Vay nóng Tinvay

Truyện:Chính Phi Không Bằng Tiểu Thiếp - Chương 115

Chính Phi Không Bằng Tiểu Thiếp
Trọn bộ 197 chương
Chương 115
(1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-197)

Siêu sale Lazada


Thật vất vả chờ cảm xúc của Thu Diệp ổn định, không gặp ác mộng nữa, Mộ Dung Thư mới cảm thấy yên tâm. Nàng ngồi một bên, cặp mắt sáng như sao, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, không phát ra bất kì âm thanh nào.

Không biết qua bao lâu, nàng cảm thấy khá mệt mỏi. Dù sao hôm nay cũng xảy ra nhiều việc, lúc Triệu Thần bắt đầu quá trình trị liệu nàng hồi hộp đứng cạnh quan sát, nhất định phải dặn dò cẩn thận mấy nha đầu của Triệu Thần. Nếu nàng không nói rõ những điểm cần lưu ý, e rằng kết quả hồi phục của Triệu Thần sau này sẽ có gì đó ngoài ý muốn. Mà buổi tối sau khi quay về, nàng còn chưa ăn cơm chiều thì nửa đường đã đụng phải Thu Diệp, lại nhùng nhằng một chặp, đến giờ thật là vừa mệt vừa đói.

Nàng rót chén trà rồi lấy ra mấy miếng điểm tâm lấy ở chỗ Triệu Thần lúc xế chiều, định để dành ăn lót dạ.

Trước giờ điểm tâm vốn rất dễ đầy bụng, ăn được vài miếng đã không còn cảm giác đói bụng. Nàng liếc nhìn Thu Diệp ngủ say trên giường. Cái giường không quá lớn, nàng khỏi nghĩ đến chuyện chen người lên. Nhìn xéo qua góc trái của cánh cửa có một giường nhỏ, chắc là để cho nha hoàn gác đêm ngủ. Đêm nay cứ tạm nằm trên đó vậy.

Đúng như nàng nghĩ, quả thật là ngủ không được, trong đầu tràn ngập không chỉ chuyện của Thu Diệp và Triệu Khiêm mà còn có tất cả những chuyện xảy ra. Từ khi xuyên qua, chuyện nàng đã trải qua e là có thể dựng thành một bộ phim truyền hình. Nàng đã thấy được rất nhiều mặt trái của cuộc sống, quan hệ nhân quả trong đời người, nhận ra hiện thực quả thật vô cùng tàn nhẫn

Ngay lúc nàng đang suy nghĩ vẩn vơ chợt thấy trước cửa sổ thấp thoáng một bóng người, sau đó có luồng khói nhè nhẹ thổi vào. Mộ Dung Thư đã từng bị mê hương khống chế một lần, tất nhiên không lạ gì mùi vị này. Nàng vội vã bịt kín mũi miệng, lấy túi hương bên hông đưa lên chóp mũi ngửi một chút. Ngay sau đó chợt nghe tiếng cười đắc ý bị đè thấp. Nàng cảnh giác ngồi dậy, tay nắm chặt cây kéo vừa rồi đặt bên người để phòng thân, đôi mắt sắc bén như ưng nhìn chằm chằm về phía cửa sổ.

Thình lình nàng lại nghe thấy tiếng kêu rên, bóng người nằm sấp trước cửa sổ ngã xuống. Nàng lập tức đứng dậy, đi nhanh tới, không chút do dự đẩy cửa ra, nghiêng đầu nhìn, phát hiện một nam tử mặc y phục đen vừa đánh ngất xỉu Triệu Khiêm đang muốn rời đi.

Nàng bình tĩnh nhìn người kia, trầm giọng hỏi:

- Ngươi là người của ai? Nam Dương Vương hay Triệu ngũ công tử?

Hắc y nhân kia hiển nhiên không ngờ Mộ Dung Thư sẽ đi ra, còn bình tĩnh chất vấn hắn như thế. Đôi mắt lộ ra bên ngoài của hắn loé lên một cái, đẩy mạnh Triệu Khiêm ra, cung kính quỳ xuống đất hành lễ với Mộ Dung Thư:

- Nô tài thỉnh an vương phi.

Giọng nói quen thuộc như thế, chẳng lẽ là... Nàng kinh ngạc kêu lên:

- Mã hộ vệ?

- Là nô tài. Sau khi vương phi rời khỏi kinh thành, vương gia lo lắng an nguy của vương phi, ra lệnh cho nô tài âm thầm bảo vệ vương phi. Ngũ thiếu gia cũng biết nô tài ở bên vương phi bảo vệ ngài.

Mã hộ vệ tháo khăn che màu đen trên mặt xuống, sau đó cúi đầu cung kính trả lời.

Lại là Mã hộ vệ! Nàng biết Mã hộ vệ là người Vũ Văn Mặc cực kì tin tưởng. Hắn lại để người tín nhiệm nhất đến bảo vệ nàng! Nàng nhanh mím môi, trong lòng thoáng qua một cảm giác khác thường, tầm mắt rơi trên người Triệu Khiêm đã bị đánh ngất xỉu.

Người này quả nhiên là tiểu nhân đến mức khiến người khác khinh thường! Thật là vô cùng đáng giận! Lén lút lại gần cửa sổ, chẳng cần nhọc công đoán, chỉ dựa vào lần đầu tiên thấy nàng và ánh mắt kinh tởm của hắn lúc đó cũng đã biết hắn có mục đích gì!

Sóng mắt lưu chuyển, nếu hắn tự mình đưa tới cửa, sao nàng có thể không sử dụng lễ vật này một cách thích đáng chứ?! Đúng lúc khỏi nhọc công nàng phải suy nghĩ xem ngày mai ra tay thế nào mới có thể không chừa một sơ hở!

Khóe miệng gợi lên nét cười lạnh, nàng tiến lên hai bước, thấp giọng nói với Mã hộ vệ:

- Mã hộ vệ, ngươi biết chỗ ở của Tam tiểu thư chứ?

Mã hộ vệ ngẩng đầu khó hiểu nhìn Mộ Dung Thư, gật đầu:

- Mặc dù nô tài mới đến Triệu phủ nhưng đã nắm được nơi này rất rõ, tất nhiên biết chỗ ở của Tam tiểu thư, vương phi có gì sai bảo?

Trên môi Mộ Dung Thư lộ ra tươi cười đẹp như hoa nở.

- Mã hộ vệ, ngươi đã lập được công lớn.

Trên mặt Mã hộ vệ càng lộ vẻ khó hiểu, công lớn cùng với việc biết chỗ ở của Tam tiểu thư có liên quan gì đến nhau?

- Ngươi cũng đã biết quan hệ tình chàng ý thiếp nồng thắm giữa Tam tiểu thư và Nhị thiếu gia đúng không?

Mộ Dung Thư thấp giọng hỏi. Nếu Mã hộ vệ đã ẩn nấp nhiều ngày ở Triệu phủ, lại quen thuộc địa hình Triệu phủ như thế, nhất định là do buổi tối đi thám thính, như vậy có khả năng biết được chuyện dơ bẩn này trong Triệu phủ.

Mã hộ vệ lập tức cúi đầu, thấp giọng trả lời:

- Thu Diệp thấy, nô tài cũng thấy.

- Mã hộ vệ cũng biết bổn vương phi là một người tốt bụng. Cái loại bi kịch người hữu tình không thành thân thuộc này là khó gặp nhất, một khi tình cảm của Nhị thiếu gia và Tam tiểu thư đã sâu đậm như vậy, sao lại nhẫn tâm để họ rơi vào cảnh phải lén lút cá nước thân mật vào ban đêm chứ? Vì vậy, Mã hộ vệ chỉ cần đưa Nhị thiếu gia vào giường Tam tiểu thư là đã lập công lớn, cũng coi như làm được một việc thiện. Nhớ kỹ, phải cởi sạch quần áo của Nhị thiếu gia.

Mộ Dung Thư nhẹ nhàng cười nói. Trước kia không phát hiện, thật ra vị Mã hộ vệ nhìn có vẻ ít nói này kỳ thực cũng không phải quá khô khan. Có đôi khi ngu trung cũng thật đáng yêu. Tối thiểu, nàng không cần hoài nghi hắn sẽ tiết lộ việc đêm nay ra ngoài.

Nghe thế, mí mắt Mã hộ vệ giần giật. Trước kia đã biết vương phi không phải người dễ chọc, lá gan của gã Triệu Khiêm này cũng thật lớn, còn dám nhòm ngó đến cả vương phi.

Mộ Dung Thư nhặt ống trúc Triệu Khiêm vất trên mặt đất đưa cho Mã hộ vệ, dặn:

- Nhớ dùng thứ này.

Trong bóng đêm, tay Mã hộ vệ hơi run rẩy, khi khiêng Triệu Khiêm mê man như một con heo chết lặng lẽ di chuyển trong đêm đen, trong đầu chợt nghĩ: thật ra vương gia đã lo lắng thừa, bất kể ở đâu vương phi cũng sẽ không bị thiệt thòi, bởi đừng nói người muốn khi dễ vương phi không chiếm được chút ưu thế nào, cuối cùng còn rơi vào kết cục thảm thương hơn nhiều so với khi muốn hãm hại vương phi!

Sau khi bóng Mã hộ vệ khuất dần ở phía trước, Mộ Dung Thư mới nhẹ nhàng thở ra, trở về phòng, an tâm đi vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, mọi người vừa thức dậy chuẩn bị làm việc thì chưa đầy một khắc sau, toàn bộ Triệu phủ sôi trào!

Tại sao vậy chứ?

Khi Mộ Dung Thư tỉnh lại, Văn Thanh Uyển đã vô cùng ầm ĩ, mà nàng rất bình tĩnh đứng dậy rửa mặt, sửa sang lại quần áo, trang điểm xong rồi mới nhìn vẻ mặt tràn đầy thắc mắc của Thu Diệp:

- Bên ngoài ồn quá, không thể ngủ nữa, chúng ta ra xem thử có chuyện gì.

Trong lòng Thu Diệp đầy nghi vấn nhưng lại không thể nói ra, thật sự có chút nóng vội.

Thấy nàng vội vàng như thế, Mộ Dung Thư nhún vai cười nói:

- Ta cũng không biết xảy ra chuyện gì, ta giúp ngươi cùng đi ra xem một chút đi.

Thu Diệp gật đầu.

Mới ra cửa đã thấy nhóm nha đầu bà tử khắp sân đều ngừng công việc trong tay, xúm vào một chỗ xì xào bàn tán.

- Các ngươi biết không, tối hôm qua Nhị thiếu gia lại ngủ ở trong viện của Tam tiểu thư đó. Sáng nay bị bọn nha đầu trong viện Tam tiểu thư thấy được, giờ đã đến tai Lão phu nhân, Đại lão gia, Đại phu nhân rồi!

- Chuyện này là thế nào? Sao Nhị thiếu gia có thể hồ đồ như vậy? Tam tiểu thư còn chưa gả đó.

- Không biết, chuyện này toàn bộ người trong phủ đều biết. Nhị thiếu phu nhân cũng đến viện của Tam tiểu thư rồi. Các ngươi đều không nhìn thấy sắc mặt Nhị thiếu phu nhân đâu. E là chuyện này không thể nói rõ được. Người trong viện của Tam tiểu thư cũng không dám nói năng bậy bạ. Ta đoán, có lẽ là Nhị thiếu gia và Tam tiểu thư đã lén lút làm chuyện gì đó không thể cho người khác biết.

Mấy nha đầu bà tử bàn luận sôi nổi. Có lẽ do không có chủ tử ở đây, một đám người đều biếng nhác, xúm lại buôn chuyện.

Khi nhìn thấy Mộ Dung Thư và Thu Diệp, bọn họ đồng loạt sửng sốt. Có điều cũng không ai thèm để ý. Dù sao một là nha đầu, một là di nương bị câm, ở trong mắt họ cũng không được xem là chủ tử, bèn không thèm để ý, vẫn vô tư bàn tán.

Thu Diệp run run nắm chặt tay Mộ Dung Thư, trong mắt phiếm hơi nước nhìn nàng.

Mộ Dung Thư đỡ Thu Diệp trở về phòng, đóng cửa lại. Nước mắt đong đầy trong khoé mắt Thu Diệp bỗng trào ra.

Đây là báo ứng sao? Nhị thiếu gia và Tam tiểu thư đều bị báo ứng!

Mộ Dung Thư nhìn dáng vẻ Thu Diệp vui mừng đến phát khóc, mím môi cười khẽ. Chuyện này là bí mật, chỉ có nàng và Mã hộ vệ biết, mà Thu Diệp không cần thiết phải biết.

- Về sau không ai có thể thương tổn ngươi nữa, Thu Diệp.

Mộ Dung Thư dịu giọng nói. Tuy rằng chuyện mờ ám của Triệu Khiêm và Triệu Phỉ chỉ trong một buổi sáng đã truyền khắp toàn bộ Triệu phủ, nhưng nàng tuyệt đối nắm chắc, Triệu phủ có thể đứng vững ở Bình Thành không ngã, là gia tộc bậc nhất Đại Hoa quốc, cũng đủ để nói rõ những người đứng đầu gia tộc này có thủ đoạn lợi hại gì! Chuyện này chắc chắn có thể được giải quyết theo cách ổn thoả nhất.

Thu Diệp nhào vào lòng nàng, thất thanh khóc rống.

Mộ Dung Thư dịu dàng vỗ vỗ lưng Thu Diệp. Trong mấy ngày ngắn ngủi, Thu Diệp đã nếm trải được mặt xấu xa nhất của con người trong cuộc sống, thể xác và tinh thần đều bị thương tổn nặng nề. Từ nay về sau, nàng sẽ coi đây là một kinh nghiệm, sẽ không ngây thơ như thế, càng sẽ không dễ dàng bị nam nhân lừa gạt.

- Chuyện của Nhị thiếu gia và Tam tiểu thư ngươi phải chôn chặt trong lòng, coi như chưa từng thấy qua, thậm chí ngay cả khi tất cả mọi người đều biết chuyện đó cũng vậy.

Mộ Dung Thư thận trọng dặn dò.

Thu Diệp gật đầu lia lịa. Trải qua nhiều sóng gió, nàng hiểu ra rất nhiều, cũng biết, dù trong phủ không còn ai để tin thì nàng cũng có thể tin tưởng Dung nhi.

Một lát sau, Thu Diệp dần ổn định cảm xúc, Mộ Dung Thư đánh chút son cho nàng, sắc mặt bình thường, nhìn không ra dấu vết vừa khóc. Mà trạng thái của nàng cũng khiến Mộ Dung Thư yên tâm.

Ăn xong điểm tâm, Mộ Dung Thư ngồi chờ tin tức cùng Thu Diệp. Cả ngày hôm nay trên dưới Triệu phủ e rằng không thể an ổn, ngay cả nàng muốn thương lượng với Triệu Sơ về tình huống của Thu Diệp, sợ là cũng không có cơ hội.

- Thu di nương và Dung nhi đều ở trong phòng sao?

Ngoài cửa có người cất giọng nói.

Mộ Dung Thư trả lời:

- Đến ngay đây.

Nàng vội đi mở cửa.

Người đến là người Mộ Dung Thư đã gặp trước đó không lâu, đại nha hoàn Ánh Hồng hầu hạ Đại phu nhân.

- Lão phu nhân và Đại phu nhân có vài lời muốn hỏi Thu di nương và Dung nhi. Các ngươi đi theo ta một lát.

Ánh Hồng vừa nhìn thấy Mộ Dung Thư, thần sắc vô cùng nghiêm túc nói.

Nghe vậy, Mộ Dung Thư không có chút nào ngoài ý muốn, cười đáp:

- Xin Ánh Hồng cô nương chờ một chút.

Trời vừa hửng sáng.

Mộ Dung Thư quay lại phòng, Thu Diệp đón nàng, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi. Lão phu nhân và Đại phu nhân gặp nàng và Dung nhi để hỏi cái gì? Có phải về Nhị thiếu gia không?

- Hết thảy giao cho ta trả lời, yên tâm, không có chuyện gì.

Mộ Dung Thư đi qua, khoác tay Thu Diệp dịu dàng nói.

Khi đi ra, họ gặp gặp được ba di nương khác của Triệu Khiêm. Thì ra là gọi đến hỏi chuyện cũng không phải chỉ hai người họ. Khi cúi đầu, ánh mắt mênh mông của Mộ Dung Thư chớp động.

Thu Diệp hoàn toàn yên tâm, trong lòng hiểu Nhị thiếu gia vẫn chưa nói ra việc nàng biết chuyện của bọn họ. Lão phu nhân và Đại phu nhân không hề biết gì cả.

Ba vị di nương nhìn thấy Thu Diệp thì trong mắt không thèmche giấu chút nào sự khinh thường. Đối với các nàng mà nói, một nữ nhân bị câm không có chút uy hiếp nào, dáng vẻ cao ngạo cứ như mình là Khổng Tước, hoàn toàn quên lúc này nam nhân của mình gặp phải khốn cảnh gì. Mà sau khi nhìn thấy Mộ Dung Thư, bọn họ đồng loạt sửng sốt, lời đồn không sai chút nào, dung mạo của nàng ta so với Tam tiểu thư còn đẹp hơn vài phần. Các nàng càng không phải nói, lập tức trừng mắt với Mộ Dung Thư.

Có vẻ như nhìn ra suy nghĩ trong lòng họ, Mộ Dung Thư nhíu mày, cũng không thèm để thái độ vừa rồi của họ vào mắt.

Nơi đến quả nhiên là viện của Tam tiểu thư.

Lúc này, trong trong ngoài ngoài viện của Tam tiểu thư đều đông nghịt người, mỗi người đều như nín thở, vẻ mặt nặng nề. Chuyện loạn luân của Triệu Khiêm và Triệu Phỉ không phải là nhỏ! Dù sao Triệu phủ là đại gia tộc có hơn hai, ba trăm năm căn cơ, chú trọng nhất đó là thanh danh.

Mộ Dung Thư chuyển mắt nhìn quanh, suy nghĩ cấp tốc, nàng tin Triệu phủ có biện pháp giải quyết ổn thoả việc này. Triệu Sơ là kẻ mưu trí như vậy, chuyện này nếu để hắn xử lí, tuyệt đối vô cùng dễ dàng. Có điều, nàng cần làm vài chuyện.

Thu Diệp hồi hộp, may mà trên mặt thoa chút son, nếu không có thể nhìn ra sắc mặt tái nhợt của nàng. Nàng cố hết sức đè xuống nỗi sợ hãi, nhưng tay và môi vẫn không ngừng run rẩy.

Mộ Dung Thư lại khá thản nhiên, trên mặt không lộ ra chút gì cho người khác có thể ra nhìn ra suy nghĩ của nàng, ngay cả trong mắt cũng phẳng lặng không chút gợn sóng, vô cùng bình tĩnh.

Sau khi họ bước vào phòng, đều cúi đầu cung kính hành lễ theo Ánh Hồng.

- Nô tì bái kiến Lão phu nhân, Đại lão gia, Đại phu nhân, Đại thiếu gia, Tam thiếu gia, Tứ thiếu gia, Ngũ thiếu gia, Nhị tiểu thư.

- Tất cả đứng lên đi.

Giọng Lão phu nhân sang sảng, một đôi mắt bình tĩnh nhìn lướt qua bọn họ, nói.

Ánh Hồng thưa:

- Hồi bẩm Lão phu nhân, mấy vị di nương và Dung nhi đều đã đến.

- Ừ.

Lão phu nhân gật đầu.

Mộ Dung Thư nhíu nhíu mày, cảm giác được ánh mắt lợi hại của Lão phu nhân. Nếu không phải nàng rất tin tưởng năng lực làm việc của Mã hộ vệ, đồng thời hiểu rằng trong mắt những người này mình cùng lắm chỉ là một nha hoàn, nhất định sẽ cho rằng cái nhìn này của Lão thái quân còn có ý tứ đặc biệt khác.

Trong lòng nàng rất rõ ràng, cả đời Lão phu nhân này đã trải qua biết bao sóng to gió lớn, tự nhiên ánh mắt có sự uy nghiêm lắng đọng lại theo năm tháng.

- Đều ngẩng đầu trả lời đi.

Lão phu nhân ra lệnh một tiếng, mấy người các nàng đều ngẩng đầu lên.

Quả nhiên Ánh Hồng hành lễ là những người nên có mặt đều không thiếu ai, có cả vài vị di nương tuổi tác đã cao. Xa xa trước mặt họ, Triệu Khiêm và Triệu Phỉ đang quỳ dưới đất.

Mộ Dung Thư lẳng lặng nhìn lướt qua những người trong phòng. Đầu tiên là Lão phu nhân, dù sao cũng đã lớn tuổi, nhan sắc đã có dấu vết của thời gian, nhưng bà có một đôi mắt sắc bén như có thể nhìn thấu lòng người, trong mơ hồ có thể nhìn ra lúc tuổi còn trẻ, nhất định bà là một mỹ nhân. Lại nhìn Đại lão gia. Dáng người Đại lão gia hơi mập, khuôn mặt khá tròn, hẳn là người dễ chịu, nhưng mà sắc mặt của ông rất nặng nề. Đại phu nhân lại bình tĩnh nhìn không ra thái độ. Những người khác Mộ Dung Thư chỉ quan sát sơ lược. Khi nhìn thoáng qua Triệu Sơ, con ngươi trầm tĩnh như nước kia của Triệu Sơ bỗng nhiên nhìn nàng chăm chú.

Mộ Dung Thư giật mình, ánh mắt kia của hắn dường như đã biết cái gì! Nàng vội ổn định tâm thần, hẳn là Triệu Sơ sẽ không biết.

- Ai là Thu di nương?

Lão phu nhân lạnh giọng hỏi, có một sự uy nghiêm trấn áp khiến kẻ khác không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào bà. Bà vừa nói xong, Thu Diệp vốn sợ hãi sẵn càng run rẩy, nàng tiến lên một bước, phịch một tiếng quỳ trên mặt đất, vì bị mất tiếng đành im lặng cúi đầu.

Hiển nhiên mấy người Lão phu nhân cũng biết chuyện Thu Diệp bị câm, thấy nàng không lên tiếng cũng không kinh ngạc.

Lão phu nhân gật đầu:

- Được rồi, cổ họng ngươi không tốt, đứng qua một bên đi, không cần nói chuyện.

Thu Diệp nhẹ nhàng thở ra, Lão phu nhân không làm khó dễ khiến nàng yên tâm.

Mộ Dung Thư lại cau chặt mi. Quả nhiên như nàng đã đoán, Lão phu nhân không hỏi Thu Diệp, lại hỏi nàng:

- Ngươi chính là Dung nhi?

- Thưa Lão phu nhân, nô tì là Dung nhi.

Mộ Dung Thư tiến lên một bước, thái độ cung kính trả lời.

Đối với thái độ bình tĩnh không mảy may hoảng hốt của Mộ Dung Thư, Lão phu nhân hết sức vừa lòng. Bà quan sát đánh giá nàng một lượt rồi hỏi:

- Tối qua ngươi ở cùng Thu di nương tại Văn Thanh Uyển phải không?

Mộ Dung Thư đáp:

- Vâng, hôm qua Thu di nương bỗng nhiên không nói được, trong khoảng thời gian ngắn không chịu đựng được. Từ khi vào phủ, Thu di nương đều quan tâm giúp đỡ nô tì rất nhiều. Vì vậy nô tì lo lắng Thu di nương đang bệnh lại chỉ có môt mình nên đến ở cùng Thu di nương một đêm.

- Tối hôm qua ngươi có nghe được tiếng động lạ nào không?

Lão phu nhân hỏi tiếp.

Mộ Dung Thư lắc đầu trả lời:

- Tối hôm qua nô tì ngủ rất say. Chẳng biết tại sao, sáng nay khi thức dậy, đầu vô cùng đau nhức.

Nàng nói như vậy là đề phòng Nhị thiếu gia vì thoát thân đã nói ra việc hôm qua, vậy thì có thể chừa cho mình đường lui.

Lão phu nhân không nói, ánh mắt nhìn nàng vô cùng sắc bén không thôi. Mọi người trong phòng càng không dám ho he. Bị nhìn chằm chằm như vậy, da đầu Mộ Dung Thư khẽ run lên, Lão phu nhân này không hổ là đã sống hơn nửa đời người!

Cả phòng đồng loạt nhìn Mộ Dung Thư, sau khi không thấy nàng có gì khác thường thì dời mắt. Mà đôi mắt của Lão phu nhân vốn bởi chuyện của Triệu Khiêm và Triệu Phỉ mà u ám nhất thời sáng ngời, dường như đã nghĩ tới cách giải quyết việc này.

Lão phu nhân dời mắt nhìn về phía Thu Diệp, lạnh giọng mở miệng:

- Nàng nói thật không?

Thu Diệp không dám nhìn lại Lão phu nhân, chỉ liên tục gật đầu. Buổi sáng khi thức dậy quả thật nàng thấy hơi nhức đầu, hơn nữa tối hôm qua ngủ rất sâu.

Nhận được câu trả lời của Thu Diệp, Lão phu nhân lại hỏi vài vị di nương bên cạnh Mộ Dung Thư mấy câu, có thể nói là kỹ xảo đặt câu hỏi cực kì cao siêu, vẫn chưa trực tiếp đề cập chuyện loạn luân giữa Triệu Khiêm và Triệu Phỉ. Ngẫu nhiên, Đại lão gia và Đại phu nhân bên cạnh cũng sẽ hỏi đôi ba câu. Theo câu hỏi, thần sắc khẩn trương của bọn họ cũng tiêu tán đi không ít.

Ngoại trừ đại nha hoàn Minh Nguyệt trong viện Tam tiểu thư chính mắt thấy Triệu Khiêm và Triệu Phỉ cùng nằm trên một cái giường, những người khác cũng chỉ là nghe đồn. Vì vậy, chuyện này nếu được xử lý thỏa đáng thì nửa điểm cũng sẽ không làm bẩn thanh danh Triệu gia.

Mà Triệu Khiêm và Triệu Phỉ ngoan ngoãn quỳ dưới đất, không dám lên tiếng. Dù cho giờ phút này trong lòng bọn họ có bao nhiêu nghi ngờ, nhưng chuyện của hai người đã là sự thật rành rành không thể chối cãi. Có điều hai người cũng biết đây là chuyện sẽ làm nhục thanh danh của Triệu gia, vì vậy Triệu gia chắc chắn không để việc này truyền đi, bọn họ cũng sẽ không thể rơi vào kết cục quá thảm.

Khi mấy vị di nương trả lời, Mộ Dung Thư bèn lui về phía sau một bước. Lúc này, nàng rõ ràng cảm nhận được mấy ánh mắt không có ý tốt nhìn mình chăm chú. Khẽ liếc, nàng nhìn thấy Triệu Thần, Triệu Sơ, Triệu Bình, Tam thiếu phu nhân. Mấy người này luôn luôn âm thầm nhìn nàng nhiều lần, đến mức khiến nàng cảm thấy bực bội trong lòng. Nhìn cái gì chứ, có gì hay đâu!

Cuối cùng, Lão phu nhân cho tất cả lui ra, sau đó cũng giải tán những người còn lại trong phòng, chỉ còn lại Đại lão gia, Lão phu nhân, Triệu Thần và Triệu Sơ.

Ra khỏi phòng, Mộ Dung Thư liền đỡ lấy cơ thể không còn chút sức lực nào do sợ hãi của Thu Diệp ngồi nghỉ ngơi lại, dù sao Nhị thiếu phu nhân của Văn Thanh Uyển và vài vị di nương đều đang ở trong sân chờ tin tức. Việc Nhị thiếu gia sẽ bị trừng phạt thế nào sẽ ảnh hưởng rất lớn đến vận mệnh sau này của họ kia mà.

Thu Diệp nắm thật chặt tay Mộ Dung Thư, vô cùng sợ hãi. Nếu Lão phu nhân cho rằng chuyện của hai người Triệu Khiêm và Triệu Phỉ không hề xảy ra, như vậy mỗi ngày sau này nàng đều phải sống trong sợ hãi. Vì vậy, hiện tại nàng ác độc nghĩ, tốt nhất là Triệu Khiêm và Triệu Phỉ chết đi.

Mộ Dung Thư dường như đã nhận ra sự sợ hãi của nàng, vừa muốn lên tiếng khuyên bảo đã nghe giọng the thé của một vị di nương dáng dấp có vài phần quyến rũ xinh đẹp bên cạnh nói:

- Thu di nương quả đúng là nha đầu chưa từng trải việc đời, tới bây giờ vẫn còn run rẩy sợ hãi, sắc mặt trắng bệch chẳng khác gì giấy Tuyên Thành cả.

Nhị thiếu phu nhân và hai vị di nương khác nghe vậy đều khinh thường cười lạnh một tiếng. Hiển nhiên, kể từ khi Thu Diệp vào Văn Thanh Uyển, bọn họ đã không để nàng vào mắt.

Nghe họ nói, Thu Diệp cắn răng cúi đầu. Nàng muốn phản bác cũng không được vì không cách nào nói ra tiếng.

Mộ Dung Thư chỉ vỗ vỗ tay Thu Diệp, cũng không phản bác nửa câu. Vì những ngày tháng sau này của Thu Diệp, háo thắng nhất thời chỉ giúp hai người hả hê trong chốc lát, lại không đổi được cả đời an ổn.

Thấy hai người vẫn chưa phản kích, những người kia cũng không nói chuyện nữa, đồng loạt dời mắt nhìn về phía hướng chính phòng, chờ kết quả được đưa ra.

Khoảng chừng nửa canh giờ, rốt cục cửa chính phòng cũng mở.

Người đầu tiên bước ra là Lão phu nhân, tiếp đó mấy người khác cũng theo sau. Hai người Triệu Khiêm và Triệu Phỉ ủ rũ đi cuối cùng.

Không có việc gì? Không phải Triệu gia sẽ xem như việc này chưa từng xảy ra chứ? Mộ Dung Thư khẽ nhíu mày, tuyệt đối không thể như thế. Những người đứng đầu Triệu gia tuyệt đối sẽ không giữ lại một quả bom hẹn giờ bên người. Vì vậy, Triệu Khiêm và Triệu Phỉ chắc chắn sẽ phải trả giá thật lớn vì những gì họ đã làm.

Quả nhiên, Triệu gia tìm được biện pháp giải quyết tốt nhất, mà Triệu Khiêm và Triệu Phỉ đều bị trừng phạt.

Có điều lý do lại là hôm qua Triệu Phỉ nghỉ ngơi ở viện Lão phu nhân, mà khi Nhị thiếu gia đi thăm muội muội, bị đại nha hoàn bên cạnh Triệu Phỉ câu dẫn cho nên mới ngủ trong phòng Triệu Phỉ.

Lại nói đến đại nha hoàn trong viện Tam tiểu thư này là người có tiếng hay bắt nạt kẻ yếu, thô sử nha hoàn bị nàng làm hại đến mức không ngẩng đầu lên được cũng không ít nhưng vì biết nịnh nọt bợ đỡ nên khá được Triệu Phỉ trọng dụng. Vì vậy nhóm tiểu nha đầu trong viện là giận mà không dám nói, việc ác của nàng ta thật nhiều, khi nghe nói nàng câu dẫn Triệu Khiêm, những nha hoàn trong sân kia cũng chẳng thèm lên tiếng, thậm chí còn có chút vui sướng khi người gặp họa.

Mà lúc này nàng ta đang bị bịt miệng, cho dù muốn há miệng cãi lại cũng không có cách nào. Cái tội danh bẩn thỉu này, từ lúc nàng nhìn thấy Triệu Phỉ và Triệu Khiêm ở trên cùng một cái giường đã chắn chắn phải gánh! Cuối cùng bị trượng trách, đánh đến mức phát điên, càng không thể nói ra sự thật. Kết quả này cũng coi như là báo ứng, dù sao ác giả ác báo. Kể từ đó, kẻ bị người đời chửi rủa chính là nha đầu phản bội chủ tử kia mà không ai trách cứ Triệu Khiêm hay là Triệu gia.

Thế nhưng, sao Lão phu nhân có thể dễ dàng buông tha Triệu Khiêm và Triệu Phỉ? Triệu Khiêm bị phái đi quản lý thôn trang, sau này nếu không có chuyện quan trọng không được hồi phủ, về phần vợ con và đám tiểu thiếp của hắn vẫn nuôi ở phủ. Về phần Triệu Phỉ thì sau giờ cơm trưa, bị đưa lên kiệu gả cho con trưởng của Trịnh phủ làm thiếp.

Chuyện này cứ giải quyết như vậy, bất luận là ai cũng thể tìm ra sơ hở. Vài nha hoàn biết tình hình thực tế cũng bị bịt miệng, không dám nói năng lung tung. Nhưng điều khiến Mộ Dung Thư ngoài ý muốn nhất là, buổi sáng khắp phủ vẫn còn ầm ĩ đoán già đoán non, sau giờ cơm trưa thì hoàn toàn yên ắng, mọi người trong phủ tựa như chưa từng xảy ra chuyện này, không một ai bàn tán.

Triệu gia không hổ là gia tộc đệ nhất Đại Hoa quốc, sau khi xảy ra chuyện gièm pha, nội trong thời gian ngắn nhất đã giải quyết không một sơ hở, tuyệt đối không ảnh hưởng đến thanh danh Triệu gia.

Kết quả này chắc chắn là tốt nhất, Mộ Dung Thư xem như thở dài nhẹ nhõm một hơi. Tuy rằng Văn Thanh Uyển không có nam nhân làm chủ, nhưng Triệu gia lớn như thế, tất nhiên sẽ không bạc đãi mấy di nương này. Tiền tiêu vặt hàng tháng cũng đủ cho cuộc sống của Thu Diệp.

Thu Diệp cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, trở lại Văn Thanh Uyển thì an tâm ngủ một giấc.

Mà Mộ Dung Thư cũng về tới Nhã Đức Uyển, định gặp Triệu Sơ bàn bạc chuyện tìm cách giải độc cho Thu Diệp.

Thế nhưng, khi nàng đến thư phòng, đột nhiên tim đập liên hồi, sực nhớ tới ánh mắt buổi sáng hắn nhìn nàng, trầm tĩnh như nhìn thấu hết thảy. Kỳ thực nàng cũng không phải người có tâm lý sắt thép, nghĩ đến bị người nhìn thấu, loại cảm giác này tựa như bị lột sạch quần áo, trần truồng trước mặt người khác.

Nhưng cái gì phải đối mặt cuối cùng cũng không thể tránh, may mắn sau khi vào thư phòng, Triệu Sơ không hề ép hỏi. Nếu không Mộ Dung Thư thật không nghĩ ra cách ứng đối nào tốt.

- Ngươi đến vì Thu Diệp?

Triệu Sơ nói ngay vào điểm chính, hắn nặng nề buông quyển sách xuống, ngẩng đầu nhìn nàng.

Mộ Dung Thư gợi lên khóe môi, không chút gợn sóng cười nói:

- Đúng vậy. Hôm qua ta đã bắt mạch cho Thu Diệp, mạch tượng rất loạn, cũng không lạc quan, sợ là ngoài thuốc làm câm còn có loại độc khác. Nếu không kịp thời giải độc, e rằng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Con ngươi trầm tĩnh như nước của Triệu Sơ liếc nàng một cái, bỗng nhiên hiện lên một tia nhìn u ám, nhưng hắn che giấu rất tốt, không để nàng phát hiện. Hắn cúi người mở ngăn kéo, lấy ra một bình sứ đưa cho nàng:

- Đây là giải dược, tối hôm qua ta vừa chế biến.

Mộ Dung Thư nhận lấy, trong lòng cảm giác không thoải mái. Tối hôm qua hắn thức đêm giúp nàng phối dược, mà đúng lúc đó nàng lại mang tư tưởng xấu, nghĩ cách tính kế huynh đệ của hắn, hơn nữa cũng đã thực hiện thành công.

- Cảm ơn.

Đây là lời cảm ơn tự đáy lòng nàng. Thật ra, nàng biết thừa hắn đã đoán được nàng ở sau lưng tính kế Triệu Khiêm và Triệu Phỉ, nhưng hắn vẫn chưa nói ra, xem như giữ thể diện cho nhau.

- Không cần nói cảm ơn. Có một chuyện ta đã quên nói cho ngươi biết, vương gia đã sắp xếp xong xuôi chuyện trong kinh, hai ngày trước đã lên đường đến Bình Thành.

Ánh mắt sâu thẳm của Triệu Sơ nhìn chằm chằm phản ứng của nàng.

Nghe vậy, mí mắt Mộ Dung Thư chớp chớp, lập tức nhàn nhạt đáp:

- Ừ, ta biết rồi.

Triệu Sơ thấy nàng như thế cũng không tiếp tục mở miệng. Chính là, khi lần nữa giở sách ra, bàn tay hắn khẽ run lên.

Lúc Mộ Dung Thư ra khỏi thư phòng, ánh mắt hiện ra chút ánh sáng phức tạp. Vũ Văn Mặc sắp tới, nàng thật không ngờ trong một tháng, sau khi ở kinh thành xảy ra quá nhiều việc, hắn lại đến đây nhanh như vậy. Vậy sau này thì sao? Nàng phải khôi phục thân phận Mộ Dung Thư, Nam Dương vương phi theo hắn quay về sao?

Lúc Mộ Dung Thư ra khỏi thư phòng, ánh mắt hiện ra chút ánh sáng phức tạp. Vũ Văn Mặc sắp tới, nàng thật không ngờ trong một tháng, sau khi ở kinh thành xảy ra quá nhiều việc, hắn lại đến đây nhanh như vậy. Vậy sau này thì sao? Nàng phải khôi phục thân phận Mộ Dung Thư, Nam Dương vương phi theo hắn quay về sao?

...

Buổi sáng ở Nhã Đức Uyển, Xuân Mai vô cùng vội vàng, mặc dù biết Thu Diệp gặp chuyện không may, nhưng mãi chưa dành được thời gian đi thăm, buổi chiều thật vất vả mới rảnh rỗi một chút bèn cùng Mộ Dung Thư đến. Kết quả vừa thấy, chỉ mới mấy ngày, Thu Diệp đã gầy đi rất nhiều, một chữ cũng không thể nói ra. Nhìn nàng mà trong lòng Xuân Mai thương yêu không dứt.

- Thu di nương thật là đáng thương, trước kia giọng nói vô cùng mềm mại dễ nghe. Sớm biết nàng sẽ biến thành như vậy, ngày đó cho dù bị Nhị thiếu gia trách phạt ta cũng phải ngăn lại. Đều tại ta, dễ dàng bỏ qua như vậy. Làm hại Thu Diệp trở nên thế này, cũng không biết đại phu có thể chữa được không, sau này có thể khôi phục giọng nói êm tai trước kia hay không.

Sau khi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, Thu Diệp biết Xuân Mai thật sự quan tâm mình, trước kia đều do nàng nghĩ quá. Bây giờ nghĩ lại bản thân mình thật đúng là có vài phần buồn cười, mang theo tâm tình xin lỗi đầy cõi lòng, miệng mở rộng không tiếng động nói:

- Xuân Mai, thật xin lỗi.

Xuân Mai nhìn thấy, hốc mắt hồng hồng, nước mắt ứa ra, nàng đẩy một chút Thu Diệp, chu môi nói:

- Ngươi cảm ơn ta làm gì chứ? Nhìn ngươi đi, làm cho ta rơi nước mắt rồi nè, lại để cho Dung nhi chê cười ta.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-197)