← Ch.03 | Ch.05 → |
"Chị, hôm nay sao đột nhiên muốn đánh tennis, em nhớ đã rất lâu rồi chị không đánh?" Thấy sắc mặt Tần Ngữ Nghê đỏ thắm, tinh thần phấn chấn, Tâm trạng Tần Ngữ Quyên tự nhiên cũng thoải mái hơn.
"Bởi vì lâu rồi không đánh, hiện tại lại có sân chơi tốt như vậy, nên chị cũng muốn chăm chỉ luyện tập a!"
"Thật sao?" Tần Ngữ Quyên nghi ngờ nhìn Tần Ngữ Nghê, cô không tin, chị cô một lòng một dạ đặt trên người Mạnh Vĩ Giác, làm mọi chuyện thì đến tám mươi hay chín mươi phần trăm là hướng về phía Mạnh Vĩ Giác.
Nhớ tới ngày ấy ở Câu Lạc Bộ, sau khi chị cô mang hành lý vào phòng, lập tức giống như con ruồi không đầu chạy loạn ở Câu Lạc Bộ, bởi vì chị cô muốn tìm Mạnh Vĩ Giác, xác định xem hắn có tới tới đây hay không; tiếp hôm sau, năm giờ sáng chị cô đã rời giường, sáng sớm đi bơi, dĩ nhiên, đây cũng là vì Mạnh Vĩ Giác, bởi vì hắn có thói quen đi bơi vào sáng sớm, chị cô hy vọng có thể vô tình gặp gỡ. Cho nên, đột nhiên lần này thấy chị cô nói muốn đi đánh tennis, chắc chắn là có lien quan tới Mạnh Vĩ Giác.
"Chẳng lẽ còn có nguyên nhân khác sao?" Tần Ngữ Nghê cười khanh khách hỏi ngược lại.
Tần Ngữ Quyên nhếch miệng, vui vẻ giễu cợt: "Cái này khó nói, ai biết chúng ta hôm nay đến sân tập sẽ gặp được người nào?"
Tần Ngữ Nghê lắc đầu một cái, buồn cười nói: "Em cho là chị biết trước sẽ gặp được ai sao?" Không thể phủ nhận, vì muốn đến gần Mạnh Vĩ Giác, cô đã phải nghĩ rất nhiều biện pháp 'không hẹn mà gặp' hắn, bản thân mình tự tạo cơ hội, nhưng dù sao cô cũng không phải hắn, cô không thể lúc nào cũng đoán được hành tung của hắn.
Giống như phát hiện ra cái gì, Tần Ngữ Quyên đột nhiên kéo tay cô, vui vẻ nói: "Chị, chị có cảm thấy chị và Mạnh Vĩ Giác rất ăn ý, rất có duyên hay không, chỉ cần chị muốn làm chuyện gì, chị đều gặp được anh ta."
Đúng thế! Phải nói rằng cô rất may mắn, luôn được như ý nguyện của cô gặp được Mạnh Vĩ Giác, chỉ là, không biết có phải ông trời sẽ vĩnh viễn quan tâm cô như vậy hay không, sẽ làm cho hắn yêu cô......
"chị, chị làm sao vậy?" Thấy Tần Ngữ Nghê đột nhiên ngây ngốc không nói một lời, Tần Ngữ Quyên lo lắng đẩy cô một cái.
"Không có gì." Tần Ngữ Nghê vội vàng lắc đầu một cái.
"Chị, chị không cần động một tí là như đi vào cõi thần tiên, trái tim của em sẽ không chịu được đâu." Tần Ngữ Quyên không nhịn được ai oán nói.
"Thật xin lỗi, chị không cố ý." Tần Ngữ Nghê áy náy nhìn Tần Ngữ Quyên, kể từ mười bốn năm trước cô tìm được đường sống trong chỗ chết hậu, mọi người trong nhà luôn coi cô như nàng là đồ cổ vô giá, vừa để cho mọi người xem như bảo bối, lại khiến mọi người lo sợ trong lòng, chỉ sợ một một lần không để ý, cô sẽ tan xương nát thịt, chỉ cần cô cau mày một cái, hoặc thở dài một cái, trầm tư một tí, cũng sẽ khiến cho mọi người lo lắng, khiến cho cô luôn cảm thấy áy náy.
Tần Ngữ Quyên xua tay, đầu óc đau đớn nói: "Thôi, cái bộ dạng của chị em cũng quen rồi."
Dứt lời, bên tai liền truyền đến tiếng kêu gào của Lâm Thần Hoan "Ngữ Nghê, Ngữ Quyên!"
Tần Ngữ Nghê và Tần Ngữ Quyên lúc này mới phát hiện ra họ, không biết họ đã đến sân tập từ khi nào, hơn nữa, thần may mắn quả nhiên không ghét bỏ Tần Ngữ Nghê, cô lại gặp được Mạnh Vĩ Giác rồi.
Tần Ngữ Quyên mở to hai mắt nhìn Tần Ngữ Nghê, nhỏ giọng nói: "Chị, em đã đoán trúng rồi, lại gặp mặt!"
Tiến ra đón, ánh mắt của Tần Ngữ Nghê không kiềm hãm được dừng ở trên người Mạnh Vĩ Giác, "Chào buổi sáng."
Chống lại ánh mắt Tần Ngữ Nghê, trái tim Mạnh Vĩ Giác không khỏi dao động, trong vô thức, hắn lại có ý niệm chốn tránh, nhưng nhu tình như nước trong mắt cô khiến hắn đắm chìm, không thoát ra được, cả người hoảng hốt chìm vào trong đó.
"Ngữ Nghê, các cô đến thật đúng lúc, chúng tôi mới vừa rồi còn nói, không biết các cô có thể đánh tennis hay không, muốn tìm các cô lại đây chơi mấy ván." Lâm Thần Hoan nhiệt tình kéo tay Tần Ngữ Nghê, cắt đứt ánh mắt nhìn nhau quên hết tất cả của Tần Ngữ Nghê và Mạnh Vĩ Giác.
"Chúng ta quyết định hai người một tổ, cuối cùng tổ thắng có thể đưa ra yêu cầu với người khác, mặc kệ là yêu cầu gì, người thua đều không được nói 'NO'." Tề Hàn Tinh hào hứng bừng bừng nói.
"Thật tốt quá, rất lâu rồi tôi chưa ra tay." Tần Ngữ Quyên nóng lòng muốn thử.
"Nghe cô nói như vậy, giống như chúng tôi gặp được cao thủ rồi!"
"Vậy chỉ có thể.......... Cao thủ thì không dám nhận, chỉ có thể coi là tạm được thôi!". Nhận được ánh mắt của Tần Ngữ Ngê truyền lại, Tần Ngữ Quyên không thể làm gì khác hơn là thu hồi lời nói tự đại thành khiêm tốn.
"Được rồi, chúng ta không nên lãng phí thời gian nữa, nhanh chóng phân tổ tranh tài đi!". Lâm Thần Hoan nhìn mọi người xung quanh, giống như đang suy nghĩ xem nên phân tổ thế nào cho hợp lí, sau một hồi lâu, cô cười hì hì nhìn Tề Hàn Tinh nói: "Anh rể, cái bộ dạng này của anh thì không nên tham gia cuộc chiến này thì hơn, ngộ nhỡ quá kích động, tóc giả trên đầu rớt xuống, sẽ dọa người ta sợ chết khiếp!"
"Nói rất hay!" Tân Trinh hả hê vỗ tay phụ họa.
Tề Hàn Tinh trợn mắt nhìn Tân Trinh một cái, hướng Lâm Thần Hoan cắn răng nghiến lợi, "Em vợ, em thật là biết quan tâm, còn suy nghĩ giúp anh nhiều như vậy!"
Quay lại cho Tề Hàn Tinh một cái mặt quỷ, Lâm Thần Hoan tự mình chia tổ nói: "Anh Vĩ Giác và Ngữ Nghê một tổ, anh Diễm Văn và Ngữ Quyên một tổ, anh Tân Trinh và Ngôn Hi một tổ, em cùng Diệu Doãn một tổ."
"Vậy còn tôi thì làm thế nào?" Tề Hàn Tinh làm bộ đáng thương hỏi.
"Coi như anh là trọng tài a!" Lâm Thần Hoan nói như đây là chuyện đương nhiên.
"Không tốt sao!" Mạnh Vĩ Giác không nhịn được nói giúp cho Tề Hàn Tinh "Red đánh tennis tốt như vậy, không để cho kết quả cuối cùng của hắn biểu hiện tốt một chút, chẳng phải là đáng tiếc sao!"
Tề Hàn Tinh tràn đầy cảm kích nhìn Mạnh Vĩ Giác, liều mạng gật đầu, "Blue nói một chút cũng không sai, mọi người tuyệt đối không phải là đối thủ của tôi........"
"Blue, nhưng chúng ta phải suy nghĩ thay Red, cậu nên biết, cậu ta dựa vào gương mặt để kiếm cơm, nếu để mất hình tượng, thì chẳng phải cậu ta sẽ đi xuống trong giới ca sĩ sao?" Tân Trinh hướng Tề Hàn Tinh liếc một lần từ trên xuống dưới.
Lời nói quỷ quái gì đây, Tề Hàn Tinh hắn đâu phải là người dựa vào gương mặt để kiếm cơm, hắn là do có thực lực nên mới có được tiếng vỗ tay của mọi người, trở thành thần tượng.
"Tôi......."
"Không cần cãi nhau nữa, cứ quyết định hư vậy đi". Không để cho Tề Hàn Tinh có cơ hội phản kháng, Lâm Thần Hoan lên tiếng ra lệnh, ép buộc Tề hàn Tinh phải chấp nhận sắp xếp của mình.
Ai cũng không nghĩ tới, sau một hồi thi đấu liên tiếp, cuối cùng người thắng cuộc lại là Mạnh Vĩ Giác và Tần Ngữ Nghê. Mạnh Vĩ Giác đánh tennis tốt như vậy thì chẳng có gì là lạ, bởi vì hắn đã chơi tennis từ khi đang còn ở trong nước, chỉ là nhìn Tần Ngữ Nghê yếu đuối mềm mại, lại có thể chơi tốt như vậy, không khỏi khiến cho người ta phải bất ngờ.
"Hai người các cậu đúng là đã cho tôi được mở rộng tầm mắt, nhưng hai người phải có sự ăn ý mới có thể phối hợp tốt như vậy!" Tề Hàn Tinh vừa ăn trưa vừa ríu rít nói.
Tần Ngữ Nghê kín đáo khẽ mỉm cười, ánh mắt hướng về phía Mạnh Vĩ Giác, cô biết mình mang cho người khác ngạc nhiên rất lớn, nhưng bọn họ sẽ không có ai có thể tưởng tượng được, cô biết chơi tennis, tất cả đều là vì Mạnh Vĩ Giác, từ khi cô biết hắn thích chơi tennis, cô vẫn hy vọng có thể có một ngày cô có thể chơi cùng hắn, mà cái hi vọng nhỏ bé này hôm nay cũng đã được như ý nguyện, cảm giác thật là tuyệt, thật hạnh phúc.
Mạnh Vĩ Giác cảm nhận được rõ ràng cái nhìn chăm chú của Tần Ngữ Nghê, nhưng hắn lại không có dũng khí nghênh đón ánh mắt đó, ánh mắt của cô toát ra tình ý sâu đậm, siết chặt lại trái tim của hắn, khiến hắn u mê. Hán không biết giữa hắn và cô đã xảy ra chuyện gì, lực hút giữa hắn và cô đến tột cùng là từ đâu mà có, hình ảnh dịu dàng của co luôn ở trong tim hắn....... Hắn ngu ngốc!
"Ngữ Nghê, trình độ chơi tennis của cô rất khá, cô chơi tốt như vậy sao không nói trước với chúng tôi một tiếng, để cho chúng tôi chuẩn bị tâm lí". Lâm Thần Hoan giọng đầy oán trách lên tiếng kháng nghị.
Thu hồi sự chú ý đang thất lạc trên người Mạnh Vĩ Giác, Tần Ngữ Nghê áy náy nói: "Thật xin lỗi, đã rất lâu rồi tôi cũng không chơi tennis, không biết bây giờ mình đánh như thế nào, nếu nói với mọi người là chơi tốt, ngộ nhỡ lại làm trò cười cho mọi người thì thật là xấu hổ".
"Ngữ Nghê, cô không cần phải áy náy với cô ấy, chơi tốt chính là chơi tốt, chơi không tốt chính là chơi không tốt, có chuẩn bị tâm lí hay không thì cũng chẳng liên quan gì đến nhau." Đối với kĩ thật chơi bóng nát bét của Lâm Thần Hoan, Tân Trinh đúng là phải phục sát đất, nhẽ ra trọng tài phải là cô ấy chứ không phải Red.
Lâm Thần Hoan bĩu môi ra, mất hứng khi bị cắn lại một cái, "Anh cũng chẳng có chỗ nào tốt hơn!"
"Nhưng so với em, anh tốt hơn rất nhiều!" Nếu không phải vì hắn ghét đem mình làm cho mồ hôi đầy người, phá hỏng hình tượng cao quý ưu nhã của mình, thì với năng lực của hắn đủ để ngang hàng với Blue.
Lâm Thần Hoan rất không chấp nhận hừ lạnh một tiếng, "Có bản lĩnh thì hãy so với người khác, không cần so sánh với em, em đối với tennis không có hứng thú gì, anh lấy bản thân so sánh với em thì có gì đặc biệt hơn người chứ.
"Đúng vậy! So sánh với em thì đúng thật là hạ thấp chính mình, ngày mai anh sẽ cùng Blue chơi mấy ván, em đến xem là biết."
"Tốt, tốt! Đến lúc đó nhất định em sẽ nói anh Vĩ Giác đánh cho anh phải tan tác tả tơi".
"Vậy cũng khó nói rồi!" Ai thua trong tay ai vẫn còn là dấu hỏi lớn, muốn đem hắn đánh cho tan tác tả tơi, nói dễ vậy sao?
Chẳng thèm cùng Tân Trinh tranh luận, Lâm Thần Hoan trẻ con hướng Tân Trinh làm mặt quỷ, đem tâm trạng chuyển sang người Tần Ngữ Nghê, "Ngữ Nghê, cô nói xem, cô nghĩ muốn đưa ra yêu cầu gì với chúng tôi?"
Nhẹ nhàng lắc đầu một cái, Tần Ngữ Nghê tràn đầy cảm kích nhìn mọi người, nhẹ nhàng nói: "Có thể cùng đánh tennis với mọi ngừoi, cũng đã là phần thưởng rất lớn dành cho tôi rồi."
"Ngữ Nghê, cô cần gì phải khách khí với chúng tôi? Mọi người vừa bắt đầu đã nói, người thua phải thực hiên yêu cầu với người thắng vô điều kiện, cô cứ nói đi!"
"Thật mà, tôi không muốn gì cả." Thứ duy nhất mà cô muốn chính là tình yêu của Mạnh Vĩ Giác, nhưng tình cảm thì không thể ép buộc, hiện tại có thể nhìn hắn gần như vậy, cô đã rất thỏa mãn rồi.
"Cô thật không cần gì sao?"
"Thế không được!" Tề hàn Tinh không chịu từ bỏ ý định cướp đoạt la toáng lên, "Ngữ Nghê, làm sao cô có thể tùy tiện tha cho bọn họ như vậy được?"
Lâm Thần Hoan nhíu mày, tức giận hỏi "Vậy anh muốn thế nào?"
Suy nghĩ một chút, Tề Hàn Tinh nhìn sang Mạnh Vĩ Giác, "Blue, theo cậu thì sao?"
Hình như cảm giác được sự tinh quái của Tề hàn Tinh, Mạnh Vĩ Giác buồn cười lắc đầu một cái, "không sao, đây cũng không phải là chuyện to tát lắm."
"Hắc! hắc! hai người đúng thật là hợp nhau, một chuyện nhỏ như vậy cũng chung một ý kiến!" Tề Hàn Tinh làm ra vẻ ngạc nhiên kêu lên.
Mạnh Vĩ Giác không tự chủ được nhìn về phía Tần Ngữ Nghê, vưa vặn ánh mắt hai người giao nhau.
Thời gian giống như ngừng lại, trái đất cũng giống như ngừng quay, Mạnh vĩ Giác không kiềm chế được đắm chìm vào sự dịu dàng trong cặp mắt say lòng người kia, trong tim không biết nổi lên bao nhiêu rung động. Hình ảnh của Tần Ngữ Mạt trong lòng hắn dần dần mờ nhạt, thay vào đó là từng cái nhăn mày, từng nụ cười của Tần Ngữ Nghê, mặc dù hắn luôn buộc bản thân phải chống cự, nhưng tình cảm chân thành, dịu dàng trong mắt cô luôn làm hắn không thể kiềm chế được đắm chìm trong đó.
"Tôi nghĩ ra rồi!" Lâm thần Hoan thình lình thét lên một tiếng kêu sợ hãi, cắt đứt ánh mắt giao nhau của Mạnh Vĩ Giác và tần Ngữ Nghê.
"Em kêu lớn tiếng như vậy làm gì?" Tề hàn Tinh trợn mắt nhìn Lâm Thần Hoan một cái tràn đầy trách cứ.
Lâm Thần Hoan không biết mình vừa phá hỏng cái gì, hướng Tề hàn Tinh nhăn mũi một cái, hào hứng nói: "Ngữ Nghê, không bằng như thế này đi, sau tuần này, cô muốn đi chơi ở đâu, muốn làm gì, chúng tôi sẽ hết lòng phục vụ, cô thấy như thế nào?"
Việc này thật đúng ý cô......Tần Ngữ Nghê vui mừng nói không nên lời, nhìn Mạnh Vĩ Giác, rốt cuộc cô đã không hề cảm thấy hắn xa lạ không thể với tới nữa.
"Được, được! Cứ quyết định như vậy đi" Tần Ngữ Quyên vội vàng đồng ý thay Tần Ngữ Nghê.
chúc mọi người có một cuối tuần vui vẻ:bird::bird::bird:
thank mọi người vì đã theo dõi bộ truyện này ^:)^ ^:)^ ^:)^ ^:)^, ta mới làm lần đầu nên có gì sai sót mong mọi người cho thêm ý kiến:-D:-D:-D
Sau khi tắm thoải mái, Tần Ngữ Nghê miễn cưỡng ngồi dựa ở trên ghế sofa, trên mặt tràn đầy nụ cười ảo mộng.
"Chị, chị thật dễ dàng thỏa mãn! Mới có một chút chuyện nhỏ như vậy mà cũng vui mừng như thế này rồi?" Mặc dù là chị em, nhưng Tần Ngữ Quyên lại chưa bao giờ hiểu được suy nghĩ của Tần Ngữ Nghê, niềm vui của chị cô rất đơn giản, nhưng lại đặt hoàn toàn ở trên người Mạnh Vĩ Giác, sự si tình, ngốc nghếch của chị cô khiến cho người ta không thể hiểu được, cũng làm cho người phải đau lòng.
Tần Ngữ Nghê cười đến ngây ngô, dịu dàng nói: "Sau này sẽ có một ngày, em cũng sẽ giống chị như vậy".
Tần Ngữ Nghê lắc đầu một cái, khuôn mặt sợ hãi nói: "Em không muốn giống như chị, rất mất tự do!" Ngốc nghếch yêu một người, lại không được đối phương đáp trả, yêu như vậy, là chói chặt trái tim của mình, rất đau khổ, cô không muốn giống như chị cô rơi vào vực sâu đau khổ này.
"Ngữ Quyên, trong chuyện tình cảm, cho dù là người lí trí cũng khó phân biệt được phải trái." Trong mắt của Ngữ Quyên, tình cảm cố chấp của cô có lẽ là một điều ngu ngốc, cho dù như vậy cô cũng không hối hận.
"Hả?" Nét mặt của Tần Ngữ Quyên có vẻ không chấp nhận.
Hai đầu lông mày của Tần Ngữ Nghê khẽ nhăn lại, lo lắng nhìn Tần Ngữ Quyên, cho tới bây giờ, cô luôn đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, không nghĩ đến lại gây ảnh hưởng cho người xung quanh, cô thật sự rất ích kỉ.
"Chị, chị nhìn em làm gi?"
Tần Ngữ Nghê ngồi xổm xuống trước mặt Tần ngữ Quyên, cầm tay của em gái, vẻ mặt nặng nề nói: "Ngữ Quyên, chị không muốn em bởi vì chuyện của chị mà bài xích tình yêu, như vậy là không đúng."
"Em đâu có bài xích tình yêu a!" Tần Ngữ Quyên nói như đúng rồi.
"Mấy năm gần đây, những chàng trai theo đuổi em đếm không hết, điều kiện cũng rất tốt, nhưng em lại chẳng chịu cho ai cơ hội, nếu không phải vì tâm hồn em bài xích chuyện tình cảm, chẳng nhẽ còn nguyên nhân gì khác sao?"
"Chuyện này.......... Ôi trời! Đó là bởi vì duyên phận của em chưa tới!" Thật ra thì không phải tâm hồn cô bài xích, chỉ là nhìn thấy chị gái đau khổ vì tình, dù trong lòng rất đau, nhưng không một câu oán hận, khó tránh khỏi làm cho cô đối với chuyện tình yêu có phần né tránh, tình cảm đó trong cuộc sống chính là một loại hành hạ, sinh mệnh chỉ ngắn ngủi có vài chục năm, cần gì phải làm khổ bản thân như vây?
"Chị hi vọng thật sự là duyên phận của em chưa tới."
Tần Ngữ Quyên kéo Tần Ngữ Ngữ Nghê lên ngồi bên cạnh mình, giáo huấn ngược lại: "Chị không cần phải lo cho em, chị vượt ngàn dặm xa xôi trở về Đài Loan, vì vậy chị phải tích cực lên một chút."
"Chị như vậy còn chưa phải là tích cực sao?" Tần Ngữ Nghê thở dài nói.
"Nếu như em là chị, em sẽ không chỉ nghĩ biện pháp để đến gần anh ta thôi đâu, em sẽ gọn gàng dứt khoát chạy đến nói cho anh ta biết rằng em có tình cảm với anh ta, để cho anh tga hiểu được tâm ý của em."
Tần Ngữ Nghê điềm tĩnh cười, đúng dậy đi đến trước cửa sổ sát đất, ngước mắt nhìn về phía xa xa, "Tần Ngữ Mạt đã làm rồi, cô ấy đã từng dũng cảm bộc lộ tình cảm của mình, nhưng cô ấy cũng đã bị từ chối rồi."
"Tần Ngữ Mạt là Tần Ngữ Mạt, chị là chị, chị đừng đem hai người nhập vào một."
"Cũng bởi vì không thể nhập hai người vào một, nên chị sẽ không giống như trước đây, trực tiếp thổ lộ tình cảm với Mạnh Vĩ Giác." Cô đã từng suy nghĩ, tại sao Mạnh Vĩ Giác lại cự tuyệt tình cảm của cô, tại vì cô chưa đủ tốt sao? Cô không biết nguyên nhân ở đâu, nhưng theo năm tháng trôi qua, cô đã hiểu một điều rằng, đối với hắn mà nói, cô chỉ là một trong số đông những người ngưỡng mộ hắn, hắn cự tuyệt cũng chẳng có hàm ý gì cả. Nhưng nay cô đã khác, cô sẽ không giống như 'Tần Ngữ Mạt' chỉ là một trong số đông những người ngưỡng mộ hắn, cô là duy nhất, cô thật lòng yêu hắn.
"Em không hiểu ý của chị là gì?"
"Chuyện này không quan trọng."
"Nhưng em lo lắng cho chị, chị chỉ còn lại thời gian hơn hai tháng nữa thôi." Nhìn con đường chị gái cô đang đi, một lòng một dạ yêu một người thật sâu đậm, nếu tình yêu của chị cô không được Mạnh Vĩ Giác đáp lại, thì chị cô sẽ sụp đổ mất?
"Còn thời gian là còn hi vọng, còn bao lâu thì cũng chỉ là chuyện tiếp theo mà thôi." Tần Ngữ Nghê lạc quan nói.
"Chị........... Thôi!" Thật là Hoàng đế không vội mà thái giám đã gấp.
Tần Ngữ Nghê nghiêng đầu, cười cười hỏi ngược lại: "Ngữ Quyên, em không tin tưởng vào khả năng của chị gái mình sao?"
Tần Ngữ Quyên vội vàng lắc đầu vài cái, "Không phải, cho dù là bên ngoài hay bên trong, chị của em đều tốt, nếu như Mạnh Vĩ Giác không nhận ra, thì anh ta đúng là một tên Đại Ngu Đần!"
"Ngữ Quyên, em lại đem nâng lên chín tầng mây rồi."
"Em nói thật mà, nếu như Mạnh Vĩ Giác mà từ chối chị lần nữa, thì anh ta cũng quá ngu rồi."
Tần Ngữ Nghê trong lòng rất cảm động, ôm chặt lấy Tần Ngữ Quyên, "Cho dù kết quả có như thế nào đi chăng nữa, chị vẫn là người hạnh phúc nhất trên đời, vì chị luôn có ba mẹ và em gái yêu thương."
"Chị đúng thật là quá dễ dàng hài lòng!" Tần Ngữ Quyên bất đắc dĩ thở dài nói.
Buông Tần Ngữ Quyên ra, cô khẽ thở dài, nhẹ giọng nói: "không, thật ra chị rất tham lam, vì thế nên đến tận bây giờ chị vẫn còn chưa chịu chết tâm."
Giờ khắc này, Tần Ngữ Quyên đột nhiên hiểu được, mặc dù ngoài miệng tần Ngữ Nghê luôn nói không quan tâm đến két quả, nhưng thực ra, trong lòng của chị cô luôn luôn phải chịu đựng đau khổ, chờ đợi, chỉ là chị cô không muốn để cho mọi người xung quanh lo lắng cho mình, nên bề ngoài luôn cố làm ra vẻ không sao.
"Chị........"
Tần Ngữ Nghê vỗ vỗ bả vai của Tần Ngữ Quyên, cười khanh khách nói: "Em không cần nói gì nữa đâu, nhanh đi tắm rửa rồi chuẩn bị nghỉ ngơi đi, chị muốn đi xuống dưới một lát."
"Bây giờ?" Nhìn thấy tần Ngữ Nghê gật đầu một cái, Tần Ngữ Quyên lo lắng nói: "Đã muộn như thế này, một mình chị đi xuống lầu không tốt lắm đâu!"
"Em không cần phải lo lắng như vậy đâu, chị chỉ muốn xuống hóng gió ở đài phun nước bên ngoài đại sảnh một chút thôi, sẽ không đi đâu xa."
"Vậy thì............Vậy khi nào em tắm xong sẽ xuống dưới lầu tìm chị." Cô thật sự không muốn biến mình thành bà quản gia tẹo nào, nhưng nhớ lại những gì ba mẹ cô dạy bảo, cô không thể không cẩn thận.
Vì muốn để cho em gái yên tâm, Tần Ngữ Nghê không thể làm gì khác hơn nói: "Được rồi, khi nào em tắm xong mà chị vẫn chưa lên, thì em đi xuống lầu tìm chị." Với tốc độ tắm của Ngữ Quyên, ít nhất cũng phải một tiếng trở lên, cô tin rằng mình đi hóng gió cũng sẽ không lâu như vậy.
Rốt cuộc là hắn bị làm sao, trong lòng của hắn không thể nào bình tĩnh được, trong đầu hắn luôn có một hình ảnh bay tới bay lui, hắn biết chủ nhân của hình ảnh đó là Tần Ngữ Nghê, cũng không hiểu tại sao hắn lại như vậy? Có phải tại vì cô rất giống Tần Ngữ Mạt nên hắn mới không tự chủ được luôn nghĩ tới cô? Nhất định là như vậy rồi, có lẽ là khi nhìn cô, trong lòng hắn luôn nghĩ đến Tần Ngữ Mạt, nên hình ảnh luôn quẩn quanh trong đầu hắn là Tần Ngữ Mạt chứ không phải là Tần Ngữ Nghê, không sai, đúng là như vậy..... (kẹo: Cái anh này thích người ta rùi mà cứ tự lừa mình dối người:P3, hihi ^-^:-D)
Ngước lên nhìn bầu trời tĩnh mịch, Mạnh Vĩ Giác không ngừng tự nhủ như vậy với bản thân, lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác, nhưng càng lúc hắn càng mờ mịt, càng lúc càng không xác định rõ được.
Mạnh Vĩ Giác thở dài, chấm dứt suy nghĩ dưới bầu trời đêm, hắn chuẩn bị xoay người chở về phòng, lại thấy Tần Ngữ Nghê đang đẩy cửa thủy tinh ở đại sảnh của câu lạc đi ra ngoài.
Nhìn thấy hắn, Tần Ngữ Nghê vừa vui vừa lo lắng, chăm chú nhìn hắn nhưng không thoát ra được lời nào.
Nhìn vào ánh mắt dịu dàng của tần Ngữ Nghê, Mạnh Vĩ Giác đã quên đi Tần Ngữ Mạt, cũng quên mất vừa nãy hắn đã cố gắng thế nào tự nói với mình, trái tim của hắn nổi lên từng đợt rung động, đảo loạn suy nghĩ của hắn, hắn phải cố gắng ổn định lại cảm xúc.
Điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân, Mạnh Vĩ Giác lên tiếng: "Xuống đi dạo?"
Tần Ngữ Nghê gật đầu một cái, nhẹ nhàng hỏi ngược lại: "Anh thí sao?"
"Ở trong phòng hơi hơi buồn bực, nên xuống hóng gió một chút, ở đây có gió biển thổi lên, rất thoải mái."
Đi tới bên cạnh Mạnh Vĩ Giác, khi ngọn gió biển đi lướt qua thân thể, cảm giác đã thoải mái hơn nhiều, Tần Ngữ Nghê hài lòng thở dài, ngẩng mặt lên nhìn bầu trời đầy sao nói: "Bầu trời đêm ở Đài Loan thật đẹp!" Cô đã từng có một ước mơ như vậy, hi vọng có một ngày nào đó, cô có thể cùng Mạnh Vĩ Giác đứng dưới bầu trời đêm ngắm sao, nhưng cô cũng không dám hi vọng xa vời, không ngờ hôm nay ước mơ đó đã biến thành sự thật.
"Cô không thích Canada?"
"Không phải, Canada rất đẹp, nhưng tôi cũng rất lưu luyến Đài Loan." Di chuyển tầm mắt lên người Mạnh Vĩ Giác, Tần Ngữ Nghê thâm tình nhìn hắn, trong mắt có rất nhiều lời muốn nói.
Bị cô nhìn như vậy trong lòng Mạnh Vĩ Giác có chút hốt hoảng, vội vàng quay đầu.
Ánh mắt lưu luyến của Tần Ngữ Nghê nhìn lên bầu trời đêm, cô im lặng không lên tiếng, làm cho không khí càng yên lặng.
Giây phút này yên lặng thật tự nhiên, hai người không cần bất kì lời nói nào, nhưng vẫn mãnh liệt cẩm nhận được sự tồn tại của đối phương, cũng không biết trải qua bao lâu, cho đến khi có một ngôi sao băng xẹt qua phía chân trời, Tần Ngữ Nghê mới kêu lên một tiếng, phá vỡ không khí yên lặng.
Mạnh vĩ Giác không tự chủ đưa mắt nhìn Tần Ngữ Nghê, cô khẽ nhắm mắt ước nguyện, dáng vẻ dịu dàng xinh đẹp khiến hắn không khỏi rung động.
Đợi đến khi cô mở mắt ra, hắn không nhịn được tò mò hỏi: "Cô vừa ước điều gì?"
Cô nghiêng đầu, tinh nghichj nói: "Anh đoán thử xem?"
"Lòng dạ của phụ nữ như kim dưới đáy biển, cái này rất khó đoán."
"Phụ nữ có gì khó hiểu?" Tần Ngữ Nghê không hiểu mở to hai mắt nhìn hắn.
Mạnh Vĩ Giác cười cười hỏi ngược lại: "Vậy cô cảm thấy thế nào?"
"Chẳng có gì khó hiểu cả, phụ nữ tương đối cảm tính, họ sẽ cười khi vui vẻ, sẽ khóc khi buồn, khi xúc động, nét mặt của họ có rất nhiều thay đổi, nhưng họ cũng rất đơn giản."
"Nghe cô nói như vậy, có lẽ phụ nữ rất dễ hiểu, chỉ tại đàn ông ngu ngốc quá, mới không hiểu được lòng của phụ nữ."
Tiếng cười vang lên trong gió, Tần Ngữ Nghê tinh nghịc nói: "Ý của anh là muốn nói cho tôi biết anh rất ngu ngốc sao, cho nên mới không đoán được điều tôi vừa ước?"
"Chỉ là tôi không thông minh mà thôi." Không biết tại sao nhưng hắn rất thích được nghe tiếng cười của cô, cảm giác rất thoải mái.
"Ngay cả bác sĩ ngoại khoa nhất nhì ở Đài Loan như anh còn nói mình không thong minh, thì những người khác sẽ thế nào?"
Mạnh Vĩ Giác giật mình, hắn không thốt nên lời, nếu như hắn nhớ không nhầm thì hắn chưa bao giờ nói với Ngữ Nghê hắn là bác sĩ, sao cô lại biết?
"Tại sao lại im lặng?"
Bỏ đi nghi ngờ trong lòng, Mạnh Vĩ Giác nhẹ giọng cười, nói: "Cô tâng bốc tôi cao như vậy, nên tôi cũng không biết nói gì cho phải."
"Anh quá khiêm tốn rồi."
"Cô cứ tiếp tục khen ngợi tôi như vậy, tôi thật sự sẽ quên bản thân mình là ai mất."
Nhìn Mạnh Vĩ Giác, giờ phút này hắn và cô thật gần nhau, giống như là một giấc mơ vậy, Tần Ngữ Nghê không kiềm chế được, lên tiếng hỏi: "Tôi có thể hỏi anh một chuyện được không?"
"Cô nói đi."
"Anh chưa từng có cảm gì đối với Ngữ mạt sao?" Chuyện này luôn quanh quẩn trong đầu cô, cô rất muốn biết, cô có chút ý nghĩa nào ở trong lòng của hắn hay không.
Vừa nhắc đến Tần Ngữ Mạt, cảm giác áy náy ở trong lòng Mạnh Vĩ Giác lại trào ra. Trước kia trong khoảng thời gian khi hắn còn ở trong nước, luôn luôn có rất nhiều cô bé theo đuổi hắn, đối với các cô bé đó hắn cũng không rảnh để ý đến, dĩ nhiên hắn cũng chẳng đặc biệt chú ý tới người nào.
Khi mới bắt đầu, Tần Ngữ Mạt cũng chẳng có gì khác biệt so với những cô bé đó, khi hắn hết lần này đến lần khác cự tuyệt cô, cô không che dấu được thất vọng trong mắt, nhưng luôn cười đến thật dịu dàng, hắn không thể không nhớ cô gái này. Hắn không biết mình có từng động lòng với cô hay không, trong lòng hắn lúc đó chỉ biết đến làm thế nào để báo đáp ân tình của ba mẹ nuôi, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện này.
Đợi không thấy câu trả lời của hắn, Tần Ngữ Nghê có chút lo lắng hỏi: "Thật xin lỗi, câu hỏi của tôi lại làm khó anh rồi phải không?"
"Không đâu, tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này, trong khoảng thời gian ngắn, cũng không biết nên trả lời cô thế nào".
Tần Ngữ Nghê gật đầu nột cái, có chút buồn rầu mà nói: "Tôi có thể hiểu, tình cảm không thể miễn cưỡng được."
"Cô hiểu lầm ý tôi rồi, cô ấy rất tốt, hồn nhiên, dịu dàng, là một cô gái nhỏ dễ khiến cho người ta yêu thương, chỉ là, cô xuất hiện không đúng thời điểm." Mạnh Vĩ Giác giải thích.
Tần Ngữ Nghê cái hiểu cái không, không nhịn được hỏi tiếp: "Vậy theo ý của anh mà nói, nếu như chị ấy xuất hiện muộn một chút, anh có thể sẽ chấp nhận chị ấy?"
Mạnh Vĩ Giác trầm giọng nói: "Cũng có thể a..... !! Tôi cũng không biết nữa, bây giờ cô ấy đã đi rồi, cho dù chấp nhận hay không thì cũng đã không còn bất cứ ý nghĩa gì rồi."
Không, Tần Ngữ Mạt chưa chết, cô vẫn còn sống, đang đứng ở trước mặt anh........ Tần Ngữ Nghê cố gắng đè nén suy nghĩ trong lòng để không thốt ra lời, trong lòng thở dài, nghĩ thầm cho dù cô có còn sống thì có ý nghĩa như thế nào chứ? 'Tần Ngữ Mạt' đã là quá khứ, 'Tần Ngữ Nghê' mới là hiện tại.
Vừa lúc đó, Tần Ngữ Quyên vội vàng hấp tấp chạy ra, "Chị, chị.........Anh Vĩ Giác, anh cũng ở đây a!" Vừa nhìn thấy Mạnh Vĩ Giác, Tần Ngữ Quyên lại buồn bực vì sự lỗ mãng của mình, cô tới thật không đúng lúc.
Mạnh Vĩ Giác nhìn Tần Ngữ Quyên cười cười gật đầu một cái.
Tần Ngữ Quyên lắp bắp nói, "Em đi lên trước đây, hai người cứ tiếp tục trò chuyện ....."
"Không cần đâu, thời gian cũng muộn rồi, tôi cũng nên lên lầu nghỉ ngơi rồi, các cô nên cũng nghủ sớm một chút, ngủ ngon." Mạnh Vĩ Giác khom ngườ đi vào.
Tần Ngữ Quyên cúi người chín mươi độ chào, áy náy nói: "Chị, thật xin lỗi, cắt đứt cuộc nói chuyện hai người."
"Không sao, chị cũng đang muốn lên lầu nghỉ ngơi." Tần Ngữ Nghê lơ đễnh cườ cườ.
"Chị, hai người nói chuyện gì thế?" Tần Ngữ Quyên tò mò hỏi.
"Cũng không có gì, chỉ nói vài chuyện vụn vặt. Đi thôi! Sáng mai còn phải đi chơi, nếu không ngủ sớm thì sáng mai sẽ không có tinh thần đi chơi đâu."
Cũng không muốn làm khó Tần Ngữ Nghê, Tần Ngữ Quyên gật đầu một cái, khoác tay cô cùng đi vào.
← Ch. 03 | Ch. 05 → |