← Ch.02 | Ch.04 → |
Lục Hy Tuyết nằm trong bồn tắm mà miên man suy nghĩ, theo như trong truyện nguyên chủ vì yêu một người là thanh mai trúc mã, tên này trở thành đế vương trong làng giải trí, hắn được nhiều người yêu thích thì lần đầu gặp được nữ chính chỉ sinh ra hứng thú lần 2 thì hắn tình cờ giúp đỡ cho cô ta rồi dần nảy sinh tình cảm. Nguyên chủ biết được liền ghen tỵ cùng đau khổ tìm cách níu kéo lấy hắn nhưng vô ích, từ 1 cô gái hiền lành lại vì tình yêu mà trở nên độc ác tàn nhẫn nhưng sâu trong đó lại là nỗi sợ hãi cùng đau khổ. Lục Hy Tuyết thở dài, làm vậy có đáng không? Chỉ vì người đàn ông đó mà hãm hại nữ chủ, đón nhận đau khổ cùng những lời nói độc ác đầy lạnh lùng từ hậu cung của cô ta? Lại còn có ba mẹ bên cạnh nữa mà. Lục Hy Tuyết cô sẽ thay đổi số phận, những tên nam chủ kia không liên quan đến cô nữa
- Đại tiểu thư, đã đến giờ rồi ạ. Mọi người đang đợi cô đấy
Diệp quản gia từ bên ngoài nói vọng vào, Lục Hy Tuyết đứng dậy rời khỏi nhà tắm mặc đồ vào
- Được rồi, cháu sẽ xuống liền ngay
Lục Hy Tuyết chọn một áo thun xanh cùng quần short đen ngang đùi, mái tóc cột lên thành đuôi ngựa, cô mỉm cười xuống nhà
Từ dưới nhà Lục Vĩ cùng Dương Linh đang nói chuyện vui vẻ cùng Lục Dật Thần chỉ mỗi mình Hạ Thanh lẻ loi ngồi cách xa cả 3 người, mặt cúi gằm xuống không biết cô ta đang nghĩ gì. Lục Hy Tuyết vui vẻ đi tới, những người làm đều ngơ ngác nhìn cô, dù có hàng ngày thấy Lục Hy Tuyết nhưng người làm vẫn không hết bị cô làm cho mê mẩn
- Ba, mẹ, anh trai
Lục Hy Tuyết ngồi xuống bên Dương Linh, cô luớt nhìn qua những món ăn lại bĩu môi. Lục Dật Thần ngây người nhìn cô, hắn không ngờ khi cô cười lên lại đẹp đến thế và cô chẳng bao giờ chịu cười với hắn chỉ lạnh lùng nhìn hắn đầy xa cách. Lục Dật Thần hồi thần, rất nhanh trở lại dáng vẻ lạnh lùng như bình thường, hắn lại nhíu mày khi thấy cô gầy nhỏ người, hắn phải vỗ cô mập lên mới được
- Mẹ con không ăn thịt bò với đậu đâu
Lục Hy Tuyết rất ghét 2 món này a, cô đành ăn qua loa mấy món khác, Dương Linh lại càu nhàu cô kén ăn, cô lại làm nũng
- Mẹ, con không ăn 2 thứ đó đâu
- Vậy thì uống sữa
- Không đâu, con uống nước ép
- Tiểu Tuyết, em uống sữa đi
Lục Dật Thần lạnh nhạt nói, cô ăn ít như thế gầy là phải, cô phải uống sữa. Lục Hy Tuyết dựng hết tóc gáy lên, anh... anh ta vừa gọi cô. Lục Hy Tuyết trừng mắt nhìn hắn, lúc này Hạ Thanh im lặng giờ mới lên tiếng
- Em gái, em uống sữa đi
- Ai là em gái cô? Nhận nhầm người rồi. Tôi họ Lục chứ không phải họ Hạ
Lục Hy Tuyết khinh thường nói, hừ đừng nhận vơ cô là người thân với cô ta. Hạ Thanh khóc đến thảm thương nhưng không một ai chú ý đến cô ta
- 2 ngày nữa Lục gia sẽ đãi tiệc để mừng anh trai con trở về và nói cho mọi người biết là người Lục gia chúng ta. Sáng hôm sau ngày tổ chức tiệc ba và mẹ sẽ đi du lịch 2 tháng, công ty thì anh trai con sẽ quản lí trong thời gian đó, nhớ đó, nghe lời anh trai con đó. Không được quậy phá hiểu chưa?
Lục Vĩ sủng nịch dặn dò Lục Hy Tuyết, cô gật đầu như giã tỏi
- Vâng thưa ba, con sẽ chăm sóc Tiểu Tuyết thật tốt
Lục Dật Thần vẫn là lạnh nhạt, trong mắt anh hiện lên tia tính kế nhưng rất nhanh biến mất. Dương Linh lạnh lùng nhìn Hạ Thanh
- Còn cô liệu hồn đó, cô mà làm tổn hại đến Tiểu Tuyết cùng Lục gia thì chờ nhận được hình phạt đi
Hạ Thanh cúi đầu không lên tiếng, khóe môi Lục Hy Tuyết hiện lên nụ cười lạnh, cô quay qua Lục Vĩ ấm áp cười nói
- Ba, cho con đi học nha, học gia sư tại nhà thật là ngột ngạt quá nga~
- Bây giờ con đang học đại học dự định sẽ học khoa nào?
Lục Vĩ cười tràn đầy ôn nhu, ông rất yêu thương đứa con gái này, cô hiền lành lại hiểu chuyện chỉ mỗi tội không bao giờ giao tiếp với người ngoài
- Kinh doanh đi ạ, dù sao Lục gia đang mở một công ty về giải trí với nhiều nghệ sĩ nổi tiếng mà
- Được, 2 ngày nữa con sẽ đi học thôi
- Ba...
- Tôi không phải ba cô
Hạ Thanh yếu ớt gọi Lục Vĩ, ông tắt ngấm nụ cười lạnh lùng khinh thường ngắt ngang lời cô ta, Lục Dật Thần cũng đầy chán ghét nhìn cô em gái ngu ngốc này
- Con.... cho con đi học với ạ
Hạ Thanh nhu nhược như sắp khóc nói, ông chỉ đáp ứng qua loa
- Ba mẹ, chút nữa cho con đi đến TTTM nha, con phải chuẩn bị đồ để mà đi học
- Được thôi
- Để anh đưa em đi
Lục Dật Thần lúc này lên tiếng, cô định từ chối thì Dương Linh mỉm cười nói cô cùng đi chung với hắn, Lục Hy Tuyết bất đắc dĩ phải đồng ý thôi. Lục Dật Thần khóe miệng khẽ nhếch lên tràn đầy hài lòng, Lục Hy Tuyết hừ lạnh
← Ch. 02 | Ch. 04 → |