Vay nóng Homecredit

Truyện:Cúc Trắng Trong Mưa - Chương 017

Cúc Trắng Trong Mưa
Trọn bộ 151 chương
Chương 017
Con thứ tư?!
0.00
(0 votes)


Chương (1-151)

Siêu sale Shopee


Ngồi trên xe được một lúc Tompa dừng lại nơi quán nước sẵn tiện mua một tờ báo. Meyami ngồi trên xe ngắm nghía tứ phía, tình cờ lại mở hộp xe ra. Bên trong là một bao thư rất dày. Đúng lúc Tompa quay lại, cô đành đóng hộp lại.

"Meyami!"

Tompa đưa cốc trà sữa cho cô, rồi ngồi vào lái. Sẵn tiện anh liếc qua tờ báo trên tay rồi vứt luôn cho cô.

Cô là người hầu của anh!

Ngồi nhắm nháp ly sữa, mắt ngằm khung cảnh ngoài đường. Rồi lại xoay vòng trong xe. Đi tìm nhân chứng thật lâu! Mắt dừng lại trên bìa tờ báo.

Tompa bất chợt mở hộp xe đem phông thư vứt qua cho cô. Meyami đổ mồ hôi hột. Từ sang đến giờ đồ anh ta đưa như vứt vào mặt cô ấy. Thật anh ta muốn gì thế?

"Xem thử đi. À mà nói trước sợ máu thì đừng coi. Toàn là thi thể người chết đấy"

"Là sao?"

"Đọc báo chưa?"

Meyami lắc đầu

"Đúng con người không theo thông tin"

Tompa gõ lên đầu cô, đem báo đưa cho cô. Nhận báo lật và lật đa số chỉ là các vụ án về vũ trường, quán ba, scandal của sao, các ngôi sao mới nổi, ... Hình như cố cả cô thì phải, nó được in một góc nhỏ bên phải giữ tờ, nội dung chủ yếu nói cô đã vắng bóng trên sàn diễn đã lâu. Cũng theo đó là những lời phán đoán về chuyện cô sẽ quay lại sàn mang đầy bất ngờ. Không biết là thời gian bao lâu nhưng chắc sẽ là quả boom hẹn giờ không lối thoát.

Sao họ không nói cô không trở lại nhỉ?

Nhưng mà có gì mới đâu mà bảo cô đọc. Thường ngày chỉ có tin thức thế thôi mà. Tompa liếc nhìn cô thở dài.

"Trang hai, tờ bên trái, chữ nổi vài to. Có luôn chữ bóng. Đọc giúp đi cô nương!"

Liếc nhìn anh rồi làm theo. Chuyện gì chứ? Sau nữa tiếng đồng hồ, án mạng trên tờ báo nói nạn nhân đa số là phụ nữ từ 25- 35 tuổi, mỗi nạn nhân đền bị hút 120 mml máu, tất cả đền có dấu hiệu dằn co. Ác nhân còn đang truy nã, mong mọi người cẩn thận. Đề tài "con quỷ hút máu". Gập tờ báo lại liếc sang phong thư, rồi lại đưa mắt nhìn anh. Tompa mỉm môi ngật đầu. Anh cười nhẹ.

Meyami đem phong tư mở ra, những tấm hình được chúp trên hiện trường, tất cả các nạn nhân đúng như lời báo nói. Nhưng chỉ có khác cơ thể nạn nhân đều để trần từ phần cổ đền bụng, phần bụng bị xé lộ ra cả nội tạng và xương sườn. Nhìn thấy rất đáng sợ. Nếu là cô gái khác chắc chắng sẽ nôm mửa. Nhưng cô vẫn tỉnh bơ, nhìn sang anh, đưa ánh mắt khó hiểu tròn xoe với màu mắt xanh.

Tompa co rút khóe miệng, từ ngày anh biết chung đội với cô bé này anh cũng không có phản ứng gì. DÙ gì với bản tín của anh cô bé Lo chạy sớm, nhưng điều làm anh bất ngờ là cô bé dường như lơ anh luôn, và tính nhẫn nại không bao giờ có giới hạn. Đến nỗi anh đầu hang. Hôm nay muốn thử đưa bé có chút tín nữ giới, nhưng điều làm anh thất vọng những bức hình kia không mảy may đến cô.

Tompa bó tay! Anh hết cách đưa cô bé này về với thế giới người rồi!

"Đây là những bước ảnh do bạn anh đưa cho, sau vụ án này chúng ta sẽ tiếp nhận nó"

"Chúng ta là luật sư!"

"Đây có thể là công việc luật sư. Vì nhân chứng chúng ta cũng sẽ ở vùng gần nơi đó. Vì thế nên cẩn thận một chút. Nhất là em! Cấm không được rời anh nửa bước"

"Vâng!"

Meyami không phản đối chỉ dựa vào ghế, đưa mắt nhìn từng bước ảnh. Nạn nhân chết đều mở to cặp mắt trừng tới. Trên tay vẫn giữ nguyên ly sữa, từ từ hút vào miệng. Tompa một lần nữa cho cô là người ngoài hành tinh. Khi tên bạn kia đưa cho anh liếc qua các tấm ảnh, cũng không kiềm nổi chất từ trong bụng trồi lên qua họng. Con bé này như thế lại vừa uống vừa xem.

Mặt không đổi sắc!

Quá biến thái!

"Trong hiện trường còn gì nữa không?"

"Ừm có, hình như nghe đâu hung thủ bỏ lại hung khí tại hiện trường, tại ba vụ án đều phát hiện các chất lỏng khác nhau pha với máu của nạn nhân"

"Ừm"

Tompa không hiểu, anh không định hỏi. Cô bé này anh hiểu, nếu không muốn nói có cạy miệng cũng đừng mơ có nửa chữ. Meyami cất đi các tấm vào phong thư trả lại chỗ cũ. Tay chống cằm nhìn ra ngoài trời, nhìn mây. Ly sữa cũng hết cô không có gì để uống hết, hết vui!

Chiếc xe nhanh chóng chạy về nơi hai người cần nhân chứng. Người đó là một cụ già độc than, khó tính. Lúc đầu khi hai người mới bước vào đã bị cánh cửa đóng sập lại. Tompa nhìn cô cười ngượng, cô lại nhún vài tỏ vẻ không quan tâm. Anh lại liếc cô bằng ánh mắt kì lạ.

Meyami đến gõ cửa, nói vài lời giải thích cho ông cụ, rồi thỏa thuận với lão gì đó. Ông lão gật đầu mời hai người vào nhà trước ánh mắt như quả trứng của Tompa.

Cuối ngày, hai người còn đi thu thập them vài bằng chứng cùng nhân chứng nữa. Ngày ra tòa cũng sắp tới, hai người cần đẩy nhanh tốc độ. Cả một ngày, hai người ra về với kết quả tốt đẹp. Ngày mai chỉ cần đến nhà nhân chủ để thảo luận, nhân chứng cùng vật chứng đã ra tòa. Chỉ cuối cùng xem tài chính luật của cô ra sao thôi.

Hai người nhanh chóng trở về. Tompa nói hung thủ có thể tìm đến hai người nên đưa cô về nhà sớm hơn mọi khi. Anh đưa cô tới tận cổng sau đó mới ròi đi. ANh nói là đàn anh, nếu để em gái mình xảy ra chuyện thật không đáng mặt.

Meyami nhìn anh không nói. Anh ta càng giải thích cô càng cảm thấy, anh ta đang trù cô là nạn nhân.

"Này nói cho anh bí quyết em thuyết phục được lão khó tính đó đi!"

Tompa đột nhiện bật tiếng khi hai người đi trên đường. Meyami đang chăm chú giải quyết bịch kem của mình.

"Chẳng có gì hết, lão ta là người sống một mình. Trong nhà lại góa vợ. Chuyện rất dễ dàng lão ta cần có một thứ quan trọng. Mấu chốt. Em để ý trong nhà có con chó, lông lại rất mượt, chứng tỏ được chủ chăm sóc rất kĩ. Mặc khác khi chúng ta đến còn thấy lão mắng chửi đám trẻ vì lỡ đá bóng trúng nó. Chứng tỏ lão ta rất yêu con chó của lão. Lúc khi lão ôm chó, em thấy trên bụng nó có những đóm đỏ, chắc là dị ứng. Em hỏi và câu trả lời đúng như thế. ĐÚng lúc em biết một chút về thuộc dược nên chỉ cho lão. Em hứa sẽ viết lại đơn thuốc để chữa bệnh. Lão đồng ý hợp tác. Hết"

"Thế thôi? Vậy lúc ra về anh thấy em đưa tờ giấy cho lão là đơn thuốc không phải về vụ án?"

"Vâng"

"... em biết y dược?"

"Biết một chút"

"Sao không nói?"

"Có hỏi đâu mà nói"

"..."

Anh còn muốn nói gì nữa. Anh phục đứa bé này rồi. Đưa đến cổng nhà, anh đợi cô vào cửa rồi mới rời đi.

Nhìn bóng Tompa khuất bóng. Meyami quay lưng vào nhà. Thả giày rồi lên nhà bếp. Mọi chuyện qua thuật lợi.

Nó khiến cô bất an. Bao giờ trước một trận bão luôn là ánh bình minh.

Xuống bếp, cô gặp anh cả - Masaomi, cùng đứa em út- Wataru. Hai người đang chụm đầu vào một thứ gì đó. Cô bước xuống nhà cúi đầu chào, rồi đi thẳng cào bếp.

"Mimi hiện tại có những kẻ sát nhân, em không nên về tối!"

Meyami quay snag cười rồi cúi người. Đến bên ngồi cạnh Wataru. Cậu bé nhìn thấy cô rất mừng, lập tức nhảy nhào vào ôm cô. Wataru là đứa bé dễ thương, trong nhà chắc cũng chỉ có em là người sống thật nhất với cảm xúc của mình.

"Meyami em về rồi à!"

"Vâng"

Ukyo từ lầu xuống, sau lưng anh còn là một cô gái tóc vàng, xinh đẹp. Chiếc váy đỏ, áo khoác lông, tất lưới che đi chân thon dài(cô nghĩ thế). Đôi giày cao gót. Cô gái đó cười tươi nhìn cô. Meyami ngẩn người, một lát hoàn hồn đã thấy cô gái đó ngồi xuống bên cạnh vuốt tóc cô.

"Chị là bạn gái của anh Ukyo ạ? Chị đẹp quá đi. Chị dâu"

"..."

"..."

"...."

Bốn người trong nhà im lặng, nhìn cô.

"phụt .... Hahhahahaa. Cô em gái đáng yêu thật!"

"Không đâu ạ. Khi nào hai người cưới? Anh Ukyo?"

Meyami vui vẻ nắm tay cô gái xinh đẹp, ngồi như sáp lại gần, bộ ngực cố gái này hơi kì. Nhưng cô cũng chẳng quan tâm, đem câu hỏi của mình vẳng cho Ukyo. Một lần nữa ba người trong nhà bất động. Chỉ có cô gái cười xoa đầu cô, khẽ ôm chặt cô vào lòng: "Tuần sau"

"A ... hai người đám cưới trong dịp papa cùng dì Miwa-san luôn ạ. Vậy đám cưới đôi sao ạ? Anh hai sao không cho em biết?"

Cô nhìn hành động mọi người. Cô nói gì sai?

"Meyami ... Anh Hikaru. Sao anh về không báo?"

Fuutan vừa bước xuống lầu. Hét lên, cậu chạy đến kéo cô ra khỏi lòng anh. Meyami đang bắt đầu hoạt động lại bộ não "Anh??"

"Mimi đây là con thứ tư của Miwa-san, Hikaru Asahina."

"Con trai??"


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-151)