← Ch.04 | Ch.06 → |
Sáng sớm hôm sau lúc thức dậy Duẫn Vị nhìn đồng hồ báo thức, mới có 6 giờ. Cô rời giường, cầm báo đi vào, làm sandwich cho mình kèm theo một ly sữa nóng, ngồi trước bàn mở báo ra.
Mở trang đầu tiên, trên tấm áp-phích khổ lớn, nhân vật nam chính là ông chồng mới kết hôn của cô Lâm An Bắc. Duẫn Vị cảm thấy, sau khi trải qua đêm tân hôn, cô đã có thể bình tĩnh đối mặt với tất cả tin tức khắp nơi Lâm An Bắc mang đến. Giống như bây giờ, cô đã có thể dùng loại tâm tình của khán giả để đọc trang báo này, còn có thể đứng trên quan điểm của một người công chúng nên làm thế nào đối với một mối nguy xã hội như vậy.
Từ trước đến nay có thể làm cho cô cam tâm tình nguyện cúi đầu nhân nhượng lẫn cười thừa chịu uất ức ngoài mẹ cô chính là người đàn ông gọi là Lâm An Bắc. Cô không phải là không có tính cách, chỉ là sẵn lòng chiều chuộng anh như vậy mà thôi.
Năm đó năm trăm vạn kia đúng thật là cô cầm, cô cũng thừa nhận mình đã làm sai, nhưng chỉ khi số tiền đó thuộc về Lâm An Bắc mới có thể làm cho cô bằng lòng đưa tay.
Cửa sổ sát đất nhà hàng đối diện con sông mở ra, rèm che một nửa, gió theo hơi nước truyền tới dập dờn, giống như tâm trạng cô lúc này. Trút một miệng lớn cà phê, Hàn Tiêu mới vừa ngồi xuống, oán giận nói: "Hai ngày trước sống chết lôi kéo chị thế nào cũng không được, hôm nay lại gọi liên tục như đoạt mệnh bảo ra đây, chị là cố ý."
Ánh nắng xuyên thủng những bông hoa in trên rèm cửa sổ lướt nhẹ qua cô rơi trên vai người đàn ông đối diện, hiện ra ngũ quan thâm thúy, ánh sáng soi trên khuôn mặt anh tuấn xuất chúng quăng xuống một cái bóng mờ nhợt nhạt.
"Hàn Tiêu, chị kết hôn rồi."
Hàn Tiêu mới nhấp ngụm cà phê thứ hai vào miệng bởi vì lời nói của cô, một hơi toàn bộ phun ra ngoài.
"Cậu thực buồn nôn." Cô nhíu mày.
Hàn Tiêu tùy tiện lôi vài tờ khăn giấy lau lau khóe miệng còn đọng cà phê, trong mắt tràn ngập không thể tin.
"Duẫn đại tiểu thư, chị cứ đùa tôi, tôi tính toán, chúng ta cùng ngồi chung chuyến bay trở về, còn chưa tới hai tháng, ai cao thượng như vậy sẵn lòng thu nhận chị?"
"Tôi cho chị biết, coi như chị cũng hào hoa phong nhã, nhưng đừng dùng ánh mắt nghiên cứu của người con gái như chị tới làm bẩn sự thuần khiết của tôi."
Hàn Tiêu trông bộ dạng cô không giống nói đùa, hơn nữa nhìn kỹ, người con gái này vài ngày không gặp xác thực biến hóa không ít. Đầu tiên, tóc trở nên ngắn hơn, áo màu cà phê, quần dài bó sát, giày cao gót, hoàn toàn chuyển từ phong cách nhà quê sang thành phố rồi.
Hàn Tiêu bưng tách cà phê, đầu dựa trên cánh tay, lơ đãng hỏi: "Thực sự kết hôn?"
"Ừ, thực sự kết hôn, đã làm cậu bận tâm lâu như vậy."
Hàn Tiêu bỏ công ty về nước đã rất lâu, ngày hôm sau phải quay về Mỹ, công ty tìm cậu ta đến sắp điên rồi, mới đầu tư một bộ phim, nam chính tại trường quay đùa giỡn, yêu cầu đổi này đổi nọ, một đám người bị anh ta lăn qua lăn lại kiệt sức.
Hai người khoe khoang khoác lác một trận, theo thường lệ lại lôi tới chuyện cũ năm đó.
Hàn Tiêu nhìn chăm chú dung mạo người con gái cùng năm năm trước lúc mới gặp tại bệnh viện như nhau, có chút bùi ngùi mở miệng: "Chị nói tôi lúc đầu sao lại coi trọng chị nhỉ?"
Duẫn Vị bởi vì cậu ta nói những lời này mà bị sặc, cà phê vừa vào đến bên trong cổ họng thì ngứa, không ngừng ho khan. Hàn Tiêu lau những vết cà phê bám trên mặt, tuyệt đối có lý do nghi ngờ người phụ nữ này là cố ý.
"Ngại quá, nhưng ai bảo cậu nói chuyện không giữ miệng, chúng ta nhưng là tuyết trắng tuyết trắng."
"Tuyết trắng tuyết trắng là cái gì?"
"Rất thuần khiết đó."
Hàn Tiêu nhịn không được bật cười, đối với hai người từ lúc quen biết đến khi qua lại, thật là có chút mùi phim thần tượng. Chỉ là từ trước đến nay cuộc sống đều là lệnh người không thể làm khác được, bọn họ cũng không có thuận theo cái quỹ đạo kia mà là sau rất nhiều ngoắt ngoéo biến thành bạn bè ngồi xuống không có gì giấu giếm nhau.
"Chị nói thật đi, bây giờ có phải có chút hối hận lúc trước không gả cho tôi, đúng không?"
"Không có."
"Phụ nữ mà thành thật quá cũng không tốt."
Thành thật? Duẫn Vị cúi đầu, cái này chưa bao giờ là đại danh từ của cô, cô giống như kẻ chủ mưu một màn phía sau, bày ra một lời nói dối, sẽ sử dụng nhiều kịch bản hơn để làm vẹn toàn lời nói dối, cuối cùng, chính nó khiến cho cô và Lâm An Bắc càng lúc càng xa.
Có thể được lựa chọn một lần nữa, cô sẽ dũng cảm một chút, lại dũng cảm một chút, cố gắng để đạt được hạnh phúc không thể đạt được.
Đang nói chuyện, điện thoại Hàn Tiêu vang lên, cậu ta vừa nhìn lập tức đem điện thoại vứt cho Duẫn Vị: "Nói tôi không có ở đây."
Duẫn Vị liếc cậu ta, cam chịu số phận nhận lấy điện thoại, dù sao nếu cô không nhận, cậu ta sẽ vẫn để nó kêu, đối phương cũng sẽ tiếp tục gọi, kết quả cuối cùng vẫn là cô phải nhận.
"Chu Mật, đã lâu không gặp."
Đối phương tất nhiên không ngờ tới sẽ là cô nhận điện thoại, không nhanh không chậm mở miệng: "Duẫn tiểu thư, lại để cho cô đứng mũi chịu sào thật là ngại, có một bạn trai ấu trĩ như thế thật là làm khó dễ cho cô."
"Ha ha, cậu đúng thực là tri kỷ."
"Phiền cô chuyển lời cho vị bên cạnh kia, trong vòng 3 ngày nếu không trở về tôi sẽ gọi điện thoại cho ông cụ."
Hàn Tiêu vẫn còn tâm tình dành thì giờ cho phần hoa quả, quả xoài bị cắt thành từng khối từng khối nhỏ, cây tăm cắm ở mặt trên, thoạt nhìn trơn trơn quỷ quái.
"Hắn lại nói xấu tôi à?"
Duẫn Vị trả lại điện thoại cho cậu ta, tiện thể lấy một miếng xoài về: "Nói trong vòng 3 ngày không thấy bóng dáng cậu thì sẽ gọi điện thoại cho ông cụ. Còn có, cậu vẫn chưa giải thích cho bọn họ à? Cậu ta còn tưởng rằng tôi là bạn gái cậu."
"Sao phải giải thích, tôi đã nói cho hắn ta tôi đến đây thăm mẹ vợ."
Dù sao nước Mỹ cách nơi này xa như vậy, Duẫn Vị cũng không để ý cậu ta hãm hại mình, mượn cơ hội trở về chơi đùa.
Hàn Tiêu vẫn còn kiêng nể ông cụ nhà bọn họ, sáng sớm hôm sau liền đáp máy bay đi Hongkong, xong xuôi công việc là chuyển chuyến bay quay về Mỹ, về phần làm chuyện gì, hắn chết sống không nói, nói là bí mật của đàn ông.
Duẫn Vị tại thành phố A đã xem như người xứ khác, không có bất cứ bạn bè thân thích nào, ngay cả cậu mợ trước kia cũng đã sớm không có liên lạc rồi. Có thể bọn họ cũng đã sớm quên mất còn có một người như thế sống ở một góc nào đó của thế giới.
Bởi vì không có bạn bè, chỗ dấn thân lại là ngây ngốc trước máy tính gõ chữ tác nghiệp, Duẫn Vị bắt đầu ngăn cách với cuộc sống bên ngoài, trong tủ lạnh mua rất nhiều lương khô, mỗi ngày ngoại trừ ăn với ngủ chính là gõ chữ, vô tri vô giác một ngày đã trôi qua, mãi đến khi An Bắc trở về, cô mới phát hiện thì ra bọn họ đã một tuần không gặp mặt.
Lâm An Bắc mang theo một thân uể oải vào nhà, thời tiết ở thành phố A chính là như vậy, cho dù ban ngày mặt trời chói chang nhô lên cao, buổi tối cũng sẽ có vẻ oi bức ngột ngạt, làm người ta có vẻ bực bội không rõ nguồn gốc.
Bởi không mở điều hòa, trong phòng vắng vẻ có chút quạnh quẽ, bên ngoài gió thổi bung lên tấm rèm cửa vàng nhạt, một cỗ khí nóng xông vào mũi.
Duẫn Vị làm việc một ngày, cổ đã sớm cứng ngắc, xoa cái cổ mỏi nhừ đau nhức đi ra khỏi thư phòng xuống lầu rót nước uống. Đang đợi nước sôi trong bình, nhìn trong giỏ cải trắng mua vài ngày trước bởi vì hơi nước ẩm ướt, lá cây sớm đã đổi thành màu vàng, đó là mua cho Lâm An Bắc làm món cải trắng trộn dấm, xem ra đúng là lãng phí.
Rót nước ra khỏi phòng bếp, suy nghĩ của Duẫn Vị lại trở về kịch bản vừa rồi, không để ý đến người đã đứng ở đó bao lâu. Lâm An Bắc theo bản năng đón lấy chén nước cô sẩy tay, tay bị nước sôi nóng hổi đổ vào, trong nháy mắt liền đỏ một mảng.
"Em không sao chứ?"
Là anh bị phỏng, nhưng anh lo lắng kéo tay cô qua kiểm tra, may là bị nước bắn vào không nhiều lắm, hơn nữa trong nước cũng bỏ thêm viên đá, thoạt nhìn không mấy nghiêm trọng. Vì để phòng ngừa bất chắc, Lâm An Bắc kéo cô ngồi trên sofa, từ trong ngăn tủ tìm ra hòm thuốc, tỉ mỉ thoa cho cô thuốc mỡ mát lạnh.
Trong quá trình Duẫn Vị không nói một câu gì, ngoại trừ mới bắt đầu căng thẳng, cô biểu hiện như một tượng gỗ, mặc anh loay hoay. Cho đến khi Lâm An Bắc bôi thuốc xong, kiểm tra các chỗ khác không bị bỏng, mới thu lại tay. Mà chính anh giống như không cảm giác được trên tay mình truyền đến nóng bỏng đau rát.
"Anh không giải thích sao?"
"Giải thích gì?"
Duẫn Vị không biết anh là thật không yêu cô, hay chỉ là trừng phạt lựa chọn lúc trước của cô. Nếu như không yêu, vậy cũng không quan trọng, cô không biết có người có thể tàn nhẫn dùng hạnh phúc chính mình đi trả thù một người không quan trọng.
Thế nhưng Lâm An Bắc thì khác, lúc trước Đàm Tiếu Gian có thể tiêu diệt và khống chế lãnh đạo băng đảng Hồng Bang gần nửa thế kỷ, bây giờ anh nhíu mày có thể thay đổi kinh tế thế giới, cô không biết ranh giới cuối cùng của anh ở đâu, anh rốt cuộc có thể có bao nhiêu tàn nhẫn.
"Lâm An Bắc, anh có thể đừng trẻ con như thế được không?"
"Trẻ con? Tổng kết rất sâu sắc." Lâm An Bắc không nghĩ tới cô đối với biến mất của anh lại tổng kết vì trẻ con, nhưng là thực rất chuẩn xác, anh chính là cố ý không muốn cô sống dễ chịu, cô không lý do biến mất bốn năm như một làn khói, trở về còn không có một lời giải thích, vẫn kiêu ngạo như cũ ích kỷ chiếm lấy anh.
"Mấy ngày nay anh đến chỗ đó?"
Cái cô muốn chẳng qua chỉ là một câu giải thích của anh mà thôi, một đêm tân hôn trắng đêm không về, ngày hôm sau thì chẳng biết tại sao lại biến mất gần một tuần, không nên có một lời giải thích sao?
Nếu như không quan tâm cô, vừa rồi sao phải khẩn trương như vậy, không để ý tay mình còn nghiêm trọng hơn, mà ngược lại kiên trì kiểm tra tay cô trước?
"Tôi mệt rồi, có gì ngày mai nói sau."
Lâm An Bắc đứng dậy đến phòng tắm trong phòng khách ở tầng một, để lại Duẫn Vị giận dỗi một mình ngồi ở đó. Hai mươi bảy năm qua, cô lần đầu tiên cảm thấy mình tủi thân như vậy.
"Lâm An Bắc, anh là tên khốn kiếp."
Bên cạnh anh, nước mắt của cô lại chảy nhanh hơn, nước mắt nóng hổi rơi vào chỗ nước sôi vừa bắn vào, nóng rát một mảng. Lôi tờ khăn giấy lau nước mắt, Duẫn Vị đến thư phòng tắt máy tính, trở về phòng khóa trái cửa.
Lâm An Bắc vây quanh khăn tắm đi ra, vóc dáng thân trên hoàn mỹ lộ ra không bỏ sót. Anh không phải loại đàn ông vai u thịt bắp, nhưng nước da màu lúa mạch, cơ bụng từng múi rõ rệt, ba góc tỉ lệ vàng, chiếm những điểm di truyền đến mức hoàn mĩ không tỳ vết từ ba anh, thậm chí sâu hơn một bậc.
Trên sofa không có bóng dáng Duẫn Vị, đèn trong thư phòng cũng đã tắt, nhưng nắm tay cánh cửa phòng ngủ dù vặn thế nào cũng không nhúc nhích. Thử hai lần cũng không vặn mở được, Lâm An Bắc hiểu, người phụ nữ này là cố ý.
"Duẫn Vị, mở cửa ra."
"Không mở..."
Người phụ nữ này lại dám như vậy, một tuần không gặp cô thay đổi rất nhiều, trở nên giống như trước kia càn quấy, khóe miệng An Bắc lại nở ra một nụ cười.
"Em rốt cuộc có mở không?"
"Làm sai chuyện anh một câu cũng không giải thích còn muốn vào phòng ngủ, đừng cho là em không biết anh đi chỗ đó."
"Thật không mở?"
"Không mở."
Trả lời cũng thực kiên cường mà: "Tôi đếm đến ba, em không mở tôi đi."
Duẫn Vị còn chưa trả lời, anh cũng đã bắt đầu đếm: "Một, hai, ba..."
Duẫn vị thực ra là đang đánh cuộc, đánh cuộc anh còn nhớ rõ những ngày đó. Từ lúc về nước cho đến bây giờ, anh vẫn đều đứng ở chỗ cao quan sát cô, mà cô cũng bởi vì áy náy, chịu đựng chính mình đầy bụng uất ức, cẩn thận từng li từng tí theo tính khí của anh, vẫn chờ anh nguôi giận. Nhưng hơn một tháng qua, anh vẫn như vậy, thái độ không nóng không lạnh. Tính Duẫn Vị nóng vội nhịn không được.
Cô cảm thấy mình là người hai mặt, mặt ở trước người khác và mặt ở trước anh, tính tình của cô hoàn toàn là hai cái cực đoan. Trước người khác cô dịu dàng phóng khoáng, nhưng ở trước mặt anh, cô lại trở nên dương nanh múa vuốt, chuyện gì đều có vẻ rất nôn nóng bất an.
Bên ngoài quả thật không có một chút động tĩnh, Duẫn Vị không biết anh là đến phòng khách hay lại đi, lặng lẽ mở một khe cửa, thò đầu nhìn xuống dưới lầu, trong phòng khách đèn đuốc sáng trưng, toàn bộ căn nhà nhìn không xót một cái gì, nhưng lại không có bóng dáng anh.
Duẫn Vị đến phòng bếp, phòng khách tìm một vòng, vẫn không có.
"Khốn kiếp, Lâm An Bắc, anh là tên khốn kiếp..."
"Mắng ai đấy?"
← Ch. 04 | Ch. 06 → |