Vay nóng Tima

Truyện:Chinh Phu - Chương 01

Chinh Phu
Trọn bộ 17 chương
Chương 01
0.00
(0 votes)


Chương (1-17)

Siêu sale Lazada


Gió lớn cao vút, thổi quét trên một cánh đồng bát ngát và mênh mông.

Ở trong tiếng gáo thét của gió, một con ngựa màu nâu từ vùng quê bên kia chạy tới.

Người có thuật cưỡi ngựa điêu luyện trên lưng ngựa, chạy băng băng nhanh như chớp trên đoạn đường, giống như là muốn cạnh tranh tốc độ với cuồng phong (gió lớn), vốn là còn có một con ngựa màu nâu đuổi theo ở phía sau, nhưng đã bị bỏ xa trong giây lát.

Khoảng chừng một phút sau, con ngựa màu nâu đến dưới một góc cây đại thụ cao lớn tươi tốt.

Đinh Mạt Mạt ghìm cương ngựa lại, quay đầu lại nhìn. Ánh sáng rực rỡ của mặt trời lúc ban ngày xuyên qua cành lá Si Lạc, chiếu rọi lên dung nhan xinh đẹp của nàng.

Nàng có gương mặt xinh xắn, nước da màu mật ong sáng bóng trông rất khỏe khoắn, tuy rằng có ngũ quan tinh tế và xinh đẹp, nhưng ánh mắt lại phát ra một chút anh khí(khí khái hào hùng) mà một tiểu thư khuê cát ít khi có được.

Mới vừa tròn mười tám tuổi, đang lúc thanh xuân, không chỉ có thân thể mềm mại yểu điệu, dung mạo xinh đẹp có một không hai, giờ phút này nàng cầm dây cương ở trên lưng ngựa, cả người lại càng hiện ra thần thái sáng láng, chói mắt đến phi phàm. (lạ thường)

Nhưng nếu là người đến từ bên ngoài, cho dù là ai cũng không nghĩ ra một cô nương trẻ tuổi và xinh đẹp như vậy, chính là chủ tử đương gia của "Mã Trường Đinh gia" có tiếng tăm lừng lẫy ở một dãy Đông Bắc.

Hơn hai năm trước, cha của nàng là Đinh Kiến Phương không may mắc phải bệnh nặng nên qua đời, vì mình là đứa con gái duy nhất nên nàng phải tiếp nhận quản lý gia nghiệp lớn như vậy.

Vốn mọi người không coi trọng nàng vì nàng là nữ nhân lại còn trẻ tuổi như thế, thậm chí còn có một số người có tâm trạng hả hê (vui sướng khi người gặp họa) chờ xem kịch vui, nhưng biểu hiện của nàng lại khá xuất sắc, không chỉ không làm ảnh hưởng tới việc buôn bán của Mã Trường, mà ngược lại còn làm cho nó tốt hơn, khiến mọi người không thể không phục bản lãnh của nàng.

Toàn bộ nhưng thứ này, tất cả công lao là do ngay từ lúc nhỏ nàng đã được dạy dỗ nghiêm khắc, năm này qua tháng nọ, nàng đã có đầy đủ năng lực để tiếp nhận gia nghiệp.

Đinh Mạt Mạt đợi một lúc lâu ở trên lưng ngựa, con ngựa đen ở phía sau rốt cuộc cũng đuổi tới.

Nam tử thở hổn hển trên lưng ngựa, thất bại dưới tay nàng, gương mặt chính trực ngăm đen có vẻ khó coi.

"Không công bằng!" Tưởng Kiệt Vũ la hét tới đỏ mặt tía tai, năm nay hắn hai mươi bảy tuổi, là nhị công tử của Tưởng gia kinh doanh hãng vải ở vùng lân cận.

Nghe hắn kháng nghị, Đinh Mạt nhíu mày liễu lại, mặt đẹp xẹt qua một chút khinh thường.

"Không công bằng ở chỗ nào? Lần trước ngươi nói con ngựa của nhà ngươi bị bệnh, mới có thể thua ta, cho nên vừa rồi trước hết ta đã để cho ngươi chọn ra một con ngựa từ trong chuồng ngựa của nhà ta, mà ta cũng không cưỡi "Truy nguyệt", ngươi còn không phục cái gì?" Nàng hỏi ngược lại.

Con ngựa yêu thích "Truy Nguyệt" trong miệng của nàng, có bước chân Nhất Nhật Thiên Lý (một ngày ngàn dậm), nếu như vừa rồi nàng cưỡi "Truy Nguyệt", nhất định hắn sẽ bị thua thảm hại hơn.

Rõ ràng đây là một cuộc tỷ thí công bằng, thế như hắn lại cảm thấy bất bình với kết quả này, có chút không thể nào nổi.

"Ta...Cái đó...Còn ngựa này còn trẻ tình trạng không tốt, căn bản là chạy không nhanh!" Tưởng Kiệt Vũ vẫn bịa ra một lý do.

Đinh Mạt Mạt vừa nghe được, trong lòng biết được chuyện này căn bản là nói dóc.

Nàng thân là chủ tử của mã trường, đối với tình trạng của ngựa còn không rõ ràng sao? Con ngựa đen này căn bản không có chút vấn đề nào, tình trạng rất tốt!

"Được rồi, nếu ngươi thật sự cho rằng tình trạng của nó không tốt, không bằng chúng ta trao đổi tọa kỵ (ngựa cưỡi), rồi lại so tài một chuyến nữa?" Đinh Mạt Mạt mở miệng đề nghị.

Tưởng Kiệt Vũ nghe vậy sắc mặt cứng đờ, một chút chắc chắn cũng không có ở trong lòng.

Thấy hắn thật lâu cũng không lên tiếng, dĩ nhiên là sợ lại bại dưới tay nàng phải mất hết mặt mũi, Đinh Mạt Mạt cũng không phải là người thích gây sự nên cũng không thể kiên quyết muốn đọ sức với hắn thêm một cuộc nữa.

Nàng nhún vai một cái, nói: "Không muốn thì coi như xong! Nếu chúng ta lại đọ sức thêm một cuộc nữa, mặc kệ kết quả như thế nào, sau này đừng cứ ba ngày hai bữa lại la hét đòi tỷ thí nữa được không?"

Nàng cũng không phải là người tranh cường háo thắng, cũng không có nhiều hứng thú với tỷ thí, nếu không phải lúc trước Tưởng Kiệt Vũ tỷ thí với nàng còn đã thua rồi mà không phục, la hét nói vì con ngựa yêu thích của hắn bị bệnh nên mới có thể thua, không ngừng kêu gào đòi cùng nàng "công bằng" phân cao thấp, nàng nghĩ thầm, nếu lại so đọ thêm một cuộc nữa có thể khiến hắn từ nay về sau câm miệng lại, cũng chưa hẳn không phải là một chuyện tốt, vì vậy mới đồng ý.

Tưởng Kiệt Vũ cắn răng, đối với tài cưỡi ngựa của mình lại bại dưới tay một nữ nhân thì cảm giác sâu sắc được không có chút ánh sáng trên mặt.

Miệng hắn cứng rắn nói: "Ta cũng không muốn so đọ với một cô nương giống như nam nhân, cho dù có thắng một giả nam nhân thì cũng không còn thú vị nữa!" (Melody: Eto.."giả nam nhân" hình như là có ý châm chọc chị này thì phải =. = hình như ý nói chị nam nhân giả nữ nhân @_@)

Giọng điệu hắn tràn đầy giễu cợt ác ý, khiến Đinh Mạt Mạt không khỏi có chút giận.

"Giống như nam nhân thì thế nào? Dù sao cũng tốt hơn kiên quyết muốn cùng người ta tỷ thí rồi lại thua không nổi(không chịu chấp nhận thua cuộc), đó mới là giống như nữ nhân!" Nàng nhịn không được phản kháng và chê trách lại.

Là người nào cả ngày kêu gào muốn tỷ thí với nàng, vào lúc này không chỉ không muốn thừa nhận mình thất bại, thậm chí còn ác ngôn(nói lời ác độc) với nàng, thật là một chút khí phách cũng không có!

Nếu nói bản lãnh của nàng không thua kém nam nhân, nàng sẽ xem đó là một câu ca ngợi, nhưng nếu nói nàng là một "giả nam nhân" hoặc là "cô nương giống như nam nhân", nàng không thể nào tiếp nhận được.

Phải biết, năng lực bắn tên cưỡi ngựa và tính sổ sách của nàng không chỉ không thua kém nam nhân, chuyện cầm kỳ thi họa mà tiểu thư khuê cát cần phải học, nàng cũng không qua loa chút nào.

Mọi thứ này, tất cả đều dành cho nàng đứa con gái duy nhất của Đinh gia.

"Mã Trường của Đinh gia" là do một tay tổ phụ của nàng sáng lập ở mấy chục năm trước, qua nhiều năm như vậy, vẫn là mã trường nổi bật và đông đảo ở một dãy Đông Bắc.

Ban đầu vì sau khi mẫu thân nàng sinh nàng, lại bị trọng thương vì nguyên nhân ngoài ý muốn, mặc dù lúc ấy may mắn nhặt được một mạng trở về, nhưng mà lại không có cách nào có thể tiếp tục sinh con, mà phụ thân lại yêu mẫu thân nên không muốn nạp thiếp, vì vậy nàng thân là con gái duy nhất, nên từ nhỏ đã được dạy dỗ nghiêm khắc, thật may là nàng có tư chất thông minh, chuyện gì cũng không thể làm khó được nàng.

Nàng xuất sắc lại chói mắt, nhất định là "Cái đinh trong mắt" của các nam nhân kia, dù sao cho dù là ai cũng không muốn tiếp nhận sự thật là mọi thứ của mình đều không bằng một cô nương.

"Ngươi..... Ngươi nói cái gì?"

Bị một cô nương châm chọc mình giống như nữ nhân, thoáng chốc sắc mặt của Tưởng Kiệt Vũ càng trở nên khó coi.

"Hừ, ngươi có cái gì tốt mà đắc ý? Thay vì tranh cường háo thắng ở khắp nơi, không bằng lo lắng cho chuyện chung thân đại sự của ngươi đi! Cũng đã mười tám tuổi rồi, vẫn còn thiếu người hỏi thăm, không có ai đồng ý theo đuổi ngươi!"

Đinh Mạt Mạt thân là chủ tử của "Mã Trường Đinh gia", không chỉ có dung mạo xinh đẹp, lại có năng lực làm việc không thể khinh thường, giống như ánh nắng mặt trời gay gắt khiến người ta không thể bỏ qua.

Vậy mà, chính bởi vì nàng thật sự xuất sắc đến mức quá chói mắt, các nam nhân trong thành không ai dám theo đuổi nàng, chỉ sợ bị nàng vững vàng hạ thấp, càng sợ bị nàng tàn nhẫn mà cự tuyệt, đây chẳng phải là thể diện bị mất sạch, còn trở thành trò cười của mọi người trong trà dư tửu hậu (thời gian rảnh rỗi) sao?"

Tưởng Kiệt Vũ nghĩ thầm, chuyện này cũng có thể khiến Đinh Mạt Mạt cảm thấy khó chịu chứ? Không ngờ, Đinh Mạt Mạt nghe vậy chỉ cười nhạt một tiếng.

Chuyện này đối với tiểu thư khuê cát bình thường mà nói, có lẽ là một nổi đau lớn, nhưng mà đối với Đinh Mạt Mạt mà nói, căn bản chỉ là việc rất nhỏ và hờ hợt.

Nàng không quan tâm mình chưa được ai theo đuổi, cũng không để ý tất cả bà mai đều gấp đến dậm chân ở trong thành, có lẽ vì các nam nhân ở bên cạnh nàng phần lớn là người ngu ngốc có một chút khá khá nhưng vẫn không thể sử dụng được, vì vậy nàng đối với chuyện chung thân đại sự của mình không nóng nảy một chút nào.

Thay vì tùy tiện tìm một nam tử bình thường để phó thác cả đời, nàng thà rằng chuyên tâm vào việc kinh doanh của mã trường mà phụ thân nàng đã để lại.

Lại nói, nàng tin tưởng nhân duyên là do trời định, chỉ cần thời cơ đến, duyên phận tới, như vậy thì người trong mục tiêu kia nhất định sẽ xuất hiện trước mặt của nàng.

"Chuyện chung thân đại sự của ta không cần Tưởng công tử phải hao tâm tốn sức, trước tiên ngươi nên lo lắng là cô nương nhà nào sẽ nguyện ý gả cho ngươi đi!" Nàng nhìn hắn cười, mắt đẹp tỏa sáng rực rỡ.

"Ngươi nói cái gì?!" Sắc mặt Tưởng Kiệt Vũ lúc thì xanh, lúc thì trắng.

Hắn ái mộ Tô cô nương bán đậu hũ ở trong thành đã lâu, thời gian trước hắn cố gắng lấy dũng khí để đi tới cửa cầu hôn, không ngờ lại bị từ chối, chuyện như vậy khiến trên mặt hắn đã không còn thấy được ánh sáng, cũng làm hắn cảm thấy rất đau lòng.

Đinh Mạt Mạt nhún vai một cái, thật sự không muốn hao tổn vì hắn nữa.

"Ta còn có chuyện, trước xin lỗi vì không thể tiếp được, nhớ cưỡi con ngựa của ta trở về, nhưng nếu ngươi vừa ý nó, thấy chúng ta quen biết nhau nhiều năm như vậy, ta có thể tính rẻ một chút cho ngươi!"

Nàng khẽ kéo dây cương, quát một tiếng, con ngựa màu nâu lập tức cất vó chạy như điên, cũng không lâu sau, lập tức Tưởng Kiệt Vũ gần như không nhìn thấy được bóng dáng của nàng.

Đinh Mạt Mạt giục ngựa bay nhanh trong gió, tiếng gió gào thét bên tai như đang ngân xướng một bài hát vui vẻ, sợi tóc bị gió thổi giống như vũ công đang thỏa thích nhảy múa ở trong gió.

Tùy Tiện chạy băng băng để cảm nhận sự vui vẻ, khiến nàng không nhịn được phát ra một chuỗi tiếng cười như chuông bạc, đã sớm để những thứ không vui kia bay mất, trên mặt nàng chỉ còn nụ cười phấn khởi, quả thật so với mặt trời lúc ban ngày còn rực rỡ và chói mắt hơn!

★★★

Thân là chủ tử của "Mã Trường Đinh gia", mã tường to như vậy nhưng một ngày phải có ít nhất một lần đi tuần tra, chính là công việc thường ngày của Đinh Mạt Mạt.

Một ngày này, sau khi nàng đi tuần tra hết mã trường, chợt hăng hái, cưỡi con ngựa "Truy Nguyệt" mà nàng yêu thích chạy ra ngoài thành một chút.

Nàng một đường chạy về hướng rừng núi, lá cây ven đường, còn có gió mát khiến nàng không thể dừng lại được, lại tiếp tục cưỡi tới nhiều đoạn đường trong rừng.

Cho đến lúc nàng đã thỏa thích rồi, mới ghìm cương ngữa để dừng lại.

"Đứa bé ngoan, biểu hiện hôm nay của ngươi rất tốt!" Nàng vừa ca ngợi ở chỗ tọa kỵ vừa vuốt ve lông bờm màu trắng của con ngựa.

Con ngựa giống như nghe hiểu lời của nàng, hí một tiếng nhẹ nhàng, khiến nàng cười đến vô cùng sáng lạng.

"A, ngươi cũng thật sự thích chỗ này sao? Nơi này thật đẹp!" Đinh Mạt Mạt nhìn chung quanh, cong môi đỏ mộng lên một cách chân tình.

Vậy mà, khi ánh mắt của nàng nhìn theo một con bươm bướm đang nhẹ nhàng bay múa, sau khi lơ đãng liếc về phía dưới tàng cây của bụi hoa thì lập tức giật mình, nụ cươi bên môi cũng lập tức biến mất.

"Đó là cái gì?"

Nàng nghi hoặc nheo mắt lại, nhìn chằm chằm dấu vết màu nâu sẫm bên cạnh bụi hoa.

Nàng nhìn thấy có điểm giống như là.... Vết máu? Thật sự là máu sao?

Đinh Mạt Mạt kinh nghi bất định (ngạc nhiên nghi ngờ) trong lòng, định nhảy xuống lưng ngựa, đi tới nhìn kỹ càng hơn.

Vừa nhìn thấy, nàng không khỏi nhăn mày lại.

Đây chính là vết máu, hơn nữa khi nhìn thì hình như là vừa nhỏ xuống cách đây không lâu, không chỉ có như thế, vết máu kia còn chảy theo một đường vào chỗ sâu nhất của rừng núi.

"Đây là chuyện gì xảy ra? Là con thú nào đó bị thương? Hay là.... người?" Sau khi Đinh Mạt Mạt cau mày và do dự một lát, mắt đẹp xẹt qua một chút quyết tâm.

Nếu những vết máu này đã bị nàng nhìn thấy, không điều tra rõ ràng chuyện này, nàng thật sự không cách nào để yên lòng rời khỏi.

"Được, , trước tiên thì người ở chỗ này một lát, ta đi xem thử một chút."

Sau khi Đinh Mạt Mạt vỗ nhẹ con ngựa, lập tức nín thở, bước chân nhẹ nhàng, cẩn thận men đi theo hướng chảy của vết máu.

Sau khi vòng qua một cây đại thụ, rốt cuộc nàng cũng nhìn thấy đối tượng bị thương, đó là một nam tử mặc y phục màu xanh thẫm, đang nằm ở trên cỏ.

Nhìn thân thể cao lớn không hề nhúc nhích, Đinh Mạt Mạt có chút kinh hãi.

"Người nọ.... Làm sao lại bị té ở nơi này?" Là bị tập kích sao? Nhưng anh ninh ở vùng này tương đối yên ổn, căn bản không có bọn cướp lui tới!

Đinh Mạt Mạt không có nhiều suy đoán, lập tức bỏ qua những thứ nghi ngờ kia, sù sao cũng chưa biết nam tử kia con sống hay chết! Hiện tại cũng không phải là lúc để nàng từ từ suy đoán nguyên nhân.

Việc cấp bách, trước tiên cần phải xem một chút thương thế của hắn rốt cuộc như thế nào?

"Công tử? Công tử?" Nàng thử kêu mấy tiếng, chỉ thấy người nọ không có chút phản ứng nào, khiến lòng nàng không khỏi trầm lại.

Theo như tình huống ở trước mắt, nếu không phải hắn bị trọng thương, chính là đã mất mạng, mà nếu nàng không lại gần để nhìn kỹ càng, chắc là sẽ không biết câu trả lời.

Đinh Mạt Mạt cắn môi, có chút thấp thỏm trong lòng.

Mặc dù lá gan của nàng so với cô nương bình thường thì lớn hơn rất nhiều, vậy mà khi đối mặt với người không biết con sống ha đã chết, nàng vẫn không khỏi có chút khẩn trương.

Đầu tiên nàng hít một hơi thật sâu, mới nhắm mắt tiến lên phía trước.

Đi tới bên người của nam tử, Đinh Mạt Mạt đưa tay kéo thân thể hắn lại gần mình, lúc nàng còn chưa kịp nhìn rõ tướng mạo cung thương thế của hắn thì cỗ tay lập tức bị nắm chặt!

Nàng kinh ngạc hô nhỏ một tiếng, còn chưa ý thức được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cả thân thể liên bị một lực đạo lôi về phía trước.

Lúc nàng bị ngã nhào xuống, bỗng dưng có một hổi lộn ngược lại, sau một khắc nạng đã bị nam tử kia đè ở phía dưới, mà một bàn tay khác của hắn còn vững vàng bóp chặt cổ họng của nàng!

Tất cả mọi chuyện xảy ra trong lúc đó, khiến Đinh Mạt Mạt vì bất ngờ mà giật mình không kịp phòng bị, dù thế nào cũng không nghĩ tới nam nhân vừa rồi không có nhúc nhích, lại có thể tấn công như vậy!

Nàng kinh hoàng vừa gương mắt lên nhìn, chỉ thấy nam tử này khoảng chừng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, có một gương mặt cân đoan chánh, ngũ quan thâm thúy và tuấn lãnh, nhưng giờ phút này vẻ mặt và khí sắc rất kém, mà đôi mày kiếm kia lại nhíu chặt như đao, tròng mắt đen tràn đầy đề phòng nhìn chằm chằm vào nàng, đấy mắt ẩn hiện ánh sáng nguy hiểm.

Chỉ trong một cái chớp mắt như vậy, Đinh Mạt Mạt hoài nghi mình sẽ bị bóp chết, nhưng Đinh Mạt Mạt không biết có phải nàng sợ đến choáng váng hay là sao, nhưng khi nhìn vào tròng mắt đen thâm thúy kia, lại vô pháp biểu hiện ra bất kỳ phản ứng nào, ngay cả một chút giãy dụa cũng không có.

Nam nhân nhìn chằm chằm vào nàng một lát, giống như đang phán đoán xem nàng có tính chất nguy hiểm hay không, thấy nàng giống như vô hại, đau khổ chóng đỡ ý chí rốt cuộc mới buông lỏng, thoáng chốc hôn mê bất tỉnh.

Thân hình cao lớn của hắn cứ như vậy nặng nề đè trên người của Đinh Mạt Mạt, mà lúc này mặt của hắn cũng chôn vùi ở cổ vai của nàng, mặc dù người đã hôn mê, nhưng hơi thở yếu ớt không ngừng thở nhẹ nhàng ở trên cổ của nàng, để thân thể nhạy cảm của nàng khẽ run vì có một cảm giác khác thường chạy qua.

Một chút đỏ ửng nhàn nhạt trên gò má của Đinh Mạt Mạt, nàng tinh tường cảm thấy thân thể của hai người đang căng thẳng và thân mật dán sát vào nhau trên mặt đất, hoàn toàn không chút khe hở nào.

Chưa bao giờ nàng có tiếp xúc thân mật với bất kỳ nam nhân nào, thoáng chốc tiết tấu của nhịp tim bị rối loại, nhưng nàng rất cố gắng muốn để bản thân giữ được sự tỉnh táo, vì bây giờ không phải là lúc để nàng xấu hỗ!

Sau khi Đinh Mạt Mạt lấy tay đẩy nhẹ thân thể của nam tử ra, nhanh chóng đứng dậy kiểm tra thương thế của hắn, lông mày tỉ mỉ lập tức chau lại.

Có rất nhiều vết thương trên người hắn, cả người có nhiều vết máu, thoạt nhìn rất đáng sợ, mới vừa rồi hắn còn có thể lật người và giữ chặt nàng, chắc là đã hao hết sức lực cuối cùng của hắn rồi!

Đến tột cùng tại sao hắn lại bị thương nặng như vậy? Ngượi ra tay có thâm thù đại hận như thế nào với hắn? Đối phương rõ ràng muốn dồn hắn vào con đường chết!

Hiện tại.... Nàng nên làm gì?

Đinh Mạt Mạt không do dự lâu, có quyết định rất nhanh.

Nàng huýt sáo, con ngựa yêu thích "Truy Nguyệt" lập tức chạy tới nhẹ nhàng.

"Được, , chúng ta phải dẫn hắn rời khỏi mới được."

Mặc dù nàng còn chưa biết lai lịch của nam nhân này, mặc sù vừa rồi hắn bóp chặt cổ họng của nàng, uy hiếp tánh mạng của nàng, nhưng mà nàng lại không cảm thấy hắn tản ra chút hơi thở hung ác nào trên người.

Trực giác nói cho nàng biết..... hắn không phải là một ác nhân(người xấu), vì vậy nàng không thể thấy chết mà không cứu.

Thương thế cửa hắn phải lập tức tìm đại phu để chữa trị, nếu không không bao lâu nữa nhất định sẽ mất mạng, nhưng mà nàng không thể vì tìm đại phu cho hắn mà bỏ một người ở vùng hoang dã này.

Khoảng cách nơi này cách trong thành rất lớn, co dù bước chân của "Truy Nguyệt" có mau hơn nữa, qua lại ít nhất cũng tốn hơn hai khắc.

Nếu quãng thời gian ở đây, bị kẻ thù của hắn đuổi tới, hoặc là thú vật ở nơi rừng xanh này bị mùi máu tanh hấp dẫn mà tới đây, hậu quả kia nhất định không thể tưởng tượng được rồi!

Nàng cũng không hy vọng khi nàng trở về cánh rừng lần nữa thì phát hiện hắn đã đầu và mình ở hai nơi, nàng nhất định sẽ áy này và tự trách cả một đời.

Vì để tránh chuyện đáng tiếc như vậy xảy ra, nàng cũng chỉ có thể dẫn hắn đi.

Đinh Mạt Mạt cố gắng đỡ thân thể nam nhân kia dậy, thật may lúc nỏ nàng ngoài bắn tên cùng cưỡi ngựa ra, còn học chút công phu, hơi sức không thể với nam nhân trẻ bình thường, nếu không lúc này không có người hỗ trợ thì có thể gặp phiền toái.

Sau khi cố sức đưa hắn lên lưng ngựa, Đinh Mạt Mạt cũng lên lưng ngựa.

Vì sợ hắn vô ý ngã xuống ngựa lảm thương thế nặng thêm, nàng đành phải để hắn tựa người về phía sau và nằm trong ngực nàng, tình huống này quả thật giống như nam nhân đang ôm và bảo vệ nữ nhân vậy, chẳng qua tình huống lúc này lại tương phản lại.

Thân thể sát vào nhau như vậy thật sự không hợp lễ nghĩa, nếu để những người lắm mồm kia nhìn thấy ở trong thành, khẳng định lại muốn nói chút lời đồn đại, nhưng giờ phút này tình huống rất đặc biệt, nàng thật sự không thể lo nhiều như vậy!

"Giá" Nàng khẽ quát một tiếng, khiên "Truy Nguyệt" bình ổn mà nâng nhẹ bước chân rời khỏi rừng núi.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-17)