Vay nóng Tinvay

Truyện:Giam Cầm - Chương 06

Giam Cầm
Trọn bộ 52 chương
Chương 06
0.00
(0 votes)


Chương (1-52)

Siêu sale Lazada


Thời điểm Khuynh Tâm khôi phục ý thức, đã thấy mình nằm trên giường, không phát hiện thấy hai tên cầm thú kia nữa, mà chỉ có gì Ngô ngồi ở cạnh giường nhìn cô thương tiếc.

"..."

Khuynh Tâm nghĩ muốn gọi gì Ngô, chỉ là yết hầu đau rát giống bị lửa thiêu đốt, không phát ra một chút thanh âm. Phía dưới hạ thể cũng truyền đến từng cơn đau.

"Đứa nhỏ đang thương" Gì Ngô bắt đầu rơi lệ.

Khuynh Tâm nhìn gì Ngô, khóc nấc. Cô vốn cho rằng thoát đi nơi đó cô sẽ có một cuộc sống an lành, không nghĩ tới lại tiến vào nơi địa ngục đáng sợ này.

"Cũng vì cha của hai tiểu hiếu gia lúc bọn họ còn rất nhỏ, liền ngang nhiên mang phụ nữ về nhà, phu nhân thì luôn đi ra bên ngoài yêu đương vụng trộm, cho nên phụ nữ trong mắt hai tiểu thiếu đều thấp hèn, bọn họ không coi trọng ai mà chỉ xem các cô gái đó như công cụ phát tiết dục." Gì Ngô dừng một chút,

"Tiểu thư không phải là người thứ nhất bị bọn họ đồng thời cường bạo, tại trước cô cũng có mấy người, chỉ là mấy người phụ nữ kia đều nguyện ý muốn làm đồ chơi trong tay hai tiểu thiếu gia, chỉ vì có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý, điều này khiến cho bọn họ lại càng thêm khinh thường phụ nữ..."

"Bọn họ... Sẽ... Thả cháu... Đi sao?" Khuynh Tâm chật vật cố nói ra vài chữ.

Gì Ngô sắc mặt ngưng trọng, qua hồi lâu, mới chậm rãi lắc đầu, "Trừ phi hai tiểu thiếu gia chơi chán, nếu không..." Gì Ngô không nói lên lời.

Khuynh Tâm nghe đến đó, từ đầu tới chân lạnh buốt. Cô cầm lấy tay gì Ngô, dùng ánh mắt cầu xin nhìn bà.

"Giúp cháu, thả cháu đi..."

"Không phải tôi không nghĩ muốn giúp tiểu thư, mà là... Cô có biết tập đoàn tài chính Niếp thị không?"

Khuynh Tâm lắc đầu, "Cháu vừa tới này..."

"Tiểu thư trước kia ở địa phương hẻo lánh?"

Khuynh Tâm gật đầu.

"Khó trách tiểu thư không biết, tập đoàn Niếp thị là tập đoàn tài chính có thế lực rất lớn, cô sẽ không thể tưởng tượng nổi... Hai tiểu thiếu gia nhiều lần thiếu chút nữa gây tai nạn chết người, có lần bọn họ còn đem một người phụ nữ chủ động đưa tới cửa biến thành chỉ còn lại nửa cái mạng, chỉ là... Không người nào dám động tới bọn họ, bởi vì tập đoàn tài chính Niếp thị là mạch máu khống chế toàn bộ giới kinh tế, nếu hai người bọn họ có việc, thế giới này không biết sẽ chết bao nhiêu người, cho nên, ngay cả chính phủ cũng không dám quản chuyện của bọn họ, bọn họ muốn thế nào được thế đó, cho dù tiểu thư có chạy trốn tới chân trời góc bể, chỉ cần bọn họ còn không buông tay, bọn họ nhất định có thể tìm tới cô..."

"Không..."

Cô nên làm cái gì bây giờ, cứ như vậy để cho bọn họ đùa bỡn cô, cho đến khi bọn họ phiền chán? Cô có thể thừa nhận sao?

Khuynh Tâm liền nghĩ tới cái chết, chỉ là, nếu tự sát mà không được lên thiên đường, như vậy cô cũng sẽ không thấy được mẹ...

"Đứa nhỏ đáng thương, cô phải nhẫn nhịn, nếu cô thật sự phản kháng, thiếu gia bọn họ không biết sẽ còn làm ra chuyện gì quá phận nữa..."

"Cháu.... ."

Vì cái gì ngày đó bọn họ lại gặp cô? Cô làm sai cái gì sao?

Gì Ngô cũng không nói thêm cái gì nữa, chỉ lẳng lặng cùng cô rơi lệ...

Sau vài ngày, Khuynh Tâm cũng không nhìn thấy bọn họ, trên người vết thương đã phục hồi như cũ. Chỉ là tâm vẫn như cũ chìm trong bóng đêm...

Khuynh Tâm rốt cục cũng có thể xuống giường đi lại, muốn đi ra ngoài hít thở không khí, vì thế cô liền đi vào hoa viên nhà, phóng tầm mắt nhìn xung quanh, nhưng nhìn không tới điển dừng của hoa viên, từng tán lá cây cổ thụ che phủ nền trời, thoang thoảng hương thơm của những loài hoa, cảnh đẹp trước mắt làm tâm tình của cô hơi thả lỏng một chút...

"Uông uông..."

Đột nhiên một con chó nhỏ hướng cô nhào tới, là luck. Nó đem cô đẩy ngã trên mặt cỏ.

"Được rồi, mày không cần liếm, ha hả.."

Nhìn đến nó, cô lộ ra nụ cười từ đáy lòng vui vẻ nô đùa, nó xem như là người 'Bằng hữu' đầu tiên của cô ở đây. !

"Thương thế của mày đều đã lành?" Khuynh Tâm hướng chân nó nhìn, ừm, dường như đã khỏi hẳn nha...

"Uông uông!" luck tựa hồ có thể nghe hiểu được câu hỏi của cô.

"Vậy là tốt rồi..." Khuynh Tâm ôm cổ nó, vùi đầu vào bộ lông mềm mại. Kỳ thật cô cũng từng nghĩ qua, nếu không phải tại nó, có lẽ cô cũng sẽ không gặp loại sự tình này, nhưng mà cô hận không được nó... Nước lại một lần nữa rơi xuống nhưng nhanh chóng bị cô gạt đi.

"luck, chúng ta đi chơi đi, đến, mày tới đuổi đi!"

Không muốn làm cho mình đắm chìm trong thống khổ, Khuynh Tâm lựa chọn tạm thời quên đi tình cảnh hiện tại, dù sao, cô bây giờ thân bất do kỷ.

"Mẹ, con sẽ học kiên cường!" Khuynh Tâm hướng phía xa chạy tới, luck ở phía sau đuổi theo, nhìn bầu trời xanh thẳm, cô tựa như nhìn thấy mẹ mỉm cười...

Cô rất nhanh đã bị luck đuổi theo, cùng nó vui vẻ lăn lộn trên mặt cỏ...

Trong thư phòng, đứng ở bên cửa sổ, Nhiếp Nhân khải vẫn luôn nhìn Lãnh Khuynh Tâm cùng luck chơi đùa, trên mặt biểu tình hồn nhiên để anh như thế nào cũng không dời mắt được.

"Khải, anh đang nhìn cái gì?" Nhiếp Nhân Toàn vừa đi vào thư phòng, liền thấy Nhiếp Nhân Khải ánh mắt không rời nhìn ra ngoài cửa sổ,

"Cái gì mà lại hấp dẫn được anh thế?" Nhiếp Nhân Toàn tò mò đi đến cửa sổ.

"Toàn, em tin tưởng thế giới này có thiên sứ sao?"

"Em..." Nhiếp Nhân Toàn lúc này mới nhìn thấy ngoài cửa sổ không ai khác chính là Lãnh Khuynh Tâm.

"Không tin..." Nhiếp Nhân Toàn tựa hồ cũng có một ti do dự.

"Phải không? Anh cũng không tin... Chỉ là..." Nếu như trước kia, Nhiếp Nhân Khải sẽ khẳng định thế giới này là đen tối, cái gì thiên sứ, tất cả đều là giả tạo! Nhưng là, ngày đó tại ngõ nhỏ, khi anh thấy Lãnh Khuynh Tâm ôm luck đang bị thương ngủ trên mặt đất, anh cảm thấy, dường như nhìn thấy thiên sứ...

Cho dù khi đó Lãnh Khuynh Tâm hoàn toàn lấm lem bùn đất, trên người quần áo kiểu dáng dường như của vài thập niên trước, lại còn vừa cũ lại bẩn, nhưng mà, trên khuôn mặt ấy lại mang theo nụ cười hồn nhiên khiến cho dục vọng chiếm hữu của anh bùng phát! Anh muốn cô, muốn hung hăng mà chà đạp!

"Phụ nữ —— đều là động vật thấp hèn, nữ nhân kia... Cũng không là ngoại lệ!" Nhiếp Nhân Toàn căm giận nói, không biết là vì thuyết phục anh trai, hay là thuyết phục chính bản thân mình?

"Toàn, em nói rất đúng!" Nhiếp Nhân Khải xoay người, "Không có người phụ nữ nào là không thấp hèn!" Cô, rất nhanh cũng sẽ giống như những người phụ nữ khác, vì tiền, mà cam tâm tình nguyện làm đồ chơi của bọn họ, cái gì thiên sứ, tất cả đều là giả dối lừa bịp!

"Khải, anh đi đâu?" Nhìn Nhiếp Nhân Khải hướng cửa đi tới, Nhiếp Nhân Toàn vội vàng gọi anh lại, bọn họ không phải còn muốn thảo luận chuyện của công ty sao?

"Toàn, em không biết chúng ta mấy ngày nay đều quá mệt mỏi, bây giờ nên thả lỏng một chút?" Nhiếp Nhân Khải lộ ra nụ cười thị huyết!

Nhiếp Nhân Toàn rất nhanh liền hiểu được ý tứ, vì công tác, bọn họ đã vài ngày không chạm qua Lãnh Khuynh Tâm, nhớ tới nơi hoa kính chặt đến bất khả tư nghị, Nhiếp Nhân Toàn cơ hồ lập tức phản ứng, chưa từng có người phụ nữ nào có thể làm cho hắn mãnh liệt khoái cảm như vậy! "Đúng là nên buông lỏng một chút!"

"Chúng ta còn chờ cái gì! Đi..."


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-52)