Em sẽ đố kỵ với cô gái của anh
← Ch.06 | Ch.08 → |
Từ hôm ấy, Mạch Hiểu Nặc không thấy Lưu Thiên Tước đến trường cô nữa. Nhưng mỗi ngày Hứa Giai Nghi đi học đều có xe đưa đón. Đến khi cô gặp lại anh là một tuần sau đó.
Trong giờ nghỉ trưa, Mạch Hiểu Nặc yên tĩnh trốn phía sau trường. Cô đặc biệt thích nơi này, dưới tán cây sồi già Mạch Hiểu Nặc như chìm đắm trong thế giới của riêng mình cô. Nhưng cô không ngờ hôm nay ngoài cô còn hai người nữa, Mạch Hiểu Nặc ngồi im bất động khi nghe giọng Hứa Giai Nghi sụt sùi.
-Thiên Tước, anh đồng ý điều kiện của cha em đi. Như vậy chúng ta sẽ được ở bên nhau rồi.
-Giai Nghi, em thừa biết chuyện đó là không thể.
Giọng Lưu Thiên Tước có chút thiếu kiên nhẫn, anh cố không nói quá to. Chắc sợ có người phát hiện anh lén vào trường.
Hứa Giai Nghi càng nức nở hơn.
-Anh không yêu em nữa?
- Giai Nghi, em biết anh ghétmấy câu hỏi ngu ngốc như vậy đúng không?
Mạch Hiểu Nặc cứng người, cô không bao giờ tưởng tượng được Lưu Thiên tước lại có lúc giận giữ.
-Thiên Tước, xin lỗi. Nhưng em không muốn phải đính hôn với tên công tử xấu xa đó.
Lưu Thiên Tước dịu giọng hơn, Mạch Hiểu Nặc có thể tưởng tượng ánh mắt dịu dàng của anh như thế nào khi nói ra câu
-Giai Nghi. Bỏ tất cả, đi với anh nhé.
Con tim Mạch Hiểu Nặc như chùng xuống, anh yêu Hứa Giai Nghi đến thế. Muốn cùng cô ấy bất chấp tất cả cùng nhau vượt qua mọi rào cản. Khi lòng Mạch Hiểu Nặc lắng lại, cô giật mình khi câu trả lời không như cô tưởng.
-Thiên Tước, em không thể. Em... Nếu bây giờ bỏ đi, chúng ta không có tương lai.
-Anh sẽ là tương lai của em. Giai Nghi, anh đảm bảo cho em tương lai em muốn.
Giọng Lưu Thiên Tước dứt khoát, cứ như anh nhìn thấy trước tương lai vậy. Mạch Hiểu Nặc cười khổ, thật sự ngồi đó cô không chịu được nữa mà đi cũng chẳng xong.
-Lưu Thiên Tước, anh đừng cố chấp nữa. Anh nói yêu em vậy mà có như vậy anh cũng không làm. Anh muốn em đính hôn với người khác đúng không?
-Giai Nghi. Em biết rõ hoàn cảnh của anh. Nếu yêu anh em đừng yêu cầu anh như vậy.
Giọng Hứa Giai Nghi to hơn, cô ta giận giữ quát
-Không thể, cái gì cũng không thể, vậy anh có thể làm gì? Thế chia tay là anh có thể thôi đúng không? Anh chia tay được không?
Không chỉ Lưu Thiên Tước sững người, mà Mạch Hiểu Nặc cũng mở to mắt. Chưa tới một phút sau, Lưu Thiên Tước lấy lại bình tĩnh, giọng nói trầm ổn của anh làm Mạch Hiểu Nặc bỗng lạnh cả người.
-Được.
Lúc này Hứa Giai Nghi như bừng tỉnh, lúng túng
-Thiên Tước...Em không phải ý đó, em....
-Giai Nghi, sau này chắc rằng em sẽ không nuối tiếc về ngày hôm nay...
Lưu Thiên Tước tới gần, đưa tay vén những sợi tóc dài ra sau tai Hứa Giai Nghi, ngay sau đó anh tiếp lời
-.... Mà em sẽhối hận đến chết. Tin anh đi, em sẽ phát điên vì đố kỵ với cô gái của anh, vì cô ấy sẽ sống trong tương lai mà em vừa vứt bỏ.
Giọng anh nhẹ nhàng như cơn gió, Hứa Giai Nghi rét buốt trong lòng, chưa bao giờ cô nghĩ tới, Lưu Thiên Tước sẽ nói những lời này, anh dịu dàng đến thế sao bây giờ như một người xa lạ? Hay do Hứa Giai Nghi cô chưa hoàn toàn hiểu hết con người này? Muốn nói nhưng cổ họng nghẹn ứ, Hứa Giai Nghi thẫn thờ nhìn theo bóng lưng Lưu Thiên Tước.
Mạch Hiểu Nặc lấy tay bịt chặt miệng, cô thậm chí không dám cử động, nước mắt cô không tự chủ lăng dài. Là vì vui mừng hay do đau đớn thay anh? Cô không biết. Khổ đau của anh lại là may mắn với cô. Không biết cô có xứng đáng làm cô gái trong tương lai của Lưu Thiên Tước không?
Lý trí xấu xa nhường nào con tim lại càng mềm yếu. Anh và người anh yêu mến xa nhau, trong giọng nói điềm tĩnh có mấy phần đau lòng đây? Mạch Hiểu Nặc xót xa vì anh. Dù là gì đi nữa cô muốn ở bên anh ngay lúc này. Mạch Hiểu Nặc theo hướng cổng sau đuổi theo anh.
-Lưu Thiên Tước.
Mạch Hiểu Nặc vừa thở dốc, một tay níu lấy tay áo anh. Lưu Thiên Tước bất ngờ, nhìn cô chăm chú
-Thiên Tước, em rất thích....
Cô ngước mắt nhìn anh, Lưu Thiên Tước cũng tò mò quan sát cô, chờ đợi câu nói bỏ lửng. Mạch Hiểu Nặc nuốt trọn những lời bộc phát vào kịp thời. Cô lí nhí
-Em rất thích ... một người.
Lưu Thiên Tước khẽ cười, anh đặt một tay lên đầu Mạch Hiểu Nặc, vì cô không ngẩng mặt nên anh hơi cúi xuống để tầm mắt giao nhau với mắt cô. Lưu Thiên Tước thấy hai tai Mạch Hiểu Nặc đỏ bừng.
-Nhóc con, em thích ai rồi?
Cô bối rối, ngước lên nhìn Lưu Thiên Tước giọng nói có chút bướng bỉnh
-Anh không cần biết tên cũng được. Đi, chúng ta uống một ly đi em sẽ từ từ kể cho anh nghe.
Mạch Hiểu Nặc kéo tay áo anh lôi đi. Lưu Thiên Tước lại một lần nữa ngạc nhiên
-Em hình như chưa đủ tuổi?
-Vài ngày nữa đủ, bây giờ uống trước củng chẳng sao.
Lưu Thiên Tước bật cười. Từ lần đầu tiên gặp Mạch Hiểu Nặc, anh cảm thấy cô gái này cũng rất kỳ lạ. Cô không đẹp yêu kiều như Hứa Giai Nghi, dáng người Mạch Hiểu Nặc có phần thanh mảnh, trán nhìn kỹ còn thấy hơi rộng. Nhưng cô có mái tóc như mây, gợn sóng nhẹ nhàng. Mùa đông, mái tóc dài nằm gọn trong chiếc khăn choàng hờ quanh cổ, đuôi tóc khẽ đưa khi làn gió lùa qua. Nhìn rất đáng yêu.
← Ch. 06 | Ch. 08 → |