Chuyện xưa
← Ch.106 | Ch.108 → |
Ra khỏi sơn cốc, đám người Ngưng Sương lần nữa tìm một Tụ Linh bảo địa gia tăng tu luyện, trong đầu nàng có thật nhiều nghi vấn, muốn để Xích Viêm giải đáp cho nàng.
Trước khi ra khỏi sơn cốc, vốn định giết chết Thanh Quỳ, nữ nhân có vẻ ngoài thánh khiết bên trong ác độc nhưng lại phát hiện ở sau khi trận pháp trận pháp được phá giải một khắc kia, Thanh Quỳ cùng với quái thú liền mạc danh kỳ diệu biến mất.
Sau khi đem Tử Diễm đang hôn mê đưa vào Linh Phượng không gian, bọn họ liền tới Tụ Linh Sơn này.
Ngồi trong Tụ Linh Sơn linh khí dày đặc, cây cỏ sinh trưởng quanh đỉnh núi, Xích Viêm đem những chuyến hắn biết sau khi khôi phục trí nhớ nói hết ra.
Thì ra, Xích Viêm từng là Quang Minh Thần tại Thần Vực Thần Phật Chi Địa, năm đó cửu thiên huyền nữ ra đời, trước sau nhận thức Quang Minh Thần Minh Viêm, Hắc Ám Thần Ám Dạ, Ma Thần và U Minh thần. Ngày tháng lâu dài qua lại lui tới, Quang Minh Thần, Hắc Ám Thần cùng Ma Thần đều lần lượt hướng Bạch Linh biểu đạt ái mộ, cuối cùng Bạch Linh lựa chọn Quang Minh Thần.
Ma Thần tỏ tình bị cự tuyệt, tâm thần trở nên u sầu buồn bực, Hắc Ám Thần nhân cơ hội mê hoặc hắn, hi vọng bọn họ liên thủ đánh bại Quang Minh Thần. Trải qua Hắc Ám Thần thuyết phục xảo biện, trong lòng Ma Thần sinh ra một loại chấp niệm cực đoan, hắn đã không được, vậy ai cũng đừng nghĩ lấy được.
Lúc ấy túc địch của Bạch Linh là Hồng Lăng Nữ Thần và Huyết Tu La vẫn luôn ái mộ Ma Thần cùng nhau gia nhập trận doanh của Hắc Ám Thần. Quang Minh Thần cùng Bạch Linh và hảo bằng hữu U Minh Thần hợp thành một phe cánh, ở dưới nhiều lần khiêu khích của Hắc Ám Thần, hai bên triển khai một cuộc chiến tranh hủy thiên diệt địa.
Trong cuộc chiến tranh, người đầu tiên ngã xuống chính là Ma Thần và U Minh Thần, vì phong ấn Ma Thần, U Minh Thần dùng máu của tứ đại thuộc hạ bày ra bát hoang âm sát trận. Sau đó, U Minh Thần bị tổn thương nguyên khí nghiêm trọng lại cưỡng ép triển khai quyết chiến với Ma Tộc cuối cũng dẫn đến U Minh Thần ngã xuống, U Minh Điện bị phá hủy. Quang Minh Thần cùng với thủ hạ của hắn đối mặt với Huyết Tu La và Hồng Lăng Nữ Thần cùng với đông đảo tông môn thế gia cai quản Hắc Ám Thần Điện. Thực lực của Quang Minh Thần ở Thần Vực vốn là đủ cùng Hắc Ám Thần địa vị ngang nhau, nhưng ở trong lúc trọng yếu nhất, Hắc Ám Thần lại mạc danh kỳ diệu tấn thăng lên vài cấp.
Hắn liên thủ với Huyết Tu La và Hồng Lăng Nữ Thần đả thương Quang Minh Thần và Bạch Linh, cuối cùng, Huyết Tu La cùng Hồng Lăng Nữ Thần dùng máu của bản thân bày Tu La Huyết Sát Trận, thành công vây khốn Quang Minh Thần, hai bên cùng mất tích.
Xích Viêm nói, về sau hắn liền lấy hình thái một quả trứng ở lại bên trong khối băng hỏa cự thạch kia, thẳng đến khi dòng máu của Ngưng Sương kêu tỉnh hắn.
Ngưng Sương đoán chừng, trận chiến cuối cùng chính là một màn nàng từng nhìn thấy kia, nói trắng ra là, tất cả mọi chuyện đều do ái tình, thứ tình cảm khó nắm bắt nhất gây nên. Ngươi yêu ta, ta yêu hắn, vì yêu sinh hận, cuối cùng tạo thành cuộc đại chiến không gì so được kia.
Chỉ là, nơi này có một nhân vật thêm dầu vào lửa, chính là Ám Dạ. Hắn nhốt linh hồn của Tinh Thần Đại Đế là vì bí quyết trở thành Thiên Tôn, trong lúc hắn cùng với Bạch Linh đối chiến, hắn cũng từng nói là muốn thiên tôn thần thạch của Hồng Mông Thiên Tôn để lại cho Bạch Linh. Nếu như nói, những người khác là bị tình yêu mê hoặc tâm trí, như vậy Ám Dạ chính là kẻ đầu sỏ vì dục vọng của chính mình quạt gió thổi lửa gây nên.
Mới vừa rồi, Tinh Thần Đại Đế có nói Ám Dạ còn ba, năm năm năm sẽ khỏi hẳn, như vậy, một khi hắn trở về, lấy dã tâm của hắn tất nhiên lại biết nhấc lên một trận phong ba huyết vũ (gió tanh mưa máu).
Ở trước mặt một cửu tinh thần đế đỉnh cấp như Ám Dạ, Ngưng Sương một cái thiên giai nho nhỏ sợ rằng còn không bằng con kiến hôi, vì vậy, việc cấp bách trước mắt của nàng, chính là tu luyện, không tiếc bất cứ giá nào tăng lên thực lực.
Lục Hạo Nhiên cẩn thận trị liệu cho Tử Diễm nhưng ánh mắt của Tử Diễm vẫn không cách nào hồi phục thị lực, điều này khiến cho lòng của Ngưng Sương vô cùng nặng nề. Nhưng Tử Diễm vẫn là một bộ dáng y hệt như gió xuân, hắn ở tại mảnh Tụ Linh bảo địa này tu luyện thẳng tới một năm sau đó.
Những ngày qua, Tử Diễm luôn có cảm giác ở bên trong bí cảnh có thứ gì đó đang kêu gọi hắn, trong mơ hồ, trong lòng hắn giống như có một âm thanh đang kêu gọi hắn: chủ nhân... Chủ nhân, ta ở nơi này... Vô Hồi đỉnh núi...
Một tiếng gọi này khiến hắn tâm thần bất định, đứng ngồi không yên, mặc kệ là lúc tu luyện hay là lúc nghỉ ngơi, âm thanh này thủy chung đều vang vọng ở trong lòng hắn, không đuổi đi được.
Xét thấy tình huống quỷ dị như vậy, Tử Diễm quyết định rời khỏi Tụ Linh bảo địa, đi tới đỉnh núi Vô Hồi nhìn một chút.
"Ngưng Sương, ta muốn rời khỏi nơi này, các ngươi phải bảo trọng!" Sau khi quyết định, ngày kế Tử Diễm liền tới chỗ tu luyện của Ngưng Sương.
Ngưng Sương cũng vừa lúc tấn thăng ngũ tinh huyền đế, trong lòng đang suy nghĩ có nên lợi dụng một năm thời gian cuối cùng này ở trong bí cảnh đi tầm bảo hay không thì liền nghe được quyết định của Tử Diễm, lúc này nàng liền đồng ý nói: "Tốt! Ngươi muốn tới nơi nào, chúng ta cùng đi với ngươi."
Tử Diễm ngẩn ra, theo bản năng hỏi ngược lại: "Cái gì? Ý của ngươi là các ngươi cũng quyết định rời đi lúc này?"
"Ừ, ngươi là bằng hữu của ta, ta không có khả năng để cho ngươi hành động một mình." Ngưng Sương dùng tròng mắt đen sáng ngời nhìn đôi mắt ảm đạm của Tử Diễm, ánh mắt này đã từng sáng chói như tử ngọc lưu ly lúc này lại lặng yên phai màu, chỉ lưu lại duy nhất một mảnh ao tù nước đọng. Trong lòng của nàng tràn đầy áy náy, người này vốn là phong thần như ngọc lại chỉ vì mình không quản sống chết, nhưng mình lại chưa bao giờ vì hắn làm bất cứ chuyện gì. Hắn vốn là thiếu niên anh tài, cao quý ưu nhã, được người người Thần Vực ca tụng, nhưng hôm nay mình lại hại mù hai mắt hắn, tu vi cả đời cũng liền vĩnh viễn dừng bước tại chỗ này.
Tử Diễm không biết làm thế nào nói cho Ngưng Sương biết lời kêu gọi quỷ dị trong mộng kia của hắn, biết rõ tính tình của Ngưng Sương, cũng biết một khi nàng đã quyết định liền sẽ không thay đổi, lúc này hắn liền gật đầu một cái, nói: "Ta muốn tới đỉnh núi Vô Hồi."
Ngưng Sương không hỏi bất kỳ nguyên do nào, cũng không có bất cứ chút do dự nào, chỉ trả lời một tiếng: "Tốt!"
Ngọn núi Vô Hồi, là ngọn núi cao nhất trong Hồng Mông bí cảnh, tương truyền trên đỉnh núi Vô Hồi sinh trưởng rất nhiều dược thảo trân quý đã sớm tuyệt tích tại Thần Vực, cho nên rất nhiều người tầm bảo đều du đãng tới phụ cận ngọn núi Vô Hôì.
Ngưng Sương bởi vì nhớ tới chuyện luyện chế định hồn đan cho Minh Huyễn còn thiếu một vị thuốc tên là tử thiên quỳ, nên trong lúc tới ngọn núi Vô Hồi liền đã sớm một chút nhắc nhở đồng bạn, để cho bọn họ cùng nhau lưu ý.
Tử Diễm kể từ sau khi bước lên ngọn núi Vô Hồi, tiếng gọi dưới đáy lòng vốn là vội vàng liền dần dần phai nhạt xuống, chỉ là ngẫu nhiên chạm vào trái tim. Bởi vì Ngưng Sương và Ngọc Vô Trần có hứng thú với dược thảo, cho nên dọc đường đi, bọn họ vừa đi vừa nghỉ, năm ngày trôi qua, bọn họ mới đi tới lưng chừng núi Vô Hồi.
"Ngưng Sương, ngươi xem, có rất nhiều tử thiên quỳ." Vừa mới leo lên tới đỉnh núi, Ngọc Vô Trần nhìn một biển hoa màu tím, không khỏi hưng phấn hô lên.
"Đúng vậy, là thật!" Ngưng Sương vuốt ve một buội tử thiên quỳ, thở phào một hơi. Thật tốt, rốt cuộc cũng tìm đủ nguyên liệu luyện chế định hồn đan, tin tưởng Ngọc Vô Trần tuyệt đối có thể nắm chắc luyện chế thành công.
Ngọc Vô Trần nhìn biển hoa tử thiên quỳ, hưng phấn đi qua chính là một tiếng thở dài, Ngưng Sương nhìn bộ dáng tiếc hận này của hắn không khỏi lên tiếng hỏi "Vô Trần, làm sao sau khi thấy tử thiên quỳ lại mất hứng? Ngươi không phải nói dược liệu này đã tuyệt tích ở Thần Vực hay sao?"
Ngọc Vô Trần gật đầu một cái, lại tiếp tục tiếng thở dài nói, "Vui mừng, nhưng vừa nghĩ tới chỉ có thể nhìn không thể mang đi liền không cao hứng nổi." Trong lời nói và ánh mắt đều tràn đấy tiếc nuối.
Lúc này Ngưng Sương mới chú ý tới ở địa phương tử thiên quỳ sinh trưởng, bùn đất đều là màu tím, giống như thạch anh màu tím lóe lên ánh sáng thần bí.
Ánh mắt Ngọc Vô Trần nhìn chằm chằm những thứ bùn đất màu tím kia, không khỏi tiếc nuối nói: "Đây chính là tử tinh tiên thổ, tiên thổ này có thể nuôi dưỡng ra thiên tôn thần dược, cho nên đám tử thiên quỳ này mới sinh trưởng tươi tốt như vậy. Tử thiên quỳ không thể rời khỏi bùn đất, nếu nhổ lên vượt qua một canh giờ, dược hiệu của nó sẽ hoàn toàn biến mất. Cho nên, chúng ta chỉ có thể nhìn cho đã mắt mà thôi."
Ngưng Sương vuốt ve tử tinh tiên thổ dính trên đầu ngón tay, khóe môi chậm rãi nhếch lên một đường cong đẹp mắt, hắc! Nếu bùn này là tiên bùn, vậy mình cũng không thể bỏ qua."Vô Trần, vậy ngươi nhìn xem, nơi này có thiên tôn thần dược hay không?"
Ngọc Vô Trần lắc đầu một cái, "Không biết, thiên tôn thần dược trưởng thành có thể biến hóa, nói không chừng một cây cỏ nhỏ trước mặt ngươi lại chính là nó. Chỉ là, có tử tinh tiên thổ, hẳn là có thiên tôn thần dược."
Nghe xong lời nói của Ngọc Vô Trần, độ cong trên khóe môi Ngưng Sương càng lớn thêm một chút, chỉ thấy ống tay áo của nàng khẽ nhếch, tất cả tử thiên quỳ và tử tinh tiên thổ đều biến mất trong nháy mắt.
Ngọc Vô Trần không hiểu nhìn một màn trước mắt, hắn kinh ngạc há to miệng, "Ngươi... Sẽ không phải là đem toàn bộ này đó thu vào không gian huyền khí đi?, chúng nó sẽ sống sao?! Chúng nó cũng cần linh khí đầy đủ mới có thể sống a!"
"Yên tâm, linh khí bên trong không gian huyền khí của ta rất dư dả. Bản thân ta cũng trồng rất nhiều thảo dược ở bên trong, hiện tại vẫn sống rất tốt." Ngưng Sương nhìn bộ dáng vô cùng đau lòng của Ngọc Vô Trần, mỉm cười giải thích.
Nghe xong lời nói của nàng... , Ngọc Vô Trần tuy vẫn có chút hoài nghi, nhưng dù sao cũng thu lại vài phần.
Xích Viêm nhìn bộ dáng vui vẻ khi đạt được ước muốn của Ngưng Sương, khóe môi lạnh lùng liền không khỏi ngoắc ngoắc. Sau khi do dự trâm ngâm một lát, hắn vẫn là cẩn thận nói cho Ngưng Sương biết biện pháp khiến Minh Huyễn sống lại.
"Đem định hồn đan dung nhập vào bên trong U Minh Thánh Thủy, sau đó đem hồn châu của Minh Huyễn bỏ vào trong đó ngâm đủ bảy bảy bốn mươi chín ngày, Minh Huyễn liền có thể thức tỉnh. Tiếp đó đem hồn châu bỏ vào trong huyết hải (biển máu) ở Huyết Hải Luyện Ngục ngâm bảy bảy bốn mươi chín ngày nữa, Minh Huyễn liền có thể hồi sinh lần nữa *. Dùng U Minh Thánh Thủy thức tỉnh hồn thể là nhất định phải làm *, bằng không hắn sẽ hôi phi yên diệt."
Nghe xong lời nói của Xích Viêm, Ngưng Sương thở phào một cái thật dài, thật sự là quá tốt, không chỉ có thể khiến Minh Huyễn thức tỉnh mà còn biết biện pháp giúp hắn trùng sinh thân thể, thật là một công đôi việc.
Nhìn gương mặt Ngưng Sương tràn đầy hưng phấn, Xích Viêm thản nhiên hỏi "Ngươi có biết Huyết Hải Luyện Ngục là địa phương nào không, huyết hải là cái gì không?"
Ngưng Sương sững sờ, nụ cười lập tức cứng ở trên mặt, đúng nha, Huyết Hải Luyện Ngục tồn tại giống như Địa Ngục! Bất quá trong nháy mắt nàng liền nghĩ tới nhiều năm Minh Huyễn ân cần dạy bảo như vậy, nàng ngước mắt nhìn Xích Viêm, kiên định trả lời: "Cho dù là địa ngục, ta cũng muốn xông vào một lần!"
Câu trả lời của Ngưng Sương giống như ở trong suy nghĩ và dự đoán của Xích Viêm, bất quá hắn vẫn lơ đãng vẽ ra một tia cười yếu ớt. Sương, không hổ là người yêu bổn tôn đời đời kiếp kiếp coi trọng, chỉ riêng phần dũng khí này đã đem biết bao nhiêu người dẫm nát dưới chân
"Huyết hải ở trong Huyết Hải Luyện Ngục tại trung tâm Luyện Ngục Tháp, máu của tất cả người, thú chết ở trong Tu La Huyết Sát Trận cuối cùng đều sẽ hội tụ ở huyết hải, cho nên, trong huyết hải, oan hồn lệ quỷ du đãng đếm không kể hết, đây cũng là chỗ kinh khủng nhất trong huyết hải." Trước mắt Xích Viêm giống như lại xuất hiện mảnh quỷ khóc thần gào, từng trận âm phong huyết hải yêu hồng, đó cũng là phần ký ức cuối cùng của hắn đối với trận đại chiến kia. Tu là huyết sát trận Thanh Quỳ bày ra lúc trước so với Huyết Tu La, uy lực còn kém một vạn phần.
Luyện Ngục Tháp, vốn là huyền khí của Huyết Tu La, tu la huyết sát trận chân chính là dùng Luyện Ngục Tháp làm trận nhãn. Một khi mở ra liền cuồng phong rống giận, âm phong từng trận, thiên địa biến sắc. Lấy Luyện Ngục Tháp làm trung tâm, trong phạm vi trận pháp bao trùm, tử vong chi thần bay múa đầy trời, máu tươi giống như mưa lớn trút xuống.
Tử Diễm sau khi bước lên đỉnh núi Vô Hồi, tiếng gọi vốn là phai nhạt đi xuống đột nhiên lại mãnh liệt lên, một tiếng gọi tựa như vui mừng lại tựa như đau thương kia giống như một cây búa đánh thẳng vào trong lòng hắn.
Trong âm thanh hình như có một đạo dẫn dắt vô hình, dẫn dắt Tử Diễm từng bước một hướng tới tảng đá lớn trên đỉnh núi đi tới. Đám người Ngưng Sương theo sát phía sau, yên lặng theo dõi biến hóa.
Tử Diễm đứng ở đó trước mặt tảng đá lớn, tâm thần giống như cũng bị người lấy đi, thần sai quỷ khiến, hắn tự bức ra một giọt máu từ đầu ngón tay sau đỏ nhỏ xuống lỗ tròn trên tảng đá. Sau khi máu bị hấp thu, lỗ tròn phát ra một tiếng thanh âm trầm thấp, cuối cùng trên lỗ tròn xuất hiện một động nhỏ.
Lúc này, Tử Diễm có thể cảm thấy rõ ràng, tiếng gọi trong lòng chính là đến từ bên trong tiểu động này, Ngưng Sương bởi vì lo lắng cho Tử Diễm nên nàng liền đi tới bên cạnh hắn, xuyên thấu qua lỗ tròn, lúc này nàng mới phát hiện bên trong cự thạch lại là một mảnh trống rỗng.
"Tử diễm, bên trong tảng đá lớn này giống như chứa thứ gì đó." Từ tia sáng le lói chiếu qua lỗ tròn, Ngưng Sương loáng thoáng thấy một đoàn bóng đen.
Đúng lúc này, một đạo âm thanh quỷ dị vang lên, thanh âm này vừa giống như phát ra từ bên trong tảng đá lớn, lại vừa giống như từ trên bầu trời, thậm chí dưới lòng đất truyền đến, thần bí khó lường.
"Già Nam, ngươi là muốn đón Thiên Vũ về sao?"
Đạo thanh âm mạc danh kỳ diệu này vang lên, trong mắt mọi người đều vô cùng mờ mịt, duy chỉ có một mình Xích Viêm thay đổi sắc mặt, nhưng mà lúc này Ngưng Sương đều đang tập trung tinh thần lên thanh âm kỳ quái kia nên không chú ý tới.
Trong lúc mọi người còn chưa rõ, Tử Diễm lần nữa thần sai quỷ khiến trả lời: "Muốn."
Nụ cười y hệt như gió xuân luôn treo trên khóe môi đã sớm biến mất không dấu vết, chỉ còn lại một vẻ mặt tràn đầy mê mang về hồi ức. Thấy hắn như vậy, trong lòng Ngưng Sương tràn đầy buồn thương vỗ vỗ bờ vai của hắn, đáng tiếc, hắn lại không chút nào đáp lại.
Nhớ tới lúc chính mình chúng nhiếp hồn thuật ở di tích của thần thì dường như cũng là bộ dáng như vậy, lòng của Ngưng Sương không khỏi chìm xuống mấy phần.
Đây là... , đạo thanh âm kia lại đột nhiên vang lên."Già Nam, ngươi thật sự muốn Thiên Vũ sao? Vậy Bạch Linh làm sao bây giờ?"
Cái vấn đề này khiến vẻ mặt Ngưng Sương thoáng chốc liền trắng, chẳng lẽ kiếp trước Tử Diễm cũng có quan hệ với Bạch Linh? Lúc này trong đầu Tử Diễm đều là một mảnh sương mù, rất nhiều rất nhiều hình ảnh tựa như cưỡi ngựa xem hoa nhất nhất thoáng qua sau đó liền ẩn vào trong sương mù khiến cho hắn không có cách nào nhìn thấy rõ. Còn có một chút âm thanh đứt quãng, trong đó có một đoạn thoại nhiều lần lặp đi lặp lại vang vọng trong đầu hắn. Diễn Đàn Lê Qúy Đôn, edit:, , Lam Thiên..
"Chủ nhân, nếu như người muốn khơi lên cuộc chiến tranh này, ta nguyện ý dùng sinh mạng hiến tế Thiên Tôn, chỉ mong có thể giúp người thỏa mãn mong muốn!" Đây là thanh âm của một nữ tử.
"Thiên Vũ, không thể. Ta vốn đã nợ muội rất nhiều, nào có thể lại để cho muội vì ta mà hy sinh như vậy?" Đây là thanh âm của một nam tử.
"Chủ nhân, tư vị yêu mà không được đáp trả Thiên Vũ cũng biết, Thiên Vũ chỉ mong chủ nhân có thể hạnh phúc. Chỉ tiếc, Thiên Vũ đã cô phụ nội khổ tâm của mẫu thân và tỷ tỷ." Sau khi nữ tử nói xong lời đó, liền quỳ xuống trên mặt đất bắt đầu hiến tế, sau đó trong chớp mắt bầu trời đột nhiên tối lại, bóng dáng của nữ tử liền biến mất.
Trên bầu trời lại truyền đến một đạo âm thanh uy nghiêm, "Già Nam, bổn tôn đón nhận hiến tế của Thiên Vũ cho nên không hề nhúng tay vào vào cuộc chiến tranh của các ngươi, kết quả như thế nào, liền nghe theo ý trời. Một ngày kia, nếu như ngươi có thể hiểu được tình yêu chân chính là cái gì, liền có thể tới đón thiên vũ trở về."
Đạo âm thanh này rơi vào trong tai Ngưng Sương, nàng liền cảm thấy vô cùng quen thuộc. Sau khi suy đi nghĩ lại, nàng mới bừng tỉnh hiểu ra, đúng rồi, đây không phải là âm thanh nàng nghe được ở quảng trường Hồng Mông Thiên Tôn sao?
Khó trách Bạch Linh có một sư phụ là Thiên Tôn mà còn bị thua thê thảm như vậy, thì ra Thiên Tôn đã đón nhận hiến tế của Thiên Vũ, đồng ý không nhúng tay vào chuyện đó a!
Lúc này trong đầu Tử Diễm giống như một nồi cháo đang sôi trào, cũng không biết vì sao, trong miệng hắn lại mạc danh kỳ diệu trả lời một câu."Tình yêu chân chính là không cầu mong hồi báo, cũng sẽ không sinh ra oán hận. Tất cả những gì ngươi bỏ ra vì người yêu đều là ngươi tâm cam tình nguyện, cho dù người ngươi yêu không yêu lại ngươi."
"Già Nam, rốt cuộc ngươi cũng đã lĩnh ngộ, Thiên Vũ trả lại cho ngươi! Hảo hảo quý trọng người trước mắt, chớ lại dẫm lên vết xe đổ lần nữa." Đạo thanh âm uy nghiêm trên bầu trời vừa dứt, cự thạch liền phát ra một tiếng vang thật lớn, ngay sau đó chia năm xẻ bảy, bên trong lộ ra một con cửu vĩ hồ thuần trắng, lúc này hai mắt cửu vĩ hồ nhắm chặt, nhưng khí tức lại vô cùng bình thản.
Tử Diễm dựa vào cảm giác đi tới bên cạnh cửu vĩ hồ, thận trọng đem nó ôm vào trong lòng. Cảm nhận được lông mao ấm áp trong lồng ngực, tâm của hắn đột nhiên cảm thấy vô cùng an bình.
Mọi người ở đây đang chuẩn bị xuống núi, thanh âm trong không trung kia lại vang lên lần nữa, "Già Nam, nhớ lấy, chớ lại dẫm lên vết xe đổ lần nữa! Thời điểm ngươi tìm thấy đôi mắt đã bị thất lạc của chính mình thì cũng là lúc Thiên Vũ thức tỉnh."
Tử Diễm vừa giống như hiểu lại giống như không hiểu vuốt ve da lông mềm mại trong ngực, vẻ mặt trầm tĩnh không nhìn ra rốt cuộc hắn đang suy nghĩ cái gì. Ngưng Sương ngước mắt nhìn bầu trời xanh, tựa như muốn nhìn thấy người phát ra thanh âm đang trốn ở sau đám mây nhiều màu kia. Nàng rất muốn bắt hắn lại hỏi một chút, Tử Diễm có phải là Ma Thần chuyển thế hay không, đôi mắt bị thất lạc của Tử Diễm có phải là Ma Thần Chi Nhãn hay không?
Ở trên trời không nhìn ra đầu mối, Ngưng Sương lại đem ánh mắt nghi hoặc rơi vào trên mặt Xích Viêm, nàng cảm thấy Xích Viêm đã có ký ức hẳn là cũng sẽ biết chuyện này đi.
Xích Viêm bị ánh mắt sáng rực của nàng nhìn chằm chằm, khóe môi chậm rãi nâng lên một tia cười khổ bất đắc dĩ, " Tên gọi của Ma thần là Già Nam."
Đáp án này khiến Ngưng Sương đột nhiên giật mình, ý niệm đầu tiên toát lên trong đầu nàng chình là nàng có nên đem chuyện phong ấn Ma Thần Chi Nhãn nói cho Tử Diễm biết hay không? Nếu nói cho hắn biết hắn liền có thể hồi phục thị lực, chính mình cũng sẽ không cần đối với hắn áy náy như vậy nữa. Nhưng tỉnh táo lại, nàng lại nghĩ tới đám người Tửu Trung Tiên đang trấn giữ phong ấn, bọn họ trung can nghĩa đảm, nàng làm sao có thể làm chuyện lỗi với bọn họ được?
Xích Viêm cùng Ngưng Sương tâm linh tương thông cho nên tự nhiên hắn cũng biết nàng rốt cuộc đang rối rắm cái gì, hắn không khỏi thở thật thấp nói, "Ít nhất chờ chuyện tình của Mặc Nhiễm và Minh Huyễn được giải quyết rồi lại nói."
Mặc dù Xích Viêm chỉ nói một câu không đầu không đuôi như vậy nhưng Ngưng Sương lại biết được tâm ý của hắn, tròng mắt đen sáng rực bình tĩnh nhìn chăm chú vào đôi mắt màu vàng chói mắt kia, gằn từng chữ hỏi "Ngươi... Không lo lắng lại dẫm lên vết xe đổ lần nữa sao?"
Xích Viêm ngước mắt nhìn bầu trời xa xa trầm mặc một hồi lâu. Ở lúc Ngưng Sương cho là hắn không trả lời, lại nghe thấy tiếng thở dài sâu kín của hắn."Lo lắng, lo lắng có tác dụng không? Thay vì trốn tránh, không bằng đem vấn đề giải quyết triệt để, bất luận là thành hay bại, chỉ cầu không hối hận!"
"Được, có những lời này của ngươi, ta liền yên tâm." Ngưng Sương nói xong câu đó, trong lòng thật giống như đã hạ quyết tâm, nặng nề thở ra một hơi.
Bởi vì cửu vĩ hồ vẫn một mực ngủ say, Tử Diễm lại không muốn đơn phương khế ước với nó nên không thể làm gì khác hơn là một mực ôm nó trong ngực. Chẳng biết tại sao, Thanh Y muốn ôm thay cũng bị hắn cự tuyệt.
Rời khỏi ngọn núi Vô Hồi, bọn họ lại nghe được một tin tức, nói là một đám đệ tử thế gia phát hiện một cái chí tôn thần khí — Vô Gian Kiếm, vì vậy dẫn phát một cuộc tranh đoạt, cuối cùng Vô Gian Kiếm bị đệ tử Sở gia lấy được. Tin tức truyền ra, đệ tử Sở gia bị tất cả mọi người đuổi giết, tử thương vô số, nghe nói hiện tại Vô Gian Kiếm ở trong tay một thiếu niên tên gọi Sở Phi Dư.
Đoàn người Ngưng Sương đối với Vô Gian Kiếm cũng không phải đặc biệt có hứng thú, nhưng tin tức về Sở gia lại làm cho nàng không thể không đi theo những người này, dù sao, đối phương rất có thể chính là người thân của mẫu thân.
Hôm nay, trong những người đi đường này tu vi của bọn họ được xem như là tốt nhất. Vốn là từ ngọn núi Vô Hồi trở về liền loanh quanh đuổi theo những người này tròn một tháng, rốt cuộc ở một địa phương gọi Thanh Thúy Lĩnh bọn họ đuổi kịp đệ tử Sở gia, đệ tử Sở gia bị người vây quanh tầng tầng lớp lớp.
Ngưng Sương không biết lúc trước Sở gia có bao nhiêu người tiến vào, nàng chỉ biết hiện tại trước mắt nàng chỉ còn lại sáu người toàn thân đầy máu, thoi thóp chỉ còn một hơi. Thậm chí một người thiếu niên trong số đó còn bị chém đứt một cánh tay, năm người khác cũng là khắp mặt đầy máu, mới có cũ có, đem dung mạo vốn có của bọn họ hoàn toàn che đậy. Nhưng ánh mắt của bọn họ lại dị thường kiên định, lộ ra bộ dáng thà chết chứ không chịu khuất phục.
Có lẽ, máu mủ tương liên, Ngưng Sương nhìn thấy mấy thiếu niên này, trong lòng không tự chủ được xẹt qua một tia đau lòng nhàn nhạt. Nàng bất tri bất giác đi tới bên trong vòng vây, chỉ vào một thiếu niên thoạt nhin thương thế tương đối nhẹ hỏi "Cái gọi là chí tôn thần khí, so với mạng của các ngươi còn trân quý hơn sao?"
Nghe thấy lời nói của Ngưng Sương trong lòng thiếu niên liền tràn đầy tức giận, hắn vừa định phản bác, nhưng ngước mắt lên nhìn thấy rõ dung mạo của Ngưng Sương, hắn nhất thời kinh ngạc đem lời nói đến miệng cứng rắn nuốt trở về, không biết quan sát Ngưng Sương bao nhiêu lần, hắn mới nhẹ giọng hỏi: "Mẫu thân của ngươi là ai?" Thanh âm này nhẹ tựa lạc vũ, giống như lo lắng người trước mắt kinh sợ chạy mất.
Ngưng Sương thấy vẻ mặt của thiếu niên, trong lòng biết suy đoán của mình đã đúng, thiếu niên này nhất định là thân nhân của mẫu thân. Nhưng nàng đồng thời cũng rất nghi ngờ, nếu như nói bộ dáng của mình cùng mẫu thân tương tự, tại sao lúc trước Tần Trọng Thiên lại không nhận ra mình? Hơn nữa sau lại Lục Hạo Nhiên cũng không nhận ra mình? Nếu như nói không giống, vậy tại sao thiếu niên này sẽ hỏi chính mình như vậy?
Nhưng hiển nhiên, đám người đang nhìn chằm chằm chung quanh không sẽ không cho bọn họ thời gian giải đáp nghi vấn.
"Sở Phi Dư, đã chết đến nơi rồi mà vẫn còn có tâm tình tán gái. Bản thiếu đối với ngươi thật sự bội phục sát đất!" Một đạo thanh âm âm trầm đem trầm tư của Ngưng Sương và thiếu niên cắt đứt.
Ngưng Sương nghiêng đầu nhìn lại, phát hiện là một thanh niên xấu xí, gương mặt vàng khè cùng một đôi mắt tam giác quay tròn trực chuyển, đáy mắt âm trầm tàn nhẫn không chút nào che dấu nhìn Sở Phi Dư.
Chỉ liếc mắt một cái, Ngưng Sương liền có thể xác định thanh niên này cùng Sở Phi Dư có tư thù, không chừng những người này chính là người quát gió thổi lửa làm ra chuyện này.
"Đông Phương Hạo, liền tính cô cô của ta năm đó phá hủy hôn ước cùng Đông Phương gia các ngươi nhưng các ngươi cũng đã hại chết cô cô của ta, cái này còn chưa đủ sao?" Sở Phi Dư nhìn Đông Phương Hạo, trầm giọng hỏi.
Đông Phương Hạo nghe vậy, đáy mắt thoáng qua một vẻ khinh thường cùng tàn nhẫn, lạnh giọng quát lên: "Sở Phi Dư, chớ ở trước mặt ta nói tới Sở Yên Nhiên nữ nhân kia. Giao Vô Gian Kiếm ra, có lẽ các ngươi còn có thể lưu lại mạng."
Ngưng Sương lại ngẩn ra, nàng nghe hiểu ý tứ trong lời nói kia, mẹ ruột của mình chính là cô cô của tiểu tử nửa chết nửa sống này. Nghĩ tới đây, nàng không khỏi lên tiếng khuyên nhủ: "Cái đó, đại ca a! Thần khí đúng là đáng quý nhưng sinh mạng còn đáng quý hơn. Ngươi trước tiên vẫn nên bảo vệ tính mạng đi!"Diễn Đàn Lê Qúy Đôn, edit:, , Lam Thiên..
Đông Phương Hạo hướng Ngưng Sương quăng tới một đạo ánh mắt tán dương, cười nói: "Mỹ nhân nhi này thật là hiểu lí lẽ! Sở Phi Dư, hảo hảo học một chút đi! Uổng Sở Phi Dư ngươi được khen là hậu bối kiệt xuất nhất Sở gia, lại không bằng một nữ tử biết thức thời!"
Ngưng Sương nhìn thấy gương mặt chán ghét liền kiềm lại phẫn nộ trong lòng, nhất thời nàng nảy lên một kế. Hừ, dám mắng mẫu thân của ta, xem ta cho ngươi dễ chịu.
← Ch. 106 | Ch. 108 → |