Đồ chơi của anh trai quỷ súc (hoàn)
← Ch.53 | Ch.55 → |
Cố Minh Nguyệt và Hàm Dịch đã mất tích ba tuần.
Tống Chân Dật ngồi trên ghế tài xế, đôi mắt từng trong suốt như nước suối giờ đây hiện đầy tơ máu, bọng mắt thâm đen tỏ rõ anh đã không chợp mắt suốt ba bốn ngày, mất ngủ nghiêm trọng khiến cho tinh thần và cơ thể anh gần như suy sụp vì lo lắng.
Tay anh cầm một chiếc hộp nhung màu hồng nhỏ, viền vàng xung quanh, nhìn từ bề ngoài đã có thể biết được thứ đặt trong đó hẳn có giá trị không nhỏ.
Đầu ngón tay Tống Chân Dật vô thức vuốt ve lớp vải tơ lụa trên mặt hộp, trong này đặt chiếc nhẫn kim cương mà anh đặc biệt làm riêng cho Cố Minh Nguyệt, nó vừa hoàn thành và đưa tới chỗ anh cách đây vài ngày. Tuy rằng anh đã sống chung với Cố Minh Nguyệt khá lâu, hai người cũng quyết định chờ qua sinh nhật 21 tuổi của cô thì chính thức kết hôn thành vợ chồng hợp pháp, nhưng anh chưa từng cầu hôn cô, sao anh có thể tuỳ tiện bảo Cố Minh Nguyệt gả cho anh như vậy được.
Tuy bây giờ anh không thể tặng cho cô một hôn lễ long trọng, nhưng ít gì cũng không thể giản lược việc cầu hôn.
Mỗi một cô gái, đều mong chờ người mình yêu gửi tới họ lời cầu hôn lãng mạn, Tống Chân Dật đã sớm chuẩn bị cho ngày này từ mấy tháng trước....
Thế nhưng, nhẫn trong tay lại không thể gửi đi được rồi.
Minh Nguyệt, rốt cuộc em đang ở đâu?
Tống Chân Dật đặt chiếc hộp nhỏ vào ngực, ưu thương thất thần nhìn ngóng ngoài cửa sổ. Anh lái xe tìm kiếm khắp thành phố hết lần này tới lượt khác, thậm chí anh còn nhờ thám tử tư tìm kiếm tung tích cô, nhưng đã tròn 3 tuần rồi, vẫn không thu hoạch được gì.
Kết hợp tất cả các dấu hiệu, có thể thấy chuyện Cố Minh Nguyệt và Hàm Dịch mất tích là do có người cố ý gây nên, nói cách khác nhất định là hai người bị người ta cố tình bắt cóc sau đó đưa tới một nơi nào đó bí mật giấu kín. Vì sao người kia lại làm vậy? Cố Minh Nguyệt và Hàm Dịch có ý nghĩa và giá trị đặc thù gì với họ sao?Anh đã từng tự huyễn rằng mình sẽ nhận được một lá thư từ bọn bắt cóc tống tiền có ý đồ vơ vét tài sản, nếu thật như vậy chí ít anh cũng có thể biết được tình huống hiện tại của Cố Minh Nguyệt, có thể dùng hết mọi nỗ lực chuộc cô về.
Thế nhưng, anh chẳng nhận được thứ gì cả, Cố Minh Nguyệt và Hàm Dịch cứ như thể đã biến mất khỏi thế gian rồi vậy.
Thậm chí Tống Chân Dật cũng đã nhờ cậy mấy người bạn làm trong cục cảnh sát của mình, tìm kiếm giúp xem có thể phát hiện manh mối gì không, nhưng kết quả lại khiến người ta tuyệt vọng, thủ đoạn của đối phương gọn gàng nhanh chóng, không để lại bất luận đầu mối hay kẽ hở gì.
Anh khẽ thở dài, xoa xoa huyệt thái dương đang co rút để giảm bớt cảm giác đau đớn như bị mũi khoan xuyên qua trong não, khởi động xe lần nữa.
Sau khi Cố Minh Nguyệt mất tích, anh mới phát hiện ra những gì anh biết về cô quả thật rất ít, nếu lúc trước anh có thể chủ động hơn một chút, coi như làm vậy có thể mạo hiểm bị cô giận ghét thì cũng nên hỏi cô một số chuyện trước kia, nếu như vậy thì giờ đây anh đâu đến nỗi phải chân tay luống cuống thế này, một chút đầu mối cũng không có.
Cảnh vật ngoài ô cửa xe bay qua trong tiếng gào thét, gió nhẹ của sáng sớm mang theo cảm giác mát mẻ mạnh mẽ tràn vào xe từ cánh cửa nửa mở, an ủi xoa dịu bớt cảm giác mệt mỏi của người đàn ông kia, đồng hồ hiện rõ bây giờ là 5:30, trên đường phố gần như không có xe cộ và người đi đường, một đường thông suốt.
"Tinh tinh", điện thoại di động đặt cạnh ghế lái vang lên tiếng chuông linh hoạt, màn hình đen kịt thoáng cái sáng lên. Đây là một bưu kiện thông tin, người gửi thư giấu tên.
Hiện tại Tống Chân Dật đã có thêm một thói quen đó là luôn kiểm tra tất cả tin tức, anh rất sợ mình sẽ bỏ sót tin tức gì có thể liên lạc với Cố Minh Nguyệt, bất luận là loại tin nhắn ngắn, là bưu kiện, hay điện thoại... anh đều kiểm tra xác định từng cái một.
Như thường ngày, một tay anh cầm vô-lăng, dùng tay phải cầm điện thoại di động lên, giải khóa vân tay xong trực tiếp mở bưu kiện ra.
Đây là....
Trong này không có tin nhắn gì, tất cả đều là những hình ảnh hương diễm làm người ta huyết mạch cương cứng tới nát tan. Người phụ nữ trong hình bị tạo hình theo đủ loại kiểu dáng tư thế, hoặc cô bị nhét khóa miệng bị xích khóa chặt, giữa hai đùi mở lớn cắm đầy dương cụ giả; hoặc đang bị người đàn ông kia chơi đâm vào rút ra từ phía sau lưng, góc quay từ đằng sau có độ lệch rất chuẩn có thể giúp cho Tống Chân Dật thấy rõ bên ngoài nhục huyệt sưng đỏ kia có một dương cụ thô to đã cắm vào trong một nửa; hoặc là hình ảnh cô gái ấy mở đôi mắt thất thần dang tay chân theo hình chữ đại (大) nằm ngửa trên giường, toàn thân phủ đầy chất lỏng màu nhũ bạch, giữa đùi nhớp nháp rối tinh rối mù...
Người phụ nữ trong ảnh chụp.... Là Cố Minh Nguyệt....
Tay phải Tống Chân Dật run rẩy gần như không cầm điện thoại di động được, Minh Nguyệt của anh.... vào lúc anh không biết gì, ở một nơi mà anh không cách nào chạm tới đã bị kẻ khác làm nhục suốt bao ngày đêm... Mà anh thì ở đây bất lực....
Ngón tay anh nhanh chóng trượt tới phía dưới cùng bưu kiện, cuối cùng bưu kiện thình lình xuất hiện một câu kèm theo một đoạn video.
【 SHE IS MINE 】
Dòng chữ tiếng anh đỏ chói nằm ngay nút click phát video sau đó di chuyển hết toàn màn ảnh, tiếp theo đó là hình ảnh cô gái trẻ kia như một con rối hình người thân thể bị người ta đùa chơi tùy ý....
Ở mấy giây cuối cùng, người phụ nữ trong đoạn video cất lên giọng nói vô cảm nói ra một câu khiến Tống Chân Dật cảm thấy trời long đất lở.
Cô nói: "Buông em ra, anh hai...."
Toàn thế giới vốn nhẹ bỗng dường như trở nên văng nát tách rời sau câu nói đó, mang theo mảnh nhỏ ký ức tản mác như sao trời.
Tống Chân Dật khiếp sợ quá mức, trong thoáng chốc anh nhớ lại hôm tiệc rượu nào đó cùng câu nói trong bữa tiệc của Thẩm Dung.
【Vị này chắc là hôn thê của anh Tống nhỉ, thật lạ sao trông cô ấy quen mắt quá, dáng dấp thật giống em gái Thẩm Duyệt của tôi. 】
Nét mặt của người đàn ông kia, ngữ điệu của hắn, cảnh tượng lần lượt chồng chéo lên nhau thật rõ ràng. Lúc đó anh chỉ cảm thấy giữa hai người có gì đó là lạ, nhưng lại theo bản năng bỏ qua... Anh không muốn đối mặt với sự thật, giống như đang giễu cợt sự nhát gan của anh....
Hoá ra, Minh Nguyệt thật sự là em gái của hắn ta sao.... Như vậy quan hệ của hai người bọn họ là.... ?!
Nghĩ tới đây lại nhớ tới gương mặt kia và khuôn mặt của Hàm Dịch cực kỳ giống nhau, tay Tống Chân Dật nện mạnh lên vô-lăng, đối với mọi chuyện có liên quan tới Cố Minh Nguyệt anh lúc nào cũng rất hèn nhát, ngay cả khi sự thật đã phơi bày trước mắt anh cũng không dám đi tìm, luôn lựa chọn bỏ qua lờ đi.
Cố Minh Nguyệt là Cố Minh Nguyệt, hay nên gọi em ấy là Thẩm Duyệt.... Từng hình ảnh sinh hoạt xưa nay lần lượt quay đi quay lại sụp đổ trong đầu Tống Chân Dật...
Em nói, em tên Cố Minh Nguyệt, điều đó đại biểu cho việc em muốn quyết tâm quên quá khứ quên đi tất cả chào đón một cuộc sống mới, hay em có ý rằng, anh chưa từng bước vào lòng em?
Tống Chân Dật chìm đắm trầm mê trong thế giới riêng mình quá mức, mạch suy nghĩ của anh trở nên phức tạp hỗn độn, trong vô thức nhấn chân ga dưới chân càng lúc càng mạnh, tới khi anh phát hiện ra mình đã xông tới trước mặt xe tải, thì mọi chuyện đã quá muộn.
Giây phút cuối cùng, anh vẫn nắm chặt chiếc hộp nhỏ tinh mỹ kia trong tay, trong chiếc hộp đó chứa đựng tất cả tấm lòng cùng con tim anh, nhưng đáng tiếc... anh đã không còn cơ hội tăng nó cho cô....
Tiểu Nguyệt.... . Nếu có luân hồi, anh còn có thể gặp lại em không?
====
Khi Cố Minh Nguyệt biết được tin tức, đã qua hôm xảy ra tai nạn một ngày.
Cô bị Thẩm Dung cách ly hoàn toàn với thế giới bên ngoài, thứ duy nhất cô được phép đụng tới và có thể tìm hiểu thế giới bên ngoài chính là chiếc TiVi LCD kia.
"Dưới đây cập nhật một tin tức, đã xác nhận người đàn ông qua đời trong tai nạn xe cộ buổi sáng hôm qua chính là cháu trai trưởng của thượng tướng Tống — Tống Chân Dật. Nguyên nhân của vụ tai nạn thảm khốc sáng hôm qua là...."
Loảng xoảng! Điều khiển tivi trong nháy mắt tuột khỏi bàn tay bạch ngọc rơi mạnh xuống sàn, pin bật lên nảy ra khỏi nắp bật, cạch cạch loong coong lăn khắp sàn nhà, giữa tiếng vang rầm rầm cả vỏ ngoài của điều khiển tivi đã bị rơi vỡ, linh kiện bên trong chia năm xẻ bảy rơi ra ngoài.... .
Đứng trước tivi là một cô gái mặc áo ngủ dây voan màu trắng bằng tơ tằm, tóc xõa, lộ ra da thịt trắng nõn gần như khỏa thân, trên đó hiện đầy dấu vết màu đỏ tím, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào hình ảnh phát ra trong tin tức, trên tivi là cảnh tượng hai chiếc xe đâm vào nhau, một chiếc là xe tải chở hàng trọng tải lớn, một chiếc khác, là chiếc xe cô rất quen thuộc.... .
Nếu nó lúc này còn có thể gọi là xe....
Đây là gì... MC đang nói gì... Sao cô nghe mà dường như không thể hiểu lời cô ấy đang nói... Cô ấy... đang nói tiếng Trung sao... Nhưng vì sao cô lại hoàn toàn không thể lí giải được ý của nó.... ?
Nét mặt cô gái mờ mịt luống cuống, cô ngây ngốc đứng đó, không nhúc nhích nhìn chằm chằm tiết mục truyền hình đã bị dải hoa văn cắt ngang.
Trời đất như quay cuồng, ánh mắt trở nên mơ hồ... Là động đất sao... Trốn không thoát đâu.... Quá muộn... Không trốn thoát được rồi...
Lần này lại là bóng tối trống trải kéo dài bất tận, bốn phía quanh cô đều là chất lỏng sền sệt, hình như chúng đang dần đông lại. Cố Minh Nguyệt tò mò lấy tay cạy cạy bậy bạ trong hư không, chất lỏng lạnh lẽo kia thoáng cái đã dây đầy cánh tay cô, tràn đầy mùi máu tanh.
"A a a a a a a a a a a!" Một tiếng thét chói tai thảm thiết vang lên, sau đó người phụ nữ nằm trên giường bệnh bật dậy, cô hoảng sợ nhìn đi nhìn lại cánh tay và bàn tay của mình thật kỹ.
Máu.... Khắp nơi đều là máu...
Cô mở to hai mắt mờ mịt nhìn quanh, nơi nơi ánh mắt cô quét qua đều đầy sương đỏ, không có màu gì khác. Ánh mắt của Cố Minh Nguyệt liếc về phía cửa sổ rộng chiếm một phần tư bờ tưởng, bên ngoài là phong cảnh quen thuộc, sau đó cô mới chậm chạp phát hiện mình đang đứng ở trong phòng bệnh của bệnh viện thủ đô.
Bệnh viện thủ đô.... Tống Chân Dật...
A,
Nhiệm vụ này, đến đây cũng nên kết thúc....
Người phụ nữ xinh đẹp ngồi trên giường bệnh hai tay ôm đầu, cúi đầu phát ra tiếng cười, nét mặt cô vừa quỷ dị vừa mang theo một thần thái điên cuồng đáng sợ.
Lúc Thẩm Dung mang đồ dùng hàng ngày chạy tới trong phòng bệnh, Cố Minh Nguyệt đang ngồi dựa trên bệ cửa, trên người cô mặc chiếc váy ngủ tơ tằm mỏng manh có thể nhìn xuyên được, ở bên ngoài chỉ lồng lên một chiếc áo bệnh nhân, mái tóc đen bóng mượt bay bay theo gió sau lưng cô, sau khi nghe tiếng cửa phòng mở, gương mặt xinh đẹp như tinh linh thần bí hơi quay lại nhìn vào trong, dừng lại trên người người đàn ông kia.
Lần đầu tiên, cô nở một nụ cười thật tươi thật ấm áp với hắn, nụ cười kia như mang theo cảm giác giải thoát buông được gánh nặng trọng trách.
Theo bản năng Thẩm Dung liền cảm nhận thấy không tốt, lần trước khi Cố Minh Nguyệt cười như vậy, hắn đã đánh mất cô suốt 4 năm.
"Anh tới rồi." Nét mặt Cố Minh Nguyệt như trong trí nhớ của hắn, hoa quý có thì thiếu nữ cũng vậy, lúc nào cô cũng dùng giọng nói thờ ơ như vậy nói chuyện cùng hắn, ánh mắt cô cứ xuyên thấu nhìn rõ cả muôn sông nghìn núi, chỉ duy nhất không có bóng hình hắn.
"Khí trời hôm nay thật tốt, vạn dặm không mây, trong suốt dễ chịu, rốt cuộc trời đã vào thu." Cô nheo mắt lại cảm nhận ánh mặt trời sau trưa, màu vàng chói lọi mang theo nhiệt độ ấm áp, đâm vào khiến cô muốn rơi lệ.
"Nhắc tới, sinh nhật của em cũng đã qua được một thời gian, em bây giờ, đã 21 tuổi." Cô cười cười nhìn Thẩm Dung đang im lặng, nhẹ giọng nói: "Anh, anh nói xem thời gian trôi qua có nhanh không? Lần đầu chúng ta gặp mặt, em mới 12 tuổi, khi đó anh còn là cậu thiếu niên đang học cấp hai nhỉ?"
"Đúng vậy, đã qua lâu như vậy...." Thẩm Dung lẳng lặng tiến tới gần cô, lại bị động tác vươn hai chân ra ngoài cửa sổ đu đưa làm kinh hoảng dừng bước.
Cố Minh Nguyệt lắc lắc ngón trỏ, ra hiệu Thẩm Dung không được tới gần.
"Anh vẫn rất khó chịu, em biết anh luôn ghét em, em cũng từng nỗ lực, cũng muốn anh sẽ thích em mà nhỉ?"
Không phải như vậy, anh thích em, chỉ do lúc đó anh quá ngu xuẩn nên không rõ được lòng mình mà thôi....
"Sau này ư, xảy ra chuyện như vậy với anh trai, em còn nghĩ nếu anh có thể vì thế mà tiếp tục rồi thích em, chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi thì thật tốt biết bao." Giọng của cô nhẹ nhàng khẽ nỉ non, thay vì nói là cô đang nói chuyện cùng với người kia, không bằng ta nên nói cô gái ấy đang lầm bầm lầu bầu.
Anh đã thích em... vẫn luôn yêu em.... Tiểu Duyệt, ở lại bên anh vĩnh viễn, sau này chúng ta mãi bên nhau có được không....
"Sau nữa, anh có bạn gái, chối bỏ lời hứa với em, sau đó... em có thai, trốn khỏi nhà rồi sinh ra Hàm Dịch." Chỉ dăm ba câu Cố Minh Nguyệt đã khái quát cuộc sống của mình ở thế giới nhiệm vụ này.
Em có thể sinh con của anh, anh rất vui... Hàm Dịch rất giống chúng ta, thông minh đáng yêu, chỉ là gần đây vì không được gặp em nên thằng bé hay khóc ầm ĩ, anh có dỗ thế nào cũng vô dụng... thằng bé... không bao giờ chịu gọi anh là cha...
"Mỗi chuyện em đều cố gắng làm tốt nhất, với anh em cũng dùng hết sức hết lòng..." Giọng cô nổi lên vẻ nghi ngờ, "Anh, em có lỗi với anh sao, em từng làm gì tổn thương anh sao?"
Không có... Vẫn là anh khiến em thương tổn.... Lưng của Thẩm Dung căng ra đến mức thẳng tắp, hắn khổ sở van nài nhìn Cố Minh Nguyệt, vươn tay muốn chạm cô.
"Tiểu Duyệt..."
"Anh, chuyện của Tống Chân Dật có liên quan gì tới anh không?" Giọng nói Cố Minh Nguyệt bình tĩnh, nét mặt cô tự nhiên điềm tĩnh, cô hỏi lại như đang xác nhận một chuyện quan trọng lại như râu ria.
"Với anh..."Thẩm Dung há mồm muốn nói không có quan hệ, thế nhưng giọng hắn khàn khàn, dưới cái nhìn kỹ của đôi mắt tĩnh như thu thủy của Cố Minh Nguyệt, lại như bị tắt tiếng, không nói ra chính là đã thừa nhận.
"Giờ Hàm Dịch đang ở đâu?" Cố Minh Nguyệt không để ý tới sắc mặt không ngừng biến đổi của người đàn ông, vẻ mặt cô mang theo nỗi nhớ nhung, hỏi người đang đứng thẳng đằng kia.
Được rồi, Hàm Dịch! Thẩm Dung cảm giác hình như mình đã bắt được điểm tựa, vì đứa bé nhất định Cố Minh Nguyệt sẽ....
"Tiểu Duyệt, gần đây Hàm Dịch rất hay khóc nháo muốn mẹ, người khác dỗ thế nào con cũng không nín, thằng bé đã gầy hốc hác đi, ánh mắt lúc nào cũng hồng hồng nước mắt rưng rưng, không phải em muốn gặp con sao? Tới đây, em qua đây, giờ chúng ta cùng đi thăm Hàm Dịch nào." Hắn dùng giọng nói đau lòng miêu tả tình trạng hiện nay của con, sau đó vươn một tay, làm động tác mời, ánh mắt nhu hòa nhìn cô, trong ánh mắt để lộ ra thần sắc mong đợi.
"Hàm Dịch là con của anh, nhất định anh sẽ chăm sóc tốt cho con, dẫu sao anh cũng phải tốn rất nhiều công sức mới có thể tìm con về mà, đúng không?" Dù Cố Minh Nguyệt dùng câu nghi vấn, nhưng nét mặt cô thể hiện rõ vẻ tin tưởng với hắn ta.
Thẩm Dung muốn đi tới ôm Cố Minh Nguyệt về giường bệnh ngay, mỗi một động tác của cô đều khiến tim hắn nhảy vọt lên cổ họng, hắn không mình nên trả lời là có hay không, nếu hắn nói không, liệu Tiểu Duyệt có thể lộ ra biểu tình thất vọng không, hắn không muốn sau khi khiến cô thất vọng về tình cảm, lại làm cô thất vọng về việc nuôi con... Thế nhưng nếu hắn trả lời có thể, người phụ nữ này...
"Thời tiết như vậy, thật sự rất thích hợp để nói lời từ biệt cuối." Cố Minh Nguyệt dùng giọng nói êm dịu vui sướng nói ra những lời này, mở hai tay tựa như muốn ôm hư vô.
Hai mắt Thẩm Dung trợn tròn, khi tiến vào phòng bệnh này tình trạng xấu nhất hắn đã dự liệu đến cuối cùng cũng xảy ra...
Đáng chết, vì sao lúc trước khi chọn phòng bệnh hắn không chọn tầng trệt hoặc tầng nào thấp một chút, hoặc là phòng xép không có cửa sổ... Lúc đó hắn hốt hoảng quá mức, thế nên không để ý tới điều gì, sau khi bố trí ổn thoả cho Cố Minh Nguyệt liền vội vàng chạy ra ngoài mua vật dụng hàng ngày, nếu hắn có thể cẩn thận tỉ mỉ một chút...
"Tiểu Duyệt, chỉ cần em xuống đây, cái gì anh cũng đồng ý với em, em muốn gì anh cũng chịu." Lần đầu trên mặt Thẩm Dung xuất hiện vẻ hoảng hốt lo sợ, khẩn trương cùng sợ hãi, toàn bộ nét mặt đều hiện rõ trong mắt Cố Minh Nguyệt.
"Quá muộn, anh, cái em muốn anh vĩnh viễn không cho được... Bởi vì, thứ đó đã bị chính tay anh hủy diệt rồi." Khóe miệng Cố Minh Nguyệt hiện ra một nụ cười mỉm kỳ lạ, nhìn người đàn ông nôn nóng, đầu đầy mồ hôi mặt lộ vẻ khẩn cầu, trong lòng cô lại xuất hiện cảm giác vui sướng biến thái, hóa ra quan sát vẻ mặt chịu đủ dày vò dằn vặt của người khác lại là chuyện thú vị như vậy, chẳng trách...
Bóng dáng của Cố Minh Nguyệt chồng lên hình ảnh một người phụ nữ khác cũng mặc đồ bệnh nhân trong trong trí nhớ Thẩm Dung, lúc đó bà ấy cũng ở trong bệnh viện, ngồi trên bệ cửa nhìn hắn.
Người phụ nữ mang vẻ mặt yêu thương cũng nở nụ cười tiếc nuối nhìn hắn: "A Dung, thật xin lỗi..."
Trong chốc lát Thẩm Dung cảm thấy thời gian dường như đang đảo ngược, hắn không thể nhận rõ đây là quá khứ hay hiện tại.
"Anh, anh yêu em sao?" Cố Minh Nguyệt nghiêm túc nhìn người đàn ông, "Anh có em, có thể không đi tìm những người đàn bà khác có được không?"
Trong chớp mắt này lòng Thẩm Dung dâng lên mong muốn vô hạn, hắn không chút ngập ngừng thốt ra, ánh mắt chuyên chú mà thâm tình: "Tiểu Duyệt, anh yêu em. Em xuống đây đi có được không, sau này anh sẽ không bao giờ tìm tới những người khác, chỉ nghe lời em theo ý em, có được không? Tiểu Duyệt, anh sai rồi, xin em cho anh một cơ hội sửa lỗi được không, Tiểu Duyệt, em xuống đây đi, anh chỉ có mỗi em..."
"Anh trai còn rất nhiều người thân, sao lại nói chỉ có mỗi em?" Người phụ nữ hài lòng nở nụ cười, dường như cuộc nói chuyện này cô nghe rất vui vẻ, mặt mày đều giãn ra làm cho người khác vui tai vui mắt.
Nhưng anh chỉ thích em, trong lòng anh chỉ có riêng em, không có em, anh chỉ là một kẻ cô đơn... sống như cái xác không hồn vất vưởng trên thế giới này... Em là cả lẽ sống chân thật của đời anh...
Thẩm Dung một lần rồi một lần hét lên trong lòng, viền mắt hắn đỏ lên chậm rãi quỳ gối xuống, quỳ lên nền nhà lạnh lẽo.
"Tiểu Duyệt, đều là lỗi của anh, em muốn trừng phạt anh sao cũng được, ở chỗ anh còn có con dao gọt hoa quả này, em tới đây đi, dùng dao trút giận, anh nguyện ý chịu đựng bồi thường tất cả những đau khổ mà anh đã gây ra cho em, Tiểu Duyệt, xin em đừng bỏ lại anh một mình...."
Đáp lại lời van xin của hắn chỉ là một câu nói phiêu tán ở trong không khí của cô gái: "Vĩnh biệt... anh..."
Dưới ánh mặt trời người phụ nữ nhắm mắt lại, cả cơ thể ngửa ra sau, sợi tóc cô bay loạn trên không trung, gương mặt mạng theo nụ cười không chút vướng bận, ngọt ngào như đã hoàn thành tâm nguyện lớn nhất đời.
Thẩm Dung dùng hết sức bình sinh bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới, nhưng ngay cả chéo áo cũng không kịp chạm được, trơ mắt nhìn cơ thể cô rơi thẳng xuống dưới.
Trong vài giây ngắn ngủi khi rơi xuống, trong đầu Cố Minh Nguyệt đều là câu nói kia.
Tình không biết bắt đầu từ khi nào, một hướng khắc sâu, người sống có thể chết, người chết có thể sống, sống nhưng không thể cùng chết, chết lại không thể hồi sinh, không phải là tình yêu.
Hay là,
Hận chẳng biết để còn nhận được, để giờ thương tiếc ngày xưa khó cầu.
Cô nghe được tiếng gào đau xót của Thẩm Dung, như vậy là đủ rồi.
Tác giả nói:
Câu chuyện này cũng kết thúc, tôi chỉ có thể nói mỗi một kết cục trong mắt tôi đều hợp lý. Hy vọng mọi người không bị ngược.
Mọi người hẳn cũng biết, truyện ấy ấy tại sao có thể có BE, tôi có gặp chút trở ngại, sẽ từ từ viết sau.
Tiếp sau đây là một nhiệm vụ ngọt ngào sủng cực cao, ngày mai bắt đầu chương mới.
Có thể hôm nay sẽ có một chương phiên ngoại, nhưng tôi không dám chắc, viết cái câu chuyện đợt này mệt mỏi quá.
Cảm ơn Hùng Tiểu Miêu, Thủ Danh Thị Cá Thể Lực Hoạt và Triệu Tiểu Mao đã tặng lễ ***
Các bạn quá ra sức rồi!
← Ch. 53 | Ch. 55 → |