Kiếp này không gặp nữa
← Ch.005 | Ch.007 → |
Hà Dĩ Kiệt bóp chặt lấy cằm của cô, nhìn cô một lúc thật kỹ càng, sau đó mới nhẹ nhàng đẩy cô ta ra, giọng nhàn nhạt: "Ừ, anh đi tắm đây."
Anh đứng lên, tiện tay cởi cúc áo sơ mi, Đỗ Phương Phương bỏ chiếc khăn mặt xuống, từ phía sau vòng tay ôm lấy anh, ngón tay thon dài trèo cánh tay của anh, nhẹ nhàng xoay người lại. Trong đôi mắt phượng như trêu chọc ánh lên vẻ dịu dàng đáng yêu. Cô thoáng nhìn người đàn ông trước mặt mình, anh có một tướng mạo cực đỉnh.
Vóc dáng anh cực cao, làm cho người ta cảm thấy bị áp bức đè nén không phải chỉ vì vị trí cao cao tại thượng của anh. Nhưng dáng vẻ anh cũng không bị béo mập nung núc đầy mỡ như thường thấy ở những người khác trong quan trường, thân hình được anh gìn giữ vô cùng tốt. Mái tóc đen nhánh sáng bóng, ngũ quan kiên nghị và trong sáng. Anh đứng ở trước mặt chỉ mặc đơn giản chiếc áo sơmi và quần dài nhưng lại toát ra một cảm giác oai vệ uy phong. Cuối cùng, Đỗ Phương Phương cũng phải thừa nhận rằng mình đúng là một người phụ nữ hay có kiểu trông mặt mà bắt hình dong.
Gia thế của cô như vậy, tính cách của cô như vậy, đương nhiên cô sẽ không vừa ý với những thành phần đầu chải bóng loáng, mặt mày phởn phơ, ăn chơi trác táng kia. Ngược lại, càng là những người đàn ông sâu sắc trầm ổn như Hà Dĩ Kiệt, có thể ngăn chận được những cơn tức giận của cô, lại làm cho cô không thể tự thoát ra được.
Nhưng Đỗ Phương Phương biết rõ, Hà Dĩ Kiệt chấp nhận ở cùng một chỗ với cô, có lẽ cũng chỉ có một chút xíu khả năng là anh coi trọng gia thế của cô mà thôi. Nhưng cô cũng không cảm thấy không cam lòng hoặc thấy bất mãn. Gia thế của mình chính là một trong những mặt đã khiến cô luôn kiêu ngạo. Cô vĩnh viễn không chút thống hận anh bởi sự ảnh hưởng của mặt trái mà anh mang đến, bởi vì phúc lợi mà cô được hưởng thụ còn vượt xa cả những thứ kia.
"Dĩ Kiệt, chuyện tối nay, thực xin lỗi." Đỗ Phương Phương đưa tay tháo một chiếc cúc cổ áo cho anh, ngón tay nhẹ nhàng nghịch nghịch những đường vân của chiếc cúc áo bằng gỗ: "Em đã quá kích động rồi."
Hà Dĩ Kiệt hơi ngẩn người ra, trong mắt chợt lóe lên một tia sáng, rất nhanh anh cười lên một tiếng trầm thấp, nhấc cao chiếc cằm của cô lên, nhìn sâu vào trong mắt của cô, dịu dàng khẽ hỏi: "Em đã làm sai chỗ nào?"
Đỗ Phương Phương lắc lắc mái tóc ngắn ướt sũng, đôi tròng mắt sáng chói bức người, giọng điệu hàm chứa chút đáng yêu: "Em đã đánh người của anh, lại còn ra tay có chút hung ác."
Hà Dĩ Kiệt nhìn cô chăm chú, một lát sau, anh lại cười một tiếng trầm thấp, ngón tay xoa nắn chiếc cằm của cô, đáy mắt thoáng qua chút mỉa mai không dễ nhận thấy, chỉ nói nhàn nhạt: "Một cô gái được mệnh danh nổi tiếng khắp trong kinh thành là đóa hoa Hồng gai, mà cũng chịu thừa nhận là mình sai hay sao?"
Đỗ Phương Phương liếc anh một cái đầy vẻ giận dỗi, thuận thế rúc vào trong ngực của anh, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên da thịt bằng phẳng trên ngực anh: "Vậy cũng phải nhìn xem người đó là ai đã, anh là người đàn ông của em, rốt cuộc em cũng phải để cho anh có chút thể diện chứ, chuyện lần này em đã quá đường đột, nhưng mà... tuy rằng em nhận sai, nhưng em không hối hận..."
"Vì sao vậy?" Hà Dĩ Kiệt có chút tò mò hỏi lại.
Đỗ Phương Phương cắn môi cười khẽ: "Ít nhất cũng đã để cho em biết rõ rằng, xem ra đối với em anh cũng đã có vài phần thực tâm, trong tình huống ấy anh đã chịu làm những chuyện vì em, em còn có điều gì mà còn chưa thoả mãn đây? Cái em muốn cũng không nhiều, bởi vì em không phải là một cô bé mới vài tuổi, em biết rõ bất kể là ai khi làm chuyện gì đó đều có mục đích của mình. Bất kể mục đích của anh là gì, em chỉ cần biết rằng, trong lòng của anh, anh đã coi em là vợ của anh, những người phụ nữ khác trong quá khứ, hay bất kể những chuyện gì khác, em đều không để ý."
Hà Dĩ Kiệt không nói lời nào, nhưng mi tâm lại thoáng hơi nhíu lại một chút. Người phụ nữ này, thoạt nhìn cũng không phải một người chỉ biết đánh bao cỏ (người tập võ thường luyện tay bằng cách đấm vào các bao cỏ khô nén chặt. Ở đây ý nói con người hay có thái độ lỗ mãng), cô vừa đấm vừa xoa như vậy, ngược lại làm cho anh dù có tức giận cũng không có cách nào phát tiết cơn giận ra ngoài được. Chuyện lần này, rõ ràng cô làm không có đạo lý, nhưng với vài ba câu nói xuống nước như vậy, ngược lại khiến anh muốn buông lời quở trách cô cũng không thể nói được.
Cô đã có thái độ hạ thấp mình như vậy, anh không thể không bày ra tư thế rộng lượng với cô được.
"Là anh đã làm cho em phải chịu uất ức. Em yên tâm, chuyện như vậy, từ nay về sau quyết sẽ không để xảy ra nữa." Anh nói xong, cúi đầu nhẹ đặt trên trán cô một nụ hôn, giọng nhỏ hơn một chút nữa: "Em lên giường nằm trước đi, đừng để bị lạnh, anh đi tắm rửa một chút, chờ anh."
Đỗ Phương Phương cười một tiếng, ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng!"
Hà Dĩ Kiệt xoay người đi về phía phòng tắm, đương nhiên sẽ không còn có chuyện như vậy xảy ra nữa, tình yêu, trải qua một lần máu đổ xương tan như vậy là đủ rồi.
Bởi vì đã dặn dò trợ lý đi đến chỗ của Tương Tư, mà ngày mai Đỗ Phương Phương sẽ phải về Bắc Kinh lý, cho nên lúc này Hà Dĩ Kiệt thấy rất yên lòng, nên bắt đầu nâng tinh thần lên để ứng phó với Đỗ Phương Phương. Tất nhiên một đêm xuân sắc đã trôi qua vô cùng điên loan đảo phượng.
*************
Buổi sáng anh đưa Đỗ Phương Phương đi sân bay. Cô vừa mới rời đi, anh liền lập tức cầm lấy điện thoại, vừa khởi động máy đã thấy tin nhắn trên điện thoại báo không ngừng, Hà Dĩ Kiệt ngồi trên xe, liếc qua màn hình đang lập loè không ngừng, bất chợt anh cảm thấy trong lòng mình bắt đầu trầm xuống. Anh nhắm mắt lại suy nghĩ một lát, không hiểu sao chợt cảm thấy cái dự cảm xấu kia càng ngày càng thêm mãnh liệt. Đột nhiên anh ngẩng đầu, vội vã nói với tài xế: "Đi vườn hoa Cẩm Hồ, nhanh!"
Lái xe vừa mới ra khỏi đường lớn đi sân bay liền lập tức cho xe quay đầu lại, tăng tốc chạy về hướng vườn hoa Cẩm Hồ.
Điện thoại dần dần trở lại an tĩnh, Hà Dĩ Kiệt nhìn thấy toàn bộ đều là tin nhắn và điện thoại của trợ lý. Anh hiểu ngay, nhất định đã xảy ra chuyện lớn gì đó rồi, nếu không trợ lý của anh tuyệt đối sẽ không gọi điện thoại cho anh trong tình trạng anh đã tắt điện thoại, lại còn không ngừng gọi điện thoại và nhắn tin cho anh nữa.
Anh mở một cái tin nhắn gần nhất mà trợ lý đã gửi, vừa mở ra, trong đầu liền nổ ầm một tiếng.
Tin nhắn của trợ lý rất đơn giản, chỉ lơ thơ vài câu, báo rằng khi cậu ta đến khu nhà trọ Cẩm Hồ, Văn tiểu thư đã không còn ở đó nữa, tiếp đó cậu ta hỏi bây giờ phải làm gì.
Thời gian tin nhắn được gửi đi là lúc trời vừa rạng sáng, mà bây giờ đã là chín giờ sáng. Tám giờ đã trôi qua, nếu như cô chủ tâm muốn bỏ đi, trốn tránh anh, như vậy khả năng anh tìm được cô thật sự quá thấp.
Nhưng mà, cho dù anh có tìm được cô rồi thì sao chứ? Lại thay đổi nơi ở, bắt đầu vụng trộm nuôi dưỡng cô sao? Cô lại làm thân phận tình nhân nhỏ của anh không thể lộ ra ngoài ánh sáng như cũ ư? Bây giờ anh đã không thể lấy cô được, anh cũng không có cách nào... để thực hiện lời đã từng hứa với cô nữa rồi.
Nhưng lại cứ để cho cô đi như vậy hay sao? Sắc mặt của Hà Dĩ Kiệt trắng bệch, chỉ cảm thấy dường như trái tim mình đã bị ai đó ngắt đi mất rồi. Cô bị Đỗ Phương Phương đánh thành thương như thế, cô sẽ đi như thế nào, vải lại đi đâu bây giờ?
Xe dừng lại, anh liền nhìn thấy bóng dáng của trợ lý ở dưới lầu đang vô cùng lo lắng nhìn quanh, anh liền đi tới. Dĩ nhiên trợ lý đã nhìn thấy anh, cậu ta vội vàng ra chào đón, trên mặt dảy đặc vẻ bất an: "Hà tiên sinh, tối hôm qua khi nhận được điện thoại của ngài, tôi đã lập tức tới đây luôn, nhưng mà Văn tiểu thư đã rời đi rồi. Tôi còn cố ý hỏi thăm an ninh, bảo vệ của khu nhà trọ, họ nói Văn tiểu thư đã rời đi ngay trước khi tôi tới khoảng chừng nửa canh giờ. Ngài xem, hiện giờ tôi phải làm sao đây?"
Trong lòng Hà Dĩ Kiệt đã tính toán, nói cách khác, sau khi anh và Đỗ Phương Phương rời khỏi nơi này không lâu thì Tương Tư đã ra đi một mình!
Bước chân của anh hơi dừng lại, rồi lại tiến nhanh lên trước: "Cậu đi lên trước đi."
Vào trong thang máy, anh vẫn nhếch môi như cũ không nói một lời, trợ lý đứng ở bên cạnh cũng không dám gây tiếng động gì, may mà quãng đường đi lên cũng không dài. Rất nhanh thang máy đã đi đến nơi, Hà Dĩ Kiệt bước nhanh đi ra ngoài, liền thấy gian phòng của Tương Tư vẫn giữ nguyên bộ dạng như lúc anh đi. Cửa phòng vỡ thành mấy mảnh vẫn nằm ở nơi đó, trong phòng ngổn ngang bừa bãi, không có bóng người.
"Cậu đứng bên ngoài chờ tôi." Hà Dĩ Kiệt dặn lại trợ lý một câu, sau đó một mình tiến vào bên trong.
Trong phòng rất yên tĩnh, không có thêm thứ gì khác, ngoài những đồ vật ở bên ngoài đã bị phá hỏng, tất cả mọi thứ còn lại vẫn đều nguyên vẹn như cũ, ví dụ như vài bồn hoa mà Tương Tư thích nhất vẫn còn bày ở trên bệ cửa sổ, chỉ khác là mùa đông nên lá cây đã rơi rụng hết rồi. Ví dụ như trong phòng khách vẫn còn bày biện mấy chén nước, một đôi dép lê vẫn đặt xiêu xiêu vẹo vẹo ở trên mặt thảm, ví dụ như trong phòng ngủ, chiếc đèn treo khổng lồ bằng thủy tinh vẫn còn đang sáng. Tủ quần áo mở rộng ra, quần áo vẫn treo nguyên vẹn ở bên trong, không hề thiếu một bộ nào. Vài cuốn sách cô thường xem, mấy thứ đồ trang trí cô thích vẫn còn ở trên đầu giường. Hà Dĩ Kiệt đứng ở cửa phòng ngủ, trong nháy mắt anh thoáng chút hoảng hốt, dường như Tương Tư vẫn còn đang ở nơi này.
Vẫn như một sớm nào đó khi bọn họ ở cùng một chỗ, cô hoạt bát và tươi vui, nghịch ngợm giống như một đứa bé con. Cô hay có kiểu, khi anh không tìm thấy cô, đột nhiên cũng không biết từ một nơi nào đó trong phòng ngủ cô liền nhảy ra, thoáng cái nhảy đến lên trên người ôm lấy anh, nhìn anh bị giật mình nhảy dựng lên, sau đó cười khanh khách. Hay nhiều khi thỉnh thoảng buổi tối anh về nhà, nhìn thấy cô tay chân luống cuống chạy ra từ trong phòng tắm, trong miệng còn ngậm chiếc bàn chải đánh răng, hàm hàm hồ hồ kêu "Đến đây đến đây..." Sau đó nhìn anh, đôi mắt cười đến cong lên...
Những khoảng thời gian kia ngắn ngủi, giờ phút này nhớ lại vẫn làm anh không nhịn nổi mà nhếch khóe miệng lên. Nhưng giờ phút này, ở trong căn nhà mà anh mua cho cô, vẫn còn nguyên vẹn như lúc cô đến ở, nhưng sẽ không bao giờ còn có người nào đó bỗng đột nhiên xuất hiện bám ở trên người anh giống như con gấu Koala quấn quít lấy anh không chịu nhảy xuống.
Đột nhiên anh có ý nghĩ khác thường, muốn khóc lên một chút, nhưng cuối cùng anh vẫn nhịn lại được, đầu ngón tay đỡ vào huyệt Thái Dương vuốt vuốt, cảm thấy mình đã ổn định lại một chút, anh bước vào phòng ngủ.
Trong tủ treo quần áo, tất cả quần áo đều không thiếu một bộ, trên kệ để giầy bị thiếu một đôi, nhưng chỉ là một đôi giày vải mỏng manh, lại đi đến chỗ không gian nhỏ mà cô đã dành riêng trong góc để chứa đựng một số thứ, những đồ vật riêng tư mà cô đã từng sử dụng, quả nhiên anh nhìn thấy chiếc vali nhỏ của cô đã không còn ở đấy nữa.
Anh đứng ở nơi đó, nhìn góc nhà trống không, đột nhiên trong lúc đó anh chợt có chút an tâm nhàn nhạt.
Có lẽ khi Tương Tư nhìn thấy những thứ kia, sau đó nỗi khổ sở của cô có thể được vơi đi một chút
Anh đi dạo một vòng trong phòng ngủ, sau đó ngồi xuống giường của Tương Tư. Chiếc giường lớn rất mềm mại rất mềm mại, ngọn đèn kia thật ấm áp thật ấm áp, khi ấy ba mẹ cô còn chưa có chết, trong nhà cô vẫn như mặt trời buổi trưa, Tương Tư đã nói cho anh biết, phòng ngủ của cô có hình dạng như thế nào. Sau đó anh đã không nói không rằng mua cho cô một căn phòng lớn khoảng chừng hai trăm mét vuông, sau đó sửa chữa lắp đặt thiết bị phòng ngủ của cô dựa theo hồi ức của cô. Điều này cũng xem như, lần đầu tiên trong đời anh đã để bụng lời nói trong lúc vô tình của một phụ nữ.
← Ch. 005 | Ch. 007 → |