Xuất cung (2)
← Ch.10 | Ch.12 → |
- " A.. A.. ở đây náo nhiệt thật "- Bách Lệ Băng nhìn suýt nữa thì muốn rớt con mắt..
Nàng đã từng xem phim cổ đại nhưng không ngờ tự mình thử qua mới thấy đúng là tuyệt vời, khung cảnh ở đây còn náo nhiệt hơn trong phim...
Bách Lệ Băng cười đến tận mang tai, rồi thấy nhiều người để ý mình, nàng phải nhanh chóng thay bộ y phục khác mới được...
Nàng thong dong bước đến từng quầy hàng rồi dừng chân tại một tiệm có vẻ ngoài rất xa hoa..
Bách Lệ Băng bước vào... choáng ngợp.. nơi này quả thật toàn những y phục vô cùng xa hoa nha!
-" Xin hỏi vị công công đây muốn mua gì "- Ông chủ cửa hàng thấy khách liền tận tình ra chào hỏi..
-" Ờ!Tìm cho ta vài bộ y phục đẹp đẹp một chút, nhớ phải đơn giản thôi đó!"- Bách Lệ Băng đáp mắt vẫn còn đang dán vào cửa hiệu.
Ông chủ ngớ ra, ở đây chỉ chuyên bán y phục cho nữ nhân làm gì có y phục cho nam nhân, chẳng lẽ..
-" Xin hỏi ngài mua cho nữ tử nào trong cung!"- Ông chủ cười tươi đáp
-" Còn mua cho ai, mua cho ta chứ cho ai, nhanh lên mau lấy cho ta, tiền không thành vấn đề "- Bách Lê Băng bỗng dưng nổi giận quát
Ông chủ đổ mồ hôi đành miễn cưỡng đi lấy vài bộ y phục đưa cho công công này, mặc dù ông nhìn thoáng qua hình như là nữ nhân thì đúng hơn, nhưng ông không dám chắc..
Bách Lệ Băng nhận được y phục liền nhanh chóng vào phòng thu, thoáng chốc đã bước ra...
Và khi bước ra đã làm cho toàn thể dân tình choáng váng...
Bách Lệ Băng phải gọi là tiên nữ hạ phàm xuống nhân gian với vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành trong bộ bạch y trắng toát mềm mại như lụa, mái tóc đen dài xõa xuống như thác nước, khuôn mặt thanh toát trong trẻo đặc biệt là đôi mắt như làn nước mùa thu...
-" Tiền đây, nhìn cái gì mà nhìn, cẩn thận lác mất đấy "- Bách Lệ Băng thấy mọi người vẫn chăm chú nhìn mình thì vô cùng khó chịu, quát lên, ném tiền rồi đi thẳng để lại một đám người hồn vẫn đang bay phương nào..
-" Oa dễ chịu thật đó "- Vừa bước ra đến của nàng đã vui vẻ trở lại, vẫn có biết bao ánh mắt nhìn nàng nhưng bây giờ nàng vẫn mặc kệ việc phải làm bây giờ là đi chơi...
Đi đến đâu, mái tóc bay đến đó quấn theo hồn của bao người..
Đến một quầy hàng bán đồ trang sức, nàng bắt gặp một miếng ngọc bội bằng ngọc trắng vô cùng đẹp..
-" Cái này bao nhiêu!"- Nàng cầm trên tay hỏi
-" Dạ 50 lượng, cái này là làm bằng ngọc quý đó thưa cô nương "- Chủ quán hớn hở nói
-" Cái gì! Ông chém nó vừa phải thôi chứ, ta có đến trăm miếng đẹp hơn cái này nhiều!"- Bách Lê Băng quăng luôn miếng ngọc bội xuống cứ thể hầm hầm bỏ đi..
Xa xa lại nhìn thấy có bán kẹo hồ lô, nàng vô cùng háo hức, nàng đã từng thấy trên phiim rồi nhưng chưa từng thử..
-" Cho ta một xâu "- Bách Lệ Băng đưa tiền nói... đúng lúc đó lại có một giọng nói khác chen vào..
-" Cho ta xấu này "- Vừa nói vừa đưa tiền rồi xâu hồ lô lập tức nằm trong tay người nào đó..
Bách Lệ Băng ngớ người, to gan, dám có kẻ cướp kẹo của lão nương đây..
-" Ta đến mua trước cơ mà "- Nàng bực mình quát..
-" Vị cô nương mong thứ lỗi, cô nương cũng nên hiểu cho đây là công tử của Lý tướng quân, tại hạ đâu dám đắc tội "- Người bán tỏ ra vẻ aý náy
-" Ak, thì ra ngươi đành đắc tộc với lão nương đây chứ không dám đắc tội với hắn ta chứ gì "- Bách Lệ Băng cười nham hiểm rồi quay sang người được gọi là công tử..
Suýt nữa thì nàng buồn nôn, công tử gì đâu mà béo ục ịch như con ỉn..
-" Ngươi, xâu kẹo đó là ta mua trước, ngươi dám tranh với bản cô nương đây thì cho ngươi biết tay "- Bách Lệ Băng tức giận, lời vừa dứt thì chân đá một phát vào tên công tử
-" Ngươi, ngươi dám đánh ta "- Lý công tức giận nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ của nàng thì hồn lại bay đâu rồi
- " Ta đánh đó thì sao, giỏi thì đấu lại với ta "- Bạch Lệ Băng hống hách nói..
Người dân bầu lại càng nhiều..
-" Không biết là cô nương nhà nào, thật có dũng khí, dám đắc tội với Lý công tử "- Lại thêm một giọng nói khác chen vào
-" Lại thêm một thằng nào nữa đây, ra đây hết luôn đi để lão nương đây tập thể dục luôn một phen "- Bách Lệ Băng nói rồi nhìn sang cái người vừa mở miệng..
Được, lại thêm một con ỉn, không biết là công tử nhà nào đây..
-" Các ngươi còn đứng đó làm gì, bắt ngay nữ nhân đấy lại cho ta, ai bắt được thưởng 50 lượng!"- Mã công tử ra lệnh cho đám hạ nhân..
-" Đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết, đến đây mau đến đây lão nương ta chu đáo đón tiếp!"- Bách Lệ Băng vẫn giữ nguyên tư thế nhếch mày nói..
Dân xung quanh đang bàn tán và thầm cầu nguyện cho nàng, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần nhưng sao lại đi đối đầu với hai vị công tử kia thì chỉ có chỗ chết..
Một đám người bắt đầu lao đến cho nàng..
Khi tất cả chưa kịp chạm đến một cọng tóc của nàng thì lại một giọng nói trầm thấp khác vang lên...
-" Các ngươi dừng tay hết lại cho ta "- Mạc Diệp Thâm nhẹ nhàng mở miệng, tất cả đám hạ nhân nghe xong hồn kinh sợ một mạch chạy hết, dân chúng cũng đi đâu hết rồi..
-" Ngươi là ai? Ta đâu cần ngươi giúp "- Bách Lệ Băng tức giận nói..
-" Ta là ai, ngươi về hỏi phu quân ngươi là biết "- Mạc Diệp Thầm nói xong thân hình cũng chợt biến mất tựa như một làn gió..
"Phu quân" - má ơi!không phải là Mạc Phong Thần đó sao, thôi xong nàng bị phát hiện rồi!
Và điều nàng sợ cũng đã đến..
-" Bách Lệ Băng, nàng đứng lại đó cho ta "- Một giọng nói trầm ấm mang theo một cỗ tức giận xuyên vào tai nàng khiến cả người nàng run rẩy..
-" Phong Thần..."
← Ch. 10 | Ch. 12 → |