Nha hoàn thông phòng của thiếu gia (4 - H nhẹ)
← Ch.10 | Ch.12 → |
Edit + Beta: Nguyệt Dao
Mộ Cẩn Du dùng xong bữa sáng, liền đi thẳng vào phòng trong thay quần áo ra ngoài.
Đợi sau khi hắn thu xếp gọn gàng xong đi ra, trước mắt Cố Minh Nguyệt sáng ngời.
Chỉ thấy hắn mặc một cái áo con dài đến đầu gối ở bên trong, bên ngoài mặc áo choàng dài bằng tơ tằm màu đỏ có hoa văn đính bằng những viên đá tròn màu vàng, đai buộc quanh eo màu vàng, dưới thân là quần gấm màu xanh ngọc thêu hoa văn ám phúc, chân đi một đôi giày có bông lót bằng da hươu. Mái tóc đen của hắn chải về phía sau, búi một búi tóc kiểu tứ phương kế, phần mão cài trên tóc làm bằng vàng ròng khảm đá thạch anh, da mặt nõn nà, , mắt như vẽ nước sơn, đang lúc đi lại nhìn ngó xung quanh, tuấn dật phong trần, cả người sáng sủa như nhật nguyệt đi vào lòng người.
Đúng là công tử độc nhất vô nhị được ái mộ nhất kinh thành! Trong lòng Cố Minh Nguyệt âm thầm tán thưởng một tiếng, chỉ là không biết một thân trang phục này của hắn lại là để đi đến thanh lâu, sở quán kỹ nữ.
Mộ Cẩn Du vừa ra khỏi phòng trong liền cảm nhận được ánh mắt sắng quắc từ mỹ nhân đằng trước, trong lòng hắn cười thầm: Nhan sắc hai người bọn họ khó phân cao thấp, mỹ nhân nhìn mỹ nhân đến mê mẩn, nhưng thật ra lại thú vị.
"Bây giờ gia muốn đi ra ngoài, tốt nhất ngươi nên trở lại Tư Phương viện chờ gia trở về." Mộ Cẩn Du vừa thấp giọng dặn dò vừa nhìn không dời mắt tiểu mỹ nhân của hắn, khi nói chuyện thì di chuyển đến trước người nàng.
Lúc hô hấp thì hương bồ đề nồng đậm trên thân nam nhân đột nhiên chui vào trong mũi, hơi thở ấm nóng cay cay hướng tới làm cho người ta cảm thấy trong lành sảng khoái.
Cố Minh Nguyệt ngoan ngoãn gục đầu xuống, lộ ra một phần cổ tựa như ngọc, sáng bóng kích thích ánh mắt của nam nhân. Sau khi nàng mềm mại dịu dàng đáp lại, mông liền bị nam nhân nhào nặn bóp một cái.
Cố Minh Nguyệt không thuận theo hờn dỗi một chút, mị nhãn như tơ, khiến người ta như muốn mềm cả xương. Mà Mộ Cẩn Du đâu giống người thường, hắn chỉ im lặng cười vài cái, liền rảo bước rời khỏi Tư Phương viện.
Người trong Tư Phương viện không nhiều lắm, nguyên nhân là vì Mộ Cẩn Du không chịu nổi đám tỳ nữ hay mấy gã sai vặt thường xuyên ngẩn người nhìn hắn mỗi ngày, giữ lại toàn là những người hơi lớn tuổi và thận trọng. Trước đó quốc công phu nhân cũng từng đưa đến vài vị thông phòng xinh đẹp, nhưng sau vài ngày chơi Mộ Cẩn Du lại cảm thấy sắc đẹp cũng thường thường, khó có thể vừa mắt nổi nên đuổi đi.
Bậy giờ Cố Minh Nguyệt thân mật với Mộ Cẩn Du, cũng coi như là ở một mình trong viện này.
Cách lúc Mộ Cẩn Du về phủ còn vài giờ, Cố Minh Nguyệt liền tìm một chút vải tơ tằm và một số thứ khác, ngẫu nhiên chuẩn bị một vài thứ cho hắn để biểu lộ tâm ý. Tuy nam nhân này là đại thiếu gia của phủ quốc công, nhưng từ sau khi mẫu thân bệnh chết, hành vi liền trở nên phóng đãng, bắt đầu kinh hãi thế tục. Vậy mà quốc công gia lại vì hắn mà hao hết tâm tư, nhưng lại thường xuyên thất vọng, nhưng đứa con này là kết tinh với nữ nhân ông có tình cảm, cuối cùng cũng không xin chỉ lập tước cho con trai nhỏ do kế thất sinh, có lẽ là vẫn đang đợi con trai trưởng phong lưu quay đầu lại.
Dưới tình huống như vậy, kế thất như hổ rình mồi, bên ngoài thì quan tâm chăm sóc ngàn lần đồng ý trăm lần thuận theo, bên trong lại có suy nghĩ muốn tâng bốc tranh giành. Mặc dù bọn hạ nhân trong viện không dám chậm trễ, nhưng thật ra trong lòng lại khinh thường đối với vị đại thiếu gia có tiếng xấu này. Cho nên tất cả chi phí trong ngày thường của Mộ Cẩn Du đều là tốt nhất trong phủ, mặt ngoài bọn người hầu cũng cực kỳ tôn kính, nhưng trên dưới trong nhà trừ bỏ quốc công gia ra, làm sao có thể thật tâm đợi hắn, quan tâm đến hắn.
Mặc dù bên ngoài hắn có vô số kỹ nữ, nhưng phần lớn đều là gặp dịp thì chơi, không phải mê nhan sắc của hắn thì chính là mê tiền của hắn, làm sao có thể thật tâm cho được?
Nhìn thì cái gì cần có cũng có, nhưng thật ra lại hai bàn tay trắng, nói chung là loại chuyện này của hắn chỉ dừng lại ở đó.
Hiểu biết của Cố Minh Nguyệt đối với Mộ Cẩn Du so với bản thân hắn biết tuyệt đối còn nhiều hơn, sau này muôn vàn sủng ái lại dành cho công chúa Tây Lương đến hòa thân, bất quá cũng là đáp lại một mảnh thâm tình của nàng ta. Cho nên nàng lên kế hoạch một phen, quyết định hốt thuốc đúng bệnh, nấu nước ấm luộc ếch. Chỉ khi nào nàng thật lòng thật dạ, Mộ Cẩn Du mới có thể đặt nàng ở trong lòng.
Có mục tiêu để phấn đấu, Cố Minh Nguyệt cũng chuyên tâm bắt đầu làm miếng đệm đầu gối và tất chân. Bình thường thì vải dùng để làm tất đều là vải dệt mỏng, nhưng mà ở đây nàng lại dùng vải dệt dày, còn đối với miếng đệm đầu gối thì dùng vải gấm dày, chuẩn bị thêm vải bông thượng phẩm để nhồi vào trong. Do nàng đã xem hơn phân nửa nội dung câu chuyện, biết được Mộ Cẩn Du mắc một căn bệnh không muốn nói cho ai biết - phong thấp. Nguyên nhân là do sau khi mẹ đẻ hắn qua đời thì có một lần ngoài ý muốn rơi xuống nước dẫn đến mầm bệnh, mỗi lần thời tiết không tốt thì đầu gối liền đau âm ỉ. Nhưng do hắn đề phòng kế mẫu, không muốn mời đại phu đến xem bệnh, khiến cho người ta có cơ hội động tay động chân trong thuốc, cho nên vẫn cố chịu đựng, quả thật là không dễ dàng.
Cố Minh Nguyệt vừa cắt xong những thứ cần thiết, liền có người bước vào trong viện, nói là quốc công phu nhân gọi nàng đến Tĩnh Hiền Đường nói chuyện.
Có cái gì để nói? Còn không phải là muốn hỏi chuyện của Mộ Cẩn Du, lại còn cẩn thận đến nhắc nhở nàng một phen. Trong lòng Cố Minh Nguyệt hiểu được, ở mặt ngoài thì lại sợ hãi đi theo người đó đến chỗ của quốc công phu nhân ở Tĩnh Hiền Đường. Đợi đến lúc nàng tới, quốc công phu nhân Thôi thị đã sớm ngồi ngay ngắn ở chính vị chờ.
Cố Minh Nguyệt dịu dàng khéo léo làm một cái vạn phúc với Thôi thị, rồi đứng yên bất động.
"Du nhi đối với ngươi khá tốt." Thôi thị mở miệng nói, thanh âm vững vàng, không có một tia tình cảm nào.
"Bẩm phu nhân, thiếu gia rất chăm sóc nô tỳ." Nói xong thì trên mặt hiện lên một rặng mây đỏ.
"Ngày thường ngươi cần phải tận tâm hầu hạ, Du nhi chính là con trai bảo bối của quốc công gia, nếu hầu hạ không tốt, bị Du nhi ghét bỏ, chỉ đành phải bán ra ngoài giống những thông phòng trước đó, ta không có khả năng bảo vệ được ngươi, ngươi nghe rõ chưa?"
"Vâng, nô tỳ hiểu được." Cố Minh Nguyệt sợ hãi lập tức quỳ xuống nói, trong thanh âm mang theo sự run rẩy.
"Được rồi, ta thấy ngươi cũng là một đứa bé xinh đẹp, nhất định là sẽ được Du nhi yêu thích." Đến đây thì Thôi thị dừng một chút, "Chuyện của Du nhi chính là đại sự trong phủ, nếu có chuyện gì ngươi chỉ cần tỉ mỉ nói với ta, đến lúc đó ta liền bẩm với quốc công gia làm chủ nâng ngươi lên thành di nương, nếu có một đứa con trai, bản thân có thấp thế nào cũng có thể dựa vào."
Đây thì tính là gì? Đánh ngươi một gậy rồi cho ngươi trái ngọt, thuận tiện nói cho nàng biết Mộ Cẩn Du không dễ sống chung. Nếu nàng thật sự là Nhược Lan, không chừng bây giờ đã bị quốc công phu nhân hù dọa rồi, chỉ có thể toàn tâm dựa vào phu nhân.
Trong lòng Cố Minh Nguyệt oán thầm, trên mặt vẫn là khúm núm nói: "Toàn bộ do phu nhân an bài."
Sau đó phu nhân lại hỏi nàng một ít chuyện của Mộ Cẩn Du, đều bị Cố Minh Nguyệt đẩy lại, còn không thì qua loa đối phó. Cuối cùng, quốc công phu nhân chỉ đành thất vọng cho nàng lui xuống.
Buổi chiều lúc Mộ Cẩn Du trở về, Cố Minh Nguyệt đang thu xếp cơm canh cho hắn, từ rửa cho đến bỏ vào nồi rồi trở mặt xào đều tự mình làm. Nhìn cái mâm sơn màu đỏ có mạ hoa hải đường vàng bày gà xào gừng non, canh thịt dê củ cải, nấm khô trộn rau, bánh nhân táo đỏ, cơm nếp hấp đậu đen. Đều là những món ăn sáng thường ngày mà các nhà bình thường cũng có thể ngẫu nhiên ăn được, vừa nóng hổi bổ dưỡng lại hiệu quả, hương thơm mê người. Mỗi dĩa chỉ có một phần nhỏ, thật sự có thể ăn no, lại không để thừa lại.
Lúc này toàn thân Mộ Cẩn Du thơm mùi son phấn, mặt như hải đường*, còn mang theo chút men say. Nhìn thấy thức ăn có sự thay đổi lớn so với trước đây, cũng không nói cái gì, chẳng qua là ăn nhiều hơn bình thường nửa chén cơm. Sau khi ăn xong hắn ôm Cố Minh Nguyệt ngồi nghỉ ở trên giường nhỏ làm bằng gỗ lê, dùng khuôn mặt vuốt ve dung nhan như ngọc của tiểu mỹ nhân, lấy ra từ trong tay áo một tờ giấy mỏng. Cố Minh Nguyệt tập trung nhìn vào, hóa ra là khế ước bán thân của Nhược Lan.
(* Nghĩa là mặt hồng như hoa hải đường)
Mộ Cẩn Du này nói chuyện giữ lời, hôm nay trở về phủ sớm hơn rất nhiều so với bình thường, cũng cố ý đến chính viện tìm quốc công gia. Hắn tỏ vẻ thông phòng mà phu nhân mới đưa đến là tuyệt sắc khó gặp, trong lòng vô cùng yêu thích, có vẻ như sau này sẽ thu liễm bớt những hành động của mình, cũng sẽ không suốt đêm đi tìm kỹ nữ không về, làm những chuyện vô liêm sỉ, đây đều phải cảm tạ dụng tâm của mẫu thân.
Quốc công gia nghe xong rất vui mừng, cảm thấy kế sách của phu nhân rất đáng khen. Lúc này Mộ Cẩn Du liền chuyển đề tài nói chuyện, liền nói muốn cầm khế ước bán thân của Cố Minh Nguyệt, làm cho nàng càng thêm tận tâm hầu hạ. Chuyện này cũng chẳng có gì đáng trách, làm gì có chuyện mẫu thân giữ khế ước bán thân của thiếp thất tương lai của con trai. Vì thế quốc công gia liền sảng khoái đáp ứng ngay, chỉ dặn dò nhất định sau này phải thu liễm, sớm ngày thành gia lập nghiệp.
Nghĩ đến việc độc phụ kia dù tức giận đến mức tim gan đều đau lại còn phải giả vờ yêu thương hòa ái, chủ động đem khế ước bán thân đưa đến, Mộ Cẩn Du liền không nhịn được cười sang sảng một trận.
Cố Minh Nguyệt quan sát sắc mặt, tìm cơ hội đem chuyện phu nhân tìm nàng hỏi han vào ban ngày kể một năm một mười, dáng vẻ kia khiến Mộ Cẩn Du muốn ôm nàng vào lòng an ủi một trận thật tốt. Trong lòng nam nhân là nhuyễn ngọc ôn hương, qua đi thêm một lát, liền ngay lập tức không khống chế nổi bản thân.
Cố Minh Nguyệt tựa vào trong lòng Mộ Cẩn Du, áo lót bị cởi một nửa, lộ ra bả vai mượt mà và bầu ngực căng tròn, nụ hoa dựng đứng bị hai ngón tay lôi kéo xoay tròn. Váy gấm bên dưới bị vén đến trên lưng, quần lót bị treo ở một bên đùi trắng nhỏ, lộ ra cửa vào màu hồng nhạt mê người, nơi đó đang có một bàn tay lớn trêu chọc, ngón tay cái đè nén vân vê nhào nặn hoa đế, ngón giữa lại đi sâu vào trong quấy trộn hoa kính. Chỉ một lát sau, bên trong liền ẩm ướt trơn trượt vô cùng.
Mộ Cẩn Du nghiêng đầu hôn cái cổ trắng noãn của tiểu mỹ nhân, lưu lại trên đó một dấu hồng. Nhược Lan người cũng như tên, trời sinh trên người mang theo mùi thơm ngào ngạt giống như hương lan, hoàn toàn khác với son phấn gay mũi và huân hương nồng đậm, trong lành dễ ngửi.
Cự vật giữa hai chân hắn bị một bàn tay nhỏ dịu dàng vỗ về lên xuống chơi đùa, rất là sảng khoái. Khi xác nhận rằng mật dịch của tiểu mỹ nhân đã muốn dư thừa, bất cứ lúc nào cũng có thể chịu đựng hắn làm, liền xoay mặt nàng ra sau rồi đẩy ngã lên trên giường, ra lệnh nàng vểnh mông, tự mình tách tiểu huyệt ra cho hắn xem.
Hai mắt Cố Minh Nguyệt đầy sương mù yếu đuối dán lên trên giường, bầu ngực rũ xuống, nụ hoa chạm nhẹ vào tấm đệm mỏng trên giường. Nàng vươn một bàn tay nhỏ đến giữa hai chân rồi dùng hai ngón tay tách ra đóa hoa chặt chẽ, lộ ra âm hộ màu đỏ tươi bên trong, âm hộ nhỏ hẹp kia chỉ lộ ra một khe hở lớn, cất chứa hạt sương, bốn phía bị d*m thủy biến thành trong suốt lóng lánh.
"Cầu gia, cho thiếp... Dùng côn th*t nhồi vào âm hộ của thiếp..." Cố Minh Nguyệt nói xong những câu nói phóng đãng, nhẹ nhàng lay động mông lớn, làm vẻ mời gọi.
Lời còn chưa dứt, Mộ Cẩn Du liền không khách khí nâng côn th*t đâm vào, tư thế đi vào từ phía sau làm cho hắn có thể đi vào rất sâu, lập tức liền đâm xuyên qua hoa tâm, thẳng vào trong tử cung. Cảm giác vừa chua xót lại vừa ngứa vừa đau kia làm cho Cố Minh Nguyệt phát ra một tiếng ngâm khẽ thật thỏa mãn, sau đó liền không biết xấu hổ lắc lư thân mình lựa ý hùa theo sự cắm vào của nam nhân.
Trung thực với thân thể của mình, nói khó thì rất khó, nói dễ thì cũng rất dễ. Khó có thể có được lúc tùy ý nương theo cảm nhận mà làm, nhưng thật ra lại thoải mái.
Mộ Cẩn Du ghét nhất loại phụ nữ ở trên giường rồi mà còn giả trang làm thục nữ, đối với thái độ buông thả của Cố Minh Nguyệt rất là vừa lòng. Dương cụ của hắn nhiều lần vào đến tận gốc, khi rút ra chỉ chừa lại nửa cái quy đầu ở bên trong, giữa lúc dương cụ lấy ra cắm vào ma sát vách tường gồ ghề bên trong, bởi vì khác góc độ, có thể cảm nhận được côn th*t được ăn chặt thêm một chút.
"Thế mà Nhược Lan của ta lại có tiềm chất của nữ nhân dâm đãng..." Mộ Cẩn Du liền chín cạn một sâu cắm vào thân dưới của tiểu mỹ nhân, nhẹ nhàng nói ở bên tai nàng, từng trận khí nóng thổi sau vành tai mẩn cảm, đổi lấy phản ứng kịch kiệt của thân thể Cố Minh Nguyệt.
"Đừng... Gia... Nhược Lan chỉ làm nữ nhân dâm đãng của gia... Ân... Mỗi ngày đều cầu gia tới làm... A... A..." Tiểu mỹ nhân kịch liệt rên rỉ thở dốc, mồ hôi chảy đầm đìa.
"Tốt, liền làm kẻ dâm đãng của gia... Khiến cho gia mỗi ngày đều đút cái dâm động thiếu dương cụ bên dưới của ngươi ăn no... Ừ... Thật chặt..."
"A a... Ân a... Hừ... Nhược Lan rất thích... Muốn bị gia làm gấp đôi... Thật đau xót... Thật tê dại... A a a a a a..." Tiểu mỹ nhân bắt đầu lắc mông trái phải, dùng cái miệng nhỏ đang mở ra kia kẹp chặt nghiền nát côn th*t.
Tác giả nói:
Làm sao bây giờ, thật sự muốn đem các loại dạy dỗ đều cho Cố Minh Nguyệt thử một lần...
Hai ngày nay ngắt giữa truyện... Bởi vì muốn giữ lại ba ngàn chữ cho không gián đoạn...
Cho nên... Xin cuối tuần lấy trân châu và lời nhắn lại để phá cửa đi ~
Chắc chắn cuối tuần sẽ bổ sung thêm một bài, cái khác thì còn phải xem lời nhắn của các đại gia và số trân châu... Dù sao thì tôi viết truyện thật sự rất chậm, vừa viết vừa tra tư liệu, còn phải học bài và đọc một ít sách cổ đại để nâng cao lối hành văn...
Cuối cùng tôi muốn cảm ơn những góp ý và trân châu, từ sau khi bắt đầu viết văn liền có các độc giả của tôi ủng hộ. Làm một người mới, có thể có được bình luận trực tiếp của mọi người tôi cảm thấy vô cùng vui vẻ. Nhất là hôm nay phát hiện nằm trên bảng trân châu, quả thực là vui đến điên rồi.
← Ch. 10 | Ch. 12 → |