← Ch.147 | Ch.149 → |
Mà đúng lúc này, người được Mã hộ vệ hỏi thăm đang chỉ ngón tay về phía tửu lâu.
Mắt thấy Mã hộ vệ đang đi về phía tửu lâu, trong lòng Mộ Dung Thư càng căng thẳng, thầm nghĩ: hiện thời nàng vì che giấu khuôn mặt mà sử dụng vài thủ thuật nhỏ, không ai muốn nhìn kĩ một phụ nữ mặt rỗ, như vậy, tại sao Mã hộ vệ lại tìm đến? Có lẽ nào là do... Nàng nhìn về phía tiểu Hiên nhi, chẳng lẽ là bức tranh của cậu nhóc này? Xem ra là nàng đã sơ sót.
Nhưng, Vũ Văn Mặc không có ý định từ bỏ ư? Mấy ngày nay lời đồn huyên náo cả Đại Hoa quốc, sao nàng lại không biết, chỉ là...
- Phu nhân, hiện tại nên làm thế nào cho phải?
Hồng Lăng chân tay luống cuống hỏi. Mã hộ vệ tự mình đến tìm vương phi, nhất định là do vương gia chỉ đạo, trước mắt bọn họ nên làm thế nào cho phải? Nếu vương phi bị Mã hộ vệ tìm được thì nhất định phải quay về Vương phủ, nhưng có vẻ như vương phi không muốn trở về.
Mộ Dung Thư từ ngoài cửa sổ thu hồi ánh mắt, khí định thần nhàn nói với Hồng Lăng nói:
- Tửu lâu hẳn là có cửa sau, chúng ta xuống lầu một là được.
Hiện thời Mã hộ vệ tìm đến, nàng phải nghĩ cách đánh lạc hướng Mã hộ vệ, dù sao nàng cũng thật sự muốn ở lại nơi này.
Nàng đứng dậy nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hiên nhi, ngồi xổm xuống dịu dàng nói với bé:
- Hiên nhi, chúng ta đổi chỗ ăn cơm được không?
- Vâng, vâng, Hiên nhi nghe lời mẫu thân.
Tiểu Hiên nhi lập tức gật đầu đáp.
- Ngoan.
Nụ cười nhạt của Mộ Dung Thư như tắm trong gió xuân, cùng Hồng Lăng đi xuống lầu.
Ba người xuống lầu, hỏi tiểu nhị mới biết tửu lâu không có cửa sau, phía sau chính là phòng bếp và khách phòng. Lập tức, tình huống bỗng nhiên trở nên khẩn trương.
- Làm phiền chưởng quầy thu xếp cho ba chúng ta một gian phòng thượng đẳng. Đây là năm mươi lượng bạc. Nếu ai cầm bức họa ba người tìm chúng ta, xin chưởng quầy giúp ta che giấu.
Mộ Dung Thư đưa mắt cho Hồng Lăng, Hồng Lăng lập tức lấy ra năm mươi lượng bạc cho chưởng quầy. Chưởng quầy nhìn thấy mấy mươi lượng bạc, nhất thời hai mắt tỏa sáng, nhưng vì đã làm việc nhiều năm ở tửu lâu, tuy rằng nhìn số bạc này khá nặng, nhưng có tiền cũng không dám nhận bừa. Ông ta nhìn ba người ăn mặc khá bình thường, lại nhìn đứa bé kia lớn lên thật đáng yêu, suy nghĩ một lát liền gật đầu đáp ứng:
- Được.
Tiểu nhị bên cạnh lập tức đi trước dẫn đường, đưa ba người bọn họ vào hậu viện.
Ba người chân trước vừa đi vào hậu viện, chân sau Mã hộ vệ đã đến.
Mã hộ vệ mặc một thân y phục đen tuyền, bên hông đeo một thanh trường kiếm, dáng vẻ cao lớn, cằm còn có râu dài nửa tấc, nhìn qua một thân uy vũ hiên ngang. Nhưng ở trong trấn nhỏ này khó được gặp nam tử oai phong như vậy, khách trong tửu lâu và chưởng quầy cũng nhịn không được nhìn nhiều hơn. Thế nhưng, Mã hộ vệ đi theo bên người Vũ Văn Mặc đã lâu, trên người lộ ra hơi thở lành lùng uy nghiêm, làm cho người ta nhìn thoáng qua thì lập tức thu hồi ánh mắt.
Hắn nhìn không chớp mắt, ba bước đã đi tới chỗ chưởng quầy, mở bức họa trong tay ra, trầm giọng hỏi:
- Ngươi có từng gặp người trong tranh không? Là hai nữ tử và một bé trai khoảng bốn tuổi.
Chưởng quầy giỏi nhất là nhìn người, bức họa vẽ rất khéo léo sinh động, vừa thấy đã biết là đứa bé vừa rồi. Bất quá hắn đã nhận tiền của ba người kia, tất nhiên không dám nói lung tung, nhưng lại sợ gây phiền toái bèn hỏi dò:
- Ba người này là người phương nào?
Bị chất vấn, Mã hộ vệ nhíu mày, chân mày hiện lên sát khí:
- Trong ba người có một nữ tử là chủ mẫu quý phủ nhà ta.
Nghe vậy, chưởng quầy thở dài nhẹ nhõm một hơi, xem ra là phu nhân người nhà có tiền mang theo con nhỏ ra ngoài chơi không muốn bị bắt về sớm nên phải che giấu hành tung. Hắn vẻ mặt tươi cười trả lời:
- Vừa rồi phu nhân quý phủ và hai người đó quả thật đến tiểu điếm, nhưng nửa khắc trước khi ngài tới đã rời đi.
Mã hộ vệ gật gật đầu, hai tay ôm quyền nói cảm ơn, cuộn bức họa lại rồi bỏ đi.
Tửu lâu phòng chữ thiên số ba.
Tiểu nhị đưa tới nước trà vừa đun sôi và đồ ăn ba người đang ăn dở.
Tiểu Hiên nhi vừa thấy đồ ăn đưa tới, lập tức hô to một tiếng:
- Thật tốt quá! Mới vừa rồi Hiên nhi ăn còn chưa no. Thức ăn nơi này mặc dù không bằng mẫu thân làm, nhưng cũng khá ngon miệng.
Thân mình nho nhỏ xán đến ngồi cạnh Mộ Dung Thư.
Thấy cu cậu vừa hưng phấn vừa nhiệt tình, Mộ Dung Thư nhịn không được lắc đầu cười khẽ, trẻ con chính là trẻ con, cho dù chỉ là một chuyện hết sức bình thường cũng có thể dỗ bé hết sức vui vẻ. Thấy trên khóe môi cu cậu còn dính một ít nước sốt, nàng cầm khăn gấm cẩn thận lau sạch sẽ cho bé, sau đó dịu giọng nói:
- Ăn từ từ, nếu không sẽ dễ bị đau bụng.
- Vâng, Hiên nhi đã biết.
Chờ Mộ Dung Thư lau sạch sẽ khóe miệng cho mình xong, bé ngoan ngoãn gật đầu, mặc kệ mẫu thân nói cái gì đều đúng.
Vừa rồi Hồng Lăng đi ra ngoài xem tình huống đã trở lại, ngồi một bên, đưa ly trà lên uống một hơi, nuốt xuống rồi vỗ vỗ ngực trả lời:
- Mã hộ vệ đi rồi, phu nhân, kế tiếp chúng ta nên làm gì đây? Có ở lại trấn Thượng Chí không?
Mộ Dung Thư khí định thần nhàn nhấp mấy ngụm nước trà, nghĩ sâu xa một lát mới nói:
- Cứ ở đây đi, Mã hộ vệ tìm không thấy chúng ta tất nhiên sẽ không lãng phí thời gian lại tiếp tục tìm.
Nếu lại đi tiếp, khó đảm bảo miệng ăn núi lở, dù sao thời đại này cơ hội cho nữ nhân phát triển đã ít càng thêm ít. Có lẽ từ trong trấn nhỏ này còn có thể tìm được đường ra khác.
- Mã hộ vệ đích thân đến tìm, có phải là ý của vương gia không? Hai ngày nay chúng ta cùng nhau đi, nghe nói kinh thành đã xảy ra chuyện, ngay sau khi phu nhân bỏ đi vương gia đã khăng khăng từ hôn, đồng thời còn bệnh liệt giường. Sau đó còn truyền ra nguyên nhân vương gia từ hôn là vì không thể có con. Xem ra hành động lần này của vương gia là vì phu nhân ngài. Bằng không vương gia cũng sẽ không thể tuyên bố với bên ngoài như vậy. Dù sao đây cũng không phải là chuyện vinh quang gì.
Hồng Lăng cẩn thận nhìn vẻ mặt Mộ Dung Thư, nói một cách thận trọng.
Bất kể vương gia đã từng làm chuyện gì có lỗi, nhưng dù sao vương gia cũng là quan viên triều đình, làm những chuyện như vậy đều vì nghĩ cho dân chúng, cho triều đình. Vì vậy mà tổn thương vương phi, cũng khiến vương gia tự trách.
Mộ Dung Thư nghe vậy trầm mặc, lông mi hơi cau lại, có hơi run rẩy. Trong vòng một năm ngắn ngủi đã xảy ra quá nhiều chuyện, nàng cần lắng đọng, bình tĩnh suy ngẫm lại. Vũ Văn Mặc yêu nàng không thể nghi ngờ, nhưng suy nghĩ và lý tưởng của hắn với nàng có vẻ như cách nhau quá xa. Nếu miễn cưỡng ở cùng nhau, nàng không dám đảm bảo mình có thể tâm bình khí hoà suy nghĩ cẩn thận. Có lẽ nàng rất cực đoan, cũng có lẽ nàng chưa bao giờ thực sự hoà nhập với thế giới này. Nàng cần yên lặng một chút, cẩn thận suy nghĩ, dù sao nàng không phải hoàn mĩ, rất nhiều chuyện nghĩ kĩ, về mặt tình cảm, nàng vẫn rất tùy hứng.
Thời gian có lẽ là liều thuốc tốt nhất, năm tháng qua đi qua, trong lúc vô tình có thể suy nghĩ thấu đáo rất nhiều chuyện trước kia không nghĩ ra.
Hồng Lăng thấy nàng không nói, thở dài không khuyên nữa. Nàng hi vọng vương phi có thể nghĩ thông, dù sao nàng cũng gần gũi với hai người nhất, vô cùng rõ ràng tình cảm vương gia dành cho vương phi, nếu như không yêu, sao lại không màng sinh tử xông vào đám cháy? Nếu như không yêu, sao sẽ vì vương phi bôi nhọ thanh danh bản thân?
Hơn nữa, vương gia vì bảo toàn thanh danh của vương phi, tuyên bố với bên ngoài vương phi hiện thời bệnh nặng cần tĩnh dưỡng, trong thời gian tĩnh dưỡng không gặp bất kì ai. Như vậy, đợi ngày sau vương phi quay về vương phủ cũng sẽ không gặp những phiền phức không đáng. Xem ra, vương gia là thật tâm suy nghĩ cho vương phi.
- Mẫu thân, vừa rồi người ăn rất ít, vậy không thể được, mẫu thân phải ăn thêm chút, Hiên nhi mới yên tâm.
Cánh tay nhỏ nhắn của tiểu Hiên nhi cầm muôi lớn tự mình múc một chén canh gà ác đưa cho Mộ Dung Thư. Cu cậu vốn còn nhỏ, tay nhỏ, lúc bưng cái chén kia phải hết sức chuyên chú cẩn thận. Gương mặt đáng yêu còn rất nghiêm túc.
Mộ Dung Thư thu hồi suy nghĩ, quay đầu thấy vẻ mặt quan tâm chờ đợi của tiểu Hiên nhi, lại nhìn chén canh gà ác trong tay cu cậu, nhất thời trong lòng ấm áp, giơ tay chạm nhẹ cái trán trơn bóng trắng nõn của bé, cười nhận lấy:
- Hiên nhi hiện tại cũng biết quản mẫu thân.
- Sau này Hiên nhi phải bảo vệ mẫu thân, tuyệt đối không để mẫu thân bị ức hiếp.
Tiểu Hiên nhi giơ lên cằm nhỏ, khuôn mặt ra vẻ người lớn, nhìn qua khiến lòng người ấm áp nhưng không nhịn được nở nụ cười.
Hồng Lăng che miệng xì cười ra tiếng:
- Ha ha, tiểu thiếu gia thật là hiếu thuận, ngày sau những lúc nô tì không lay chuyển được phu nhân, chắc phải nhờ tiểu thiếu gia đến thuyết phục phu nhân rồi.
Mộ Dung Thư mím môi cười nhạt, trái tim ấm lê, từ tốn dùng hết chén canh.
Kinh thành, phủ Nam Dương Vương.
- Công chúa Chiêu Hoa đã đến kinh thành, nghe nói vương gia muốn từ hôn, biết được nguyên nhân đã gửi thư cho quốc quân Bắc Cương, quyết định đồng ý. Lại lần nữa lựa chọn đối tượng hoà thân, hiện thời đang tạm nghỉ ở phủ Chiêu Dương, coi như tạm ổn.
Vẻ mặt Tạ Nguyên thoáng nghiêm nghị nhìn Vũ Văn Mặc sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, nói.
Hiện thời đã qua hơn nửa tháng, bệnh tình Vũ Văn Mặc vẫn không có chuyển biến tốt đẹp. Điểm ấy làm mấy người bọn hắn rất ngoài ý muốn, dù sao Vũ Văn Mặc hàng năm luyện võ, xương cốt vô cùng cường tráng, lại có thể bệnh đến bây giờ, xem ra Mộ Dung Thư rời đi đối với hắn đã tạo thành ảnh hưởng thật lớn, cũng phá hủy ý chí kiên định của hắn.
- Hiện thời kết cục đã định, liên minh giữa Nam Cương và Bắc Cương đã tan rã. Khi Bắc Cương biết được vương gia không thể có con, tất nhiên sẽ đồng ý từ hôn. Chúng ta cứ để công chúa Chiêu Hoa gả vào hoàng cung, Hoàng Thượng phong phi là được.
Vẻ mặt Triệu Sơ nghiêm túc không kém, nói. Dù sao Vũ Văn Mặc bỗng nhiên đưa ra việc từ hôn, làm cho rất nhiều chuyện cần bàn bạc kỹ hơn, nếu không xử lý cẩn thận, nhất định sẽ khiến Nam Cương lợi dụng sơ hở.
- Ngươi cứ an tâm dưỡng bệnh, chuyện khác ba người chúng ta đã an bày thỏa đáng. Thế nhưng, đến bây giờ cũng không có tin tức của vương phi, cũng không biết vương phi hiện thời ra sao.
Vũ Văn Hạo vẻ mặt đạm mạc, giọng nói có phần mềm nhẹ. Hắn vốn là bộ dạng trầm tĩnh nhu hòa, lúc này nói đến chuyện đại sự nghiêm túc cũng là vân đạm phong khinh như thế.
Mộ Dung Thư biến mất vẻn vẹn nửa tháng, nguyên bọn họ đoán Mộ Dung Thư là bị người khác bắt, đến bây giờ đã có thể cho rằng nàng tự mình tỉ mỉ lên kế hoạch rời đi. Vì vậy, người họ phái ra đi tìm không có một chút tin tức của nàng. Nàng vốn là nữ tử tâm tư sâu sắc, nếu đã cố ý, e là muốn tránh Vũ Văn Mặc.
Nghe xong lời ba người bọn họ nói, trong con ngươi lạnh nhạt ung dung của Vũ Văn Mặc giờ phút này trở nên âm u tăm tối.
Triệu Sơ vốn muốn khuyên hắn từ bỏ, nhưng quyết định và kiên trì của Vũ Văn Mặc nào có thể dễ dàng bị tác động? Huống hồ, nữ tử như Mộ Dung Thư, có được lại mất đi, e là cũng sẽ không thể dễ dàng buông tha như vậy.
- Lần này Nam Cương khinh người quá đáng, Mộ Dung thiếu tướng quân và Nam Cương có cừu oán, vừa vặn nhân cơ hội này cử Mộ Dung Thư thiếu tướng quân mang binh tấn công Nam Cương. Về phần quốc quân Nam Cương cứ giết tại chỗ, tuyệt đối không lưu lại sẽ là mầm họa! Lấy công chúa Nam Cương thưởng cho đám binh lính, cho ả phục vụ đến chết!
Vũ Văn Mặc đôi mắt thật sâu, trong đáy mắt là một mảng tăm tối u ám lưu chuyển, sát khí rõ mồn một. Lần này mọi chuyện đều do Nam Cương khơi mào, kết cục này xem như báo ứng cho hành động âm hiểm giả dối đáng giận của bọn họ!
Ba người Tạ Nguyên ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, âm thầm đưa mắt cho nhau, Vũ Văn Mặc đây là hận chết Nam Cương, Nam Cương chạy trời không khỏi nắng! Huống chi còn do Vũ Văn Mặc tỉ mỉ thiết kế. Thế nhưng, công chúa Nam Cương kia cũng thật là to gan, nếu không có nàng ở Đại Hoa quốc ba phen mấy bận tới vương phủ gây chuyện thì đâu đến nỗi rơi vào kết cục như vậy, hoặc là không nên nghe lời Thẩm Nhu xúi giục, gây hấn với Mộ Dung Thư.
Lúc này, bên ngoài có tiếng người truyền tới:
- Khởi bẩm vương gia, công chúa Chiêu Hoa đưa bái thiếp muốn thăm vương gia.
- Công chúa Chiêu Hoa? Nàng không an phận ở phủ Chiêu Dương đợi mà chạy đến Vương phủ làm gì?
Vũ Văn Hạo nhướng mày, nghi ngờ nói.
- E là nàng ta muốn đích thân đến nghiệm chứng xem vương gia có bệnh nặng thật hay không.
Tạ Nguyên như cười như không, âm dương quái khí nói. Xem ra vị công chúa Chiêu Hoa này cũng không phải kẻ dễ đối phó, biết tự mình nghiệm chứng chân tướng sự việc. Bất quá hắn nhìn về phía Vũ Văn Mặc, trừ đôi mắt lạnh lẽo sắc bén ra thì cả người hoàn toàn là dáng vẻ bệnh nặng như lời đồn.
- Có muốn triệu kiến không?
Triệu Sơ nhìn Vũ Văn Mặc hỏi.
Nghe vậy, Vũ Văn Mặc nhướng mày, giọng nói cực kì lạnh lùng:
- Không gặp!
- Phải gặp. Hiện thời nàng ta vẫn là công chúa Bắc Cương, lần này đến nghiệm chứng tính chân thật của lời đồn, nếu chúng ta từ chối e là khiến người khác sinh nghi. Vương gia chịu khó nhịn một chút, nghe nói công chúa Chiêu Hoa cũng coi như là mỹ nhân, sẽ không khiến ngươi chướng mắt.
Tạ Nguyên biết Vũ Văn Mặc đây là đang nói bừa mới lên tiếng khuyên nhủ.
Vũ Văn Mặc cụp mắt không nói, thần sắc lãnh đạm.
Vũ Văn Hạo thấy thế, hướng về phía người ngoài cửa nói:
- Thỉnh công chúa Chiêu Hoa vào đi.
HẾT PHẦN 1
← Ch. 147 | Ch. 149 → |