Vay nóng Homecredit

Truyện:Ý Tưởng Ham Muốn - Chương 58

Ý Tưởng Ham Muốn
Trọn bộ 70 chương
Chương 58
0.00
(0 votes)


Chương (1-70)

Siêu sale Shopee


Trên đường trở về, Doãn Vị ríu rít nói mình mới cùng Thân Kính trò chuyện đủ đề tài trên trời dưới đất, xem ra tâm tình rất tốt, Lâm An Bắc lo lắng nhìn khuôn mặt tươi cười xán lạn, vừa vặn đặt câu hỏi, để cho cô vui vẻ trả lời.

Bộ phim mới của Mộ Hoa bởi vì tập đoàn Trì Vũ tổ chức buổi họp ký giả nên danh tiếng lan truyền rất lớn, cũng bởi vì chương trình tìm hiểu hiện trường mà đạt tới □, trong lúc nhất thời, thành phố A phố lớn ngõ nhỏ cũng lan truyền một tin tức, đạo diễn Mộ Hoa có con gái riêng.

Một đống tờ báo không ngừng được in ấn phát hành, một phần lớn được mua đi, truyền lại cho mọi người. Mà Doãn Vị lại hoàn toàn không biết, vui mừng cùng Lâm An Bắc làm bữa ăn tối, cố gắng áp dụng kế hoạch sinh con của cô.

Sáng sớm hôm sau, Lâm An Bắc bị điện thoại đặt trong phòng khách không ngừng vang lên tiếng chuông reo inh ỏi, một lúc lâu không có người nhận nghe, nhạc điện thoại lại tiếp tục vang lên, đánh thức hai người còn đang trong giấc mộng.

"Chuyện gì mà vội vã như vậy, cháy nhà sao."

"Rắn đã rời khỏi hang, bây giờ chung quanh biệt thự có rất nhiều phóng viên rình mò." Lưu Nham trầm giọng trả lời, đây vốn là chuyện nằm trong kế hoạch, nhưng lại bị người khác mưu tính công bố tin tức trước, làm cho bọn họ không kịp trở tay ứng phó, nhưng cũng giúp bọn họ tạo nên một cơ hội tốt.

"Tôi biết rồi, cứ theo kế hoạch mà làm."

"Ai gọi đến sớm như vậy?"

Doãn Vị nằm trong ngực anh xoay người, lầm bầm một câu rồi lại ngủ tiếp. Lâm An Bắc vỗ nhẹ sau lưng cô, như có điều suy nghĩ an ủi:"Không có chuyện gì, em ngủ thêm một lát nữa đi!"

Lâm An Bắc nhìn người trong ngực đã ngủ say, cầm điều khiển từ xa đóng cửa sổ trong phòng, kéo tất cả rèm cửa sổ xuống, phòng ngủ lập tức trở nên lờ mờ, chỉ nhìn thấy một đống cuộn tròn nằm trên giường.

Đi xuống phòng khách lầu dưới, mở TV ra, tin tức ùn ùn kéo đến, tiện tay chọn một tiêu đề đều là: tin tức kinh ngạc bất ngờ tác giả Doãn Vị lại là con gái riêng của Mộ Hoa!

Ngày hôm qua phỏng vấn nêu lên nhiều câu hỏi, có người nói đến vấn đề này, Mộ Hoa hời hợt trả lời một câu cho qua, nhưng không nghĩ tới sáng sớm hôm nay, các tờ báo lớn cũng lấy tin tức con gái riêng làm tiêu đề chính, nghe nói là có người giấu tên bí mật cung cấp gửi cho họ bưu phẩm có chứng cớ đầy đủ.

Không chỉ có như thế, còn kèm theo địa chỉ hiện nay Doãn Vị đang ở, tấc đất tấc vàng ở thành phố A khu biệt thự Lục Hoa Đình!

Mà cái tên Doãn Vị này, lần trước nổi bật trên thảm đỏ, lại thêm một lần được tìm kiếm nhiều nhất trên các trang web, cô cũng đã từng giữ chức vụ trong tập đoàn Bác An, cũng là đối tượng được các đài truyền thông nhắm đến!

Vén màn cửa lên nhìn người đi đường bên ngoài đi lại khả nghi, Lâm An Bắc cầm điện thoại ở sofa lên gọi điện:"Tôi là Lâm An Bắc, bắt đầu từ hôm nay, tôi không muốn nhìn thấy bất kỳ người xa lạ nào tùy ý đi bộ tại khu biệt thự nữa."

15 phút sau, cửa lớn khu biệt thự tăng cường canh gác, hơn nữa người đi đường và số lượng xe ở địa bàn bị kiểm tra nghiêm khắc hơn, một số người khả nghi đều nhanh chóng bị mời ra khỏi khu biệt thự.

Lúc Doãn Vị dậy cũng đã rất muộn rồi, không cần phải viết bản thảo cũng không cần đi làm, cả người đều trở nên lười biếng, quay đầu nhìn rèm cửa sổ bị kéo xuống, lắc đầu rồi rời giường rửa mặt, lúc xuống lầu Lâm An Bắc đã mua đồ ăn sáng về rồi.

"Mau tới đây ăn sáng đi, Lâm phu nhân nói muốn chúng ta trở về ăn cơm!"

"Bên ngoài không có phóng viên chứ?"

"Yên tâm đi, anh sẽ xử lý, mặc kệ chuyện gì xảy ra, em chỉ cần luôn ở bên cạnh anh là tốt rồi."

Doãn không gật đầu một cái, không nói gì nữa bắt đầu ăn bữa ăn sáng, những tin tức phiền lòng khó chịu kia cô cũng không muốn quan tâm tới nữa, chỉ cần không chạm đến ranh giới cuối cùng của cô, cô cũng không muốn tìm người khác trả thù.

Xe từ cửa chính đi ra, vẫn còn nhìn thấy bảo vệ cùng đám phóng viên ở đằng sau, cầm thẻ chứng nhận phóng viên trong tay, lảm nhảm lý luận cùng bảo vệ, xe quẹo khúc quanh biến mất ở góc đường, Doãn Vị xoay người lại nhìn nơi đang dần dần có rất nhiều phóng viên truyền thông, không thể không cảm thán tin tức phát tán rất nhanh chóng, không phải là chuyện mà những người một tay che trời có thể ngăn chặn được.

Tìm đĩa nhạc yêu thích, Doãn Vị nhìn những đĩa CD khác trong hộp, trò chuyện với Lâm An Bắc, cũng không có bị đám phóng viên cùng với những bài báo làm ảnh hưởng:"Hôm nào chúng mình đi bệnh viện kiểm tra nhé."

"Sao vậy, em có chỗ nào không thoải mái sao?" Lâm An Bắc chuyên tâm lái xe, thuận miệng hỏi.

Doãn Vị im lặng một lúc, đặt CD trong tay về lại chỗ cũ, đóng nắp hộp lại, cố tỏ ra bình tĩnh trả lời:"Không phải, đi kiểm tra một chút xem thân thể người nào có vấn đề, tại sao vẫn chưa có thai."

Lâm An Bắc im lặng, tình cảm thời gian gần đây cô ấy lớn mật phóng khoáng như vậy, dùng các loại thủ đoạn dẫn dụ anh, không phải là vì muốn anh, mà là muốn con nòng nọc nhỏ kia:"Muốn có con rất đơn giản mà, chỉ cần lấy lòng anh so với việc đi đến bệnh viện nhiều một chút nữa là được!"

Doãn Vị liếc mắt nhìn anh, thể hiện rõ thái độ không tin tưởng: "Mấy ngày gần đây lấy lòng anh còn chưa đủ sao, rõ ràng hiệu quả rất kém!"

"Nếu như em nghe lời của anh, anh bảo đảm sẽ có con, thật."

"Em mới không cần những tư thế kỳ quái đó."

Hai người cứ như vậy cãi nhau đến nhà họ Lâm, Trần Trí Hiên nghe tiếng xe đã nhanh chóng chạy ra ngoài, lười biếng bám trên người Doãn Vị, cái đầu thẳng hướng trước ngực cô cọ cọ, bị Lâm An Bắc đánh cho hai cái lên mông đít, uất ức bĩu môi mách bà ngoại.

Mới vừa bước vào cửa, tiếng la hét giận dữ của Lâm An Chính liền từ trên lầu truyền xuống, lại thêm một người không cần phải đi làm, từ nhỏ đến lớn trong nhà đều giả vờ nói chuyện phiếm lung tung không nghe thấy, nấu cơm nấu cơm, Doãn Vị cũng từ từ đi đến phòng bếp đi, phụ giúp An Nhiên.

Lâm An Hiểu đã ngủ dậy, bưng chén nước tựa vào bồn rửa trong phòng bếp, nhìn An Nhiên không quen giúp đỡ bảo mẫu làm việc, sau đó nhân cơ hội đả kích mẹ mình mấy câu, nhìn thấy Doãn Vị đi vào, vui mừng kéo tay cô, cảm thán có lộc ăn.

Doãn vị cởi áo khoác, buộc tạp dề đi vào phụ giúp, giọng nói trên lầu thỉnh thoảng lại truyền xuống, không khỏi tò mò hỏi:"An Chính làm sao vậy? Cùng ai gây gổ hả?"

Lâm An Hiểu yêu thích tay nghề của Doãn Vị, ngón tay thon dài lấy miếng cà chua cô vừa mới rửa sạch cắt gọn ném vào trong miệng, lúng búng trả lời:"Còn có thể là ai ngoài Văn Tĩnh chứ, ngày hôm qua lại gây ra họa."

"A, thảo nào."

"Tiểu tổ tông của tôi, em vẫn không được ăn lạnh, mau đi ra ngoài đi, đứng ở chỗ này chướng mắt."

Lâm An Hiểu bị An Nhiên đuổi ra khỏi phòng bếp, bảo mẫu cũng bị bà đuổi đi ra ngoài, trong phòng bếp chỉ còn lại hai người là Doãn Vị và bà, Doãn Vị cũng hiểu được, An Nhiên đây là có lời muốn nói với cô.

Tay không ngừng thao tác, nhưng trong lòng vẫn nghĩ tới An Nhiên chắc đã biết hết tin tức ở bên ngoài, cũng không biết bà có tức giận hay không. Trong lòng Doãn Vị rất lo lắng, nhiều lần ngẩng đầu len lén quan sát An Nhiên, bà đều giả vờ không nhìn thấy, tiếp tục làm việc.

Doãn Vị từ nhỏ đã ở trong những chuyện đồn đại mà lớn lên, đối với những tin tức kịch liệt của giới truyền thông, cô đã sớm luyện thành một thân Tường Đồng Vách Sắt, chỉ khó chịu một lúc rồi không sao cả, bởi vì khi sinh ra cô không có lựa chọn, không thể trốn tránh, chỉ có thể thản nhiên đối mặt.

Trong lòng của cô vẫn luôn có sự tự ti nho nhỏ, đặc biệt là khi đối mặt Lâm An Bắc, cái cảm giác chênh lệch khác xa nhau một trời một vực, khiến cho cô rất nhiều lần cảm thấy tự ti, đối với chuyện tình cảm này luôn lo được lo mất.

Bây giờ nghĩ lại kĩ càng, cô cũng không thấy hối hận bốn năm trước đã xa nhau, cho dù cuối cùng bọn họ không thể ở cùng một chỗ, trải qua khoảng thời gian cô độc đó cũng dạy cho cô nhiều bài học, không có Lâm An Bắc ở bên cạnh che chở, trưởng thành, để tương lai mấy chục năm sau này, cuộc sống không có anh, cô vẫn có thể cười tươi mà sống.

Doãn Vị tự cảm thấy mình có quá nhiều khuyết điểm kỳ cục không chịu nổi, cô sợ rất nhiều thứ, sợ hãi bị người khác vứt bỏ, sợ bị xem thường, sợ bỏ ra không nhận được hồi báo, sợ từ nay về sau sẽ không còn người đàn ông tên là Lâm An Bắc.

Nhưng cô lại giống như cái gì cũng không sợ, cho dù tất cả trở thành cát bụi, ít nhất thì anh, đã từng cùng với cô, còn trẻ đã từng hiểu nhau cùng nhau làm bạn!

"Mẹ, con"

"Chắc là đủ thời gian rồi đó, mẹ ngửi thấy được mùi thơm rồi." Câu nói của Doãn Vị bị An Nhiên cắt đứt, bà hình như không nhìn thấy bộ dáng Doãn Vị muốn nói lại thôi, chỉ hiền từ nhìn cô cười, giống như ngày trước, hoàn toàn không có biểu hiện gì khác thường, giống như chưa từng nghe thấy tin tức bên ngoài ùn ùn kéo đến một đống.

Doãn Vị rất biết ơn sự thông cảm của bà, nhưng là cô không muốn trốn tránh mọi chuyện, bọn họ đều là người mà cô yêu quý, thật lòng chờ cô, mà cô lại dấu diếm tất cả nhiều bí mật như vậy, cô không muốn lại tiếp tục mang theo sự áy náy, lo lắng cùng sinh hoạt chung một chỗ với mọi người.

Đã có người từng nói, ai từng là của người nào, nhưng bây giờ lại trở thành người khác của người nào đó. Doãn Vị sợ mất đi, nhưng sợ hơn đó chính là không được tha thứ!

"Mẹ, con có lời muốn nói với mẹ, con và An Bắc"

"Tiểu Vị, mẹ biết con muốn nói gì, mọi chuynệ cũng đã qua rồi, bây giờ chờ các con chính là những điều tốt đẹp trong tương lai, các còn còn trẻ như vậy, còn có một con dài đường dài phải đi, mặc kệ gặp phải bất kỳ khó khăn nào, chỉ cần nhớ đến ánh mắt kiên định của đối phương là được rồi. Không có cuộc sống của người nào thuận buồm xuôi gió, con cảm thấy cuộc sống vinh quang chói lọi, nhưng có lẽ sau lưng che dấu những khổ sở không muốn ai nhận ra. Nếu bốn năm sau các con vẫn có thể nắm lấy tay nhau, như vậy các con nhất định đã phải trải qua suy nghĩ thấu đáo, kiên quyết đó mới là người mình muốn nắm tay đi tới cuối cuộc đời. Nhà họ Lâm chúng ta, chưa từng coi trọng môn đăng hộ đối, con cũng không cần đoán mò, mặc kệ gặp phải khó khăn uất ức gì, con đều phải tin tưởng người đàn ông con đã lựa chọn cả một đời, tin tưởng anh ta có thể che gió che mưa cho con, hơn nữa, người nhà họ Lâm chúng ta cũng tuyệt đối có năng lực bảo vệ, con thấy mẹ nói có đúng hay không?"

Doãn Vị không ngờ đến An Nhiên đã sớm biết tất cả những chuyện cố giấu giếm, bốn năm trước chuyện đang yêu say đắm cô bỗng bỏ đi không lí do, Doãn Vị sợ An Nhiên biết được, bởi vì chuyện đó giống như một quả bom hẹn giờ, không cẩn thận sẽ đánh mất bình tĩnh, giật mình trước sóng to gió lớn!

Đôi mắt cô ngân ngấn những giọt nước mắt trong veo, xoay người đưa lưng về phía An Nhiên, không muốn bà thấy hình ảnh chật vật không chịu nổi của mình, tình cảm thân thiết quan tâm giống như người mẹ, đã rất lâu cô không có cảm nhận được, người phụ nữ đã đi tới Thiên đường ấy, không biết người có thể thấy hay không, đứa con gái của người, đến ngày hôm nay vẫn sống rất tốt, có một người đàn ông yêu con như sinh mạng, thay thế mẹ, giúp đỡ con dũng cảm hơn đối mặt với cuộc sống.

Những lời An Nhiên vừa nói giống như cùng nói chuyện phiếm với Doãn Vị, nhìn thấy đầu vai cô run run, thấu hiểu cười cười, cúi đầu bận rộn làm việc, lúc lâu sau mới nghe thấy giọng nói hơi khàn khàn của Doãn Vị:"Mẹ, cám ơn người."

"Đứa nhỏ ngốc, con cũng đã gọi ta là mẹ rồi còn nói cám ơn? Người nhà với nhau không cần phải nói đến hai từ kia, bởi vì chúng ta là những thành viên trong gia đình. Đừng nói đến những chủ đề không vui kia, con lên nhà nói mọi người rửa tay xuống ăn cơm. Nha đầu Văn Tĩnh kia chúng ta đều thích nó, chỉ có điều thằng nhóc An Chính này vẫn không hiểu rõ trái tim của mình, có thời gian rảnh con là chị dâu cũng nên mắng nó, thật là ngu ngốc."

"Dạ được."

Doãn Vị đi lên lầu gọi mọi người ăn cơm, trước hết định vào phòng ngủ của Lâm An Chính, có tiếng cãi vã của hai người phát ra, bên trong cửa phòng không khép lại, Doãn Vị mới vừa vươn tay ra chuẩn bị đẩy cửa thì dừng lại, Từ Văn Tĩnh bị Lâm An Chính đè sát tường, đôi tay giữ chặt trên đỉnh đầu, không để ý cô bé giãy giụa cúi người hôn xuống.

Chuyện này thật sự là, Doãn Vị bước nhanh rời khỏi nơi lộn xộn đó, nhấc chân đi tiếp gọi mẹ con Lâm An Hiểu.

Lâm An Bắc nhìn bóng dáng biến mất ở cầu thang, làm nũng từ phía sau ôm lấy An Nhiên, đầu tựa vào vai bà, ngửi trên người bà mùi hương vài chục năm nay vẫn như cũ, thỏa mãn mở miệng: "Mẹ, cám ơn mẹ."

An Nhiên đẩy móng vuốt Lâm An Bắc ra, xoay người nhìn đứa con trai cao hơn mình một cái đầu, khuôn mặt còn có những đường nét của Lâm Trì lúc còn trẻ. Trợn mắt nhìn con một cái, An Nhiên ghét bỏ mở miệng:"Thật là mất thể diện, bà xã của mình cũng không bảo vệ được, về chuyện này con kém xa cha con."

"Dạ dạ dạ, con nhất định sẽ tự mình kiểm điểm lại, lấy Lâm tiên sinh và Lâm phu nhân làm chuẩn."

An Nhiên không quan tâm tới Lâm An Bắc trêu ghẹo, hai tay khoanh trước ngực suy nghĩ rồi quan sát Lâm An Bắc, tự mình lẩm bẩm:"Con mẹ cũng không kém mà, như thế nào lại bị con gái người ta đá đây?"

Khuôn mặt Lâm An Bắc đầy vạch đen, ai làm người không phạm phải một hai lần sai lầm chứ, sai lầm lớn nhất của Doãn Vị chính là năm đó đã đá anh, anh đã hào phóng tha thứ cho cô:"Cô dâu của con trai mẹ năm đó tư tưởng giác ngộ không cao, chúng ta phải chấp nhận tha thứ cho cô ấy, mẹ xem bây giờ lạc đường không phải là biết quay lại rồi sao."

"Con, thật là quá mất thể diện."

Cả nhà đều ngồi xuống bàn ăn, ngay cả Trần Trí Hiên ngồi ở trên ghế cũng giương to mắt lên nhìn, Lâm An Chính và Văn Tĩnh đi xuống trễ, dưới ánh mắt ý vị sâu xa của mọi người mỉm cười ngồi xuống, còn gỉa vờ bình tĩnh giải thích: "Ăn cơm đi thôi, nhìn tụi con làm gì, chưa từng thấy người khác gây gổ hay sao."

"Văn Tĩnh có phải bị sốt hay không, làm sao mặt lại đỏ như vậy, có muốn gọi bác sĩ gia đình tới khám một chút không?" An Nhiên thích nhất trêu chọc con nhóc này đến mức nhức cả đầu luôn rồi, nhìn con bé mặt đỏ rực lại không thể tức giận, chỉ có thể ở dưới chân liều mạng trả thù, nhìn mặt mũi con trai vặn vẹo, thật đúng là ăn được cơm mà.

"A, con không có bị bệnh, chỉ hơi nóng, máy điều hòa không khí mở quá lớn." Từ Văn Tĩnh thật muốn tìm một cái lỗ chui vào, ban đầu cùng Lâm An Chính lên giường cũng không đến mức như vậy 囧, nhìn vẻ mặt mọi người một bộ dáng làm chuyện xấu muốn mình thừa nhận, cô cảm thấy trên gương mặt nhiệt độ lại tăng cao hơn, chính bản thân cũng có thể cảm nhận được hơi nóng lan trên mặt.

An Nhiên hình như cũng không muốn buông tha cơ hội tốt như vậy, nghĩ mọi cách ép hai người thừa nhận chuyện gì đó: "Máy điều hòa không khí sao, trong nhà không có mở điều hòa, không phải là bị sốt đến ngu luôn chứ?"

Tất cả mọi người đều im lặng nhìn chằm chằm hai người, nở nụ cười thấy thế nào cũng không đứng đắn.

Lâm An Chính bị ánh mắt của mọi người nhìn cho tức giận, duỗi cánh tay một cái, trong lúc Từ Văn Tĩnh còn chưa phản ứng kịp, xoay đầu của cô bé lại, hôn một cái vang dội lên đôi môi xinh đẹp, khiêu khích nhìn mọi người:"Còn muốn nhìn nữa không?"

Trần Trí Hiên vểnh môi, cong cái mông nhỏ đứng lên ghế, hai tay đặt ở trên bàn cơm, cả người nghiêng về phía Từ Văn Tĩnh: "Con cũng muốn hôn hôn, cậu thật là xấu xa, dì Văn Tĩnh là vợ của con, không cho phép cậu hôn dì."

Lâm An Hiểu một tay xách cổ áo của con trai ấn thằng nhóc ngồi xuống ghế, hắng giọng dạy dỗ:"Trần Trí Hên, con thật không có tiền đồ, câu của con thương còn như vậy mà con cũng muốn giành vợ của cậu ấy, thật vất vả mới có người nguyện ý làm vợ của cậu con, con phải vụng trộm mừng thầm mới đúng."

Doãn Vị cũng vụng trộm vui mừng, thuận tiện đem bàn tay của Lâm An Bắc đặt dưới bàn hất ra, quay đầu trừng mắt nhìn anh, sóng mắt lưu chuyển quyến rũ, kích thích Lâm An Bắc khiến anh không dám có động tác dư thừa nào, sợ nhóm lửa tự thiêu!


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-70)