Nam Cung nghiêm khắc
← Ch.055 | Ch.057 → |
Trong phòng chỉ còn lại ta và Nam Cung, ta thấy không được tự nhiên, liền liếc mắt nhìn hắn một cái rồi định đi ra.
"Tiểu đồ nhi!" Mới ra đến cửa đã bị hắn gọi lại. Nam Cung tiến đến kéo ta sang một phòng khác.
Chúng ta ngồi xuống, mặt đối mặt.
"Tiểu đồ nhi không vui sao?" Nam Cung rót trà để trước mặt ta, nhàn nhạt nói, "Dù sao ta cũng là sư phụ ngươi, nên quan tâm đến tâm tình của ngươi hơn nữa mới được!"
Ta nhìn hắn một chút rồi mới thở dài, "Vì sao nàng ta lại khó chịu với ta...."
Nam Cung rủ mắt, khóe môi mang ý cười, "Nếu sư phụ nói với ngươi là sư phụ không hề khi dễ nàng ta, ngược lại còn khiến nàng ta vui vẻ thì sao?"
"Sao có thể chứ??? Đến ngươi cũng nói câu này..."
Nam Cung nhíu mi, "Cũng? Còn có ai đã từng nói qua câu này sao?"
"Lạc Trần từng nói với ta như vậy..."
"Lạc Trần cũng khi dễ ngươi như thế?"
Ta lắc đầu, "Không phải... Chỉ là chúng ta đã từng gặp qua tình huống tương tự, sau đó hắn giải thích với ta như vậy". Ta ngẩng đầu, "Nhưng tại sao chứ?"
Nam Cung tay cầm chén ngọc, chăm chú thưởng trà.
"Bởi vì cuộc sống vốn trôi qua rất nhanh". Hắn liếc ta một cái, rồi thở dài, "Tiểu đồ nhi không hiểu chuyện này sao? Vậy ngươi có biết "song tu" là như thế nào không? Đã từng nghe qua câu "cá nước thân mật" chưa?"
Ta đột nhiên hiểu ra, hóa ra... hóa ra cái này chính là "song tu"! Chuyện này các sư phụ trên thiên giới cũng từng nhắc qua, có điều chỉ ở trên thiên giới mới có, chúng ta ở Ly Hận Thiên tu hành, đã đoạn dục, cho nên cũng không hiểu được chuyện này. Ở dưới trần gian, đi theo Lạc Trần cũng từng thấy người khác nhắc tới, nhưng cũng chưa mường tượng được nó như thế nào.
"Bây giờ ngươi hiểu chưa?"
Ta gật đầu, "Hiểu rồi!"
Nam Cung gật đầu cười, "Chính là như thế! Đồ nhi ngoan, có muốn sư phụ dạy ngươi không?"
Ta hơi hoảng, không khỏi lui lui về phía sau, lắc đầu quầy quậy, "Không cần! Ngươi không được dạy ta cái này!"
"Vì sao? Song tu cũng là một môn võ rất tốt đó! Đây là loại võ rất đặc biệt, còn có thể khiến cho người ta vui vẻ nữa cơ!"
"Không được là không được!" Ta luống cuống đứng lên chạy nhanh ra ngoài.
Đang chạy về Ngự Thiên Các thì tự dưng một bóng người xoẹt qua, ngước lên nhìn đã thấy Nam Cung đứng ở ngay trước mặt ta rồi.
Tay hắn nắm chặt lấy vai ta."Sư phụ tùy tiện nói thế thôi, tiểu đồ nhi sợ cái gì chứ!" Nói xong hắn buông ta ra, rồi lại nắm lấy cổ tay ta, gật đầu nói: "Ài, thời gian qua nội lực tăng lên không ít, có thể học chiêu "sương động" rồi".
Nói xong, Nam Cung khôi phục lại dáng vẻ bình thường, đưa ta tới bên hồ, lại múa lại chiêu thức một lần.
Múa xong hắn quay lại hỏi ta, "Nhớ được chút nào không?"
Ta ngẩn ra. Vừa rồi chỉ mải ngắm, thật sự không để ý được cái gì...
Nam Cung hơi nhíu mi, lại thở dài, sau đó hắn nhặt một cành cây nhỏ, "Đưa tay phải ra!"
Ta ngoan ngoãn chìa tay ra, hắn liền nắm lấy rồi xoa xoa, tiếp đó liền dùng cành cây nhỏ kia đánh vào tay ta. Ta định rụt lại nhưng hắn đã bắt kịp lấy tay ta, đánh ba cái rồi mới buông. Ta không tiện thi pháp để chữa khỏi, chỉ có thể đau đớn xoa tay.
"Sư phụ sẽ múa lại lần nữa, nếu ngươi vẫn không nhớ được một tí gì thì nhất định sẽ bị phạt nặng hơn đấy!"
Ta vội gật đầu, không ngờ Nam Cung mặt dày cũng có lúc nghiêm khắc đến như vậy.
← Ch. 055 | Ch. 057 → |