Rất đủ vị?
← Ch.027 | Ch.029 → |
Kể từ sau khi đến Linh Lung các lần trước, Lưu Liên liền nhớ mãi không quên cao lương mỹ vị ở nơi đây. Lúc này ngồi ở bên bàn, tha thiết mong chờ Tần Cửu gọi món ăn. Tần Cửu đến Linh Lung các vốn chỉ muốn nghe ngóng thông tin của Tô Vãn Hương, nhìn thấy bộ dạng thèm ăn của Lưu Liên, khẽ mỉm cười, liền gọi tiểu nhị qua đây, đổi đến một gian nhã thất ở lầu hai.
Tần Cửu chọn mấy tấm biển ghi tên món ăn nổi danh nhất Linh Lung các, lại gọi một vò Thu Diệp Hồng.
Vừa rồi ở trong đại sảnh của lầu một, nàng cảm thấy trong Linh Lung các rất đông khách khứa, còn náo nhiệt hơn ba năm trước. Năm đó, dưới cơ duyên trùng hợp, nàng gặp được Mộ Vu Phi, phát hiện ra tài năng kinh doanh của hắn. Triều đình không cho phép quan lại buôn bán, vì thế Tần Cửu tự mình bỏ ngân lượng, giấu người trong nhà mở Linh Lung các. Chuyện này, ngoài Chiêu Bình công chúa ra, không có người nào biết nữa. Khi nàng lập nên Linh Lung các, chưa bao giờ nghĩ đến việc dùng nó sẽ hưng thịnh như vậy, càng không ngờ tới, nó sẽ trở thành chốn dừng chân duy nhất mình có thể tin cậy được trong Lệ Kinh này.
Linh Lung các nằm ở đoạn đường phồn hoa nhất phố Thiên Môn, nhưng trang trí bên trong lại lấy giản dị tao nhã làm chủ đạo, cực kỳ xem trọng phong cách tình cảm, điều này khiến cho Linh Lung các bộc lộ tài năng giữa những tửu lâu lấy xa hoa lộng lẫy làm tôn chỉ ở Lệ Kinh. Đương nhiên, nếu chỉ vì những điều này, Linh Lung các cũng sẽ không hưng thịnh như vậy, rượu và thức ăn hạng nhất mới là con đường mấu chốt. Vừa vào đến cửa, hương thơm đã trôi nổi trong không khí, khiến cho người ta cảm thấy thèm ăn, là sức hấp dẫn lớn nhất.
Còn chưa uống hết một ly Thu Diệp Hồng, chợt nghe ở cửa nhã thất có người nói: "Sao lại thế này, gian nhã thất này bị người khác bao rồi? Ngươi không biết đây là nhã thất chủ tử nhà ta thường đến sao?" dieendaanleequuydonn
Tiểu nhị vội mỉm cười hối lỗi nói: "Thật sự xin lỗi, bây giờ tiểu nhân sẽ sắp xếp thêm gian nhã thất nữa."
"Như vậy sao được? Chủ tử nhà ta vẫn muốn gian nhã thất này, ngươi mau bảo mấy người này đổi lại đi?" Giọng nói cực kỳ ngang ngược hống hách.
Tần Cửu khẽ cau mày, đặt ly rượu trong tay xuống, quay đầu nhìn sang.
Chỉ thấy một gã sai vặt mặc trang phục hạ nhân hùng hổ đứng ở trước cửa nhã thật của các nàng. Tiểu nhị rất khó xử mà đi đến, "Cô nương, thật sự xin lỗi, có khách quen nhất định muốn ở gian nhã thất này, xin cô nương hãy giúp đỡ."
Thật ra thì đổi một gian nhã thất không phải chuyện khó, huống hồ, Tần Cửu còn là chủ nhân của Linh Lung các này. Nhưng mà, nàng cực kỳ cảm thấy hứng thú với vị chủ tử ngang ngược đến Linh Lung các kia, liền cười khẽ nói với tiểu nhị: "Chẳng biết khách quen mà tiểu nhị ca nói là công tử nhà nào?"
"Bớt nói nhảm, còn không mau cút đi!" Gã sai vặt kia sải bước tiến vào, chìa tay hung hăng vỗ lên bàn một cái, chấn động đến mức Thu Diệp Hồng trong ly rượu bắn ra ngoài.
Theo một chữ "Cút" đang nói ra, bàn tay đập lên bàn còn chưa thu về, gã sai vặt liền cảm thấy trên cổ chợt lạnh, có sát ý bừng bừng thấm vào qua da. Gã hoảng sợ rũ mắt nhìn thanh kiếm đặt trên cổ mình, lại nhìn về phía nam tử cầm kiếm ở trước mặt, chỉ thấy khuôn mặt hắn trắng nõn, diện mạo thanh tú giống như nữ tử. Nhưng mà, sắc mặt hắn lạnh lùng hà khắc, ánh sáng rực rỡ trong đôi mắt tối đen lấp lánh bức người.
Gã sai vặt này cũng là người luyện võ, nhưng lại hoàn toàn không biết nam tử này ra tay thế nào, thân thủ của đối phương thật sự là thần quỷ khó lường. Mặc dù gã cực kỳ sợ hãi, nhưng ỷ vào thân phận của chủ tử nhà mình, vẫn mạnh miệng như cũ mà nói: "Các ngươi là kẻ nào, có biết chủ tử nhà ta là ai không? Các người dám động đến cái đầu ngón tay của ta thử xem. Vị cô nương này, nhìn dáng dấp ngươi cũng không tệ lắm, mau mau thả lão tử ra, lát nữa lão tử ở trước mặt chủ tử nhà ta nói tốt cho ngươi vài câu, có thể, chủ tử nhà ta sẽ thu nhận ngươi."
Đôi mắt lạnh lùng của Tỳ Ba khẽ híp lại, đang muốn cho gã sai vặt này nếm chút mùi đau khổ, lại nghe Tần Cửu khẽ cười nói: "Liên Nhi, không phải ngươi nói đĩa măng tây tê cay này ăn rất ngon sao? Người tới là khách, mời vị tiểu ca này cũng nếm thử một chút."
Trong miệng Lưu Liên nhồi đầy thức ăn ngon, đang ăn say sưa ngon lành, nghe vậy ngầm hiểu trong lòng, hắn bưng đĩa măng tây tê cay kia lên, chậm rãi đi đến trước mặt gã sai vặt, vô cùng chân thành nói: "Măng tây tê cay này thật sự cay đến đủ vị, tiểu ca đừng khách khí, cứ từ từ thưởng thức." Nói xong, hắn xoay cái đĩa một cái, cả đĩa măng tây cay lập tức ụp lên mặt gã sai vặt. Trên cổ còn đặt bảo kiếm, gã sai vặt hoàn toàn không dám động đậy, chất lỏng sền sệt chảy xuống mặt, vừa tê vừa cay kích thích đến mức hai mắt đều không mở ra được.
Hoàng Mao hả hê vỗ cánh hỏi: "Rất đủ vị? Có muốn một đĩa nữa hay không?"
Gã sai vặt kêu oa oa loạn lên, chính vào lúc này, chỉ nghe ở cửa có người nói: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Tần Cửu ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một người đứng ở cửa nhã thất, hắn mặc một bộ áo gấm lộng lẫy, mi dài mắt sáng, dáng điệu oai hùng, chẳng qua là khí thế tản ra khắp người lại cực kỳ âm u lạnh lẽo. Đi theo sau hắn là một vị văn sĩ áo xanh trẻ tuổi.
Nhìn thấy người nọ, mắt phượng của Tần Cửu híp lại, thì ra lại chọc tới hắn, nàng quay đầu ra hiệu cho Tỳ Ba thu thanh kiếm trên cổ gã sai vặt lại.
Gã sai vặt kia vừa thấy người mới đến, lau chất lỏng sền sệt trên mặt một cái, quỳ rạp xuống đất khóc lóc kể lể: "Chủ tử, nô tài nói là ngài đặt nhã thất này, bọn chúng vẫn ở lì không đi, hoàn toàn không đặt ngài vào trong mắt, bọn chúng còn muốn giết nô tài nữa." di@en*dyan(lee^qu. donnn)
Nam tử áo gấm hừ lạnh một tiếng, ánh sáng nghiêm khắc lóe lên trong mắt, đá một cước vào gã sai vặt trên mặt đất, lạnh lùng nói: "Đồ vô dụng."
Gã sai vặt sợ đến mức im bặt như ve sầu mùa đông, không dám nói chuyện nữa.
Ánh mắt âm u lạnh lẽo của nam tử áo gấm quét lên khuôn mặt của Tần Cửu, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, hắn khẽ cong khóe môi cười nói: "Gia nô đắc tội nhiều rồi, xin cô nương rộng lượng bỏ qua, chẳng biết cô nương xưng hô thế nào?"
Tần Cửu biết sớm muộn gì mình cũng phải quen biết với hắn, hôm nay đã đụng phải, cũng không cần tránh đi. Vì thế bưng ly rượu lên, tinh tế thưởng thức một ngụm, cười tủm tỉm nói: "Công tử khách khí rồi. Tiểu nữ là Tần Cửu của Thiên Thần tông, hiện giờ làm việc ở Ti Chức phường."
Nam tử áo gấm nghe vậy, ánh mắt sáng lên, cười ha ha nói: "Thì ra nàng chính là Tần môn chủ, đã nghe tên của Tần môn chủ từ lâu, hôm nay mới có duyên gặp mặt."
Văn sĩ áo xanh đứng sau lưng nam tử áo gấm cũng có chút kinh ngạc mà chậm rãi bước lên, thi lễ trước mặt Tần Cửu, mỉm cười nói: "Tại hạ là Lý Vân Tiêu của Thiên Thần tông, bái kiến Tần môn chủ." Nói xong chỉ vào nam tử áo gấm nói: "Vị này chính là Khang Dương Vương điện hạ."
Tần Cửu nghe vậy, đặt ly rượu xuống, đứng lên nói: "Thì ra là Khang Dương Vương điện hạ, thất lễ thất lễ rồi. Nếu sớm biết là nhã thất điện hạ thường đến, tiểu nữ tuyệt đối không dám tới đâu."
Khang Dương Vương Nhan Mẫn là đại hoàng tử của Khánh Đế, mẫu phi của hắn mất sớm, nhưng hắn qua lại rất thân thiết với Huệ Phi của Thiên Thần Tông, ngay cả mưu sĩ dưới quyền cũng đến từ Thiên Thần tông. Mặc dù Khánh Đế còn chưa lập người kế vị, nhưng hắn là con trưởng, phía sau lại có Thiên Thần tông ủng hộ, không thể nghi ngờ là một trong những người được chọn làm thái tử.
Khang Dương Vương Nhan Mẫn cười ha ha nói: "Tên gia nô này của bản vương không hiểu chuyện, lúc nãy đắc tội rồi." Nói xong, lạnh giọng nói với gã sai vặt quỳ trên mặt đất, "Còn không đi ra ngoài."
Gã sai vặt vội vàng lăn một vòng chạy ra ngoài.
← Ch. 027 | Ch. 029 → |