← Ch.10 | Ch.12 → |
"Bà Chu, Nghiêm Chinh về chưa?"
Gần đây Ân Ân thường hỏi những câu hỏi này, nhớ mấy tháng trước, cô chỉ nghe thấy giọng anh, còn có thể trốn!
"Vẫn chưa về! Tiểu thư có chuyện tìm ngài ấy?"
"Cũng không phải là vậy!" Chỉ là...... Đột nhiên muốn gặp anh mà thôi.
Gần đây không biết đã xảy ra chuyện gì, cô thường nghĩ đến anh mà không có lý do, nghĩ anh đang làm gì, vì sao chưa về với cô? Vì vậy thời gian sau khi tan học, trở nên đặc biệt khó trôi qua, mỗi phút mỗi giây đối với cô mà nói, đều giống dài giống như cả đời vậy.
Cô chưa từng có kinh nghiệm yêu, cũng không có mẹ ở cạnh để hỏi, mà cô cũng ngại nói vấn đề này với bà Chi, vì vậy chỉ có thể âm thầm khổ não.
"Con muốn xem TV một lúc." Bởi vì ngại bà Chu phát hiện ra mình đợi Nghiêm Chinh, chỉ có thể giả vờ như mình muốn xem tivi, dựa vào lý do này ở lại phòng.
"Lạ thật, gần đây tiểu thư hình như đặc biệt thích xem TV. Có phải thích phim Nhật hay phim truyền hình nhiều tập nào không?" Bà Chu cười hỏi.
"Ách...... Đúng ạ!" Ân Ân cười khan, có khổ khó nói, chỉ có thể chuyển sang kênh truyền hình Nhật, làm bộ thật thích phim Nhật.
Chờ lâu như vậy, mắt thấy phim Nhật cũng bắt đầu chiếu lại lần hai, còn không thấy bong dáng Nghiêm Chinh.
"Tại sao mỗi ngày đều về trễ như vậy? Bà Chu không phải đã nói sự nghiệp của Kiều gia đều đã đi vào quỹ đạo, không hề tốn nhiều thời gian nữa sao? Tại sao anh không mau trở về? Hay là anh ghé mình, không thích mình thấy mình...." Nghĩ đến đấy, nước mắt tư nhiên rơi xuống.
Không hiểu sao nước mắt lại rơi xuống, đây cũng là một trong những triệu chứng gần đây.
"Ân Ân tiểu thư, nên đi ngủ rồi đó! Ngày mai không phải còn đi học sao?" Bà Chi cố nhắc cô nên đi ngủ rồi.
"Vâng...... Một lát con đi ngủ. Bà đi ngủ trước đi, con muốn xem xong phim Nhật." Không đợi được Nghiêm Chinh, cô thật sự không cách nào ngủ yên.
"Oh! Như vậy nha......"
Bộ mặt bà Chu nghi ngờ nhìn cô, thật sự nghĩ không ra, bộ phim Nhật này ba giờ trước cô đã xem rồi.
Bà Chu tâm đầy nghi ngờ rồi đi, Ân Ân chán ghét chuyển kênh, trên TV hàng trăm kênh, nhưng không kênh nào có thể thu hút sự chú ý của cô.
Chờ lâu như vậy, cuối cùng hơn mười hai giờ đêm, Nghiêm Chinh cũng về nhà.
Anh đi vào phòng khách, thấy Ân Ân còn đang xem tivi, lập tức nhíu mày, nhìn lên đồng hồ trên tường. Cô đi ngủ lúc mười một giờ tối, mà bây giờ đã sớm qua mười hai giờ.
"Đã trễ thế này, em nên sớm lên giường ngủ" Giọng điệu của anh có chút trách móc.
"Tại sao tôi phải lên giường ngủ?" Ân Ân hỏi ngược lại.
Tại sao anh có thể hơn nửa đêm mới về, mà cô nhất định mười một giờ phải lên giường ngủ?
"Ngày mai em còn phải đến trường." Giọng nói phản nghịch của cô khiến chân mày Nghiêm Chinh nhíu chặt hơn.
"Ngày mai anh không phải đi làm sao? Vì sao anh còn không lên giường ngủ?"
Nếu là lúc khác, Nghiêm Chinh có thể sẽ bật cười, nhưng lúc anh chỉ vì cô đột nhiên phản kháng mà ngạc nhiên.
"Tôi là người lớn" Anh cương quyết trả lời.
"Tôi cũng không còn là đứa trẻ nữa rồi!" Tối nay không biết xảy ra chuyện gì, Ân Ân đúng là muốn tìm anh tra, đối nghịch với anh.
"Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Em khi nào học được cách mạnh miệng vậy?"
Anh đi về phía Ân Ân, cô lập tức ngửi được mùi nước hoa nhàn nhạt bay ra từ người anh.
Cô rất muốn trái lương tâm nói đó là mùi nước hoa rẻ tiền không chịu được, nhưng thật sự không làm được, nếu như ở tình huống khác, cô nhất định sẽ thích mùi thơm này.
Là cô gái như thế nào để lại mùi thơm như vậy trên người anh? Cô càng nghĩ càng ghen tỵ ——
Khiến cô ghen tỵ chẳng lẽ......
Sao lại như vậy? Ân Ân khiếp sợ trừng mắt nhìn anh, đến lúc này cô mới phát hiện, hình như mình.... thích anh!
Vì thích anh, nên mới không hiểu mà nghĩ đến anh nhiều hơn, cũng vì thích anh, cô mới mong anh về sớm một chút, tiếp cô, cùng cô nói chuyện. Với việc trên người anh có mùi cô gái khác, mới có thể đố kỵ giống như trong tim cắm một con dao.
Tất cả những điều này, đã sớm nói lên một điều, đó chính là —— cô thích anh!
"Em làm sao vậy?" Nét mặt của cô, giống như nhìn thấy có quỷ đứng ở sau anh.
"Không có...... Không có gì!" Ân Ân tim đập mạnh, loạn nhịp nói nhỏ, còn chưa hồi phục tinh thần sau khi biết được sự thật vừa rồi.
Bộ dáng của cô giống như nhìn thấy quỷ khiến Nghiêm Chinh không đành lòng trách cô.
"Sắc mặt của em hình như không tốt lắm, đi nghỉ sớm chút đi!"
Nói xong, anh cũng đi về cầu thang lên tầng hai, chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi.
Tối nay anh thật mệt! Vốn là thời gian cố định mấy người họp mặt, nhưng tâm trạng Kỷ Mộng Đường hình như không tốt lắm, cả tối không ngừng uống rượu, cuối cùng uống đến say mèm.
Ba người kia thấy tình thế không ổn, đã sớm chuồn mất, chỉ có anh vì không yên lòng để một mình Mộng Đường ở lại quán rượu nên đành phải cùng cô uống đến gần mười hai giờ, đưa cô say khướt về nhà.
Mà mùi nước hoa vừa rồi Ân Ân ngửi được, chính là của Kỷ Mộng Đường lưu lại.
Nhưng cô không biết những điều nay, vẫn cho rằng trên người anh có mùi nước hoa, lại về muộn, nhất định là mới từ chỗ của cô gái xinh đẹp nào về.
"Anh xem tôi là đứa trẻ?" Ân Ân gọi Nghiêm Chinh đang muốn lên tầng lại.
Nghiêm Chinh dừng bước quay đầu lại, con ngươi đen nhìn kiểu đầu học sinh chỉnh tề của cô, đến đôi dép vải xù cô đi dưới chân.
"Theo tôi thấy, em đúng là đứa trẻ."
Ân Ân chán nản cắn môi lại nói: "Anh đã xem tôi là đứa nhỏ, vậy anh không phải nên làm tấm gương sang cho ta noi theo sao?"
"Có ý gì?" Anh là tấm gương xấu sao?
"Về muộn nha! Nếu như anh không thích tôi lên giường ngủ muộn, vậy mời anh làm tấm gương tốt về nhà sớm một chút, đúng giờ nên giường, nếu không—— anh không có tư cách chỉ trích tôi đi ngủ muộn."
Ân Ân không biết lấy đâu ra dũng cảm, ngẩng cằm nho nhỏ, nhìn thẳng vào mắt đen nghiêm nghị của anh. Mà Nghiêm Chinh trợn to mắt trừng thẳng mắt cô, hai người không ai nhường ai nhìn chằm chằm hồi lâu, cuối cùng Nghiêm Chinh thỏa hiệp.
"Được! Tôi đáp ứng sau này không về sau mười một giờ được chưa?" Khó trách người ta nói làm cha mẹ khó, nếu như thời kỳ trưởng thành con cái cũng nói ra những lời xảo trá này, làm cha mẹ nhất định rất đau đầu.
"Còn nữa, một tuần nhiều nhất chỉ có thể về muộn một lần!" Ân Ân lại thêm điều kiện.
"Cái gì?!" Ngay cả việc một tuần anh về muộn mấy lần cô cũng muốn xen vào? Đúng là bà chủ nhỏ không biết trời cao đất rộng.
"Nếu như anh không đồng ý cũng không sao, coi như tôi chưa nói, say này tôi cao hứng mấy giờ đi ngủ, anh cũng đừng can thiệp vào!" Dù sao cô nhất định không cho cô gái dùng nước hoa thanh nhã đó đến gần anh!
"Em dám uy hiếp tôi?" Nghiêm Chinh sắc mặt tái xanh, cánh mũi căng phồng, thở ra hơi thở giống như hơi nước xe lửa thở phì phò vang dội, nhìn ra anh rất tức giận.
Nhưng Ân Ân chính là không chịu thỏa hiệp, bĩu môi quay đầu, không nhìn vào mắt anh.
Tiềng vang của xe lửa hơi nước từ từ nhỏ dần, Nghiêm Chinh kiềm chế nhắm mắt lại, lần nữa thỏa hiệp:"Được! Như mong muốn của em, một tuần tôi sẽ không về muộn quá một lần!"
Lần này cô đã hài lòng chưa?
"Cám ơn anh! Anh đáp ứng yêu cầu của tôi, tôi cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Hiện tại, tôi lên tầng ngủ trước đây!"
Ân Ân lộ ra nụ cười thỏa mãn, nhìn anh gật đầu một cía, sau đó vui vẻ lên tầng.
Kỳ dị, nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ tươi cười của cô, bụng đầy tức giận của Nghiêm Chinh cũng biến mất không rõ.
Tiểu nha đầu này, cuối cùng có sức quyến rũ thần kỳ gì?
← Ch. 10 | Ch. 12 → |