Vay nóng Homecredit

Truyện:Chinh Phu - Chương 13

Chinh Phu
Trọn bộ 17 chương
Chương 13
0.00
(0 votes)


Chương (1-17)

Siêu sale Shopee


Sau khi rời khỏi sương phòng, nghĩ đến lời nói vừa rồi của Hồ Lan Nhi, cùng chuyện hôn ước giữa nàng và Thích Doãn Dương vẫn chưa được giải trừ, lòng Đinh Mạt Mạt lập tức cảm thấy rối rắm cùng khó chịu.

Vốn nàng còn tưởng rằng, mình sắp có được hạnh phức lớn nhất trên cõi đời này rồi, thật không ngờ, đột nhiện lại nổi lên nhiều trắc trở như vậy.

Xem ra, hạnh phúc với nàng mà nói dường như xa đến không thểm chạm tới. Mặc dù nàng tin Thích Doãn Dương thật tâm với nàng, nhưng tình huống trước mặt lại làm người ta cảm thấy rất bất lực.

Muốn bọn họ không để ý tới an nguy của Hồ Lan Nhi cùng bào thai trong bụng nàng, mà vẫn cứ ở chung một chỗ, loại hành động ích kỷ này bọn họ thật sự không thể làm được.

Nhưng mà muốn nàng thành toàn cho Hồ Lan Nhi, thì nàng cần phải lấy tình cảm giữa mình và Thích Doãn Dương ra làm vật hy sinh, như vậy thì nàng sẽ tiếc nuối cả đời nhưng mà bây giờ nên làm gì thì mới phải?

Ngực truyện đến một cảm giác đau đớn kịch liệt, khiến nước mắt của Đinh Mạt Mạt đảo quanh giữa hốc mắt.

Nàng không muốn để bất kỳ kẻ nào nhìn thấy dáng vẻ đau lòng cùng bất lực này, chỉ muốn bỏ đi thật xa, nhưng cho dù ở dưới tình huống đau lòng như thế, nàng vẫn như cũ chừa từng quên mất Hồ Lan Nhi.

Nàng cắn răng đè nén xuống cảm xúc gần như sắp sụp đỗ này, gọi một nha hoàn lanh lợi tới.

"Tiểu Đào, mấy ngày nay, Hồ cô nương sẽ ở lại trong phủ để điều dưỡng thân thể, ngươi phụ trách chăm sóc nàng, mỗi ngày sắc thuốc y như lời dặn của đai phu, đúng giờ thì lập tức đưa cho nàng, biết chưa?"

"Dạ, nô tỳ biết."

Sau khi phân phó xong, Đinh Mạt Mạt mới bước nhanh đi tới chuồng ngựa, nhảy lên con ngực Truy Nguyệt yêu thích, một đường chạy băng băng ra ngoài.

Trên dọc đường, nước mắt sớm đã không nén nổi nữa lập tức tràn ra mi, mặc dù có từng trận cuồng phong đang thổi, cũng không thể thổi hết nước mắt đang không ngừng tuôn ra trên khóe mắt của nàng.

Thì ra, cảm giác đau lòng lại khó chịu như vậy!

Nàng cảm giác tim mình giống như đang bị người ta cố gắng xé rách, lại cảm thấy giống như có người đang cầm con dao găm đỏ rực cùng nỏng bỏng, một phát đâm vào lòng của nàng.

Mạc dù cũng không có tạo thành vết thương chân chính, nhưng so với bị trọng thương thì còn đau hơn, hơn nữa nghĩ đến vừa rồi Thích Doãn Dương dịu dàng an ủi Hồ Lan Nhi như vậy, càng khiến lòng của nàng đau đến không chịu nổi.

Nhưng mặc dù như thế, nàng cũng sẽ không trách Thích Doãn Dương, trong lòng nàng không oán trách hắn chút nào.

Dù sao, Hồ Lan Nhi cũng yếu đuối như vậy, cảnh ngộ lại bất hạnh như thế, mà vừa rồi dáng vẻ khóc đến hoa lê đẫm mưa kia, ngay cả nàng cũng cảm thấy vô cùng đồng tình, huống chi Thích Doãn Dương còn là nghĩa huynh của nàng(HLN)......

Đôi mắt đẫm lệ đầy sương mù, Đinh Mạt Mạt đã không còn nhìn rõ đường ở phía trước, thật may Truy Nguyệt là một con ngựa tốt có thể hiểu tâm lý của chủ tử. Nó chạy một đường nhanh như chớp chở chủ tử tới rừng núi, đi tới bên cạnh gốc cay to lớn che trời kia.

Đinh Mạt Mạt nhảy xuống lưng ngựa, đi tới chỗ cây gỗ to lớn sau đó thì tới khe hở to lớn ở giữa khe núi, không nghĩ tới lúc trước Thích Doãn Dương lại có thể tìm được nơi này, dịu dàng an ủi nàng ở chỗ này, ôm nàng, hôn nàng.....

Những hình ảnh này vẫn hiện ẽo ràng ở trước mắt, mà khi nhớ lại thời khắc ngọt ngào này càng làm cho nàng đau lòng hơn.

Nàng vẫn cho là mình đủ lạc quan, đủ kiên cường, nhưng vào giờ phút này, nàng chỉ có thể tuyệt vọng và không ngừng khóc như một tiểu cô nương.

Dù cho trời sinh tính nàng có lạc quan thế nào đi nữa thì cũng vô ích, bởi vì bất kể nàng nghĩ như thế nào, cũng cảm giác được mình không có khả năng sẽ hãnh phúc....

★★★

Đinh Mạt Mạt không biết rốt cuộc nàng đã khóc bao lâu, chỉ cảm thấy hơi sức toàn thân như bị rút sạch, cả người cực kỳ mệt mỏi.

Nàng suy yếu nằm co quắp trên đám cỏ khô, nghĩ nơi này tối tăm như vậy.... nếu cứ chết đi như vậy, thì hình như cũng không tồi, nàng sẽ không cần phái tiếp tục chịu đựng nổi đau đớn ở trong lòng rồi.

Nhưng vào lúc này, thân thể nàng chợt lộn ngược lại, nháy mắt sau đó, nàng bị kéo vào một bộ ngực rộng rãi và ấm áp.

Hơi thở dương cương quen thuộc vây quanh nàng, không chỉ khiến Đinh Mạt Mạt kinh ngạc đến ngơ ngẩn, nước mắt thật vẫn vả mời ngừng được nhưng giờ lại chảy xuống má lần nữa.

"Thì ra nàng lại trốn tới nơi này." Thích Doãn Dương đau lòng thở dài.

Mới vừa rồi, thật vất vả mới chờ được tới khi nghĩa muội ngủ thiếp đi, thì lập tức muốn đi tìm nàng, nhưng mà tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng của nàng.

Hắn lập tức nghĩ tới nơi này, vừa chạy tới chuồng ngựa nhìn, thì quả nhiên không nhìn thấy con ngựa cưỡi Truy Nguyệt của nảng.

Vừa nghĩ tới chắc chắn là nàng lại trốn tới đây không thút thít tới thương tâm, hắn lập tức đau lòng không dứt, lập tức nhảy lên một con ngựa khác, đuổi theo.

Vừa tới nơi này, quá nhiên chỉ thấy dáng vẻ đáng thương của nàng.

Nhìn thấy đôi mắt khóc đến sưng đỏ của nàng, Thích Doãn Dương không khỏi cảm thấy cực kỳ áy náy. Đều tại hắn không tốt, hại nàng vừa khổ sở lại thương tâm như thế.

Rõ ràng là hắn phải bảo vệ, sủng ái nàng, khiến nàng cảm thấy hạnh phúc và vui vẻ, kết quả là lại để nàng phải đau khổ. Nếu như có thể, hắn hi vọng có thể thay nàng chịu đựng tất cả đau khổ.

Đôi mặt đẫm lệ cùng sương mù của Đinh Mạt Mạt nhìn Thích Doãn Dương, ánh mắt cùng giọng nói của hắn lộ ra sự thương tiếc và yêu thương với nàng, khiến nàng kiếm chế không được ôm hắn thật chặc, không ngừng khóc ở trong ngực hắn.

Nghe từng tiếng nực nở của nàng, lòng Thích Doãn Dương như bị véo một cái, ôm nàng càng chặt hơn, thật hận không thể đưa thân thể nhỏ nhắn của nàng vê vào trong thân thể của mình.

Hai người cứ như vậy ôm chặc nhau một lúc lâu, cho đến khi Đinh Mạt Mạt bỗng dưng nghĩ tới lòng ngực mà nàng đang ôm vốn không thuộc về nàng, nàng thật sự không thể để mình tiếp tục đắm chìm nữa, nên mới cuống quít giãy dụa muốn lui ra, nhưng Thích Doãn Dương cũng không có buông tay, vẫn ôm chặc nàng như cũ.

Nàng không thể làm gì khác hơn là cắn môi, ép buộc mình cố gắng đè nén xuống tình cảm cuồn cuộn trong lồng ngực, tự nói với mình là phải lý trí hơn một chút thì mới được.

Nếu lại không có cách nào kiềm chế mà chìm đắm trong đó, sẽ chỉ làm mình bị thương nặng hơn, đau hơn thôi!

"Huynh.... Huynh tới đây làm gì?" Nàng nghẹn ngào hỏi.

"Đương nhiên là tới tìm nàng."

"Huynh nên ở lại bên cạnh Lanh nhi cô nương, các người.... Giữa các người vẫn còn hôn ước, huynh vốn nên thuộc về nàng." Đinh Mạt Mạt vừa nói xong, cảm giác đau nhói ở tim kia lại kéo tới lần nữa.

Thích Doãn Dương nâng cẳm của nàng lên, nhìn chăm chú vào đôi mắt ưu thương của nàng.

"Nếu như tất cả y theo kế hoạch đã được định ra từ trước, ta quả thật sẽ thành thân với Lan nhi."

Nghe hắn nói như vậy, Đinh Mạt Mạt càng muốn giãy ra từ trong ngực hắn, nhưng hắn vẫn không buông tay.

"Nhưng trời cao lại cố tình không an bài như vậy, để chúng ta gặp nhau, mến nhau. Mạt Mạt, chúng ta nhất định phải cùng đi chung với nhau, biết không?"

Lời nói chân thành tha thiết của hắn lần này, khiến Đinh Mạt Mạt cảm động tới rơi nước mắt, nhưng vẫn không có cách nào có thể quên được hôn ước giữa hắn và Hồ Lan Nhi.

Dù sao, Hồ Lan Nhi rõ ràng muốn thành thân với hắn!

Nàng vẫn lo lắng chuyện thân thể Hồ Lan Nhi không thể chịu đựng kích động, cùng chuyện nghĩa phụ hắn đã thành lập hôn ước cho bon họ, nàng cùng hắn...Chỉ sợ là hữu duyên vô phận, mặc dù hai người thật lòng yêu nhau, nhưng cũng không có cách nào có thể kết thành phu thê như mong muốn!

"Đừng tuyệt vọng như vậy, Mạt Mạt, nhớ ta từng nói gì không? Đối với muội ấy, cho tới bây giờ ta cũng chỉ có tình huynh muội, mà muội ấy cũng giống như ta."

"Nhưng...."

"Mạt Mạt, ta cùng Lan nhi không thể nào thành thân. Vốn ta nghĩ thầm, mặc dù ta không thương muội ấy, nhưng vẫn nguyện ý cưới nàng, chăm sóc cho nàng cả đời, nhưng mà hiện tại ta gặp vị cô nương mà mình yêu mến, dưới tình huống này thì làm sao có thể cưới nàng đây? Như vậy thì cho dù là với nàng (ĐMM), hay với muội ấy thì đều không bằng. Huống chi muội ấy cũng không cũng thương ta, chẳng lẽ nàng (ĐMM) không cảm giác, được sao? Chỉ vì muội ấy cảm thấy cô đơn cùng vô dụng, mới muốn tìm một chỗ để dựa vào mà thôi."

Đinh Mạt Mạt đau lòng lắc đầu, từng giọt nước mắt rung động rơi xuống giống như từng hạt đậu.

"Tuy là nói như vậy, nhưng mà..... Cho dù Lan Nhi cô nương có lý do gì, thì nàng cũng muốn gả cho huynh...." Nàng nghẹn ngào nói.

"Ta sẽ nói cho muội ấy hiểu, mặc dù không thành thân, thì nàng vẫn vĩnh viễn là nghĩa muội của ta, mà ta vẫn sẽ chăm sóc cho nàng vĩnh viễn, bảo vệ nàng, sẽ không để nàng cô đơn không có ai dựa vào. Tin rằng sau khi nàng hiểu rõ điểm này, thì sẽ không kiên quyết muốn thành thân với ta nữa."

Nghe giọng nói chắc chắn của hắn, đau đớn cùng lo lắng trong lòng của Đinh Mạt Mạt đã giảm đi không ít, rốt cuộc cũng lấy lại được một chút hy vọng.

"Nàng thật sự sẽ giải trừ hôn ước với huynh, thành toàn cho chúng ta sao?"

"Nhất định, cho nên đừng khóc nữa, nàng như vậy khiến ta rất đau lòng." Thích Doãn Dương vươn tay, dịu dàng lau đi nước mắt của nàng, giọng nói nghiêm túc: "Mạt Mạt, người ta yêu chính là nàng, người ta muốn lấy cũng chính là nàng, người mà ta muốn chung sống cả đời cũng chỉ có nàng."

Nghe hắn nhấn mạnh lần nữa, Đinh Mạt Mạt cảm động tới nước mắt tuôn trào.

Nàng tin tưởng là chắc chắn áp lực trong lòng hắn không hề nhỏ, vẫn còn bận tâm tới cảm giác của nàng nên mới chay theo an ủi, phần tình cảm này làm sao nàng có thể không cảm động được?

Chỉ là, từ sau khi quen biết hắn, nàng động một chút là lai khóc sướt mướt, hơn nữa còn bị hắn nhìn thấy, chuyện này thật sự khiến người ta cảm thấy cực kỳ thẹn thùng.

"Ta chưa bao giờ thích khóc như vậy...."

"Nàng thích khóc cũng được, nàng kiên cường cũng được, ta đều yêu nàng."

Thích Doãn Dương cúi đầu, hôn lên nước mắt của nàng, cuối cùng đặt lên môi của nàng, dùng hành động thực tế để nói cho nàng biết.... hắn yêu nàng niều đến bao nhiêu.

Đinh Mạt Mạt không hề đè nén tình ý của mình nữa, hai tay mảnh khảnh choàng qua gáy của hắn, không do dự chút nào đáp lại nụ hôn của hắn.

Theo phản ứng ngọt ngào của nàng, từ ôn tồn trở nên nhiệt tình cùng cuồng dã, thân thể hai người có chút nóng lên, càng khát vọng gần nhau hơn.

Ôm hôn triền miên, hai người bọn họ cùng ngã lăn xống cỏ khô, môi lưỡi nhiệt tình quấn quít, Thích Doãn Dương đưa bàn tay ra thăm dò thân thể của nàng, cách xiêm y khẽ vuốt ve dao động trên thân thể mền mại của nàng.

Mặc dù Đinh Mạt Mạt cảm thấy xấu hổ, nhưng cũng không kháng cự, thậm chí còn lớn mật bắt chước theo hành động của hắn, tau nhỏ bé dao động trên thân thể to lớn của hắn.

Hành động này của nàng giống như đỗ dầu vào lửa, khiến toàn bộ dục hỏa trong cơ thể Thích Doãn Dương càng thêm rừng rực, vì vậy lửa dục đã không còn có thể ngăn cản được nữa, áo quấn của hai người từng món một được cởi ra, cho đến khi không còn che đậy.

Ở nơi bí mật thuộc về riêng bọn họ, từ từ quanh quẩn tiếng yêu kiều cùng thở gấp, hai người thật lòng yêu nhau, cùng nhau in ấn ký vĩnh hằng lên thể xác lẫn tinh thần.....

★★★

Sau khi Hồ Lan Nhi ngủ hơn một canh giờ, từ từ tỉnh lại.

Nha hoàn Tiểu Đào lập tức hầu hạ nàng uống thuốc, mà sau khi uống thuốc xong, không chỉ khí sắc của nàng đã tốt hơn nhiều, mà ngay cả thể lực cũng phục hồi không ít.

"Nghĩa huynh của ta đâu?" Hồ Lan Nhi mở miệng hỏi thăm.

Từ sau khi nàng tỉnh lại, vẫn chưa nhìn thấy Thích Doãn Dương, nàng cho là hắn vẫn luôn hầu hạ ở bên cạnh nàng.

"Tiều Đào không có nhìn thấy Thích công tử."

"Vậy.... Chủ tử của ngươi đâu?"

"Chủ tử nhà ta đi ra ngoài rồi." Tiểu Đào thật lòng đáp.

Hồ Lan Nhi nhẹ nhíu mày, đưa tay vé chăn lên.

"Ta muốn đứng lên một chút."

"Lan nhi cô nương không muốn nghĩ ngơi thêm một chút sao?" Tiểu Đào hỏi, cũng không quên chủ tử đã dặn dò nàng phải chăm sóc thật tốt cho vị cô nương này.

"Không cần, mới vừa ngủ, lại uống thuốc, vào lúc này đã cảm thấy tốt hơn nhiều rồi." Hồ Lan Nhi xuống giường, định đi tìm Thích Doãn Dương.

Nàng ra khỏi phòng, mới vừa xuyên qua hàng lang, đã nhìn thấy Thích Doãn Dương cùng Đinh Mạt Mạt vừa xuống ngựa, sau khi dắt ngựa đi vào chuồng mới đi ra.

Liếc thấy bọn họ không chỉ đi cùng nhau, mà tay của hai người còn đan vào nhau, vẻ mặt thân thiết ngắm nhìn nhau thân mật, nhìn một cái cũng biết bọn họ có tình ý với nhau.

Sắc mặt Hồ Lan Nhi khẽ biến, nhấc chân đi tới.

"Doãn Dương ca..."

Vừa nhìn thấy nàng, Đinh Mạt Mạt vội vàng giãy dụa khỏi tay của Thích Doãn Dương, lui một bước qua bên cạnh, chỉ sợ sẽ kích thích đến cảm xúc của Hồ Lan Nhi.

So với thái độ không được tự nhiên của Đinh Mạt Mạt, thì Thích Doãn Dương lại có vẻ thản nhiên hơn rất nhiều.

Hắn quan tâm hỏi: "Lan nhi, làm sao không nghĩ ngơi nhiều hơn một chút?"

"Ta cảm thấy đã tốt hơn nhiều. Doãn Dương ca, khi nào huynh mới dẫn ta trở về?"

"Không phải ta đã nói rồi sao? Trước tiên ta sẽ về sơn trang để khắc phục hậu quả, trước hết muội hãy ở chỗ này tịnh dương thân tể thật tốt, dù sao bây giờ muội cùng đang mang thai, phải cần thận một chút thì mới được."

Hồ Lan Nhi nghe vậy đưa tay đặt lên bụng mình, vẻ mặt có chút bi thương.

"Doãn Dương ca.... Huynh vì ghét bỏ đứa bé trong bụng ta, mà chán ghét ta sao?" Nàng lo lắng hỏi.

"Dĩ nhiên là không, muội dừng suy nghĩ quá nhiều." Thích Doãn Dương trả lời không chẫm trễ chút nào.

Nàng gặp phải bất hạnh, coi như là người không quen biết thì cũng phải đồng tình, huống chi còn là nghĩa muội của mình.

"Lan nhi, chỉ cần chờ thân thể của muội được điều dưỡng tốt rồi, ta lập tức dẫn muội về sơn trang."

"Sau khi trở về sơn trang, Doãn Dương ca sẽ luôn chăm sóc cho ta sao?" Hồ Lan Nhi lại hỏi.

"Đó là đương nhiên."

"Đã như vậy, chờ sau khi ta trở về, chúng ta lập tức thành hôn đi!"

Đinh Mạt Mạt nghe vậy cứng đờ, xoay người muốn rời đi, Thích Doãn Dương lại nắm tay của nàng, không để cho nàng đi.

Hắn cũng không nhẫn tâm để cho nữ nhân mình yêu thương phải đau lòng rơi lệ, cũng không muốn nghĩa muội ôm một mong muốn mà vĩnh viện cũng không thể thực hiện được.

Mặc dù vào lúc này còn cần phải kiên dè tình trạng thân thể của Hồ Lan Nhi, nhưng nhếu mặc cho Hồ Lan Nhi tiếp tục cho là bọn họ sẽ thành thân, đến lúc đó khi biết được chân tướng của mọi chuyện thì chẳng phải sẽ đau đớn hơn sao?


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-17)