Vay nóng Homecredit

Truyện:Hoàng Hậu Ngỗ Nghịch - Chương 07

Hoàng Hậu Ngỗ Nghịch
Hiện có 54 chương (chưa hoàn)
Chương 07
Hả giận
0.00
(0 votes)


Chương (1-54 )

Siêu sale Lazada


-" Đúng là bực chết ta, bực chết ta "- Bách Lệ Băng vô cùng khó chịu trong lòng, đi đi đi lại đã thế còn lấy chân hất tung mọi thứ nữa chứ.

Hạ nhân đứng bên ngoài mà mồ hôi chảy ròng ròng, chưa từng thấy vị phi tử nào dám làm càn ngay trước mặt hoàng thượng như thế...

Các quan đại thần trong triều nghe tin còn sợ run người, chỉ sợ hoàng thượng nổi giận mà liên lụy đến bọn họ..

-" Tên hoàng thượng chết dẫm, Mạc Phong Thần thối tha, ... v... v "- Sau một hồi trút ra bực tức, nàng bực bội nằm ra giường trên mặt còn hiện rõ vẻ hờn giận

Người đứng ngoài thì đang thầm cầu nguyện cho chính mình mau chóng chết đi, chứ đứng dậy bên cạnh vị hoàng thượng đang đen xì của họ thì thà chết cho rồi...

Mạc Phong Thần đứng ngoài cửa mặt đen xì, gân xanh nổi rõ mồn một trên trán, người toát ra sát khí lạnh băng..

Nữ nhân này, làm hắn tức chết mà....

-" Hoàng thượng, hoàng phi chỉ tức giận, mong người thứ tội "- Tiểu Hằng quỳ xuống mà tạ lỗi thay hoàng phi của mình.

Mạc Phong Thần chẳng để vào tai trực tiếp bước vào khiến mọi người kinh sợ, thôi xong hoàng phi lần này chết chắc rồi!

-" Không biết tên hoàng thượng mà hoàng phi đang nói tới là ai?"- Mạc Phong Thần lạnh lùng nói

-" Còn ai vào đây, chính là tên Mạc Phong Thần chết dẫm kia chứ ai?"- Nàng vẫn luôn miệng nói không thèm để ý đang nói với ai

-"Không biết người đó có phải trẫm không?"- Hắn chỉ hận bản thân không thể bóp chết nữ nhân này

-" Không phải ngươi thì l... a.."- Đang định nói mới giật mình, từ nãy đến giờ mình đang nói chuyện với ai nhỉ?

Qyau đầu lại, cha mẹ ơi! Mạc Phong Thần đó!

-" Hoàng thượng.."- Nàng có hơi sợ sệt nói.

-" Nàng thật to gan, đại náo yến tiệc rồi quay về tẩm cung buông lời đại nghịch bất đạo, xem ra lần này trẫm nhất định phải trừng phạt nàng thật nặng mới được "- Mạc Phong Thần đè nén cơn giận bước chân càng lúc càng nhanh bước đến Bách Lệ Băng.

Vừa nãy thấy nàng đã đánh mấy tên thị vệ hắn có hơi kích động, con mắt hắn càng tinh tường hơn, rõ ràng nàng đã thay đổi, không phải tiểu thư khêu các trước kia, ôn nhu lễ phép. Mặc dù biết nàng có võ công nhưng chỉ là vài chiêu mèo cào thôi, những người có nội lực nói rõ hơn là có võ công thực sự thì liếc mắt cũng có thể nhìn ra nàng ko có nội công.

Nàng lần này có hơi hoảng, mặc dù nàng có võ thật đấy nhưng đây là cổ đại a, người có thể bay như chim còn có nội lực, võ công của nàng cũng chỉ có thể hạ được mấy kẻ yếu kém mà thôi đừng nói đến nam nhân này.

-" Ách ta.. không có ý, ai kêu mấy kẻ đó dám khi dễ bản cô nương đây, ngay cả ngươi cũng thế, còn trơ mắt nhìn "- Nàng bỗng nhớ lại, cơn tức xông thẳng lên mà chống tay hếch cằm mà nói.

Mạc Phong Thần đúng là không đấu lại được nữ nhân này, đang chuẩn bị dạy dỗ nàng thì thấy vẻ mặt tức giận hầm hầm đỏ lừ của nàng thì lại thấy buồn cười.

Cuối cùng hắn lại ngừng lại, kế đó bất ngờ sủng nịnh kéo lấy nàng ôm vào lòng

-" Vậy nàng muốn trẫm làm gì, bọn họ giao cho nàng toàn quyền quyết định "- Mạc Phong Thần nhẹ giọng nói trong lời có đôi chút ôn nhu

Lần này Bách Lệ Băng thật sự sock đó, ai dám nói hắn là tảng băng sơn ngàn năm không chảy hả, ai bảo hoàng đế này không gần nữ sắc, nàng mà biết ai nói thì chắc chắn sẽ ấy nhát.

Nàng lại được hoàng thượng cho toàn quyền xử lý, Mạc Phong Thần rốt cuộc bị làm sao vậy hả?

-" Thật không, ngươi cho ta quyết định "- Nàng khúm núm nói, bị hắn ôm vài lần nên quen rồi, mà trong lòng hắn ấm áp thật đấy

Mạc Phong Thần không nói gì chỉ ôm lấy nàng nhẹ nhàng gật đầu, tiếp đó không ngờ bị nàng một lực đẩy mạnh ra, chớp mắt đã thấy nữ nhân tinh quái này đi ra ngoài:

-"Bách Lệ Băng...."- Hắn nghiến răng nghiến lợi nói rồi cũng nhanh chóng khai triển khinh công đuổi theo, chớp phát đã đến chỗ nàng.

Hình tượng của nàng phải gọi là quá giống mấy nữ tặc phong trần đi cướp bóc người dân..

-" Các người mau nộp ra đây mười vạn hoàng kim, hoàng thượng đã cho ta toàn quyền xử lý "- Bách Lệ Băng lớn giọng nói trong khi tất cả các quan đại thần cùng cả phi tần vẫn đang ngự yến tiếc cho dù hoàng thượng vắng mặt.

-" Lớn mật!Dám giả thánh chỉ tội không thể tha, ngươi quả thật thật coi sống chết ra gì, Mạc quốc không thể tồn tại một nữ nhân đại nghịch như này, người đâu mau bắt nữ nhân to gan này lại cho ta!"- Quan tể tướng đại nhân hầm hầm tức giận đứng dậy nói

-" Hoàng phi, tỷ thật không coi quốc pháp ra gì "- Một phi tần thấp giọng nói

-" Quốc pháp, ta đây chính là Quốc pháp, mấy người các ngươi mới là kẻ không coi sống chết ra gì, để cho bản cô nương phải tốn lời, tốn sức ra tay "- Bách Lệ Băng hống hách nói, lời chưa dứt đã bị một lời nói sắc bén xuyên thủng

-" Hỗn xược, dám ở trước mặt bản cung mà náo loạn, mau tới bắt ả tiện nữ này lại cho ta "- Hoàng hậu sau cùng lửa giận cùng lên ngút trời, mà hét to

Khi tất cả chưa kịp động thủ thì..

-" Hoàng thượng giá lâm "

Mạc Phong Thần hùng dũng bước vào mang theo bộ mặt sắc lạnh, Bách Lê Bằng cảm nhận được ánh mắt kia xẹt qua mình, người có hơi run run

-" BÌnh thân "

-" Tạ ơn hoàng thượng "- Mọi người cẩn trọng đứng lên

-" Hoàng thượng, hoàng phi nàng quả nàng to gan, dám lấy danh nghĩa mà hống hách nơi hoàng cung, mong hoàng thượng xét phạt làm gương răn đe "- Hoàng hậu chí lý nói, các quan viên nghe xong cũng thầm tán thưởng

Nhưng Mạc Phong Thần vẫn bộ mặt lãnh khốc thấy ánh mặt như nói lên ý " Ngươi phải giữ lời " của Bách Lệ Băng, môi khẽ mở mang theo vài lời ngắn gọn

-" Tùy Hoàng phi của trẫm quyết định "

Lời vừa dứt như sét đánh ngang tai tất cả mọi người, kế tiếp nghe thấy tiếng cười gian sảo của Bách Lê Băng toàn thân như cứng đờ

-" Ha.. Ha.. Ha.. nghe thấy chưa, hoàng thượng nói rồi đó, mau mau nộp tiền mười vạn lượng hoàng kim "- Bách Lệ Băng quả thực giống nữ tặc cướp bóc dân lành, đẩy đẩy cánh tay trước mặt mọi người

Tất cả đồng loạt khéo miệng giật giật vài cái, ngay cả Mạc Phong Thần cũng phải co quắt khéo miệng, chẳng lẽ châu báu trong cung chưa đủ cho nàng tiêu.

Và kết cục cuối cùng đó chính là Bách Lệ Băng thu được bao nhiêu rương vàng của các quan viên, trừ các phi tần vì họ không có nhiều vì tiền thường được chia theo bổng lộc nên cũng không dư giả lắm.

Yến tiệc kết thúc, ai cũng ra về trong tình trạng thê thảm vô cùng, tiền mất tật mang phải gọi là quá thê thảm trừ cái người đang ngồi cười kia..

-" Nàng có nên bồi thường trẫm cái gì không?"- Mạc Phong Thần nói

Bách Lệ Băng đang mải đếm tiền cũng không để ý cứ gật đầu qua loa..

Bỗng dưng người bị nhấc bổng lên, Bách Lệ Băng hoảng sợ vội ôm cổ người nào đó

-" Mạc Phong Thần ngươi mau buông ta ra "- Nàng vừa nói vừa tức giận đấm vào lưng người kia nhưng hình như không có chút hiệu lực

Sau một hồi kéo co, cuối cùng Mạc Phong Thần thỏa hiệp trước, mệt mỏi quay về chính điện của mình

-" Lần sau mặc kệ nàng có viện lý do gì thì ta cũng phải có được nàng ".

Bên kia Bách Lệ Băng vẫn đang mỉm cười thỏa mãn, hôm nay là nàng hả giận rồi


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-54 )