Vay nóng Tinvay

Truyện:Hai Kiếp Đều Là Anh - Chương 08

Hai Kiếp Đều Là Anh
Trọn bộ 36 chương
Chương 08
0.00
(0 votes)


Chương (1-36)

Siêu sale Lazada


Anh ôm cô vào ghế phụ xe, nghe được tiếng nói nhỏ dần và cả hô hấp không đều của cô. Đôi mắt cô mờ ảo, môi anh đào hé mở mấp máy, nước mắt rơi xuống cặp má ửng hồng, anh thật giận cô gái này không nghe lời anh, anh càng giận mình hơn vì biết cô làm ở Ánh Đêm quá muộn.

Anh yêu thương nhìn cô, bàn tay to lớn đang lau đi nước mắt trên khóe mi cô.

Cô nắm lấy cánh tay đang lau nước mắt của anh, áo khoác choàng cho cô vì thế rớt xuống, lộ ra bộ ngực sữa và bra màu trắng trước mắt anh. Cặp ngực không lớn nhưng căng tròn và làn da trắng muốt như cuốn lấy hô hấp anh, đường rãnh giữa ngực làm anh khó khăn nuốt nước bọt.

"" Thế Thiên.. em.. em.. nóng quá.. "" cô trượt lên nắm lấy bàn tay anh để lên ngực mình, chu mỏ "" Thật.. rất nóng. ""

Lãnh Thế Thiên kinh ngạc, lửa dục vọng trong người anh chỉ vì cái đụng chạm của cô mà phản ứng. Anh nghiến răng chịu đựng "" Chết tiệt! ""

Anh rút tay lại, lấy áo khoác rớt xuống khoác lại lên người cô, bắt đầu khởi động xe, lái xe đưa cô đến bệnh viện.

Anh biết cô đã bị tên đầu hói kia cho uống ly rượu có thuốc kích dục, mà anh lại không muốn lần ân ái đầu tiên của anh và cô lại là lúc cô bị người khác bỏ thuốc.

Nhưng thân thể cô lại không chịu nghe lời, cởi áo khoác trên người xuống, xích người lại gần anh, níu tay anh "" Thế Thiên, em.. em.. thật nóng... ""

Cô bật khóc, tại sao anh lại không giúp cô, người cô thật giống như có ngàn con kiến chiếm lấy, thật khó chịu. Anh tại sao lúc nào cũng bỏ rơi cô, cô yêu anh thật lòng mà.

Anh quay sang nhìn cô, khuôn mặt cô có tầng nước mắt, đôi môi thở đầy mùi rượu thật làm anh kích thích. Anh cố giữ lý trí, xoay đầu đi, nắm chặt tay lái.

Thấy anh chẳng thèm để ý đến mình, cho dù cô có phơi bài thân thể trước mặt anh, anh cũng sẽ chẳng để ý đến cô, cô đau lòng khóc to "" Tại sao anh không giúp em? Anh chán ghét em vậy sao? Ô ô ô. ""

Anh làm sao chán ghét cô được, lần đầu tiên nhìn thấy cô thì đã yêu cô mất rồi. Nhưng anh muốn tự mình theo đuổi cô, anh biết hiện tại cô không thích mình, anh sẽ cố gắng để cô yêu anh, anh muốn cô tự nguyện chấp nhận lên giường cùng anh, chứ không phải bị phản ứng của thuốc kích dục. Anh không quay đầu lại nhìn cô, tiếp tục nhìn thẳng phía trước tập trung lái xe. Anh phải đưa cô đến bệnh viện, tiêm một mũi thuốc an thần, để cho cô không bị tác dụng của thuốc kích dục nữa.

Cô thật sự thấy anh không quan tâm mình, tim nhói lên đau đớn, cô khóc càng lớn "" Tại sao, tại sao anh lúc nào cũng xem em như tàng hình, sao anh lúc nào cũng chẳng thèm để ý đến em? Lãnh Thế Thiên, anh là đồ đần, đồ đàn ông tàn nhẫn, ô ô ô.. Em thật sự yêu anh, rất là yêu anh, tại sao anh không để ý đến em? "" cô nói hết tất cả niềm sâu kín trong lòng mình, nhưng đầu óc cô thật quay cuồng, thân thể thật nóng bức, khó chịu. Ô ô ô ông trời muốn hành hạ cô mà.

Anh bất ngờ, tấp xe bên đường xoay người nhìn cô "" Em nói gì, nói lại anh nghe được không?""

"" Em yêu anh, em yêu anh năm năm rồi. Tại sao anh không để ý em, anh sao lại không giúp em? Anh là đồ đôc ác, Lãnh Thế Thiên anh là đồ độc ác. "" Cô lấy hai tay đấm vào ngực anh.

Cô yêu anh, mà tới tận năm năm, anh không nằm mơ chứ. Trời ạ, anh không phải đơn phương, cô cũng yêu anh, đối với anh như vầy là quá đủ. Anh rung động nhìn cô, đã có được đáp án anh muốn, anh ôm cô vào lòng. Anh thật sự đang rất hạnh phúc, cô nói yêu anh, cô thật sự yêu anh.

"" Buông em ra, anh là đồ độc ác. Lãnh Thế Thiên, buông em ra. "" Cô muốn đẩy anh ra, nhưng thể lực cô yếu còn thêm đang say rượu nên cô mặc cho anh ôm.

Anh không cho cô nói thêm câu nào, cúi đầu hôn lên đôi môi cô. Miệng cô thật ngọt ngào, anh bắt đầu đưa lưỡi tiến vào trong miệng cô, nút hết nước ngọt ngào của cô, càng ngày càng sâu, càng bá đạo, thật lâu sau mới buông cô ra. Cô run rẩy, khó khắn thở, đôi mắt mơ màng nhìn người đàn ông trước mặt, nước mắt chưa khô đã rơi tiếp.

"" Ô ô ô, anh lại còn bắt nạt em. "" Anh làm cô thật khó thở a.

Cô bây giờ như đứa con nít làm nũng, nhìn rất đáng yêu. Anh cười dịu dàng, ngắm nhìn cô. Là thật sự không phải mơ, tim anh bây giờ đang đập loạn nhịp.

Anh hôn lên mí mắt ướt đẫm của cô trấn an "" Ngoan, được rồi là anh không đúng, được chưa? Bảo bối, anh xin lỗi. ""

Cô nghe anh nói vậy trong lòng như có một dòng nước ấm áp. Gật đầu, nhỏe mỉm cười nhìn anh.

Anh như thấy được cả ánh trời sáng, cô cười lên đẹp như ánh nắng ban mai. Đôi mi còn chưa khô nước mắt, dày cong vút. Đôi núm đồng tiền sâu thẳm làm anh ngợp thở, mái tóc xoăn đen rối loạn càng làm anh say tình.

Tiếng chuông điện thoại anh vang lên, là tin nhắn của Nghiêm Hạo. Anh mở ra xem, cười khổ thầm mắng người anh em này nhiều chuyện, nhưng anh vẫn nhắn lại từ "" cám ơn "" rồi tắt máy điện thoại.

Anh hôn nhẹ lên môi cô "" Bảo bối, hôm nay ở với anh."

Cô ngại ngùng, gật đầu. Anh dịu dàng cười, đạp ga, hướng về khách sạn Phương Hội.

-----

Trong phòng của tổng thống, khách sạn Phương Hội. Hai thân thể đang ôm lấy nhau, tiếng rên kiều mị của cô gái, tiếng thở dốc của chàng trai, hòa quyện nên bức tranh phong tình tuyệt đẹp.

Anh tiến vào nơi sâu nhất của cô, bỗng cô hét lên.

"" A.. đau quá. Không cần, anh đi ra đi, đau quá. "" Cô lắc đầu, ở dưới của cô thật đau, tay đẩy anh ra.

"" Ngoan, bảo bối. Sẽ hết đau nhanh thôi. "" Anh nắm lấy hai tay cô, giọng khàn khàn tràn ngập lửa dục vọng.

"" Ô ô anh thật quá đáng, ở trong mơ cũng bắt nạt em, Lãnh Thế Thiên anh thật xấu. "" cô nức nở, cả trong mơ anh cũng bắt nạt cô.

Anh lấy tay lau nước mắt cô, vẻ dịu dàng chưa từng có trước giờ đối với anh "" Bảo bối, nhìn anh. Đây là thật chứ không phải mơ, nhìn anh, bảo bối. ""

Cô mở đôi mờ ảo mắt nhìn, thật sự trước mắt là anh. Cô sợ anh lại biến mất, choàng tay qua ôm cổ anh, run rẩy "" Thế Thiên, Thế Thiên. ""

Anh ôm lấy cô, vuốt ve lưng trần trắng noãn, cô đã là của anh, anh muốn dịu dàng yêu cô, muốn cho cô có một đêm đầu khó quên. Anh hôn lên môi cô, cuốn lấy đôi môi anh đào ngọt ngào làm anh say mê này.

Cô vụng về đáp trả, ngây ngốc trước sự xâm lược của đôi môi anh. Cô bắt đầu quen dần với nơi to lớn của anh, như có đốm lữa đốt cháy thân thể, vặn vẹo thân người "" Thiên, cho em. ""

Anh như được lệnh, bắt đầu luật động. Bên trong cô thật ấm áp, co rút, muốn làm anh tan chảy, anh thở dốc, càng ngày càng sâu, càng mạnh.

Cô rên rỉ dưới thân anh, thật sự rất lạ, không đau nữa. Có cảm giác thật mãnh liệt, thật tê dại. Cô chậm rãi đưa eo thon luật động theo nhịp với anh, tiếng rên kiều mị càn làm anh đắm chìm, mạnh mẽ chạy nước rút. Anh cúi đầu xuống hôn môi cô, đưa lưỡi mình vào thăm dò miệng cô, cuốn lấy lưỡi cô hòa nhịp. Một bàn tay giữ chặt eo cô, còn bàn tay kia vân vê nơi đỉnh hoa trên bầu ngực sữa của cô. Bảo bối của anh thật xinh đẹp, thật ngọt ngào, mê người.

Anh sẽ không cho anh thấy khuôn mặt lúc này của cô, thân thể của cô, cả tiếng rên rỉ đầy tuyệt mỹ này cũng sẽ chỉ là của anh.

""A.. a.. ""

Tay nhỏ bé của cô nắm chặt cánh tay cường tráng của anh, phía dưới u cốc cô tiết ra nhiều nước. Anh biết cô đã lên đỉnh, ôm cô thật chặt, anh thúc mạnh, đem tất cả mầm móng vào tận sâu trong người cô.

Anh xoay người nằm cạnh bên cô, mà cô lúc này đã ngất đi. Ôm cô vào lòng, miệng nở nụ cười, cô đã là của anh. Hôn lên trán cô, anh nhắm mắt lại, bước vào mộng đẹp.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-36)