Ch.02 → |
Cô tên Lãnh Khuynh Tâm, sinh ra tại Đài Loan trong một làng chài nhỏ. Cô từ khi sinh ra liền chưa thấy qua ba ba bao giờ. Người khác đều mắng cô là dã loại, bởi vì mẹ đã từng đến Đài Bắc công tác, trở lại làng chài khi đó không có kết hôn liền sinh ra cô, lại không chịu nói ba ba của cô là ai, cho nên người khác đều nói mẹ cô không biết xấu hổ là người đàn bà thấp hèn, cho rằng bà ở bên ngoài là vợ bé của người khác, đối phương không cần bà nữa, bà mới trở lại làng chài sinh đứa nhỏ.
Vì thế, bọn họ luôn khinh thường Khuynh Tâm. Cô ăn học đều do một tay mẹ dạy, trong trí nhớ của Khuynh Tâm mẹ là một người vừa dịu dàng lại xinh đẹp như tiên nữ, bà nói cho cô biết, cô không phải không có ba ba, chỉ là ba ba rất bận, ông không rảnh đến thăm cô cùng mẹ.
Kỳ thật Khuynh Tâm cũng không thương tâm khi biết chính mình không có ba ba, bởi vì cô đã có được toàn thế giới tốt nhất của mẹ dành cho.
Cuộc sống sinh hoạt của hai mẹ con cô rất khổ, ở làng chài nhỏ này không một ai nguyện ý cho mẹ cô một công việc, rơi vào đường cùng, mẹ chỉ có thể gửi cô cho bà hàng xóm cách vách, còn mẹ thì đi làm công kiếm tiền nuôi cô.
Khuynh Tâm đã lâu không thấy mẹ dù chỉ một lần, mỗi lần bà trở về thăm cô, cô đều rất vui vẻ. Nhưng là, bởi vì làm việc quá độ, cho nên năm Khuynh Tâm 10 tuổi thì bà sinh bệnh mà chết...
Mẹ có một người anh trai, kỳ thật cậu là người tốt, chỉ là mợ thực hung dữ, cậu không để ý tới sự phản đối của mợ mà vẫn mang cô về nuôi, điều này làm cho gia đình cậu mợ cãi nhau rất nhiều. Tuy rằng Khuynh Tâm cuối cùng cũng được ở lại nhưng thái độ của mợ đối với cô chẳng khác nào người hầu, mợ có cái gì không hài lòng sẽ lôi cô ra đánh, suốt ngày Khuynh Tâm đều cặm cụi làm nhưng không xong việc, đều sẽ bị mợ mắng mỏ, khi đó cô cũng chỉ là đứa nhỏ mới 10 tuổi.
Cậu vì cô mà đã cùng mợ cãi nhau to, nhưng Khuynh Tâm không hy vọng cậu khó xử, vì thế cô phải nhẫn nhịn!
Cứ như vậy, cô ở nhà cậu vượt qua 6 năm. Cô vốn nghĩ cả đời này ở nhà cậu, chỉ là khi đó lại xảy ra một chuyện, khiến Khuynh Tâm không thể không rời khỏi làng chài...
Đêm hôm đó, cậu, mợ còn có chị họ đều đi ra ngoài, trong nhà chỉ còn anh họ và cô, trong lòng cô rất sợ hãi, bởi vì bình thường anh họ luôn luôn động tay động chân với cô, nhưng mà có cậu ở nhà nên hắn không dám làm càn.
Thế nhưng hôm nay cô lại cùng hắn hai người...
Khuynh Tâm nhanh chóng làm xong việc, sau đó liền trốn vào gian phòng của mình, phòng của cô không có khóa, Khuynh Tâm chỉ có thể lấy ghế cùng cái bàn để đè cửa phòng.
Khuynh Tâm trốn ở góc phòng, sợ anh họ sẽ xông tới, qua hơn một giờ, không thấy động tĩnh gì, trái tim của cô cũng dịu xuống. Thật mệt, vì thế cô đành đi đến bên giường, không lâu liền đi vào giấc ngủ.
Nửa đêm, Khuynh Tâm bị một tiếng vang thật lớn đánh thức, cô mở mắt, liền thấy anh họ đã đứng trước giường, cô muốn kêu cứu, hắn lại bưng kín miệng cô lại.
"Ô... Ô..." Khuynh Tâm hoảng sợ hai mắt mở lớn trừng hắn
"Ha ha, em cho rằng bằng mấy cái ghế mà cũng muốn ngăn cản anh sao, em họ, em cũng quá ngây thơ rồi! "Hắn cười dâm đãng vạch quần áo của cô ra, Khuynh Tâm không ngừng giãy dụa, chỉ là anh họ hắn nặng tới gần 100 kg, cô căn bản ngay cả lay động cũng không được.
"Em thật trắng, thật mềm! "Tay hắn cầm lấy bộ ngực của cô vuốt ve, Khuynh Tâm sợ tới nước mắt lăn dài trên má
"Không cần, không cần!" Cô dùng ánh mắt cầu xin nhìn hắn, hắn liền buông miệng cô ra, cô vừa định kêu, hắn liền lấy áo gối nhét chặt miệng cô lại
Hai bàn tay Khuynh Tâm nắm chặt không ngừng đánh hắn, hắn một cái liền bắt lấy tay cô, tay kia ở trên đùi cô bắt đầu vuốt ve.
Thật ghê tởm, Khuynh Tâm có cảm giác như dạ dày muốn bốc lên, hắn nhanh tay kéo quần cô xuống, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm hạ thể cô.
".... ." Cô khóc, hôm nay có lẽ cô khó có thể thoát được ma chưởng của anh họ mình.
Nhưng mà, tại thời điểm Khuynh Tâm tuyệt vọng thì cậu, mợ trở lại.
"Thằng nhóc này, mày đang làm cái gì?"
Nghe được thanh âm của cậu, hắn liền buông Khuynh Tâm ra, cô nhanh chóng kéo quần, lấy chăn che đi toàn bộ thân thể trần trụi của mình.
"Ba, con thích em họ, người thành toàn cho chúng con đi!"
"Con trai a, không phải ba mẹ không thành toàn cho con, nhưng em họ con hiện tại đã là người của thôn trưởng"
Cậu còn không mở miệng nói, mợ liền giành trước. Nghe xong lời mợ nói Khuynh Tâm khiếp sợ không thôi. Cô trừng mắt nhìn mợ, có ý tứ gì? Khuynh Tâm nghĩ muốn hỏi, chỉ là khóc quá nhiều nên nhất thời không nói ra tiếng
"Mẹ, em họ tại sao lại là người của thôn trưởng?" Biểu tình của hắn như không thể tin được hỏi.
"Hừ, con bé kia liền cùng mẹ của nó giống nhau, chỉ là đồ hồ ly tinh, thôn trưởng mới thấy qua nó một lần thôi đã nói muốn kết hôn, muốn cưới nó làm vợ bé thứ 10."
Vẻ mặt mợ đầy khinh thường nhìn Khuynh Tâm. Khuynh Tâm nghe vậy cả người cứng đờ. Ông ta so với cậu còn lớn tuổi hơn, hơn nữa nghe đồn hắn rất thích ngược đãi, muốn cô gả cho một lão già ngang tuổi ông nội cô để làm vợ bé ư?
"Mợ, người đùa giỡn con sao?" Khuynh Tâm mạnh dạn hỏi
"Ai rảnh cùng mày nói giỡn, hôm nay tao cùng cậu của mày ngay cả sính lễ đều đã nhận." Ngữ khí đầy bén nhọn nói.
Hoá ra hôm nay bọn họ đi thu đồ cưới sao.
"Không... Không... Cậu, đây không phải là sự thật, có phải hay không, mợ muốn cùng con nói giỡn, có phải hay không?
Người cũng sẽ không như vậy đối với con, có phải hay không?"
Khuynh Tâm nhìn cậu mình, hy vọng cậu có thể nói cho cô biết đó không phải là sự thật. Thế nhưng, cậu lại cúi đầu, động tác đó hoàn toàn đánh vỡ đi hy vọng nhỏ nhoi trong lòng Khuynh Tâm.
"Lần này mày cũng đừng hy vọng cậu sẽ còn giúp mày, nói cho mày biết tiệm 'cá tràng' kinh doanh sa sút sắp không trụ nổi nữa, nếu không gả mày đi, chúng tao đều sẽ chết đói!"
Vẻ mặt của cậu đầy hổ thẹn "Khuynh Tâm, con coi như giúp cậu được không? Nói như thế nào, cậu cũng nuôi con nhiều năm như vậy, con coi như báo ân được không?"
"Không, cậu, người bảo con làm gì đều được, con, con đi ra ngoài làm công, con kiếm tiền nuôi mọi người, mọi người không cần đem con gả cho thôn trưởng, van cầu hai ngươi, con van cầu hai ngươi mà..." Khuynh Tâm lắc người bò xuống giường, quỳ gối trước mặt cậu.
"Khuynh Tâm, cậu thực xin lỗi con!" Hai hàng lệ trên khuôn mặt cậu chảy xuống, xoay người bước ra khỏi phòng.
"Không cần đi, cậu... A..."
Mợ một phen đá cô." Mày liền nhận mệnh đi, bằng một cái dã loại như mày, thôn trưởng đồng ý muốn cưới mày đã là phúc khí của mày, mày rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!" Nói xong, mợ liền rời đi, để cô ngã ngồi dưới nền đất lạnh lẽo
"Mẹ, nên làm như thế nào? Con thích em họ..."
"Đứa ngốc, chờ có tiền, con muốn cô gái loại nào mà không có!" Mợ lôi kéo anh họ đi ra khỏi phòng.
"Còn mày, ngoan ngoãn chờ ba ngày sau lập gia đình đi, ha ha ha ha..."
Khuynh Tâm ngồi trên nền đất lạnh như băng nước mắt không ngừng chảy xuống, chỉ là cho dù cô khóc chết, cũng không thay đổi được sư thật mợ muốn đem cô gả cho thôn trưởng..
Từ buổi tối hôm đó, bọn họ liền đem Khuynh Tâm khóa ở nhà, còn chìa khoá bọn họ cất giữ, không cho cô ra ngoài. Khuynh Tâm biết bọn họ sợ cô chạy trốn, chỉ là cái thôn nhỏ như vậy, cô có năng lực trốn đi nơi nào đây?
Ngày mai chính là ngày cô phải gả cho lão già kia, cô biết cô có phản kháng cũng vô dụng, nhưng mà Khuynh Tâm cô sẽ không để cho đám người kia chà đạp. Vì thế Khuynh Tâm quyết định, thừa dịp hôm nay thôn trưởng mời cậu cùng bọn họ đi ra ngoài ăn cơm bàn việc tiệc rược cho ngày mai.
Cô muốn đi "tìm" mẹ...
Ch. 02 → |