Vong linh pháp sư và khô lâu (6)
← Ch.74 | Ch.76 → |
Editor: Mèo Lười
Tuyết rơi không ngừng, giống như lông ngỗng rơi từ trên trời xuống. Hạ Lưu nằm trên đống cỏ khô, nhìn bầu trời ngày càng âm trầm.
"Schreyer, chúng ta phải ở rừng rậm Tuyệt Vọng này đến bao lâu?"
"Cô muốn rời khỏi đây?"
Schreyer đang đọc sách ma pháp bên cạnh cô, tùy tay vẽ một tinh trận màu lục, lại thêm một đám nguyên tố hắc ám bị cậu hội tụ về đây.
Đây đã là ngày thứ hai mươi bọn họ ở rừng rậm Tuyệt Vọng này. Hạ Lưu dưới sự giúp đỡ của Hệ thống quân nên có thể tìm được con đường trốn chạy an toàn. Ngoại trừ ít ma thú cấp thấp, đến nay vẫn chưa gặp qua uy hiếp nào khác, người của Giáo Đình Quang Minh cũng chậm chạp chưa tìm đến.
Mà trong hai mươi ngày ở đây Schreyer từ một người bình thường biến thành ma pháp sư cấp sơ, đã có thể thi triển nhiều ma pháp hơn.
"Ở nơi này mãi cũng không tốt, cậu là con người, không phải ma thú" Hạ Lưu nhìn Schreyer, nhẹ nhàng thở dài: "Đế quốc Tây phổ và công quốc Fran đều không thể trở lại, cậu còn có nơi nào khác muốn đến không?"
Schreyer đang từ từ hấp thu nguyên tố hắc ám, sau khi nghe thấy lời nói của Hạ Lưu xong, cậu hơi nâng đầu, giọng rất nhỏ: "Đến phía nam của rừng rậm Tuyệt Vọng đi. Chúng ta đến xem chỗ Tinh Linh một chút"
Tinh Linh có niềm đam mê hòa bình luôn chú ý bình đẳng, cũng không có thành kiến gì quá lớn với quang minh và hắc ám. Quan trọng nhất là, Schreyer muốn đi gặp tộc trưởng của tộc Tinh Linh. Bây giờ muốn biết Giáo Đình Hắc Ám thực lực cường đại xưa kia nay ở nơi nào cũng chỉ có thể hỏi ông ta.
Tổ tiên của cậu từng là trưởng lão của Giáo Đình Hắc Ám, như vậy có thể xem một phần nào đó cậu cũng là người của Giáo Đình Hắc Ám không?
Trong lòng mỗi người đều có một khát vọng, mong gặp được một nơi để bản thân dừng chân. Cho dù có muốn thừa nhận hay không, cũng không ai muốn bản thân phải lưu lạc.
Áo bào pháp sư dày cộp của Schreyer dưới lời chú vệ sinh đơn giản vẫn duy trì trạng thái sạch sẽ, khôi phục phần lớn dáng vẻ khỏe mạnh bình thường trước đây của cậu. Vẫn là tóc vàng mắt xanh, một thân áp bào tuyết trắng và một pháp trượng cổ bằng gỗ.
Bộ dáng này khiến Schreyer thoạt nhìn giống quang minh pháp sư hơn là vong linh pháp sư. Tiếp đó lại sử dụng ma pháp khiến cho mặt mình thoạt nhìn càng thêm bình thường, cuối cùng sau khi không nhận ra mình trước kia nữa, Schreyer mới đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Muốn đến nơi ở của Tinh Linh, cần phải đi qua một trấn nhỏ phồn hoa sau khi rời khỏi rừng rậm Tuyệt Vọng. Nơi đó có rất nhiều người vào rừng rậm Tuyệt Vọng thu thập dược liệu hoặc lính đánh thuê vào săn ma thú, quán rượu cùng kỹ nữ. Nữ tùy ý cũng có thể thấy, trộm nhỏ hay cường đạo chỉ dựa vào thời gian.
Hạ Lưu vẫn ở trong chiếc nhẫn của Schreyer. Sau khi dùng ma lực hắc ám mở công năng ẩn nhẫn trên chiếc nhẫn vong, hơi thở hắc ám trên người Hạ Lưu và Schreyer đều hoàn toàn biến mất. Điều này cũng khiến cho bọn họ an tâm bước vào thị trấn nhỏ này.
Lính đánh thuê cầm vũ khí cho dù đang nói chuyện hay đang uống rượu, ánh mắt vĩnh viễn luôn cảnh giác nhìn chằm chằm gương mặt mới. Mà đoạn đường này của Schreyer cũng bị không ít ánh mắt tẩy lễ.
"Đi hỏi thăm một chút gần đây xảy ra chuyện gì, càng là người ở phía dưới tin tức càng linh thông"
Hạ Lưu ở trong kết giới của chiếc nhẫn mở miệng nhắc nhở, bước chân của Schreyer không hề hỗn loạn bước vào một quán rượu. Sau khi gọi một phần thức ăn ra liền an tĩnh ngồi xuống suy nghĩ đối tượng để hỏi thăm tin thức.
Đối với lính đánh thuê lúc nào cũng rong ruổi bên Cửu Môn quan và cuộc sống giới hạn về ấm no mà nói, bộ đồ này của Schreyer không thể nghi ngờ chính là khác biệt. Nơi này ngẫu nhiên cũng có vài thiếu niên quý tộc như cậu đến, bọn họ vì muopons tìm kiếm kích thích và có đề tài để khoác lác trước mặt những cô gái tư bản, mà thường xuyên dẫn theo một đội hộ vệ đến bên cạnh rừng rậm Tuyệt Vọng. Họ dùng sinh mạng của những hộ vệ đổi lấy một khối thi thể của ma thú làm bằng chứng dũng khí, sau đó mặt đầy kiêu ngạo trở về tòa thành đánh một giấc thật ngon.
Những thiếu niên quý tộc trẻ tuổi nhưng lại không có hộ vệ bên người như Schreyer thì có lẽ tự đại bản thân đã đến cảnh giới nhất định, hoặc là thực lực cường đại vượt qua tuổi.
Không ai nghĩ tiểu tử quý tộc nhìn trắng trẻo đang yêu kia sẽ có năng lực lớn lao gì. Bởi vậy, lúc Schreyer cầm dao chuẩn bị cắt thịt, một chiếc đao thật lớn của một người đàn ông thân hình khổng lồ nặng nề rơi xuống bàn.
"Đứa trẻ lang thang chuẩn bị đến rừng rậm Tuyệt Vọng kia! Nếu muốn sống tốt ở nơi này thì phải theo quy củ của bổn đại gia!"
Lúc này những người khác trong quán rượu đều khoanh tay bắt đầu xem cuộc vui. Loại tiết mục giáo huấn người mới này ở đây cũng ít khi thấy, đối với các dong binh không có những tiết mục trợ hứng mà nói, mỗi một lần trình diễn tiết mục đều là việc vui hiếm có.
Schreyer không ngẩng đầu, dáng ngồi của cậu cũng rất đoan chính, tay cầm dao không nhanh không chậm cắt thịt, động tác phù hợp tiêu chuẩn với lễ tiết trên bàn ăn của quý tộc, vô cùng ưu nhã.
Sau khi chậm rãi nuốt xuống một khối thịt nhỏ xong, Schreyer mới cất giọng nói trầm thấp đặt câu hỏi: "Quy củ, là do anh đặt?"
Hơi nâng mắt, đôi mắt màu xanh thẳm lúc này càng có vẻ thêm sâu thẳm, mang theo lực áp bách vô hình.
Người đàn ông kia dưới cơn nóng giận liền muốn giơ đao lên, Schreyer giơ dĩa ăn lên cản một chút. Mà chuyện làm cho người khác kinh ngạc là, thanh kiếm của người đàn ông kia bỗng dưng bốc lên khói đen, cuối cùng tan thành nước thép rồi biến mất.
Người kia không thể tin nhìn đoạn chuôi kiếm còn lại trên tay mình, lại nhìn Schreyer vẫn đang cúi đầu ăn chậm rãi, kinh hoàng lùi về sau một bước: "Ma pháp sư! Ông trời của tôi ơi! Đây là một ma pháp sư!"
Ở trong đại lục Vĩnh Hằng, ma pháp sư thật sự mà nói rất cao quý hơn nữa còn rất hiếm. Không kể đến mỗi ma pháp sư đều có thực lực rất cường đại, càng quan trọng hơn là mỗi một vị ma pháp sư đều có bối cảnh phía sau tuyệt đối cường đại. Chọc giận một vị ma pháp sư, trên cơ bản chẳng khác nào có dính dáng đến cái chết.
Chỉ là Schreyer không để ý đến những người trong quán rượu này, trong không khí quỷ dị ăn hết phần cơm trưa của mình xong, cậu lạnh lùng đặt câu hỏi: "Ai biết gần đây có phòng đấu giá nào không?"
Đến bái phỏng lãnh địa của Tinh Linh, cho dù thế nào cũng nên mang đến một chút lễ vật mới tốt, mà nơi có thể mua được món quà đặc biệt thích hợp nhất chính là phòng đấu giá. Sau khi Hạ Lưu nói như thế với Schreyer xong, người kia trái lại có chút ngạc nhiên. Thân là khô lâu thế nhưng cô lại hiểu biết hơn cậu rất nhiều, cũng may có Hạ Lưu ở đây.
Thật ra Hạ Lưu cũng chỉ biết trong nguyên văn buổi đấu giá này có gì đó rất đặc biệt, có trợ giúp rất lớn cho hành trình tiếp theo. Cho nên cô mới cố ý để Schreyer đến trôn trấn này.
Sau một lát, một lính đánh thuê nhỏ gầy trên mặt mang theo nụ cười đi đến. Trước chào hỏi Schreyer, sau đó nói với cậu hắn có thể dẫn cậu đến phòng đấu giá.
Dưới sự hướng dẫn của người lính đánh thuê kia rốt cuộc cậu cũng tới được phòng đấu giá. Nói là thôn trấn, thật ra cũng không khác gì thành thị bình thường, nhất là phòng đấu giá, đột nhiên không thể so sánh nó nhỏ hơn phòng đấu giá trung tâm ở đế quốc Tây phổ bao nhiêu.
Trên người Schreyer còn có một cầu thủy tinh và 50 vạn kim tệ, muốn mua quà thì như vậy đã đủ rồi.
Bằng vào thân phận ma pháp sư cùng cầu thủy tinh, Schreyer thuận lợi tiến vào một gian phòng Vip, càng tiện cho việc tham dự bán đấu giá.
Đầu tiên những vật mang ra đấu giá đều là những dược liệu rất thông thường mà thôi, người phía dưới cũng không hứng thú lắm. Nhưng theo lời nói của người điều hành cùng những vật phẩm bán đấu giá ngày càng trân quý, toàn bộ không khí ở hội trường đấu giá ngày càng nhiệt liệt.
Một ma pháp trượng làm từ tinh tủy vạn năm được ra giá 130 vạn, rồi sau đó đến các loại vũ khí ma pháp cũng khiến cho người ta tình nguyện đưa ra giá cao. Schreyer ngồi phía trên, vài lần muốn lấy một ít bảo thạch xinh đẹp đều bị Hạ Lưu ngăn lại, mãi cho đến vật cuối cùng của buổi bán đấu giá được đẩy lên.
"Được rồi, chắc hẳn các vị cũng rất mong chờ vật phẩm đặc biệt lần này, đây chính là con mồi lính đánh thuê Hồng Long vĩ đại của chúng tôi thuê mất đến ba tháng mới bắt được! Để tôi đoán mọi người đang nghĩ gì nhé... Ừm, mọi người chắc hẳn đều đang nghĩ đây chắc là ma thú kinh khủng nào đó trong rừng rậm Tuyệt Vọng đúng không? Chỉ là lần này các vị đoán sai rồi, bởi vì đây là con mồi xinh đẹp và cao quý nhất trên đại lục Vĩnh Hằng này..."
"Tinh Linh!"
Miếng vải đen che lồng sắt dần lộ ra hai thiếu nữ Tinh Linh. Qủa không hổ danh là chủng tộc xinh đẹo nhất, đôi tai dài nhọn đáng yêu, khuôn mặt tinh xảo giống như điêu khắc, thân hình thon dài hoàn mỹ. Tất cả đều khiến người khác không sao dời mắt được.
Hai cô ôm chặt nhau, thần sắc có chút bi ai, sau đó lại dùng ánh mắt ngạo nghễ được rèn luyện từ nhỏ của tộc Tinh Linh nhìn đám người kia.
"Chính là các cô gái đó! Schreyer!"
Giọng nói của Hạ Lưu có chút hưng phấn, cô trực tiếp chạy từ trong chiếc nhẫn ra, "Nếu mang các cô ấy về tộc Tinh Linh, trí giả Tinh Linh nhất định sẽ nói tất cả những gì cậu muốn biết"
Vừa dứt lời, giọng nói của người chủ trì lại vọng lên: "Hai con Tinh Linh, giá khởi điểm là 80 vạn, mỗi lần kêu giá mười vạn!"
Lời vừa dứt, bên dưới liền có giọng nói vang lên, nháy mắt giá đã được nâng lên 120 vạn. So với bọn họ, 50 vạn kim tệ của Schreyer cũng không tính là gì.
Giá này quá cao. Schreyer khẽ nhíu mày, cuối cùng hình như nghĩ ra điều gì đó, vẽ lên bàn một pháp trận sao sáu cánh. Nguyên tố hắc ám nhàn nhạt liền dao động một chút, một khô lâ liền từ bên trong nhảy ra.
Động tác của cậu vẫn không ngừng lại, liên tục thi triển kêu gọi vong linh. Chỉ chốc lát sau, trong phòng liền đứng đầy sinh vật vong linh, sau đó chỉ huy bọn chúng đi ra bên ngoài. Chỉ trong nháy mắt bỗng xuất hiện mấy chục vong linh, đối với mọi người mà nói đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra. Mọi người đều kinh hoảng, không biết là ai hô một câu: "Vong linh xâm nhập!" Trong nháy mắt châm ngòi sự sợ hãi. Mọi người vốn đều có năng lực phản kháng, nhưng sự sợ hãi đối với vong linh pháp sư khiến cho họ hoảng hồn. Trong nháy mắt hội trường đại loạn, căn phòng vốn ngăn nắp nay trở nên loạn thất bát tao.
Schreyer lại làm một ma pháp ở cửa, triệu hoán ra sương mù dày đặc. Bên trong phòng đấu giá lập tức càng trở nên lộn xộn, hoảng loạn, ai cũng không nhìn thấy ai, chen lấn muốn ra.
Đợi đến khi nhân viên quản lý giải quyết xong mọi chuyện, định tiếp tục buổi đấu giá thì phát hiện một sự kiện đủ để cho bọn họ tuyệt vọng...
Hai cô gái Tinh Linh kia, thế nhưng lại biến mất khỏi lồng sắt ngay lúc hỗn loạn ấy?
← Ch. 74 | Ch. 76 → |