Vay nóng Tinvay

Truyện:Hoàng Hậu Ngỗ Nghịch - Chương 32

Hoàng Hậu Ngỗ Nghịch
Hiện có 54 chương (chưa hoàn)
Chương 32
Hội tuyển tú nữ (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-54 )

Siêu sale Lazada


-" Á.. Á.. các người ra hết chỗ khác đi, ta.. ta.. ở đây được rồi "- Tiếng nói như chim hót réo rít của Thần phi từ nơi " giải quyết việc riêng " vang lên, trong giọng nói chứa biết bao nhiêu xấu hổ

-" Thần phi nương nương, người không sao chứ "- Đám cung nhân bên ngoài vô cùng lo lắng trên mặt ai cũng là biểu hiện xót xa đến nhường nào

-" Ta không sao "- Thần phi đương nhiên nào dám nói những điều mất mặt, cắn răng chịu đựng. Nàng ta vừa mới trúng độc dậy mà đã bị tào tháo đuổi như này, chẳng lẽ là tác dụng phụ

"Phẹt " tiếng động vừa vang lên, một mảng yên tĩnh bao trùm cả trong lẫn ngoài. Mọi người sững người không biết lên cười hay lên khóc, nhẹ nhàng rút lui.

Bách Hợp nương nương cao quý diễm lệ bên trong mặt đen xì, nước mắt nước mũi dàn dụa, tại sao? tại sao? Thực sự không còn gì để xấu hổ hơn nhưng biết làm thế nào bây giờ, cái đó, nàng ta không tự kìm chế nổi mới phát ra tiếng động như vậy?

Mùi hôi thối bắt đầu bốc lên, mọi người náo loạn lo lắng cho Thần phi, thái y cũng đã được triệu đến.

Kể từ khi ngủ dậy Thần phi cứ chốc chốc ghé thăm tào tháo đến mức mệt người muốn chết..

Đúng lúc đó, tiếng hô của thái giám vang lên

-" Hoàng thượng giá lâm, hoàng hậu nương nương giá lâm "

Mọi người lập tức cung kính hành lễ còn vị thần phi nào đó hận không thể chết ngay lúc này

-" Bình thân " - Mạc Phong Thần lạnh nhạt ra đáp, hắn và nàng còn đang ngủ ngon thì lại bị đánh thức, đáng chết!

Bách Lệ Băng suốt đường đi cứ âm thầm cười một mình thỉnh thoảng còn bật thành tiếng như hài tử khiến hắn không nhịn được mỉm cười, nàng cho rằng hắn không biết làm gì ư? Chẳng qua đó là thứ đồ chơi hắn cho nàng, mặc cho nàng hành xử ra sai tùy ý!

(Phong Thần ca ca, dù gì đó cũng là mĩ nhân đó, là quốc sắc thiên hương đó)

Trên khuôn mặt xinh đẹp trắng trẻo đang mỉm cười của nàng bỗng nhiên rất nghiêm nghị điệu bộ rất mực quan tâm

-" E hèm, bổn cung nghe nói Thần phi bị bệnh không biết nguyên do là sao? "- Bách Lệ Băng đương nhiên biết mọi người đang có ý nghĩ gì về mình lại bảo là nàng hạ độc nàng ta chứ gì?

-" Khởi bẩm hoàng hậu, đến giờ này Thần phi vẫn chưa ra?"- Thái y toát mồ hôi nói

-" Ừ, vậy thì các ngươi nhớ chăm sóc cho Thần phi cẩn thận, khi nàng khỏe bổn cung sẽ đến thăm, nơi này hiện nay không sạch sẽ cho lắm, hoàng thượng mắc bệnh sạch sẽ tuyệt đối sẽ không thích không khí nơi này nên ta bồi hoàng thượng về cung, các người nhớ kĩ lời bản cung chăm sóc cho Thần phi nha! "- Hoàng hậu của chúng ta rất chi là anh minh đưa ra lời thấu đáo.

Lúc đó thực sự không còn gì diễn tả khuôn mặt của mọi người, hết đen rồi trắng, thi nhau gật đầu. Hoàng hậu là đang nói nơi này rất " thối " sao? Phải rồi, đúng thế thật! Nhưng Thần phi thật tội nghiệp!

-" Phong Thần, nơi này thật thối đúng không "- Đã thế nàng chẳng ngại tuột ra luôn.

-" Ừm " - Hắn rất " ngoan ngoãn " gật đầu cho nàng vừa lòng

Thần phi bên trong suýt nữa tắc thở mà chết! Hoàng hậu khốn nạn! Ngươi cứ đợi đấy!

" Phẹt " " Bủm " một loạt tiếng động vang lên khiến Bách Lệ Băng không nhịn được phá cười

-" Ặc, Ặc.. hahaha.. buồn cười chết ta mất, á ha ha ha.... ."- Nàng ngặt nghẽo cười đến xái quai hàm, ngay cả ám vệ họ tống bên cạnh cũng rớt mồ hôi cười thầm. Còn Mạc Phong Thần thì chỉ thấy run run khéo miệng, nói không lên lời

Bách Lệ Băng nhàn rỗi một mực muốn kéo hắn đi chơi nhưng rất tiếc hoàng đế thì có lúc nào rảnh rỗi đành cố dỗ nàng ngoan ngoãn sai bảo mấy cận vệ chơi cờ với nàng cho đỡ nhàm chán còn Mạc Phong Thần hắn về tẩm điện phê duyệt tấu chương, hàng loạt tấu chương đều chỉ đề cập đến một vấn đề duy nhất hiện nay đó chính là việc tuyển tú nữ năm nay..

Càng đọc càng thấy lời lẽ trong bản tấu chương vô lý làm hắn tức giận vung tay ném xuống đất

Chiều dần xuống bóng, Bách Lệ Băng đang chơi rất vui vẻ thì Mạc Phong Thần đến, lập tức mấy cận vệ thức thời lui ra ngoài tránh cho khỏi giáp mặt với thần chết

-" Mạc Phong Thần ta đang chơi dở mà, gọi họ vào đây "- Bách Lệ Băng bực mình nói, hừ mấy cận vệ đó thật có ích cái gì cũng biết chơi. Tiểu Hằng thì chỉ biết ngồi cạnh nàng xem mà thôi có chơi được đâu

-" Nàng thích chơi với bọn họ vậy ư? Chi bằng chơi với trẫm một ván "- Mạc Phong Thần cười cười nói, mấy quân cờ nhàm chán này mà nàng thích thú. Bằng sức nàng thì chỉ có thua chẳng qua mấy tên thuộc hạ kia nhường nàng thì nàng mới thắng được mà thôi

-" Được a!"- Bách Lệ Băng phấn khởi vồ vập kéo hắn chơi. Hắc hắc, nàng chơi cờ cũng rất giỏi đó

-" Nếu trẫm thắng thì sẽ được cái gì?"- Mạc Phong Thần xoa đầu nữ nhân ngốc nghếch của hắn nói, nàng mà thắng được hắn sao?

-" Ừm.. chàng muốn làm gì ta cũng chiều hết "- Bách Lệ Băng rất không để ý nói, không biết lời vừa nói ra khiến cho người nào đó cười đến rợn người

-" Là nàng nói đó "- Hắn cười mà sao đen tối quá trời

-" Quân tử nhất ngôn, nếu chàng mà thua thì phải dẫn ta đi chơi ngoài thành "- Nàng cười tươi nói, tiếng cười nói của hai người vang lên khắp tẩm cung khiến bao nhiêu nữ nhân khác ghen tị.

Sau mấy canh giờ.... trời đã tối..

-" Hức hức.... . là chàng bắt nạt ta, ta không chịu không chịu đâu "- Bách Lệ Băng nhìn bàn cờ muốn khóc cũng không khóc nổi.

Sự thật là nàng thua từ nãy đến giờ, một ván cũng không xong.

-" Trẫm thắng "- Mạc Phong Thần mỉm cười nói, một tay vươn ra ôm lấy nàng đang hậm hực

-" Thế nào, tâm phục khẩu phục chưa?"- Băng nhi của hắn tự tin quá mức nên bây giờ thua mới thảm hại quá đây mà!

-" Tại sao chàng không biết nhường nhịn ta một chút, để ta thắng một ván không được sao? Ức hiếp con gái nhà lành quá đáng "- Nàng giận dỗi cắn một cái vào tay hắn

-" Đương nhiên không được!"- Hắn chẳng hề gì ngược lại còn lo cho răng nàng bị đau.

-" Hừ "- Bách Lệ Băng nghe xong còn bực mình gấp bội hẩy hắn ra kêu đói, lập tức ngự thiện phòng đem đồ ăn lên, vừa ăn vừa nhai ngấu nghiến khiến người nào đó vừa bó tay vừa buồn cười

-" Băng nhi, nàng ăn nhiều còn có sức "- Mạc Phong Thần gắp cho nàng biết bao thức ăn, rất may là nàng giận dỗi nhét hết vào miệng nhồm nhoàm

Có sức làm cái gì, chàng đi mà ăn cho có sức!

Mạc Phong Thần âm thầm cười, Băng nhi của hắn ăn nhiều cho có sức " đánh nhau "

Có sức để làm gì? Đêm hôm đó nàng đã biết đáp án sau một hồi dã chiến trên giường, nàng thề không bao giờ chơi cá cược cùng hắn nữa, nếu không chỉ có thiệt nàng thôi

Còn đương nhiên hoàng đế cao cao tại thượng nào đó sau khi ăn no nằm lăn ra ngủ cùng hoàng hậu của mình.

Sáng sớm tinh mơ, Bách Lệ Băng mệt mỏi mở mắt, thử cử động mình mẩy thì thấy khó chịu vô cùng, bực bội liếc nhìn người đang ôm mình. Trong phút chốc nàng lại ngẩn ra, oa! công nhận lão công của nàng rất soái nhìn mãi không chán. Thấy hắn vẫn đang ngủ nàng lại đâm ra nghịch ngợm, đôi tay ngọc ngà nhỏ nhắn lướt nhẹ trên khuôn ngực trơn nhẵn của hắn, thấy người vẫn chưa tỉnh lại, liền bực bội dướn người đưa miệng đến sát môi hắn rồi nhẹ nhàng cắn một cái.

Đang định rời đi hắn bất chợt mở mắt, đôi mắt sâu thẳm nhìn nàng chứa đựng biết bao sủng ái

-" Băng nhi, nàng vẫn còn sức sao?"- Hắn mở miệng nói không quên cười vài tiếng.

Nàng phút chốc đỏ mặt vùi dầu vào ngực hắn rồi hờn dỗi đấm vài cái

-" Còn cái khỉ khô, chàng.. chàng... ép người quá đáng "- Nàng bĩu môi nói quên tuột mất hành động vừa rồi

-" Vậy vừa xong ai vừa nén hôn trẫm "- Mạc Phong Thần mới sáng sớm đã thấy bộ dáng này của nàng liền cảm thấy động lòng. Nàng một thân y xộc sệch, tóc tai bù xù nhưng không giấu được khuôn mặt hồng lên vì giận xinh đẹp của nàng

-" Ai thèm hôn chàng... mà ta là ta hôn quang mình chính đại "- Bách Lệ Băng lên giọng cãi

-" Đúng, Băng nhi hôn rất chính đại, vậy có cẫn trẫm bồi nàng hôn thêm lần nữa "- Mạc Phong Thần đùa nghịch đưa tay vuốt ve mái tóc nàng, hắn yêu chiều nàng không đủ nữa là.

-" Hôn cái đầu chàng ấy, không dậy nhanh lên còn lên triều "- Bách Lệ Băng huých hắn một cái rồi nhẹ nhàng nhảy xuống đất định chuồn trước thì đã lại bị vòng tay to lớn của hắn kéo lại

-" Băng nhi, sắp đến hội tuyển tú nữ rồi, nàng.. có ý kiến gì không?"- Hắn buồn bực nói, đêm qua thái hậu đã hồi cung muốn hắn lập tức mở hội.

-" Cái gì, chàng nói cái gì ta nghe không rõ a!"- Bách Lệ Băng lập tức nóng giận mở miệng nói, hừ.. lại dắt thêm nữ nhân về cung.. hắn là không cần nàng nữa rồi phải không

-" Có phải chàng không cần ta nữa, muốn đi tìm nữ nhân khác chứ gì, hậu cung ba ngàn giai nhân vẫn chưa đủ sao? Vậy chàng đi tìm nữ nhân khác đi, tốt nhất là đừng đến gặp ta nữa "- Nàng cắn môi, nuốt giận chua xót mở miệng nói

-" Băng nhi! "- Mạc Phong Thần tức giận nói, hắn không thích giọng điệu này của nàng chút nào.

Điều này không thể trách được, nếu không sẽ làm thiên hạ đại loạn mất

-" Sao hả? Chàng phải lên triều rồi đó, đi đi, đi mà tìm nữ nhân khác "- Bách Lệ Băng vùng vẫy trong vòng tay hắn, khuôn mặt tức giận đỏ hồng cả lên, nước mắt như trực muốn rơi ra

Nàng từng xem qua rồi, hội tuyển tú nữ ý là tuyển thêm nữ nhân cho vua từ thiên hạ về cung chứ gì.

Mạc Phong Thần không thể chịu được hơn, bực bội ôm chặt lấy nàng mãnh liệt hôn, đến nỗi hô hấp suýt thì ngừng

-" Băng nhi, nếu nàng không thích thì trẫm sẽ bãi bỏ, chẳng qua chỉ hỏi qua ý kiến nàng, trẫm yêu nàng nhiều như thế nào, nàng phải tự biết chứ "- Mạc Phong Thần thâm tình mở miệng

Bách Lệ Băng nhìn hắn, bĩu môi đang định cãi lại thì đã bị hắn cướp lời

-" Hay là nàng có cần trẫm moi tim cho nàng xem, ta yêu nàng cả đời cả kiếp chỉ yêu nàng, nàng cũng nhất định không được rời khỏi ta, bằng không ta sẽ chết "- Mạc Phong Thần đột nhiên nghiêm túc nói, nếu hắn không nói vậy chỉ sợ nàng lại nghĩ linh tinh

Bách Lệ Băng lúc này đã rớt nước mắt, nhào vào lòng hắn ôm chặt

-" Không được nói những điều như vậy, ta không cố ý nói đâu mà, tổ chức tuyển tú nữ chàng cứ tiến hành đi, híc híc ta hơi nhàm chán muốn chơi đùa một chút, chàng mà dám ngó ngàng đến ai ta đảm bảo rời chàng luôn "- Bách Lệ Băng uy hiếp nói, sự thực là nàng không tích tuyển tú nữ nhưng mà thôi đã là quy tắc triều đình nàng cũng ngại làm loạn, thôi thì nhàm chán chơi một chút cho vui

Nhắc mới nhớ, không biết Thần phi hôm nay sao rồi?

Mạc Phong Thần cuối cùng cũng thở phào, nhẹ nhàng cưng chiều hôn lên chán nàng rồi sai người vào sửa soạn y phục chuẩn bị lên triều, còn nàng thì ở tẩm cung lo ăn uống chơi bời, bãi triều hắn sẽ đến thăm nàng

-" Nhớ ngoan ngoãn đừng có nghịch ngợm "- Trước khi đi hắn đưa tay véo má nàng nói, Băng nhi của hắn thực sự không thể yên ổn một ngày

-" Biết rồi, TA KHÔNG PHẢI HÀI TỬ "- Bách Lệ Băng tức giận hét, nàng là trẻ con sao mà hắn cứ dỗ như hài tử vậy.

Mạc Phong Thần bật cười, đến cung nhân, Tiểu Hằng bên cạnh cũng không nhịn được lén cười. Tiếng cười cứ râm ran cho đến lúc hắn rời đi, còn lại nàng nhàn rỗi ngồi thưởng thức điểm tâm vừa bưng lên

-" Tiểu Hằng à, lâu lắm rồi ta chưa gặp phụ mẫu "- Nàng đột nhiên nhớ đến cha mẹ nàng, không biết ở thời hiện đại ba mẹ có sống tốt không, có lo lắng cho nàng không, nàng thì rất nhớ, rất nhớ.. Không biết ở thời này thì ba mẹ nàng là người như thế nào, hình như từ lúc đến đây nàng chưa từng gặp qua

-" Tiểu thư người nhớ lão gia, phu nhân sao?"- Tiểu Hằng rơm rớm nước mắt nói, tiểu thư lâu lắm rồi chưa có về thăm nhà, ngay cả ngày đại lễ sắc phong mà cũng không nhắc đến

Chắc bây giờ tiểu thư nhớ lão gia với phu nhân lắm!

Đang nghĩ ngợi thì bên ngoài có tiếng báo Thần phi muốn diện kiến, nàng có hơi chút ngạc nhiên nhưng vẫn truyền vào, không biết có chuyện gì đây

-" Hoàng hậu nương nương vạn tuế " -Một thân hồng y tươi tắn mềm mại như liễu cùng giọng nói ngọt ngào vang lên đầu cung kính. Còn nàng hôm nay lại rất đơn giản một thân áo phượng được thêu tay chi tiết đơn giản nhưng rất tinh tế làm nổi bật lên khí chất mẫu nghi thiên hạ không gì sánh bằng khiến người khác phải nhún nhường

Thần phi sáng sớm đã đến thỉnh an nàng, dù gì cũng là phi tần đương nhiên phải đến chỗ hoàng hậu trước tiên

Bách Lệ Băng có chút không vui nhìn dung mạo xinh đẹp như tiên nữ của nàng ta, mở miệng nói

-" Thần phi miễn lễ, sáng sớm nên tĩnh dưỡng nghỉ ngơi đi chứ, dù gì hôm qua người cũng bị hành cho đến mệt rồi "- Bách Lệ Băng khéo léo nhắc lại chuyện hôm qua.

Lập tức khuôn mặt xinh đẹp của Thần phi cũng đỏ dẫn âm thầm chửi rủa nàng.

-" Không phải Thần phi đang chửi ta đó chứ, ta nói rồi không phải ta hạ đâu, Phong Thần đã điều tra ra rồi không tiện nói, tốt nhất đừng có nghi ngờ ta nữa được không?"- Nghe sơ qua gần như là nàng cầu xin đừng nghi ngờ nàng nhưng thực chất là đang ám chỉ việc làm của nàng ta đã bị Phong Thần phát hiện

-" Không, Bách Hợp đâu dám nghi ngờ hoàng hậu càng không có chuyện chửi rủa mong tỷ tỷ xem cho "- Thần phi đem khuôn mặt hiền lành đáng thương bày ra mong ọi người nhận ra mình vô tội

-" Ồ, vậy coi như bản cung chưa nói gì đi?"- Bách Lệ Băng giả bộ ngạc nhiên bĩu môi nói

-" Sáng sớm đã đến điện của ta, có chuyện gì sao?"- Bách Lệ Băng nhàn hạ mở miệng

-" Bách Hợp suy tính đã đến hội tuyển tú nữ, không biết năm nay ý của hoàng hậu thế nào?"- Thần phi mềm mại nói, nàng ta đang cố tình công kích nàng đây

Bách Lệ Băng hết sức khó chịu, lại nhắc đến chuyện này, ả nữ nhân này quả thực không muốn sống nữa rồi mà. ,

-" Ý của ta ra sao, không cần người quan tâm "- Nàng đanh giọng nói muốn dằn mặt nữ nhân này

-" Bách Hợp mới đến đây chưa được bao lâu nhưng đã biết được, việc tuyển tú nữ phải do các phi tần cùng hoàng hậu quyết định, lẽ nào hoàng hậu không biết "- Thần phi không chút e dè nói

-" Ngươi còn nói nữa là ta cắt lưỡi của ngươi, nói gì nói lắm ta muốn làm sao thì làm, không đến lượt ngươi quản, một phi tần thấp kén mà dám lên giọng dạy đời bản cung đây muốn chết rồi hả?"- Nàng là nàng không chịn được nữa đâu

-" Hoàng hậu thứ tội "- Thần phi quỳ xuống nhưng trong giọng nói không hề tỏ chút sợ hãi

-" Tiểu Hằng tiễn Thần phi, bản cung mệt rồi "- Nàng còn đối chấp nữa thì tức chết mất, nữ nhân chết tiệt này, muốn sống hay muốn chết đây hả, lão nương cho toại nguyện luôn?

Đang định tiễn khách thì tiếng bên ngoài một lên nữa truyền đến

-" Hoàng thái hậu giá lâm "

Thôi xong, lại là lão bà này!

Mới sáng sớm đã mệt mỏi thế này rồi!

Phong Thần chàng ơi mau về đây!

Không lão nương đây điên mất!

AAAAAAAA!!!


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-54 )