← Ch.01 | Ch.03 → |
【 Vũ công công nói đùa, thứ ấy khi ngài không cần thì cắt nó đi, giờ bảo mọc là mọc được sao?】
"Không sao." Vũ Hóa Điền nói, nhưng giọng điệu không hề thành ý. Cô nhìn một cái đã biết trong lòng hắn có chút không dễ chịu. Chỉ nghe hắn lại nói tiếp: "Xem ra thần y cũng là người thẳng thắn, ta cũng không quanh co với cô nữa. Ta lần này không ngại vạn dặm xa xôi tới đây là vì cầu y." Nói xong, hắn liền liếc mắt nhìn cô.
"Vũ công công có chỗ nào không khỏe sao?" Cô hỏi. Vũ Hóa Điền không trả lời, chỉ đưa mắt nhìn hướng bé củ cải rời đi, cô hiểu ý đáp: "Thằng nhóc kia đã bị ta đưa ra ngoài rồi, công công có thể yên tâm nói."
"Quả nhiên là có mắt nhìn." Vũ Hóa Điền tiếp tục nghĩ một đằng nói một nẻo khen cô, khóe mắt cô giật giật. Không muốn khen thì đừng khen, đỡ cho cả người nói và người nghe đều bực mình. Vũ Hóa Điền không thèm để ý đến sắc mặt của cô, tiếp tục nói: "Ta lần này tới mong có được... 'Ngọc hành trùng sinh thuật'." Nói đến đây, hắn móc khăn tay lau khóe miệng, dường như là để che dấu vẻ mất tự nhiên của mình. Vốn là một hành động có chút nữ tính hóa, nhưng Vũ Hóa Điền làm chỉ khiến cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
"Cái gì, cái gì thuật cơ?" Cô không kịp phản ứng, lại hỏi.
Lúc này trên mặt Vũ Hóa Điền đã có chút tức giận, hắn lập tức nheo mắt lại để che dấu sát khí trong lòng, nhắc lại: "Ngọc hành trùng sinh thuật." Lần này giọng điệu đã không tốt như trước. Cô biết tên này sắp nổi giận rồi.
Cô cố nhớ cách viết của mấy chữ "Ngọc hành trùng sinh" này rồi mới sực hiểu ra, mắt nhìn chằm chằm vào nửa người dưới của Vũ Hóa Điền. Dưới ánh mắt giết người của Vũ Hóa Điền, cô lại vội vàng nhìn sang chỗ khác. Cô cười cười xấu hổ nói: "Vũ công công nói đùa, thứ ấy khi ngài không cần thì cắt nó đi, giờ bảo mọc là mọc được sao?"
"Cô thấy ta giống như đang nói đùa sao?" Vũ Hóa Điền trầm giọng, nói: "Nếu mọc không được thì giữ cô lại cũng vô dụng." Nói đến đây, hắn đặt một tay lên bàn. Cảnh tượng tay không đập nát bàn ghế y như trong phim quả thực đã xuất hiện trước mắt cô, cô rùng mình một cái, rồi mới vội vàng sửa lời: "Chẳng biết có được bắt mạch cho công công không? Nói không chừng còn có hi vọng."
Vũ Hóa Điền nhìn cô, lúc này mới đưa cổ tay ra. Cô đi tới quỳ ở bên cạnh hắn, đặt bàn tay nhỏ bé lạnh buốt lên. Cô đâu biết cái gì là 'Ngọc hành trùng sinh thuật', cũng không phải thằn lằn, đứt còn có thể mọc lại. Cô chỉ cực kỳ hi vọng hắn có bệnh nan y hoặc luyện công gân mạch bế tắc, tốt nhất là sắp sửa tẩu hỏa nhập ma, đỡ cho hắn còn đến giày vò cô.
"Thần y thấy thế nào?" Vũ Hóa Điền nhướng mày hỏi cô. Cô nhìn mà tim run lên bần bật.
Cô lau mồ hôi lạnh trên trán, cười cứng ngắc nói: "Vũ công công bảo dưỡng thật tốt, cơ thể rất khỏe mạnh."
Vũ Hóa Điền liếc cô một cái, hừ lạnh rồi mới nói: "Tiến Lương."
Cô đương nhiên biết hắn gọi Mã Tiến Lương vào là để làm gì, sợ tới mức bất chấp lao tới ôm lấy chân hắn, gào lên: "Đại nhân tha mạng, tiểu nhân học nghệ không tinh, tiểu nhân, tiểu nhân... Đúng rồi, gia sư trước khi lâm chung có để lại cho tiểu nhân một phòng sách thuốc, nói không chừng trong đó có nhắc tới."
Vũ Hóa Điền khinh bỉ đá cô ra, rồi mới lên tiếng: "Vậy thần y còn không mau đi tìm đi, ngây ra đấy là muốn ta giúp cô sao?"
Cô vội vã lắc đầu nói: "Không dám, có điều sách thuốc hơi nhiều, phiền đại nhân chờ lâu."
"Tiến Lương." Vũ Hóa Điền lại gọi.
Lần này cô quả thực không biết làm gì hơn nữa, khóc nức nở nói: "Ta đã nói ta sẽ đi tìm rồi mà, sao ngài lại vẫn muốn giết ta?"
Vũ Hóa Điền thản nhiên liếc cô một cái, nói với Mã Tiến Lương vừa mới đẩy cửa vào: "Đi lấy lá trà chúng ta mang theo lại đây, trà này... Ai mà uống nổi."
Cô nghe hắn nói như thế mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nghĩ tới cái gì mà 'ngọc hành trùng sinh thuật' cô lại khóc không ra nước mắt. Muốn mọc lại thứ ấy thật sự quá hoang đường, nhưng nếu không tìm được quyển sách đó cô chết chắc.
"Còn không mau đi?" Vũ Hóa Điền lại lạnh lùng thúc giục. Cô sợ tới mức chạy như bay đi tìm.
Vào trong mật thất, cô vừa tìm vừa suy tính chuyện sau này. Vừa rồi Vũ Hóa Điền bắt buộc cô chữa bệnh cho hắn, lại không hề nhắc tới chuyện chữa thế nào, chữa không khỏi chắc chắn phải chết. Nhưng nếu chữa khỏi sợ rằng hắn cũng sẽ giết cô diệt khẩu. Nghĩ mà xem, một thái giám trở thành không phải thái giám, nếu như cô tiết lộ việc này ra ngoài, sẽ tạo ra bao nhiêu phiền phức cho hắn chứ. Với tính cách của Vũ Hóa Điền, sao có thể cho phép tai họa ngầm như cô tồn tại. Cho nên, chỉ còn cách duy nhất chính nắm thóp hắn, chữa cho hắn nhưng không chữa hêt đến lúc đó lại tìm một cơ hội qua loa cho xong việc. Aiz, bây giờ nghĩ những thứ này có tác dụng gì? Còn không biết có qua được cửa ải tìm sách này không.
Đúng lúc này, cô tìm được một quyển sách, hai mắt tỏa sáng, chỉ thấy trên bìa sách viết mấy chữ 'Cúc Hoa Bảo Điển'. Mở trang đầu ra, trên đó viết: Muốn luyện võ công này, trước hết phải tự cung. Cô cầm sách chạy ra gian ngoài.
"Sao vậy, xem ra thần y tìm được rồi?" Vũ Hóa Điền ngồi bên ngoài, thấy cô đi ra liền hỏi. Hắn đang dùng một chiếc tách đẹp đẽ uống trà, chén trà này đương nhiên cũng là hắn tự chuẩn bị.
Làm cô kinh ngạc là bé củ cải đang ngồi bên cạnh hắn, hớn hở nói gì đó. Thấy vậy, cô vội quát lớn: "Tiểu La, con làm gì thế? Còn không nhanh đi làm việc đi!" Trong lòng cô lại mắng: Dám nói chuyện phiếm với hắn, không muốn sống nữa à!
"Con đang nói chuyện với vị đại nhân này, sư phụ hung dữ cái gì?" Bé củ cải ngây thơ nói.
Vũ Hóa Điền liếc cô, lại hỏi: "Có kết quả rồi hả?"
Cô cười ngu ngơ với hắn, rồi mới nói: "Kết quả thì không có, nhưng ta phát hiện một quyển sách, có thể hữu dụng với đại nhân." Nói xong, hai tay dâng sách lên. Cô hi vọng hắn có thể bị võ công trong sách hấp dẫn, trở thành Đông Phương Giáo Chủ thứ hai, không nghĩ đến chuyện mọc ra nữa.
Vũ Hóa Điền nhận lấy sách, sau khi lật vài tờ liền tức giận ném sách vào người cô. Giọng điệu nguy hiểm: "Ta thấy cô chán sống rồi, có tin ta giúp cô luôn không?"
Cô không hiểu mở sách ra, chỉ thấy tất cả trong sách đều là phương pháp để thái giám dùng 'cúc hoa' hầu hạ Hoàng đế. Cô sợ tới mức lắp bắp, dập đầu: "Đại... Đại nhân, đây đều là hiểu lầm. Tiểu... Tiểu nhân..."
'Rầm' một tiếng, Vũ Hóa Điền vỗ nát bét cái bàn duy nhất của cô, nói: "Thần y tốt nhất có thể tìm ra biện pháp ngọc hành trùng sinh, nếu không ta gọt sống cô!"
*** p. s: Thật sự... Không biết nói gì với thần y nữa. Haiz, khổ thân Tiểu Vũ Tử, gặp phải hạng lang băm như này =)))))))))
← Ch. 01 | Ch. 03 → |