Vay nóng Homecredit

Truyện:Chim Sẻ Ban Mai - Chương 76

Chim Sẻ Ban Mai
Hiện có 78 chương (chưa hoàn)
Chương 76
0.00
(0 votes)


Chương (1-78 )

Siêu sale Lazada


Hà Ảnh NGuyệt tựa hồ như còn có điều muốn nói, nhưng cuối cùng lại ko nói gì thêm, lúc này đột nhiên có xã viên chạy tới hỏi 1 vài vấn đề, Hà Ảnh Nguyệt hơi lắc lắc đầu, xoay người rơi đi

Mông Thái Nhất vì tôi bị giam lỏng, vậy Kim Ánh Minh thì có liên quan gì?! Tử Lôi vừa rồi là có ý gì?! Chẳng lẽ nàng muốn nói.......... Kim Ánh Minh cũng có thể vì tôi mà................ ?!!

"Ngắm sao" Kim Ánh Minh quay đầu, mặt ko chút thay đổi nói

"A......... được............"

Có lẽ đêm nay sao rất đẹp, nhưng tôi một chút cũng ko cảm nhận được. bởi vì tôi căn bản ko có tâm tư ngắm sao trời

Thời gian cứ từ giây từng phút trôi qua, người ở đài thiên văn đều có vẻ như ko thể kiên trì được nữa cũng dần dần rời đi

"Kim Ánh Minh, chúng ta cũng đi thôi!" Tôi túm túm tay áo của Kim Ánh Minh

"ĐỢi sao băng"

"Đợi sao băng? Nhưng mà................ muốn xem sao băng ko phải sẽ ngồi chờ đến một giờ sáng sao? trễ như vậy ký túc xá sẽ đóng cửa, chúng ta ko thể vào được!"

"Ko sao" Kim Ánh Minh khẳng định trả lời

Nhìn ánh mắt kiên trì của hắn, tôi chỉ biết tốt nhất mình nên gật đầu

Mấy tiếng nữa lại trôi qua, trên đài thiên văn chỉ vỏn vẹn còn lại hai người chúng tôi

Chúng tôi tựa lưng vào nhau ngồi dưới đất, chăm chăm nhìn lên trần nhà của đài thiên văn

"Kim Ánh Minh................ ."

"Ừ."

"Anh có thể vì tôi mà bị người nhà theo sát ko.... . ?"

"..................."

"Nếu là như vậy, tôi tình nguyện ko gặp mặt anh nữa, tôi ko muốn anh và Mông Thái Nhất đều bị tạm giam.......... ."

"................ . Tôi sẽ mãi mãi ở bên cạnh em!" (Rin: tiếng hoa chỉ có wo và ni, wo là chỉ "ta", ni là "ngươi". Nhưng đoạn này mình thay đổi cách xưng hô của Minh cho nó tình cảm)

"....................."

Kim Ánh Minh............. lời............ lời nói vừa rồi của hắn là có ý gì?! Mãi......... mãi mãi ở bên cạnh tôi? Vậy còn Hà Ảnh Nguyệt thì sao?.... .

Ko được! Tôi ko được suy nghĩ vẫn vơ nữa!! Thật rối loạn nha!! Ko............. ko thể! Ko có khả năng đó.......... . Ma Thu Thu, mày đừng nằm mơ nữa

"A! Đúng rồi! Linh có khỏe ko?" Tôi vội vàng nói sang chuyện khác, cắt đứt suy nghĩ của chính mình!

"Gần đây. Nó rất thích ngủ"

"Linh thích ngủ? Ha ha! Quả nhiên chủ nào tớ nấy! Ha ha ha!"

".................."

A............ Kim Ánh Minh ko nói lời nào, hắn đang giận sao

Tôi vội vàng lo lắng quay đầu nhìn hắn, Kim Ánh Minh nháy mắt, nụ cười hạnh phúc hiện rõ trên khuôn mặt

"Thì sao?" Kim Ánh Minh có chút tinh nghịch nâng mày nhìn nhìn tôi

Tôi khuôn mặt bừng đỏ "Ko.......... ko có gì"

Thình thịch... thình thich......... thình thịch............. thình thịch... !! Thình thịch....... . thình thịch... ! Thình thịch...... thình thịch.... . thình thịch!!

Má......... má ơi!! Hiện tại chúng tôi đang bốn mắt nhìn nhau!! Khuôn mặt lại gần nhau như vậy!! Tôi....... . tôi....... tôi có thể cảm nhận được hơi thở của hắn!! Chung quanh hiện tại lại ko có ai............ bầu ko khí này thật ngượng ngùng! Ô ô ô ô!............ A! Tiêu rồi!! Chân của tôi tê rần!! gần như.... . gần như ko động đậy được nữa!! Kim Ánh Minh............. . Kim Ánh Minh, anh ko cần nhích mặt sát vào gần như vậy chứ?? Ô ô ô ô!! Hắn.... . hắn ko phải là muốn hôn tôi chứ?............. . Trời ơi!! Ma Thu Thu!! Mày lại đang nằm mơ sao?!! Làm gì có chuyện đó?!

"Sao băng!" Kim Ánh Minh đột ngột ngẩng đầu lên bầu trời (Rin: èo Tiểu Minh xấu quá!! muốn làm gì thì làm đi... thiệt là.... làm cho nhìu người vỡ mộng như vậy)

Phù............ Tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi thật lớn...............

"Oa! Đẹp quá!! Mưa sao băng!!" Tôi ngẩng đầu, bị cảnh tưởng trước mắt hấp dẫn "Mưa sao băng! Là mưa sao băng! Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy đó!! Thật đẹp!! Thật giống với pháo hoa!! Ko đúng!! So với pháo hoa, mưa sao băng còn đẹp hơn rất nhiều lần!"

Bầu trời đêm xanh thăm thẳm bị tô vẽ bởi nhiều đường sáp màu bàng bạc ảo diệu, rực lên ánh sáng thần bí, tràn ngập không trung

"Ừ, rất đẹp"

Lòng tôi sững lại!

Kim Ánh Minh............. . hắn đang nhìn tôi............. . câu nói vừa rồi là hắn nói về tôi sao?.............

Kim Ánh Minh thấy tôi ko nói lời nào, liền ngẩng đầu nhìn lên bầu trời

"Ko có sao, vầng trăng sẽ cô độc!"

Sao? Ánh trăng? Hình như tôi đã từng nghe qua lời nói này

"Khi vầng trăng xuất hiện, thì bầu trời sẽ ko đầy sao sao?

"Ừ.......... . ừ..................."

"Tại sao?"

"Bởi vì vầng trăng quá sáng..............."

"Vầng trăng quá sáng.......... khiến cho ngôi sao.......... bị che khuất........."

...................... .

Vầng trăng? Cô độc? Kim Ánh Minh muốn ám chỉ là hắn sao?

Kim Ánh Minh trước mắt, làm cho tôi đột ngột nhớ tới vầng trăng trên cao, chỉ cần có hắn xuất hiện, thì sẽ ko có cái tiêu điểm thứ hai xuất hiện trong ánh mắt mọi người, nhưng mà hắn cũng sẽ rất cô độc............. .

Nghĩ nghĩ trong đầu khiên tôi ko khỏi quay đầu nhìn nhìn Kim Ánh Minh, một ngôi sao mờ nhạt nhỏ bé như tôi có thể làm cho hắn ko còn cảm thấy cô đơn sao?? Năng lực của một ngôi sao nhỏ có thể mang đến cho hắn hạnh phúc chứ?...............

............................... .

Mãi cho rạng sáng gần 3 giờ, Kim Ánh Minh mới đưa tôi về kí túc xá

Đêm qua thật sự là một đêm rất khó quên............. . nhưng mà tôi luôn có cảm giác như thiếu thiếu điều gì.............

Rốt cuộc là tôi đã quên làm gì?................

A!_________tôi hiển nhiên đã quên bẳng lời ước nguyện của mình với sao băng!!

Ô ô ô ô ô! Bỏ lỡ 1 cơ hội tốt rồi!!

Nhưng mà, tôi nghĩ có lẽ tôi ko cần phải ước nguyện thì điều ước của mình cũng đã thành hiện thực

Nghĩ đến vẻ mặt dịu dàng của Kim Ánh Minh dưới bầu trời đầy sao đêm hôm qua, tim tôi vẫn ko ngừng thình thịch đập thành tiếng!

Quả như dự kiến, ngày hôm sau, câu chuyện tôi và Kim Ánh Minh cùng nhau xem sao băng, thật khuya mới trở về kí túc xa đã trở thành cái tin chấn động lan truyện khắp toàn bộ Hayakawa!

Từ bản thông báo, hành lang lầu dạy học chỗ nào cũng dán nhan nhản thông báo tin tức!!

"Hoàng tử Hayakawa và se sẻ Hayakawa đã có 1 đêm lãng mạn!!"

"A! Hình ảnh quý giá như vậy, vậy mà tôi ko quay được!!Tức chết đi!!"Hà Đồng đứng trước tờ tin tức của bảng thông bao khóc thét

"Ma Thu Thu thật là lợi hại!! Mê hoặc Kim Ánh Minh đến mức này!!"

"Ai mà biết được nó? Nghe nói Mông Thái Nhất cũng vì nó mà bị người nhà quản thúc nha!"

"Mông Thái Nhất cũng thật đáng thương!! Bị mê hoặc đến độ thân tàn ma dại!!"

"Người thừa kế gia tộc cứ cái đà này sẽ bị hủy trong tay con se sẻ đó mất!! Đúng là đồ ko bết xấu hổ!"

Suốt cả một ngày, nơi nơi đều là những lời xoi mói như thế, dù cho tôi có đi đến đâu, thì cũng tựa như con quái vật bị bạn học xung quanh chỉ trỏ

"Cùng nhau. Ăn cơm."Chuông tan học giữa trưa vừa vang lên một hồi, Kim Ánh Minh đã đi lại nói với tôi

"A.......... ko cần! Tôi............... tôi có thể tự mình ăn.......... ." Nhìn ánh mắt kiên định của Kim Ánh Minh, giọng nói của tôi nhỏ dần, nhỏ dần....

"............... Tôi sẽ mãi mãi ở bên cạnh em"

Lời nói của Kim Ánh Minh đột nhiên vang vọng lại bên tai tôi, mặt tôi chợt đỏ bừng trong chốc lát

Tôi cúi đầu, đi theo phía sau Kim Ánh Minh tới căn tin, bao vây xung quanh là ánh mắt xem thường của các bạn học và lời chửi rủa của mọi người

Chúng tôi vừa ngồi xuống, các bạn học nữ xung quanh lại khóc thét!!

"Hai người họ thật sự đang quen nhau sao?"

"Ko!! Ô ô ô ô!! Mau đem Kim Ánh Minh trả lại cho chúng tôi!!"

Kim Ánh Minh đột ngột buông đôi đũa trong tay xuống, ánh mắt lạnh lùng hướng về đám người đang to nhỏ bàn tán, sau đó lại dùng vẻ mặt vô cảm hàng ngày của hắn, mở miệng nói "Câm miệng!"

............................ .

Khu căn tin nhất thời trở nên thật yên tĩnh! Tất cả mọi người đều cúi đầu ngoan ngoãn ăn cơm...............

Kim Ánh Minh thật lợi hại..................

Liên tiếp vài ngày sau, Kim Ánh Minh gần như từng giờ từng phút đều ở bên cạnh tôi!! Cũng nhờ hắn, mà tôi đã có được vài ngày sóng yên gió lặng. Nhưng mà, trong lòng tôi luôn có cảm giác mơ hồ rằng, đây là thời khắc yên bình cuối cùng trước cơn bão lớn...............

Từ sau cái lần bị đám người áo đen bắt đi, Mông Thái Nhất vẫn ko xuất hiện, tôi chỉ ngẫu nhiên từ miệng Hà Đồng nghe được 1 vài tin tức của hắn, mà trong đó cái tin nghe được nhiều nhất lại là, Mông Thái Nhất bị người nhà quản thúc rất nghiêm!

Hôm nay ko biết bị gì, mà mí mắt bên phải của tôi giật giật ko ngừng!! Tốt nhất là nên chạy đến nhà cấp nước, múc 1 ít nước sôi, sau đó trở về phòng ngủ nghỉ ngơi 1 chút, mấy ngày nay, chuyện ngủ nghĩ của tôi ko được tốt lắm, cứ luôn nằm mơ thấy ác mộng

Oa! Nhà cấp nước hôm nay thật nhiều người!! NGười người xếp thành một hàng rồng rắn thật dài!! Có lẽ phải chờ hơi lâu rồi!!

Tôi lo lắng nhìn nhìn Kim Ánh Minh đi theo bên cạnh mình, lại nhìn nhìn về phía hàng người rồng rắn, đối với hắn nói:

"Một mình tôi xếp hàng được rồi, anh ko cần đợi tôi, hôm nay, người đến rất nhiều, chắc là phải chờ rất lâu"

"Tôi đợi cô" Kim Ánh Minh thản nhiên song cũng rất kiên định nói:

Bạn học xung quanh thấy tôi và Kim Ánh Minh đứng cạnh nhau, lại bắt đầu nhỏ to bàn tán

Trước kia tôi chẳng qua chỉ là một cô gái nhỏ ko ai để ý, ko ngờ tới, tôi cũng có ngày trở thành "tiêu điểm chú ý" của mọi người

Phù............ cái loại mùi vị này thật khó chịu nha............

A?Kì quái!! Tại một cái vòi nước nóng ở một góc khuất lại ko có ai đến xếp hàng! Chuyện này là sao? Có phải nó đã bị hư rồi ko....... .

Tôi đang nghĩ nghĩ, vô ý thức sờ sờ túi tiền. A! Tiêu rồi!! Tôi lại quên mang theo thẻ lấy nước!! Ô....... . tôi thật là đãng trí quá đi!

"Kim Ánh Minh, tôi quên mang theo thẻ lấy nước, anh ở đây chờ tôi 1 chút, tôi quay về kí túc xá, lấy thẻ nước rồi sẽ lập tức quay lại"

"Tôi đi cùng cô" Kim Ánh Minh lắc lắc đầu

"Ko cần! Rất gần mà!! Anh chờ tôi 1 chút............." Tôi cười cười với Kim Ánh Minh, rồi xoay người chuẩn bị trở về kí túc xá

"A?Thu Thu!! Cô định đi đâu?" Một bạn học nữ đột nhiên đi tới trước mặt tôi

A? Đây ko phải là là Lý Đào cùng lớp sao? Học chung với nàng lâu như vậy, nhưng tôi và nàng vẫn chưa nói chuyện với nhau lần nào, hôm nay sao lại.............

"Tôi quên mang theo thẻ nước, định trở về phòng ngủ lấy"

"Trở về lấy? Việc đó rất phiền phức nha!"

"Nhưng mà hết cách rồi............. ."

Lý Đào đột ngột nhìn nhìn sang xung quanh, rồi tiến đến bên tay tôi nói nhỏ

"Tôi nói cho cô biết nha, ở một góc khuất có một cái vòi nước nóng, tui khóa mở có chút vấn đề, nhưng mà những người ko có thể vẫn có thể lấy được nước! Tôi cũng vừa lấy được nước ở đây!"

"Thật sao? Nhưng mà làm như vậy ko được tốt cho lắm............"

"Thì đã sao? Cô muốn Kim Ánh Minh đứng ngốc ở 1 nơi chờ mình sao? Để cho cậu ấy đợi lâu cũng ko tốt!"

"Cảm ơn cô!" Tôi cảm kích nói

"Ko cần khách sao!" Lý Đào nháy mắt với tôi 1 cái rồi rời đi

"Kim Ánh Minh, tôi đến bên kia lấy nước!!" Tôi gọi Kim Ánh Minh rồi đi đến cái vòi ở góc khuất để lấy nước

A? Thật kì lạ! Mọi người làm sao vậy? Vừa nhìn thấy tôi đi tới đó, tất cả mọi người đều tản ra!! Có vẻ như họ đang sợ cái gì đó, mọi người đã tản ra rất xa!! Chẳng lẽ họ thật sự xem tôi là sao chổi??

Ừ......... mặc kệ, tốt nhất tôi nên tiếp tục đi lấy nước. Ánh mắt của đám người này ko ngừng chiếu vào người tôi, tôi thật sự rất khó chịu......

Nghĩ đến đây, tôi cúi người, đem ấm nước đặt xuống, sau đó đưa tay nhấn cái nút lấy nước

Rột rột rột!Rột rột rột!

A? Sao lại thế này?! Tại sao vòi nước lại phát run?!

Phốc______

Ko đợi cho tôi kịp phản ứng! Nước sôi nóng bỏng như núi lửa phun trao đã bắn ra! Từ trong vòi nước trực tiếp phun tới

"Tránh ra!" Kim Ánh Minh đột nhiên kêu to 1 tiếng!! Mạnh tay đem tôi kéo vào trong ngực của mình!!

Tay tôi chợt có cảm giác nóng rát, tựa như bị nước sôi làm phỏng..........

"A!!"

"Cứu mạng! Nước sôi phun ra rồi!"

Bạn học xung quanh sợ hãi đến mức đều kêu to

Nước sôi.... . nước sôi!! Kim Ánh Minh! Kim Ánh Minh!! Tôi tỉnh táo trở lại, cuống quýt từ trong lòng Kim Ánh Minh giãy ra!!

"Kim Ánh Minh! Kim Ánh Minh! Anh ko sao chứ?! Anh thế nào rồi?!"

"A..............." Từng giọt mồ hôi lạnh từ trán Kim Ánh Minh chảy xuống

Lòng tôi chợt trầm xuông!! Vội vàng dời mắt ra phía sau lừng Kim Ánh Minh

"Trời ơi!! Kim Ánh Minh!! Lưng của anh nóng quá!! Trời ơi!! Tại sao lại như vậy........." Tôi sợ đến mức khóe mắt đã ngân ngấn nước mắt

"Ko sao..............." Làm sao lại có chuyện ko sao??! Tay của tôi đã bị bọt nước làm phỏng đến mức sưng đỏ! Hắn bị nước nóng trực tiếp phun tới, thì làm gì có chuyện ko sao!!

"Tôi đưa anh đến phòng y tế!!"

Kim Ánh Minh cắn răng gật gật đầu

Dọc đường đi, Kim Ánh Minh vẫn cố nén đau, ko hề phát ra 1 tiếng

Nhưng nhìn thân thể run run và vẻ mặt khó chịu của hắn, tôi thật sự cảm thấy rất đau! Rất đau!!............

Trong phòng y tế, bác sĩ đã vén rèm giúp Kim Ánh Minh kiểm tra vết thương

Sao lại thế này?! Tại sao lại trở thành như vậy............. .

Tôi ngồi trên ghế bên ngoài phòng y tế, thân thể ko kiềm chế được run run....... .

Trong đầu cảnh tượng vừa rồi tựa như đoạn phim chợt tua lại__________

Vòi nước ko ai xếp hàng.......... . ánh mắt của Lý Đào............. bạn học vôi vàng né tránh............. (Rin: cái trường gì mà tệ!! Biết cái vòi hỏng mà ko ai lên tiếng thông báo lấy 1 cái.... ai.... Dù cho họ nghĩ ngừi ta có lập dị đi chăng nữa, nhưng ngừi ta cũng là con người mà!!)

Trời ơi!! Sao tôi lại ngốc như vậy chứ?? Tại sao ko hề nghĩ ra đây chỉ là 1 cái bẫy??

Đều do tôi!!............... Là tôi đã hại Kim Ánh Minh!! Là tôi đã khiến hắn bị thương!!

"Minh!!"

"Minh thiếu gia!!"

A! Hà Ảnh Nguyệt đã đến, đi cùng nàng còn có một ông chú trung niên mặc một bộ đồ rất tinh tế

Hà Ảnh Nguyệt vội vàng đi đến, chợt thấy tôi, nàng do dự 1 chút

"Thu Thu, Minh.......... . thế nào rồi?"

Tôi chán nản lắc lắc đầu"Bác sĩ còn chưa kiểm tra xong............. ."

"Tại sao Minh lại bị thương?"

"Là do tôi.......... là do tôi hại cậu ấy!! Ô ô ô ô!! ô ô ô ô!" Nói đến đây, tôi đã muốn ảo nảo khóc ko ra tiếng

"Cô............." Hà Ảnh Nguyệt hít sâu vào 1 hơi "Đừng khóc, Minh ko sao đâu. Chúng ta cùng chờ bác sĩ đi ra rồi sẽ biết"

Hà Ảnh Nguyệt......... Nàng hẳn phải rất tức giận mới đúng nha!! Ít ra cũng phải mắng tôi vài câu!! Nhưng mà............. . ko ngờ nàng lại đi an ủi tôi....... nàng bình tĩnh như vậy!! Thật rất hiểu lòng người!! Còn tôi............. tôi chỉ biết khóc, chỉ biết làm liên lụy người...............

Ngẩng đầu nhìn vẻ mặt lo lắng của Hà Ảnh NGuyệt, ánh mắt của nàng vẫn tập trung vào mảnh rèm đã được kéo lại, trong đôi mắt kia đã ngập sự đau lòng và nổi khổ

"Thu Thu, cô đi ra 1 chút có được ko? Tôi nghĩ mình có chút chuyện muốn nói với cô"

"A, được!" Tôi dụi dụi đôi mắt ngấn nước, đi theo Hà Ảnh Nguyệt ra tới cửa phòng y tế

"Thu Thu............. ." Hà Ảnh Nguyệt có chút khó xử nhẹ nhàng nhíu mày "Tôi cũng ko có ý trách cô, nhưng có một số việc dù sao cô cũng ko thể ko biết.........." Cho dù đang ở trong một tình huống thật nghiêm trọng như thế này, nhưng bộ dạng nói chuyện của Nguyệt học tỷ vẫn rất nhã nhặn cao quý

"Nguyệt học tỷ............. ." Nhìn Nguyệt học tỷ vửa muốn nói lại vừa muốn thôi, trong lòng tôi đã có sự chuẩn bị rất tốt

"Kim Hà Bắc Thượng, Nguyệt Minh Tinh Hi, Thần Hà Ánh Ảnh............ những lời này cô đã nghe qua chưa?"

Kim Hà Bắc Thượng, Nguyệt Minh Tinh Hi, Thần Hà Ánh Ảnh................ . những từ này hợp lại ko phải là tên của bốn người "Kim ÁNh Minh" "Hà Ảnh Nguyệt" "Bắc Thần Tinh" và cả "Thượng Hà Hi" sao?!

Nhưng mà Hà Ảnh NGuyệt tại sao lại nói với tôi những lời này

"Tứ đại gia tộc Hayakawa từ trước đến nay vẫn luôn che chở cho nhau, nhưng về sau này, mối quan hệ giữa các gia tộc dần dần trở nên rắc rối. Kim Hà Bắc Thượng, Nguyệt Minh Tinh Hi, Thần Hà Ánh Ảnh là tên mà những bậc tiền bối của chúng tôi nhiều năm trước đã chỉ định để đặt cho người thừa kế gia tộc. Càng về sau, con cháu trong gia tộc ngày càng nhiều, người trong tứ đại gia tộc, mặc dù bề ngoài rất ngay thẳng, nhưng thật ra bên trong nội bộ, họ đã bắt đầu đấu tranh, ám đấu. Mà các tộc trưởng sẽ lựa chọn người con gái ưu tú nhất kế thừa cái tên tên của tổ tiên, đây ko chỉ là cái tên đơn thuần mà còn là cái tên quyết định quyền thừa kế. Kim Ánh Minh, Bắc Thần Tinh, tôi và cả Thượng Hà Hi hiện tại chính là bốn người thừa kế trẻ tuổi nhất của gia tộc"


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-78 )