Vay nóng Tima

Truyện:Giam Cầm - Chương 30

Giam Cầm
Trọn bộ 52 chương
Chương 30
0.00
(0 votes)


Chương (1-52)

Siêu sale Shopee


Ngày hôm đó giống như một giấc mộng đẹp trong lòng cô, về sau, hai anh em kia cư nhiên không cưỡng bách cô cùng bọn họ phát sinh quan hệ nữa, từ sáng tới tối, bọn họ chỉ đem cô kẹp ở giữa, chiếm hữu ôm lấy cô.

Cô bị mê hoặc, bọn họ... Thật sự yêu thương cô sao?

Cho nên mới tôn trọng cô, đau lòng vì cô, muốn khiến cô cũng yêu thượng bọn họ? Nhưng mà vì cái gì khi cô hạ quyết tâm bọn họ lại thay đổi?

Cô không tự giác được nhẹ vỗ về phần bụng vẫn còn bằng phẳng của mình, đứa bé này, cô... Thật sự quyết tâm không cần sao? Nhưng mà nếu sinh hạ đứa bé, khả năng cô sẽ vĩnh viễn không thể rời khỏi hai anh em kia, cô thật sự có thể quên đi mọi khúc mắc để tiếp nhận phần tình cảm dị dạng này sao? Còn bọn họ? Có phải hay không cũng có thể quên đi sự phản bội của cô? Còn có Lạp Phi Nhĩ, anh đã tới Đài Loan không phải sao?

Cô không tin anh ta sẽ dễ dàng bỏ qua cho cô, sự trả thù của anh không kém gì hai anh em kia, giữa bọn họ cũng còn chưa chấm dứt không phải sao? Nghĩ nghĩ, đột nhiên một trận buồn nôn ập đến, cô nhằm phía toilet chạy tới.

"Nôn..." Cơ hồ ruột đều muốn đi theo ra ngoài, cô xụi lơ ở bên bồn cầu.

"Khuynh Tâm... cháu..." Gì Ngô kinh ngạc nhìn cô "Cháu mang thai?" Bà mang bánh lên cho cô, lại không dự đoán được cư nhiên lại thấy một màn này.

"Gì Ngô..."

Khuynh Tâm bối rối nhìn bà, trời ạ, cô như thế nào lại vào lúc này? Cô không tính toán để cho bất luận ai biết, ít nhất hiện tại không thể để cho bất kì ai biết cô mang thai! Gì Ngô nhanh chóng đi qua đỡ cô đi lại bên giường ngồi xuống.

"Khuynh Tâm, cháu thật sự mang thai?" Gì Ngô lúc này lộ ra tươi cười, nếu hai vị thiếu gia biết, khẳng định sẽ rất vui vẻ!

"Cháu..." Cho dù có phủ nhận cũng không thể che dấu, Khuynh Tân khẽ gật đầu!

"Thật tốt quá! Thật sự tốt quá! Thiếu gia bọn họ có biết không?" Gì Ngô hưng phấn nói.

"Không... Cháu không nói cho bọn họ biết!" Khuynh Tâm cúi đầu.

"Làm sao vậy, cháu không vui khi có đứa nhỏ của hai vị thiếu gia sao?" Lúc này gì Ngô mới chú ý tới đương sự chẳng những không có bất luận biểu tình hưng phấn nào, ánh mắt còn mang theo hỗn độn phức tạp!

"Ngay cả đứa nhỏ là của ai cháu cũng không biết, như thế nào lại cao hứng được đây!" Khuynh Tâm cúi đầu bật cười!

"Khuynh Tâm..." Gì Ngô nghe vậy cũng không biết nên nói gì để có thể an ủi được cô.

"Gì Ngô, cháu xin gì một chuyện được không!" Khuynh Tâm đột nhiên quỳ xuống trước mặt gì Ngô. Gì Ngô nhất thời chân tay luống cuống.

"Cháu làm cái gì vậy, có lời gì cháu cứ nói!" Bà nhanh chóng đỡ Khuynh Tâm đứng lên "Cháu hiện tại thân thể không giống như trước kia, có chuyện gì cứ nói với gì xem gì làm như thế nào hướng hai vị thiếu gia đòi công đạo?"

"Gì Ngô, gì tạm thời đừng nói cho bọn biết chuyện cháu mang thai được không?" Khuynh Tân cầm lấy tay gì Ngô, sốt ruột nói.

"Vì cái gì? Thiếu gia biết nhất định sẽ vui vẻ, vì cái gì lại không nói cho bọn họ biết, chẳng lẽ... cháu... không muốn đứa bé này!"

"Cháu không biết, cháu hiện tại rất loạn"

"Khuynh Tâm, khổ cho cháu, nhưng mà đứa nhỏ vô tội, cháu không thể tàn nhẫn như vây!" Hơn nữa một khi bị thiếu gia bọn họ biết, cô sẽ rất thảm hại!

"Gì Ngô, coi như cháu cầu gì, trước đừng nói cho bọn họ biết, gì cho cháu chút thời gian, để cháu nghĩ cách xử lý chuyện này, cầu gì..." Nói xong liền muốn quỳ xuống.

Gì Ngô thấy cô lại muốn quỳ, thực sự không đành lòng, đành phải nói: "Được được được, gì không nói, không nói... Cháu mau đứng lên."

Khuynh Tâm lúc này mới đứng dậy ngồi xuống bên giường.

Gì Ngô nói: "Gì đáp ứng với cháu không nói cho hai vị thiếu gia biết chuyện này, nhưng mà cháu cũng phải đáp ứng gì, suy nghĩ kỹ một chút, đứa nhỏ vô tội! Hơn nữa hai vị thiếu gia đối với cháu như thế nào chắc cháu biết. Có lẽ bọn họ thật sự thích cháu!"

"Cháu..." Khuynh Tâm chảy nước mắt, im lặng không nói.

Gì Ngô thấy thế cũng không nói thêm gì nữa, xoay người lui ra ngoài! Khuynh Tâm ngồi ở trên giường rơi lệ, cô làm sao không biết đứa nhỏ vô tội, nếu có thể, cô cũng muốn muốn đứa bé này, nhưng mà ngay cả cha đứa nhỏ chân chính là ai cô cũng không thể khẳng định, cô làm sao có thể sinh ra nó đây? Hai anh em kia mấy ngày này đối với cô rất tốt cô không phải không cảm giác, kỳ thật ngay từ đầu, trừ bỏ mạnh mẽ chiếm hữu cô, bọn họ cũng không làm bất cứ điều gì thương tổn tới cô, thậm chí có thể nói đối cô rất sủng nịch, nếu không có Lạp Phi Nhĩ xuất hiện, nếu cô không phản bội bọn họ, có lẽ bọn họ căn bản sẽ không làm những chuyện quá đáng như vậy!

Cô rất mâu thuẫn, nếu như nói cô đối với bọn họ không có bất kì cảm giác nào là không đúng, nhưng cô lại cố tình không muốn có cảm giác với bọn họ... Vì đứa bé này, cô có phải nên lo lắng một chút không? Ở lại bên người bọn họ tiếp thu bọn họ, cô có thể có một cái gia đình, cũng có thể có con của mình, nghĩ đến cảnh người một nhà ngồi cùng một chỗ dáng vẻ hạnh phúc, Khuynh Tâm mê luyến... Có lẽ...

.

"Anh, chúng ta thế nào lại phải tham gia loại yến tiệc nhàm chán này?" Nhiếp Nhân Toàn kéo kéo cà- vạt, bất mãn nhìn anh trai mình!

"Yên tâm, chúng ta chỉ đến cho có mặt, nói như thế nào hắn cũng là đổng sự của công ty của chúng ta, chút mặt mũi này vẫn nên cho!"

Hoá ra hôm nay là ngày sinh nhật của đổng sự tập đoàn Nhiếp thị, Nhiếp Nhân Toàn chịu không nổi không khí ồn ào cùng với việc phải trương lên khuôn mặt tươi cười dối trá, la hét đòi đi về.

"Nhưng mà em rất nhớ Khuynh Tâm..." Anh thật muốn trở về ôm cô một cái, thân thân cô, chịu đựng vài ngày không chạm vào cô, anh thật muốn nổ tung!

"Em cho là anh không muốn?" Nhiếp Nhân Khải tao nhã nhấp một chút rượu đỏ trong tay, ánh mắt của anh cũng là một mảnh nóng cháy, có trời mới biết anh từ sáng tới tối đã phí bao nhiêu lý trí miễn cưỡng chính bản thân mình không được chạm vào cô! Chỉ là anh biết, hiện tại nhẫn nại đều vì tương lai hạnh phúc.

"Anh, chúng ta rốt cuộc phải nhẫn tới khi nào?" Vẻ mặt của Nhiếp Nhân Toàn đầy uất ức!

"Anh cũng không biết." Nói đến đây, Nhiếp Nhân Khải cũng nhíu mày, anh muốn cho Khuynh Tâm một thời gian để bình phục, nhưng, rốt cuộc là bao lâu, hoặc là bọn họ còn có thể nhẫn bao lâu, cái này không biết được!

"Aiz..." Nhiếp Nhân Toàn nghe vậy khuôn mặt liền suy sụp trở lên ỉu xìu, thật không nghĩ tới mình cũng sẽ có ngày tự tìm việc vào người! Hay cái này chính là báo ứng?

"Không nghĩ tới hai người cũng ở đây a.."

Đột nhiên, từ phía sau hai người truyền đến thanh âm khiến cho bọn họ chán ghét tới cực điểm, hai người quay đầu nhìn lại! Lạp Phi Nhĩ cười như không cười nhìn chằm chằm bọn họ.

"Chết tiệt, anh còn đến Đài Loan làm cái gì?" Nhiếp Nhân Toàn một bụng hỏa khí không có chỗ phát, không nghĩ tới đúng lúc này lại để cho anh nhìn thấy hắn hận không thể nghiền nát xương của Lạp Phi Nhĩ thành tro, tức giận nhất thời trong lòng, liền vung một quyền.

"Toàn!" Nhiếp Nhân Khải một tay bắt lấy em trai kéo ra phía sau "Cậu cư nhiên còn có tâm tư đến Đài Loan, như thế nào, dự án đầu tư ở Đông Nam Á nhanh như vậy đã giải quyết xong sao?"

Lạp Phi Nhĩ nghe vậy tươi cười trên mặt cứng ngắc một chút, nhưng nháy mắt liền khôi phục lại bình tĩnh "Việc này cũng không nhọc đến tổng giám đốc Nhiếp phải hao tâm tổn trí!"

"Hao tâm tổn trí? Chúng tôi rất hao tâm tổn trí, hao tâm tổn trí như thế nào khiến cho anh bị chết một cách khó coi!" Nhiếp Nhân Toàn khinh thường hừ lạnh.

"Muốn tôi chết? Tôi chết đi hai vị có thể danh chính ngôn thuận tiếp thu vị hôn thê của tôi phải không?"

"Anh..." Nhiếp Nhân Toàn nhất thời chán nản. Mà ngay cả Nhiếp Nhân Khải sắc mặt đều thay đổi!

"Cậu còn ngại chưa đủ mất mặt sao?" Nhiếp Nhân Khải lạnh lùng nói.

"Tôi bị mất mặt, người của hai vị cũng khá hơn sao. Nói không chừng lại khiến cho hai vị đây có thêm việc để giải quyết!" Lạp Phi Nhĩ không chút nào yếu thế, lập tức phản kích.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-52)