hành lang, bước chân của anh chậm rãi dừng lại, lọt vào trong tầm mắt là một khối nhỏ màu xanh lá cây. Cô ngồi ở dưới đất, cái đầu nho nhỏ chôn ở giữa hai đầu gối, không biết là đang ngủ hay là đang khóc.

Đây là lần đầu tiên Hà Dĩ Kiệt yên lặng nhìn cô như vậy. Thoạt nhìn thật sự thấy cô tuổi rất nhỏ, thoạt nhìn thật sự cô rất mềm yếu. Có đôi khi, anh đã tự vấn trong lòng mình rằng, có cần thiết nhất định phải để những thù hận kia ngày một gia tăng ở trên người của cô hay không? Anh cũng không biết, rốt cuộc anh làm như vậy là đúng hay sai... Nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới tất cả những gì mà chính mình đã trải qua kia, anh liền không sao ngăn nổi nỗi hận thù đối với cô. Nếu như cha mẹ của cô có thể sống đến một ngày khi anh có thể thi triển việc trả thù, có lẽ, anh sẽ tuyệt đối không ra tay với cô.

Quả thực, bởi vì tâm nguyện đã vấn vương nhiều năm qua, anh đã phải trải qua một thời gian dài phải cố gắng chèo chống, để bò lên từng bước một, để đạt được sự tín nhiệm ấy, một khi thất bại, giữa lúc này, lại thình lình biến mất ở trên đời này, bảo anh làm sao có thể cam tâm được chứ?

Hà Dĩ Kiệt chậm rãi cất bước, đi về phía Tương Tư, đối với cô, anh không thể nào cho phép mình mềm lòng được.

Anh dẫm nát trên mặt thảm đẹp đẽ quý giá kia, đứng ở trước mặt của cô không hề có tiếng động, từ trên cao nhìn xuống cô ở bên dưới, phía đối diện. Phần gáy của cô là một mảnh da thịt tuyết trắng, gầy tong teo, xương bả vai hơi nhô lên đến một chút. Anh xoay người, bàn tay xuyên qua hai cánh tay của cô, nhẹ nhàng bế cô lên: "Tương Tư, về nhà thôi."

Đột nhiên cô ngẩng đầu lên vẻ đầy kinh hãi. Đôi tròng mắt chan chứa nước mắt đối diện với anh, sau một lát, đột nhiên thoáng cái cô nhào vào trong lồng ngực của anh, ôm lấy anh, nghẹn ngào mở miệng:"Hà Dĩ Kiệt, em không muốn phải đến nơi này nữa."

Hà Dĩ Kiệt vỗ nhè nhẹ phía sau lưng của cô: "Không muốn đến thì từ nay về sau sẽ không đến đây nữa."

"Vậy anh không cần phải bảo lại cái cô Châu tiểu thư kia không cần phải dạy em nữa à?" Tương Tư ghé mặt vào làm ổ trên vai anh, cọ cọ, lau hết nước mắt vào trên cổ của anh. Anh giơ tay kéo cô ra, nhìn kỹ gương mặt cô: "Về việc này còn phải xem biểu hiện của em từ nay về sau thế nào đã, được không?"

Hàng lông mi dài của cô vụt sáng nhưng lại rủ xuống, cái miệngnhỏ nhắn màu hồng nhạt hơi nhếch lên một chút: "Anh rất hay bắt nạt em...."

Lòng của anh đột nhiên trở nên mềm nhũn, bàn tay áp ở phía sau lưng của cô vuốt ve lên xuống một hồi, giọng nói thật thấp mang theo chút khàn khàn: "Tôi đã bắt nạp em bao giờ?"

Tương Tư đột nhiên mở to hai mắt, nhìn anh không hề chớp mắt. Một lát sau, đột nhiên cô cúi đầu, đôi môi mềm dán ở trên môi của anh. Từ đôi môi của cô, một giọng nói nho nhỏ tinh tế liền trào ra: "Anh hãy đối xử tốt với em một chút, từ nay về sau em sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh nói, được không?"

"Tôi đối xử với em còn chưa đủ tốt hay sao?" Anh chịu đựng đầu lưỡimềm mại của cô, đến khi cô hôn liếm vào trên đôi môi anh, chỉ là ngẫu nhiên, anh nhẹ nhàng cắn cô một cái, nghe thấy cô khẽ kêu lên vì bị đau, nơi đáy mắt anh liền hiện ra chút vui vẻ.

"Anh luôn thích đánh em, có thể nói một câu thật khó nghe rằng, anh là người xấu tính nhất đấy." Tương Tư nói qua, vành mắt hơi thoáng ửng đỏ: "Em đã không còn ba mẹ nữa rồi, cũng không có ai quan tâm tới em, chỉ có anh giúp em. Anh đã giúp em an táng cha mẹ em, đã giúp em, lôi em từ trong ngục giam ra ngoài, anh đã giúp em hủy bỏ luôn, đã phi tang bản án, giúp em có thể thanh thản ổn định cuộc sống, giúp em trong chuyện đi học, chỉ có một mình anh đối xử tốt với em. Anh nhìn em mà xem, em cũng biết, anh chính là người có tính tình rất xấu, chỉ thích nổi giận. Tuổi em còn nhỏ, có nhiều điều vẫn còn chưa hiểu hết, nếu như anh không vui, anh có thể nói cho em biết, em sẽ học cách để sửa lại khuyết điểm, tất cả mọi chuyện em đều sẽ nghe theo anh..."

"Thật sự cái gì em cũng sẽ nghe theo lời tôi nói chứ?" Anh ôm lấy cái eo mảnh khảnh của cô kéo vào trong ngực chặt hơn, bất giác trong giọng nói có sự ôn nhu.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-213)