Long phượng thần dược đỉnh (2)
← Ch.100 | Ch.102 → |
Edit:.. Lam Thiên..
Bởi vì lúc trước Mạc Lâm giữa đường đổi đỉnh, nên hành động lần này của Thanh Liên đại sư mặc dù Mạc Lâm nhíu chặt chân mày nhưng cũng không nói lên dị nghị.
Ngọc Vô Trần đem Long Hồn Ngọc bỏ vào lỗ khảm trong dược đỉnh, dược đỉnh đột nhiên kim quang đại thịnh, một huyễn ảnh Hoàng Kim Thần Long cùng Hỏa Phượng giống như thật bay quanh ở trên đỉnh đầu Ngọc Vô Trần.
Hoàng Kim Thần Long mở lớn miệng, phun ra một ngụm long tức, trong nháy mắt xua tan tử khí âm trầm do Cửu Âm Viêm Hỏa Đỉnh phóng thích ra. Làm cho dược đỉnh của người tham gia thi đấu phát ra thanh âm kêu khóc, thậm chí có rất nhiều dược đỉnh phẩm cấp không cao còn trực tiếp vỡ vụn. Dù là Cửu Âm Viêm Hỏa Đỉnh lúc trước diễu võ dương oai lúc này cũng phát ra nhiều tiếng kêu đứt quãng, vừa giống như cung nghênh vương giả trở về, lại vừa giống như bái lạy vương giả.
Ngay sau đó Hỏa Phượng lại phun ra tử hồng hỏa diễm, tử hồng hỏa diễm giống như Đế Hoàng ở quảng trường Liệt Diễm dò xét một vòng, hơi thở nóng rực khiến người tham gia thi đấu run lẩy bẩy.
Ngưng Sương kinh ngạc há to miệng, gian nan nuốt xuống vài ngụm nước miếng, thì ra thần dược đỉnh hoàn chỉnh lại lợi hại như vậy! Quả thực chính là chí tôn trong tứ đỉnh a!
Mặc dù trong lòng nàng đắc ý hả hê nhưng nàng vẫn không quên quan sát Mạc Lâm, quả nhiên, ở sau khi Long Phượng Thần Dược Đỉnh xuất hiện, đáy mắt Mạc Lâm tựa như bị ném xuống một viên đá lớn, cái loại ánh mắt tình thế bắt buộc đó không chút nào che giấu.
Đối mặt với tham niệm không chút nào che giấu của Mạc Lâm, Ngưng Sương bất đắc dĩ đối với Lục Hạo Nhiên thở dài nói: "Ta chuẩn bị chạy trốn, ngươi thì sao?"
Lục Hạo Nhiên ngưng mắt nhìn chăm chú vào nàng, "Ngươi không phải chuẩn bị đưa lễ vật cho người ta chứ?"
Bị lục Hạo Nhiên chọt trúng tâm tư, Ngưng Sương vui vẻ cười một tiếng, "Hắc, ngươi hiểu ta vậy thần y!"
Nhìn thấy nụ cười tự tin Ngưng Sương, Lục Hạo Nhiên đột nhiên cảm thấy, đi theo nha đầu này, cuộc sống khẳng định vô cùng đặc sắc. Có lẽ, cuộc sống sau này của hắn cũng sẽ không nhàm chán như vậy.
Nhìn thấy Thanh Liên đại sư sau khi gặp Ngưng Sương và Lục Hạo Nhiên thì Long Phượng Thần Dược Đỉnh trong truyền thuyết liền xuất hiện, trong lòng Mạc Lâm liền có tính toán. Hắn biết rõ, thiên phú luyện dược của Ngọc Vô Trần chính là ngàn người có một, hôm nay lại có Long Phượng Thần Dược Đỉnh tương trợ, cuộc tỷ thí này hắn tuyệt đối không dành phần thắng.
Ở trước một chí tôn bảo đỉnh long phượng thần dược đỉnh như vậy, một cái Tiên Dược Cốc nho nhỏ đã sớm bị hắn quẳng ra sau đầu, hiện tại trong đầu hắn đều là suy nghĩ làm như thế nào mới có thể đem dược đỉnh thu vào trong tay.
Hắn không muốn cướp, bởi vì một khi hắn động thủ giành lấy, những đại tông môn cùng các đại thế gia tại đây tất sẽ nổi lên phân tranh. Đến lúc đó, rơi vào nhà nào, còn chưa thể biết được!
Lúc này Ngưng Sương cũng đang khổ sở suy nghĩ làm thế nào mới có thể gài bẫy lấy đi Cửu Âm Viêm Hỏa Đỉnh, cũng may đồng bọn của nàng nhiều, ngươi một lời ta một câu, rất nhanh liền định ra kế sách.
Sau nửa canh giờ, trên trường đấu chỉ còn lại Ngọc Vô Trần cùng Mạc Minh, những người còn lại đều bị Long Phượng Thần Dược Đỉnh ép tới chạy trối chết. Lúc này Mặc Minh cũng chẳng qua là đang khổ cực chống đỡ mà thôi, dược đỉnh của hắn không ngừng phát ra tiếng kêu, không biết là do sợ hãi hay là do vui vẻ? Hỏa diễm của hắn cũng không ngừng nhún nhảy, không biết là đang run rẩy hay là đang hưng phấn?
Nhìn tình cảnh này, Mạc Lâm bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng lại hưng phấn không thôi. Nếu không phải có Cửu Âm Viêm Hỏa Đỉnh xuất hiện, làm sao lại có thể bức ra Long Phượng Thần Dược Đỉnh? Cuộc mua bán này, thật sự qua lời.
Hắn quyết định thật nhanh, mệnh lệnh cho Hắc y lão giả tuyên bố: "Tiên Dược Cốc Ngọc Vô Trần thắng!"
Ngay sau đó, hắn tự mình đi tới ban thưởng cho Ngọc Vô Trần, nhìn thấy hắn đem hộp bach ngọc một dài hơn một thước giao cho Ngọc Vô Trần, Ngưng Sương khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Mạc Lâm vẫn còn đang ở trên đài đường hoàng nói một chút sau trận đấu, cũng tuyên bố tất cả những tiến tuyển thủ tiến vào bán kết đều có thể phá lệ tiến nhập Thần Dược Cốc. Vốn là đám tuyển thủ ủ rũ cúi đầu sau khi biết được quanh co khúc khuỷu liền nhất thời lớn tiếng hoan hô: "Mạc Tông Chủ vạn tuế!"
Ngọc Vô Trần sau khi lấy được cực dạ hoa liền bước thật nhanh tới chỗ Ngưng Sương, đem Long Phượng Thần Dược Đỉnh trả lại cho Ngưng Sương, cũng thật sâu hướng nàng hành một cái lễ."Ngưng Sương, ân tái tạo, khắc cốt ghi tâm!"
Lục Hạo Nhiên cau mày nhìn Ngọc Vô Trần, trong lòng cảm thán, tờ giấy trắng đơn thuần a! Cái người này không phải là đang chiếu kiện cho thiên hạ biết chủ nhân của Long Phượng Thần Dược Đỉnh chính là nha đầu này sao?
Chống lại ánh mắt không đồng ý của Lục Hạo Nhiên, Ngưng Sương lại vẫn cười đến sáng lạn như hoa xuân, khiến cho tất cả thế gia trưởng lão và Mạc Lâm cũng nhanh chóng nhích tới gần đám người Ngưng Sương. Chỉ là Tử Diễm lại đi tới bên cạnh Ngưng Sương, dùng hành động tuyên bố quyết định của hắn.
Chống lại nụ cười của Ngưng Sương, nụ cười tựa như gió xuân của Tử Diễm hóa thành một nụ cười khổ bất đắc dĩ, thở dài nói: "Ngươi nha! Cũng thật biết gây chuyện!"
Xuyên thấu qua đôi tử nhãn sâu thẳm kia của Tử Diễm, Ngưng Sương tựa như nhìn thấy được nội tâm lo lắng của hắn, nàng chỉ dùng một ý cười nhàn nhạt nói: "Đại Tế Ti, ta chỉ là muốn mượn cơ hội lần này tìm kiếm chủ nhân của Long Phượng Thần Dược Đỉnh, đây cũng coi là gây chuyện?"
Nhìn Ngưng Sương chớp chớp đôi mắt sáng, Tử Diễm chậm rãi buông lòng xuống, lại nhìn xem nha đầu này rốt cuộc đang đùa hoa dạng gì!
Nghe thấy lời nói của Ngưng Sương, tâm tư mọi người đều dao động, vô số đôi mắt quan sát cái nữ tử áo trắng xuất trần kia, âm thầm suy nghĩ ý tứ của nàng trong lời nói.
Lại thấy Ngưng Sương mỉm cười đi tới trước mặt Mạc Lâm, khom người hành lễ một cái: "Tiểu nữ tử gặp qua Mạc Tông Chủ!"
Mạc Lâm kéo kéo khóe môi tràn đầy nếp nhăn, kéo ra một nụ cười nhăn nhúm, giơ tay lên nâng đỡ một chút nói: "Cô nương không cần khách khí như thế!"
Ngưng Sương đứng dậy, nhìn Mạc Lâm mỉm cười nói: "Mạc Tông Chủ thân là tông sư cao nhất ở Thần Vực, cư nhiên lại bình dị gần gũi như vậy, tiểu nữ tử bội phục!" Dừng một chút, nàng lại nói: "Tiểu nữ tử tư chất ngu đần, Long Phượng Thần Dược Đỉnh không muốn nhận ta làm chủ nhân, ở trong tay ta không khác nào minh châu bị che phủ. Hôm nay nhìn thấy phong thái của Mạc Tông Chủ, tiểu nữ tử cho là nên đem thần dược đỉnh hiến tặng Tông chủ, nhưng vì lý do công bằng, tiểu nữ tử muốn cho dược đỉnh tại chỗ chọn chủ. Chỉ là gia tổ khi còn sống có một nguyện vọng, nói cuộc đời này tiếc nuối lớn nhất chính là chưa từng thấy qua Bảo Đỉnh của quý tông, nếu Mạc Tông Chủ có thể cho tiểu nữ tử mượn Bảo Đỉnh của quý tông khiến tiểu nữ tử kiến thức một phen, để về sau khi tiểu nữ tử tiến về trước mộ phần của gia tổ bái tế liền có thể hảo hảo nói cho hắn nghe. Không biết Mạc Tông Chủ nhưng có nguyện đồng ý?"
Đối mặt với chuyện tốt từ trên trời rơi xuống như vậy, Mạc Lâm mặc dù vui mừng nhưng cũng kinh sợ, hắn nghi ngờ hỏi "Cô nương thật sự nguyện ý để Long Phượng Thần Dược Đỉnh tại chỗ nhận chủ?"
Ngưng Sương nhìn đám người chung quanh một cái, mang theo vài phần cười khổ nói: "Tình thế bức người, không thể không làm! Tất cả hào kiệt cũng có thể thử một lần, không biết Mạc Tông Chủ nghĩ như thế nào?"
So với lý do đường hoàng Ngưng Sương đưa ra lúc trước, hiển nhiên lý do này càng làm cho Mạc Lâm tin phục. Một đôi mắt già nua vốn vẩn đục bỗng dưng thả ra một đạo tinh quang: "Cô nương tuệ nhãn thức thời, thật xứng là nữ trung tuấn kiệt!"
Đối mặt tán dương của Mạc Lâm, Ngưng Sương quả thật lã chã chực khóc, ánh mắt lưu luyến thật lâu dừng lại ở trên Long Phượng Thần Dược Đỉnh, nhỏ giọng nói: "Không biết Tông chủ có thể thỏa mãn nguyện vọng của gia tổ hay không?"
Ở sau khi Ngưng Sương nói ra muốn để Long Phượng Thần Dược Đỉnh lựa chọn chủ nhân ngay tại chỗ, những người khác tự nhiên hết sức thúc đẩy chuyện này, lập tức rối rít khuyên nhủ: "Mạc Tông Chủ, cô nương này thông tình đạt lý, ngươi liền thỏa mãn nguyện vọng nho nhỏ này của người ta đi!"
"Đúng vậy, chẳng lẽ Mạc Tông Chủ lo lắng một tiểu nha đầu tay không trói gà lực không chặt còn có thể ở dưới mí mắt của mọi người cướp đi bảo đỉnh của ngươi?"
Mạc Lâm căn nhắc trong chốc lát, sau khi xác định Ngưng Sương chỉ là một tam tinh huyền quân nho nhỏ mới gật đầu liên tục nói."Tốt!"
Khi Cửu Âm Viêm Hỏa Đỉnh lãnh lẽo âm u xuất hiện tại trước mặt, Ngưng Sương liền làm bộ vây quanh nhìn xem nhiều lần, kì thực là truyền âm cho Xích Viêm xóa đi linh hồn lạc ấn nguyên chủ của Cửu Âm Viêm Hỏa Đỉnh.
Không biết Xích Viêm giở trò gì, thời điểm Ngưng Sương làm bộ như không cẩn thận vấp chân một cái liền lặng lẽ bức ra một giọt máu tươi từ ngón tay nhỏ xuống Cửu Âm Viêm Hỏa Đỉnh thì máu lặng yên không tiếng động bị hấp thu, trong đầu Ngưng Sương đột nhiên nhiều hơn một chút tin tức.
Ngay sau đó, trước mặt mọi người Ngưng Sương đem Cửu Âm Viêm Hỏa Đỉnh giao trả vào trong tay Mạc Lâm, Mạc Lâm mặc dù mới vừa cảm thấy trái tim đột nhiên đau xót, thật giống như có cái gì cùng tâm linh của hắn tương liên bị cắt đứt, nhưng khi nhìn đến Long Phượng Thần Dược Đỉnh đang trôi lơ lửng trên không thì tất cả tâm thần đều bị phân tán.
Long Phượng Thần Dược Đỉnh lượn vòng ở giữa không trung, một lát ở đỉnh đầu người này nhìn một chút, một lát ở đỉnh đầu người kia xem một chút, sau khi đi qua đi lại vài vòng, cuối cùng dừng lại ở trên đỉnh đầu Mạc Lâm.
Ngưng Sương thấy thế liền hướng về phía Mạc Lâm thật sâu hành một cái lễ nói: "Bảo đỉnh thông linh, nhận Mạc Tông Chủ làm chủ, thật là bảo kiếm xứng anh hùng, hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh!"
Ánh mắt Mạc Lâm nhanh chóng nhìn lướt qua đôi mắt đỏ bừng mọi người, cố làm ra vẻ khiêm tốn nói: "Các vị, Mạc mỗ ở chỗ này cảm kích mọi người thành toàn ý tốt. Đồng thời Mạc mỗ ở chỗ này cam kết, Thần Dược Tông của ta miễn phí vì bát đại thế gia và Hắc Ám Thần Điện cùng với tam đại tông luyện đan một lần, lời này có tác dụng tới các đời sau!"
Nhân được cam kết như vậy của Mạc Lâm, trong lòng những người khác thở dài một hơi, cho dù có ý nghĩ gì, cũng đều tạm thời bị áp chế xuống.
Mạc Lâm thấy thế, âm thầm thở phào một cái. Tiến lên hai bước đi tới trước mặt Ngưng Sương, Mạc Lâm cố gắng kéo ra một nụ cười hòa ái nói: "Cô nương, lão phu thấy ngươi huệ chất lan tâm, có muốn đi theo lão phu tiến về phía Thần Dược Tông hay không? Lão phu nguyện thu ngươi làm đệ tử quan môn!"
Ngưng Sương nhìn Mạc Lâm vừa lòng đắc chí, trong lòng cười lạnh nhưng trên mặt lại bày ra vài phần vui mừng kinh ngạc, "Mạc Tông Chủ, thật sao? Có phải làm đệ tử của ngài là có thể luyện ra thần đan đúng không?"
Mạc Lâm nhíu nhíu mày, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi bây giờ có thể luyện ra loại đan dược gì?"
Một tay Ngưng Sương chống cằm suy nghĩ một chút, chợt kéo ra một nụ cười thật to, "Ta theo gia gia học vài chục năm thuật luyện dược, ở trước khi gia gia ta qua đời rốt cuộc ta cũng đã luyện thành một viên đan dược."
Ngưng Sương nói xong nhìn sắc mặt Mạc Lâm bộc phát tối tăm, nàng lại thật sự từ không gian lấy ra một viên đan dược đen như mực, giống như hiến vật quý nâng đến trước mặt Mạc Lâm."Mạc Tông Chủ, đây chính là đan dược ta luyện thành."
Mạc Lâm ghét bỏ nhìn thoáng qua viên 'đan dược' đen thùi lùi, chân mày cũng nhanh chóng chau thành một đoàn. Ai ngờ bên tai lại truyền tới âm thanh ngây thơ của Ngưng Sương.
"Thật sự là quá tốt, trở thành đệ tử của Mạc Tông Chủ, nhất định sẽ có một đống lớn dược liệu cho ta luyện tập, rốt cuộc ta cũng không cần đi vào rừng rậm hái thảo dược."
Nhìn vẻ mặt của Ngưng Sương, Mạc Lâm mơ hồ cảm thấy có một trận ác hàn từ lòng bàn chân dâng lên tới đỉnh đầu, hắn hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng để cho mình trấn định lại.
Cân nhắc trong chốc lát, hắn chỉ vào Thanh Liên đại sư nói với Ngưng Sương: "Cô nương, ngươi thiên tư hơn người, nhưng lão phu phải trông coi Thần Dược Tông to lớn, tinh lực thực sự là có hạn, sợ rằng không thể chỉ đạo tốt cho ngươi được. Thanh Liên đại sư làm hảo hữu chí giao của lão phu, đồng thời cũng là luyện dược tông sư cao cấp nhất ở Thần Vực. Theo lão phu nhìn, không bằng ngươi trước theo Thanh Liên đại sư học tập một thời gian, đợi lão phu bồi dưỡng được người nối nghiệp, sau đó lão phu sẽ tự mình chỉ đạo cho ngươi, được không?"
Ngưng Sương vừa nghe, gương mặt nhỏ nhắn vốn đang cười tựa như hoa nở lập tức xụ xuống, uất ức đến hốc mắt đều đỏ lại cố nén không để nước mắt rơi ra. Mọi người ở đây nhìn thấy như vậy không khỏi âm thầm mắng Mạc Lâm qua cầu rút ván, yên tâm thoải mái cầm bảo đỉnh vủa người ta, cho người ta hi vọng, sau đó lại để cho người ta thất vọng như vậy.
Mạc Lâm nhìn bộ dáng lã chã chực khóc của Ngưng Sương nhức đầu không thôi, nếu thật sự dẫn nàng trở vể Thần Dược Tông làm quan môn đệ tử của hắn, lấy tư chất của Ngưng Sương, chẳng phải sẽ trở thành điểm nhơ lớn nhất trong nhân sinh của Mạc Lâm hắn sao?
Ngưng Sương vừa giả bộ uất ức vừa nháy mắt ra hiệu nhìn Thanh Liên đại sư, ánh mắt Thanh Liên đại sư đột nhiên sáng lên, trong lòng lập tức đã có chủ ý.
Chỉ thấy hắn đi tới bên cạnh Ngưng Sương, an ủi vỗ vỗ bả vai của nàng, nhẹ giọng nói: "Cô nương, đừng đau lòng! Lão phu nhàn vân dã hạc ngược lại có tinh lực dạy cô nương, không bằng cô nương liền theo lão phu đi!"
Ngưng Sương vừa nghe, nhất thời cười rộ lên, hơi căn nhắc một lát sau đó nặng nề gật đầu một cái. Tiếp đó nhìn Mạc Lâm nói: "Mạc Tông Chủ, ngài đem ta nhờ cậy Thanh Liên đại sư, vậy ngài có nên đưa ta một chút dược liệu để ta luyện tập hay không?"
Nàng vừa nói ra lời này, tất cả mọi người đều gật đầu một cái, còn có một trường lão tông môn đi theo phụ họa nói: "Mạc Tông Chủ, bảo đỉnh gia truyền của người ta đã cho ngươi, hơn nữa ngươi lại phiền toái Thanh Liên đại sư dạy nha đầu này, ngươi làm sao cũng nên đưa cho Thanh Liên đại sư một chút bồi thường đi!"
Nhiều người nhiều miệng, Mạc Lâm không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt gật đầu một cái, hướng Thanh Liên đại sư hỏi ý: "Thanh Liên, ý của ngươi như thế nào?"
Thanh Liên đại sư khẽ mỉm cười, "Mạc Lâm, ta và người là bằng hữu chí giao, ngươi cần gì nói xa lạ như vậy! Chỉ cần ngươi quản lý tốt môn hạ đệ tử, không cần đến quấy rầy Tiên Dược Cốc thanh tĩnh của ta, hơn nữa cấp cô nương chuẩn bị một chút dược liệu để luyện tập là được." Diễn Đàn Lê Qúy Đôn, edit:.. Lam Thiên..
Mạc Lâm nhìn gương mặt tiên phong đạo cốt của Thanh Liên đại sư, trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng dưới ánh mắt của nhiều người nhìn vào như vậy hắn lại chỉ có thể theo lời của hắn hạ một cái cam kết: "Tất cả môn hạ để tử Thần Dược Tông nghe lệnh, từ nay không được tự tiện xâm nhập Tiên Dược Cốc quấy nhiễu sự thanh tĩnh của đại sư, người trái lệnh đều trục xuất tới Huyết Hải Luyện Ngục."
"Dạ, cẩn tuân mệnh lệnh của Tông chủ!" Các đệ tử của Thần Dược Cốc kính cẩn trả lời.
← Ch. 100 | Ch. 102 → |