Binh bại núi lật
← Ch.045 | Ch.047 → |
Lúc này phương đông mới bắt đầu hửng sáng, bóng tối dần dần lui đi, không khí vẫn còn lưu lại chút hương vị của ban đêm tràn ngập. Có gió thu từ nơi vô tận nào thổi tới, giống như hơi thở nhè nhẹ thổi bay những chiếc lá đã tới lúc tàn.
Xa xa có tiếng bước chân đạp cỏ đi tới.
Tiểu Tịch tiến lên mở rộng cửa, cung kính nghênh đón người tới.
Thu Khả Ngâm là bị gọi tới vội vàng, nàng hiển nhiên còn chưa có kịp rửa mặt chải đầu kỹ lưỡng, tóc có chút lỏng lẻo, chiếc trâm cài cắm trên đầu tưởng chừng như chuẩn bị rơi xuống.
Quế ma ma cũng đi cùng nàng, tiến lên ngay lập tức "bụp" một tiếng quỳ xuống đất.
Lần quỳ xuống này lại mang một ý tứ hàm xúc khác.
Long Tiêu Đình nheo đôi mắt lại, ngực phập phồng như sóng biển triều tịch, hắn cắn răng hỏi: "Quế ma ma, ngươi quan tâm đến bổn vương từ khi bổn vương còn nhỏ. Bổn vương từ lâu đã cho phép ngươi không cần quỳ lạy, hôm nay vì sao lại dùng đại lệ này?"
Quế ma ma dập đầu nói: "Lão nô nghĩ Vương gia chắc chắn đã hiểu lầm Vương phi chuyện gì đó, lúc này mới đi theo Vương phi cùng nhau đến muốn giải thích rõ ràng cho Vương gia nghe."
Thu Khả Ngâm giả bộ nghi hoặc nhìn Quế ma ma, hỏi: "Quế ma ma, ngươi đột nhiên quỳ xuống là có ý tứ gì? Ngươi muốn giải thích cái gì?"
Long Tiêu Đình nhếch mi: "Khả Ngâm, nàng không biết?"
Thu Khả Ngâm thần sắc hoang mang bối rối lắc đầu, lông mày lá liễu nhăn lại: "Thiếp nên biết chuyện gì sao? Tiêu Đình, thời điểm tối qua dùng bữa tối chàng không phải tâm tình rất tốt sao? Chàng cũng không nói với thiếp chuyện gì, lúc sao còn bảo thiếp trở về Khả viên nghỉ ngơi. Chàng vừa rồi còn vội vội vàng vàng phái người gọi thiếp đến Túy viên này nữa."
Thu Khả Ngâm dừng lại nhìn nhìn Sương Lan Nhi đang ngồi bên cạnh Long Tiêu Đình, trong lòng có một sự tức tối không nói được thành lời. Từ khi nào mà hắn lại cùng với Sương Lan Nhi cùng nhau ngồi còn nàng thì phải đứng chịu chấp nhận nghe khẩu khí mang đầy tính thẩm vấn của hắn đây. Chuyện này bảo nàng làm sao có thể chấp nhận nổi? Món nợ này nàng ngày sau nhất định sẽ đòi lại gấp bội.
"Thống lĩnh đâu, ngươi tự mình giải thích cho Vương phi nghe." Long Tiêu Đình nâng ly trà lên nhấp ở trên miệng, còn thản nhiên phân phó.
"Vâng, Vương phi, chuyện là như vậy. Đêm qua Vương gia cùng Lan phu nhân đang cùng nhau ngắm hoa đăng thì ở trên cầu kiều có một nam tử bán đèn lồng hoa sen tới đem một chiếc đèn lồng cho Lan phu nhân. Nào biết được chiếc đèn lồng hoa sen kia đột nhiên phát hỏa thiếu chút nữa đã làm Lan phu nhân bị bỏng. Thuộc hạ ngay tại hiện trường đã bắt được tên thích khách kia, nghiêm chặt thẩm vấn. Tên thích khách kia không chịu được cực hình đã nhận tội là nghe theo sai sử của Vương phi đến sát hại Lan phu nhân. Theo như lời khai của hắn thì đầu tiên trên quần áo của Lan phu nhân đã bị thổi một ít lân phấn (bột phốt pho), sau đó ở trên cầu kiều hắn ở trên cầu chào hàng bán đèn lồng, đèn lồng này phía trên có thiết kế một cơ quan lên dây cót rất khéo léo, thích khách ngụy trang thành người bán đèn lồng đưa chiếc đèn lồng này ra, đèn lồng lúc sau sẽ tự động châm lửa mà trên người Lan phu nhân có lân phấn là chất dẫn cháy..."
Viên thống lĩnh nói đến lúc này Long Tiêu Đình liền đập tay xuống bàn, lực đạo dũng mãnh làm cả bàn trà chấn động, ngay lập tức gãy thành hai nửa, nước trà trên bàn nóng bỏng chảy xuống.
Sương Lan Nhi cả kinh, nhẹ nhàng kéo góc áo của hắn.
Hắn vẫn giận giữ nói: "Thật là tâm địa nham hiểm! Đuổi tận giết tuyệt! Lan nhi đã bị hại đến mức bị câm, nếu như lại bị bỏng ở tay, bỏng ở mặt thì ngày sau nàng cùng phế nhân có gì khác nhau đâu? Bổn vương mà xác định được ai là người đứng sau những màn này ta nhất định sẽ không tha cho hắn."
Khí thế như vậy, tức giận như vậy, thực sự làm cho Quế ma ma cùng Thu Khả Ngâm kìm lòng không được mà đồng thời co rúm lại.
Thu Khả Ngâm rất nhanh đã khôi phục lại sự trấn định, nàng lộ ra chút nụ cười nhạt mà lạnh lùng: "Lỡ đâu thống lĩnh đại nhân bắt được tên thích khách muốn vu oan cho bổn vương phi thì sao? Hắn nói gì thống lĩnh đại nhân liền tin ngay sao? Chuyện này thực buồn cười! Ta dĩ nhiên coi trọng vị trí Vương phi này, còn có thể mưu toan chuyện gì nữa? Lan nhi muội muội lại hao hết tâm lực muốn chữa bệnh cho ta, ta vì sao phải làm như vậy? Lấy oán báo ơn? Nếu là chuyện của Lan Nhi muội muội có hay không xảy ra như thế, ta chẳng phải là gậy ông đập lưng ông hay sao? Thống lĩnh đại nhân, mời ngươi tìm cho bổn vương phi một lời lý giải thích đáng. Bổn vương phi vì sao phải làm như vậy?! Làm chuyện này ta có thể đạt được lợi ích gì hay sao?"
"Này..." Viên thống lĩnh nghẹn họng không nói lên lời.
Thu Khả Ngâm trên mặt nhìn không ra nửa điểm cảm xúc, con ngươi quét qua mặt Sương Lan Nhi, từng chữ sắc bén nói: "Cũng không biết có phải có người cố ý hãm hại ta."
Sương Lan Nhi sau khi nghe xong, mâu trung trong suốt giống như có sương mù bốc lên, nàng lo lắng từ yết hầu phát ra chút tiếng động hỗn độn, mười ngón tay nâng lên ra dấu hiệu.
Long Tiêu Đình quay đầu, hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, để lại cho nàng một ánh mắt đầy trấn an rồi thanh âm hắn phát ra càng lạnh lẽo hơn trước: "Khả Ngâm, ta chỉ gọi nàng một mình đi tới, nàng cũng biết là ý tứ gì rồi chứ? Nàng không cần phải cô phụ hảo ý của ta. Tình cảnh lúc ấy ta tận mắt nhìn thấy, nếu không phải Lan Nhi tỉnh táo thông minh nhảy vào bên trong hồ thì chỉ sợ nàng ấy đã sớm bị bỏng. Nhưng cho dù là nhảy vào hồ, nàng biết kia cũng có bao nhiêu nguy hiểm hay không, nếu không phải ta đúng lúc... Nếu như chuyện này là nàng gây nên, ta hy vọng nàng có thể lập tức thừa nhận, không cần phải khảo nghiệm tính kiên nhẫn của ta."
Trong lời nói của hắn có bao nhiêu quyết tuyệt làm cho Thu Khả Ngâm vốn đã yếu ớt trong nháy mắt sụp đổ, nàng khản giọng nói: "Chàng muốn ta thừa nhận cái gì? Tiêu Đình, trước đây chúng ta có bao nhiêu hòa thuận, bao nhiêu ấm áp, chàng đều đã quên sao? Nhưng từ sau khi nàng ta đến đây, tất cả đều thay đổi! Vì sao lại như vậy? Chàng nói cho ta biết là vì cái gì?"
"Lan nhi vốn là người ngoài cuộc, là chuyện của ta và nàng cuốn nàng ấy vào, chẳng lẽ ta lại không có trách nhiệm sao? Ta chỉ là muốn bồi thường cho nàng ấy, không có ý tứ gì khác, chẳng lẽ ngay cả chuyện này cũng không được sao? Nàng vì sao còn muốn đẩy nàng ấy vào chỗ chết?" Hắn cả giận nói, tay nắm chặt lại ẩn ẩn nhìn thấy gân xanh nổi lên.
"Thiếp đã nói rồi, có thể là nàng ta tận lực hãm hại ta!" Thu Khả Ngâm vẫn gắng sức đấu lý, khuôn mặt xinh đẹp vì phẫn nộ mà trở nên vặn vẹo, nhìn mà dữ tợn.
Cho dù có chết nàng cũng không thể thừa nhận, một khi nàng thừa nhận thì lúc này cũng coi như dấu chấm hết giữa nàng và Tiêu Đình. Nàng rất hiểu hắn, thà rằng làm cho hắn vĩnh viễn hoài nghi cũng không thể chọc thủng bức màn mỏng manh này, cũng giống như năm đó.
"Nàng quả thực là già mồm át lẽ phải, há lại có người tự làm cho mình lâm vào hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng. Loại này liệt hỏa cháy cuốn toàn thân đều đau như kim châm muối sát, người nào có thể chịu đựng nổi? Lan nhi hãm hại nàng thì nàng ấy có được lợi ích gì?" Long Tiêu Đình hung hăng nhắm hai tròng mắt lại rồi mở ra nhìn người trước mặt, trong đó cất giấu sự đau lòng đến vô tận.
"Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp, ta một khi còn ở vị trí Vương phi này thì cho dù chỉ là một ngày nàng cũng đừng hòng chiếm được nó, nàng vĩnh viễn sẽ không có cơ hội."
"Đủ rồi!" Hắn tức giận cũng đã đến cực hạn.
"A..." Thu Khả Ngâm cười buồn bã. Chợt ánh mắt của nàng bình tĩnh như nước lặng nhìn không ra một tia gợn sóng. Nàng chưa bao giờ tuyệt vọng như thế, xem ra hôm nay Tiêu Đình vô luận là như thế nào cũng sẽ không tin tưởng lời nàng nói. Vậy nàng phải làm gì bây giờ? Nàng không thể thua, không thể! Nàng vẫn còn chưa có được trái tim của hắn, nàng tuyệt đối không thể thua, nàng cũng không cam tâm để thua như thế!
Cho tới cuối cùng nàng cũng không thể nào hiểu nổi, vốn là một kế hoạch thiên y vô trùng (không thể chê vào đâu được), một kế hoạch không thể có sơ hở, không ai có thể hoài nghi nàng. Vậy đến tột cùng là sai lầm ở đâu? Chiếc đèn lồng kia thiết kế một cơ quan rất đặc biệt, lại được ngụy trang rất khéo, thập phần tinh xảo, động cơ đã được ước tính sau trăm bước mới dẫn nhiệt bốc cháy, với khoảng thời gian như thế, Sương Lan Nhi sớm đã đi xa khỏi hồ nước, nàng làm sao vẫn còn có cơ hội nhảy xuống hồ thoát thân? Mà đèn lồng kia vì sao lại cháy trước? Nàng cùng Quế ma ma vốn đã lên một kế hoạch hoàn hảo hết thảy, mua chuộc tên nam tử kia, đưa cho hắn bức họa của Sương Lan Nhi, bắt hắn nhất định phải đưa chiếc đèn lồng vào tận tay Sương Lan Nhi. Đợi đến khi hai người đi ra khỏi phạm vi trăm bước đèn lồng sẽ đột nhiên bốc cháy, cùng với lân phấn trên người Sương Lan Nhi làm chất dẫn lửa... Nàng vốn không muốn đẩy Sương Lan Nhi vào chỗ chết, bởi vì nàng biết có Tiêu Đình ở bên cạnh, hắn nhất định sẽ cứu nàng ta. Điều nàng muốn chính là đợi đến khi dập tắt được ngọn lửa rồi cũng chính là thời điểm Sương Lan Nhi hai tay cùng bộ mặt này sẽ cùng bị cháy đến tổn thương. Đến lúc đó khuôn mặt Sương Lan Nhi đã tận hủy, miệng không thể nói, tay không thể viết, mặc dù một ngày kia Sương Lan Nhi có biết được chân tướng thì nàng cũng chỉ là một phế nhân, cuối cùng dù thế nào cũng không còn tính uy hiếp nữa.
Chỉ là đến tột cùng là sai lầm ở đâu?
Binh bại núi lật, không thể tưởng tượng được nàng lại thất bại đến ngàn dặm.
Hắn dường như không tin lời nàng nói.
Không khí bên trong tĩnh lặng như nước, tất cả mọi người giống như là bị mùa đông khắc nhiệt làm băng cứng lại, cả thân thể như có một cỗ hàn khí rót vào.
Long Tiêu Đình trên mặt xẹt qua một nụ cười tàn khốc khiến người ta chỉ nhìn mà cũng rét run. Thu Khả Ngâm vẫn cố gắng ngẩng đầu trấn định.
"Vương gia, Vương phi. Hai người không cần tranh cãi nữa! Chuyện này kỳ thật là lão nô làm, Vương phi nàng không hề biết gì hết."
Lời nói của Quế ma ma chung quy đã phá vỡ bầu không khí tịch mịch đến đáng sợ.
Lúc này giữa hai hàng lông mày của Sương Lan Nhi tràn ngập đi vẻ u sầu nồng đậm, lòng của nàng, từng mảnh từng mảnh đều trầm xuống.
← Ch. 045 | Ch. 047 → |