Thu điểm lợi tức
← Ch.05 | Ch.07 → |
Sở Phi đi tới trên tay cầm ba túi giấy nhãn hiệu mua sắm tiếng Anh, Lâm Băng nhận ra nhãn hiệu kia, nữ trang, hàng hiệu, chỉ sợ là quần áo Thư Tuyết, Sở Phi giúp cô ta mua.
Lâm Băng cười như không cười nhìn Sở Phi, tuy rằng cảm tình cùng Sở Phi không thể nói rõ sâu bao nhiêu, nhưng là, hành vi cũng quá vẽ mặt, tình huống nhị thập tứ hiếu bạn trai là cho ai xem đây.
Đối với Lâm Băng ánh mắt trào phúng, Sở Phi nhìn như không thấy, hắn đi tới, nhưng là hắn đau lòng Thư Tuyết. Hắn đến bên người Thư Tuyết, đồ trong tay ném ở một bên, nửa ngồi đem Thư Tuyết thân mềm mại giúp đỡ đứng lên, còn luôn hỏi:"Ngã đau không, muốn hay không đi bệnh viện xem."
Không để ý theo góc độ nào người xem, tư thế Sở Phi cùng Thư Tuyết đặc biệt ái muội.
Hoàn toàn đem vị hôn thê Lâm Băng chân chính làm vật bài trí.
Không chỉ như thế, hắn một bên đỡ Thư Tuyết một bên khinh bỉ Lâm Băng:"Không cần giống người đàn bà chanh chua, tùy tiện động thủ đánh người."
Lâm Băng ngược lại nở nụ cười, cũng không cùng đôi cẩu nam nữ nói nhiều, đi đến bên người Sở Phi, đem di động của mình vừa chụp cảnh Thư Tuyết cùng Sở Phi thân mật cho Sở Phi xem, không thể không nói, Lâm Băng nhưng là tương đối có tài chụp ảnh trời cho, ảnh chụp ra mỗi một cái góc độ hai người này đều giống đang hôn môi, thâm tình đối diện.
Chứng cớ vô cùng xác thực.
Sở Phi nhìn ảnh chụp mặt đều tái đi, không quan tâm Thư Tuyết, phản ứng đầu tiên chính là cướp đoạt di động Lâm Băng.
Lâm Băng lúc này cười chậm rì rì mở miệng nói:"Sở Phi, anh không cần đoạt, tôi đã đem ảnh phát đến hộp thư, cho dù anh hiện tại đem di động đập vỡ cũng vô dụng, bất quá tôi lại là không biết, từ khi nào thì vị hôn phu 'Thân ái' của tôi theo bạn tốt của tôi cùng nhau?"
Lâm Băng trong lòng đã hạ quyết tâm, lúc này nhất định cùng hai người này triệt để kết thúc, thời gian không nhiều lắm, buổi chiều cô còn phải đi tìm kho hàng, còn cùng người hẹn đưa vật tư, đúng rồi, còn phải tìm một sư phụ dạy cô một ít kỹ xảo chiến đấu, tốt nhất là lão binh xuất ngũ hoặc là sư phụ có tên tuổi, nhiều học hai chiêu cũng tốt.
Mạt thế kia ba năm, cô ăn bao nhiêu đau khổ, mới nghiêng ngả lảo đảo soạn ra vài cái kỹ xảo coi như hữu dụng, trước mạt thế liền luyện qua so sánh với trước, rất chịu thiệt.
Nghe Lâm Băng nói, Sở Phi sắc mặt trở nên khó coi đứng lên, vẻ mặt cũng trở nên âm lãnh, cười lạnh nói:"chỉ là bạn tốt của cô té ngã, tôi giúp đỡ một phen, nha, tôi không biết thiên kim Lâm gia để ý trong mắt như vậy." Thật sự là trợn mắt nói dối.
Thư Tuyết lúc này cũng đến giữa hai người, một bộ 'biểu cảm cô làm sao có thể cố tình gây sự như vậy' nhìn chằm chằm Lâm Băng, ủy khuất nói:"Băng...... Lâm Băng, không phải như cậu nghĩ đâu, Sở Phi muốn giúp cậu mua vài bộ quần áo xinh đẹp làm lễ vật, lại không biết số đo của cậu, nên mời mình hỗ trợ tham khảo." Nói xong, còn đem ba cái túi đồ không biết nhặt lên khi nào đến đưa cho Lâm Băng.
Từng gặp qua vô sỉ, chưa thấy qua vô sỉ như vậy, hai người này thật sự là trời sinh một đôi.
Lâm Băng không tiếp nhận túi đồ mà Thư Tuyết đưa, ngược lại tùy ý cầm một bộ quần áo mới mua trong một cái túi to, nha, không đúng, là váy, chiếc váy màu xanh lục nhạt, kiểu dáng mới nhất, chất liệu đặc biệt tốt. Lâm Băng cầm lấy bộ váy xinh đẹp này, vung vẩy phía trước, so đo, đùa cợt nhìn Thư Tuyết:"váy của tôi? Không biết tôi so với cô cao hơn sao, váy này lấy để che mông sao?"
Lâm Băng so với Thư Tuyết cao hơn nửa cái đầu, không nói đến bộ ngực số đo không phải nhỏ, chỉ cần độ dài cũng không hợp với cô.
Trợn mắt nói dối, các người viên trở về sao?
Lâm Băng trong lòng hết sức khinh bỉ bọn họ, đối với cẩu bạn trai dám yêu đương vụng trộm nhưng không dám nhận, không phải chỉ là giải trừ hôn ước thôi sao, thực không hiểu nổi Sở Phi vì sao liều chống, Thư Tuyết là con gái riêng Thư gia, chuyện này trong thượng lưu ai mà không biết, Sở Phi nếu thích Thư Tuyết, muốn cùng cô ta một chỗ, cửa này cũng không phải không được.
Nghe được Lâm Băng tận lực châm chọc, Thư Tuyết mặt trở nên đỏ bừng.
Lâm Băng là người tùy tiện, tâm cũng thô, trong ngày thường đối với chi tiết nhỏ luôn không thèm để ý, mới làm cho lá gan Thư Tuyết càng ngày càng lớn. Thư Tuyết nhìn ra được, Lâm Băng đối Sở Phi cũng không để tâm như vậy, nếu là trước kia, tùy tiện nói dối Lâm Băng liền sẽ không truy cứu, hôm nay Lâm Băng là như thế nào?
Thư Tuyết luôn hiểu được quyền hoành lợi hại, hiển nhiên hiểu rõ chuyện hôm nay Lâm Băng sẽ không dễ dàng bỏ qua, vì thế cô sửa lại sách lược.
"Lâm Băng, thực xin lỗi, là một mình mình tình nguyện thích Sở Phi, cậu muốn trách thì trách mình đi, là mình không kìm lòng yêu thương anh ấy, là mình lưu luyến si mê anh ấy, cầu anh ấy theo giúp mình dạo phố. Chuyện này hết thảy cũng không quan Sở Phi, anh ấy thấy mình khổ sở, không đành lòng cự tuyệt, anh ấy đều luôn yêu cậu a, "
Thư Tuyết lúc này nước mắt chảy xuống, khóc cũng là khóc đặc biệt xinh đẹp, chóp mũi hồng hồng, nức nở nói, "Mình cho tới bây giờ đều không có nghĩ tới phá hư các cậu......"
Mạt thế đến Thư Tuyết luôn luôn xinh đẹp, sạch sẽ, thanh thuần, bị các nam nhân đưa tận trời, tâm địa từ bi như bồ tát, là nữ thần cao cao tại thượng. Mạt thế, Lâm Băng trừ bỏ giết tang thi sau về đến nhà ngẫu nhiên đều thấy Thư Tuyết ra ngoài, thời điểm khác rất ít khi nhìn thấy Thư Tuyết, ở trong nhà chỉ đụng qua Thư Tuyết một hai lần, sau đó Thư Tuyết cũng không thấy.
Sau này Thư Tuyết có việc tìm cô, đi tới nhà Thư Tuyết, trong nhà Thư Tuyết rất thoải mái, thiết bị đầy đủ hết, có thể so với ánh sáng mặt trời căn cứ cao tầng nhà.
Mạt thế năm thứ ba, mỗi lần nhìn thấy Thư Tuyết, Thư Tuyết đều dùng ánh mắt thương hại cùng khinh thường nhìn Lâm Băng, Lâm Băng luôn làm bộ như không nhìn thấy, làm nhiệm vụ ở ngoại ô trở về, vừa mệt vừa bẩn, thân thể luôn dính mùi thối tang thi, hoặc là hương vị cổ quái khác, chuyện này cũng là không có biện pháp.
Khi đó cô không có không gian, lại không có đồ ăn, cũng không giống Thư Tuyết thoải mái như vậy, chỉ có thể liều mạng.
Trùng sinh tới nay, đây là lần đầu tiên Lâm Băng nhìn thấy Thư Tuyết, ăn nói khép nép như thế, không thể không nói, trong lòng cô có chút thích thú. Sở gia cùng Thư gia, cô không thể hiện tại đắc tội toàn bộ, cô hiện tại chỉ muốn vội vàng thu thập vật tư, nếu làm chết hai người này, bị hai nhà kia để ý tới thật không tốt.
Trước từ từ, mạt thế đến, một ngày nào đó giết chết hai người này cũng không muộn.
Lâm Băng trong đầu nhanh chóng nghĩ.
Lúc này, di động Lâm Băngvang lên, thanh âm đặc biệt lớn.
Lâm Băng nhìn màn hình điện thoại, là mẹ cô, cô rất nhanh nhận điện thoại, "Mẹ, như thế nào?"
Một tay gọi điện thoại, một tay cầm chiếc váy trả lại cho Thư Tuyết, Thư Tuyết còn đang rơi lệ, Sở Phi cũng đứng cách Thư Tuyết có chút xa, cũng không có tiến lên 'Quan tâm'.
Mẹ Lâm giọng nói rất vội, "Băng Băng, thân thể mẹ giống như có vấn đề, con đang ở đâu, mẹ bây giờ còn ở bệnh viện, gặp lại cùng con tỉ mỉ nói, trong điện thoại nói không rõ ràng."
"Được, con ở đường dành riêng cho người đi bộ trung tâm mua sắm, mẹ đứng ở bệnh viện đi, con đi qua tìm mẹ, mẹ ở bệnh viện nào, con lập tức đi qua." Lâm Băng trong lòng có chút nóng nảy, thân thể mẹ cô xảy ra vấn đề?
Mẹ Lâm gửi địa chỉ bệnh viện báo cho Lâm Băng.
Lâm Băng cúp điện thoại, liếc mắt một cái nhìn đôi cẩu nam nữ này, ánh mắt hơi trầm xuống, trong lòng đã quyết định, để cho bọn họ sống thêm một tháng, trước mắt nhiều người, cũng không thể giết người.
Nghĩ tới bộ dạng chết thảm của mình, Lâm Băng trong lòng nuốt không trôi khẩu ác khí.
Vì thế, Lâm Băng cười đi đến trước mặt Thư Tuyết, "Thư Tuyết." Vừa nói xong xoa xoa nhu nhu bàn tay xinh đẹp của mình.
"Ân?" Thư Tuyết ngẩng đầu.
BA -- vang lên một tiếng bạt tai, đánh xuống một bên mặt Thư Tuyết, bên miệng, ẩn ẩn có thể thấy được tơ máu.
Lâm Băng lắc lắc bàn tay của mình có chút đau, chậm rãi đi đến bên cạnh Sở Phi, Sở Phi cả kinh, không tự giác lui về sau một bước, đáng tiếc, Lâm Băng động tác nhanh hơn, hướng tới hạ thân Sở Phi đá một cước, trúng mục tiêu!
Sở Phi mặt liền trắng, đau đến khom người.
"Tốt lắm, hiện tại tôi tin tưởng các người không có gian tình, bye bye, thân ái."
Lâm Băng cười tủm tỉm với hai người nói, sau đi về phía trước, trả lại cho hai người này mỗi người một cái hôn gió.
Tuy rằng hiện tại không có thời gian tính sổ, nhưng là thu điểm lợi tức vẫn có thể.
Thư Tuyết ôm mặt, khuôn mặt trắng sứ đã sưng đỏ, ánh mắt cô âm trầm nhìn bóng lưng Lâm Băng đi xa, cũng nhẹ nhàng nở nụ cười, nhưng không có cười ra tiếng. Đoán không được cô đang nghĩ cái gì, vẻ mặt cổ quái cực kỳ.
Nhìn đến Sở Phi đau khom người ôm hạ thân, Thư Tuyết liền thay đổi biểu cảm, trên mặt biến thành ủy khuất, trên lông mi còn dính nước mắt, vẻ mặt thiện lương vô tội, khóe miệng tơ máu cũng không có lau đi, sau đó mang theo mặt bị thương đi qua, đỡ lấy Sở Phi, đau lòng cực kỳ, nhu nhược mở miệng:"Sở Phi, anh không sao chứ?"
Sở Phi ngẩng đầu, cắn răng nói:"Không, sao" Trên trán của hắn mồ hôi như hạt đậu từng giọt một rơi xuống, xem ra là vô cùng đau đớn.
Sở Phi nhìn vết máu bên môi Thư Tuyết, ánh mắt lạnh như băng đáng sợ, lại nghĩ đến tình trạng thảm hại của mình, giận dữ, đối với Lâm Bănghận nghiến răng nghiến lợi, lại còn an ủi Thư Tuyết:"Anh sẽ cho Lâm Băng trả giá lớn."
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng lau vết máu bên môi Thư Tuyết, động tác rất ôn nhu.
*
Cái bệnh viện mà mẹ Lâm nói cách đường dành riêng cho người đi bộ cũng không xa, chỉ có cách ba con phố, mất mười phút, Lâm Băng liền đến nơi, tìm chỗ đậu xe mất một thời gian.
Mẹ Lâm đứng chờ ngay tại cửa bệnh viện, vẻ mặt sốt ruột, đi tới đi lui.
Vừa thấy Lâm Băng, mẹ Lâm liền bước nhanh chạy tới, kéo Lâm Băng hướng bên ngoài bệnh viện đi, vừa đi vừa hỏi:"Băng băng, con đậu xe ở chỗ nào, chúng ta đi vào trong xe nói."
Lâm Băng đưa mẹ Lâm lên xe, liền mở miệng nói:"Mẹ, thân thể mẹ đến cùng xảy ra vấn đề gì?"
Mẹ Lâm nghe Lâm Băng hỏi sau, do dự một hồi, còn nhìn trái phải một lần, xác định cửa kính xe đóng lại, cẩn thận tiến đến bên tai Lâm Băng, đè thấp thanh âm, nhỏ giọng nói:"Tay của ta giống như có vấn đề, đều tạo ra nước."
Mẹ Lâm vừa nói xong, đem tay phải đến trước mặt Lâm Băng, Lâm Băng nhìn chăm chú, cách bàn tay chỉ 2 cm, toát ra một quả cầu nước nhỏ.
Tay mẹ Lâm run run.
← Ch. 05 | Ch. 07 → |