Hạ gục anh trai lính đặc chủng 4
← Ch.094 | Ch.096 → |
Ôm tiểu tâm tư Nhiễm Tái Tái không ngừng rót rượu cho Nghiêm Nhất Huân, chờ vỏ chai khắp nơi trên đất, cô nhìn một chút người đàn ông nửa dựa trên ghế sa lon có men say u ám, may mắn mình tính đến tửu lượng của người tham gia quân ngũ, một mực tại ăn bớt ăn xén uống, bằng không người say trước khẳng định là mình.
Khống chế ý thức đã phiêu hốt, cô lắc lắc ung dung đứng dậy, như muốn đi lấy rượu, đột nhiên mất cân bằng, "A ——" kêu sợ hãi, nhào về phía Nghiêm Nhất Huân. (Nhiễm Tái Tái nghĩ: Cô ngã sấp xuống chỉ cần anh đưa tay liền có thể đỡ lấy, sau đó hai người liền tiếp xúc thân mật, mà dưới tác dụng cồn ý thức anh chống cự khẳng định rất yếu, cô liền có thể các loại câu dẫn... ) nhưng huyễn tưởng tan vỡ, trong ánh mắt cô thít chặt, má, Nghiêm Nhất Huân bản năng tránh ra.
Anh vậy mà tránh ra!!
Tránh ra!!!
"Ba ——" Nhiễm Tái Tái trở tay không kịp rắn rắn chắc chắc ngã trên sàn nhà, chén rượu trong tay tùy theo vỡ tung, mảnh kiếng sắc bén bể tứ tán, ngón tay nhỏ bé của cô cùng cổ tay đau đớn, máu đỏ tươi dọc theo vết thương cắt đứt chậm rãi chảy ra, trên làn da trắng nõn đối lập càng nhìn thấy mà giật mình. Nhiễm Tái Tái lúc này thật vô cùng sợ, chôn mặt trên cánh tay, nước mắt rơi như mưa nghẹn ngào, "Đau quá... Ô ô..."
"Tái Tái? ——" không ngờ vì mình né tránh sẽ thành nghiêm trọng, Nghiêm Nhất Huân lần đầu thống hận bản năng kháng cự nữ giới của mình, áy náy tìm hòm thuốc, nửa ngồi, thanh âm trầm thấp ngoài ý muốn một chút nhu hòa, "Tái Tái, anh bôi thuốc cho nhé ~~"
Nhiễm Tái Tái đáng thương hai mắt đẫm lệ thẳng tắp nhìn anh, phát hiện anh căn bản ngay cả ý thức đỡ cô đều không có, không khỏi càng thêm thương tâm, vô cùng ủy khuất nỉ non kinh hoảng, "Anh, nếu như vừa rồi mảnh kiếng bể bắn tới trong mắt của em em liền mù, sẽ cả đời hận anh; nếu như nát ở cổ của em, em liền chết, anh sẽ không tiếc nuối sao?... Rõ ràng anh chỉ cần kéo hoặc dìu em một cái, những chuyện này liền đều không có, vì sao... Anh vì sao tránh ra, ô ô... Anh rõ ràng nói không ghét em mà?!"
Nghiêm Nhất Huân vì cô nỉ non cũng sợ hãi, tay bên thân chậm nắm chắc thành quyền, chịu không nổi ánh mắt em gái mình tuyệt vọng lên án, dời mắt, trốn tránh đứng dậy, "Anh đi gọi bác sĩ!"
Nhìn bóng lưng lãnh khốc ra cửa, Nhiễm Tái Tái dừng thút thít, trong lúc không phù hợp nhất, đập nồi dìm thuyền, "Anh, anh biết em thích anh mà?" Nhìn thân ảnh kia cứng ngắc dừng lại, trực tiếp làm rõ, "Em mười mấy tuổi liền bắt đầu thích anh, vì không muốn anh khó xử em mới đi học đại học xa." Cô chậm rãi đứng dậy, đến trước mặt Nghiêm Nhất Huân, ngẩng khuôn mặt nhỏ, con mắt ướt sũng quật cường nhìn anh, sau đó duỗi tay đổ máu, "Anh, tay của em từ hôm nay trở đi không muốn người khác đụng, nếu như anh không giúp em băng bó, kêu người khác, em sẽ tự sát!"
Nghiêm Nhất Huân, "..."
Lúc nhỏ, Nghiêm Nhất Huân nhớ, em gái của mình đều là xán lạn, đắc ý, diễm lệ. Anh hiện tại còn nhớ rõ lúc bọn họ mười mấy tuổi, bố dẫn bọn họ đến chuồng ngựa, cô mặc một thân kỵ trang tinh xảo, tay cầm roi dài kiêu căng đắc ý cười trên ngựa, tiếng cười kia thanh thúy trương dương, chiếu cả người cô như mặt trời chói chang đẹp loá mắt. Trong nháy mắt đó, tim của anh nhanh chóng nhảy lên, anh nghĩ, cứ như vậy liền tốt, về sau mình sẽ càng thêm cường đại, để cô vẫn luôn kiêu ngạo mỹ lệ.
Hiện tại, qua rất nhiều chuyện, có lẽ trưởng thành, em gái anh trở nên ưu nhã, hiền thục, nhưng anh vẫn hi vọng cô giống như trước đây... Tựa như lúc này, cô hùng hổ dọa người vô cùng ngang ngược nói, xác thực để tim của anh đập nhanh rồi chậm một nhịp, toàn thân phảng phất lửa thiêu. Cuối cùng, nhìn tay máu kia, anh quỷ thần xui khiến cầm thuốc...
...
Ngày thứ hai trở đi, Nhiễm Tái Tái thông minh điều chỉnh phương thức hạ gục. Bởi vậy trong những ngày kế tiếp, cô trước mặt những người khác cao quý hào phóng, ưu nhã vô cùng, vừa đến anh của cô, nghiễm nhiên là các loại ngang ngược, bá đạo vô cùng, mà lại được một tấc lại muốn tiến một thước lặp đi lặp lại giẫm chân trên ranh giới cuối cùng không tiếp xúc nữ giới của Nghiêm Nhất Huân. Giống bây giờ, Nhiễm Tái Tái đưa cho Nghiêm Nhất Huân vừa mới rời giường xuống lầu một chén nước ấm, sau đó chờ anh uống hết, liền ở bên cạnh cực ôn nhu kể lể, "Ly nước ấy em uống rồi, làm sao giờ, chúng ta giống như gián tiếp hôn ~~ "
Nghiêm Nhất Huân, "..."
Nhìn anh có chút ngây người, sau đó nhìn da mặt da tay ngăm đen chậm rãi rỉ màu đỏ, tốt, Nhiễm Tái Tái thừa nhận, thời điểm như vậy cô nhịn cười không được, "Ha ha...". Phát giác người kia đứng dậy muốn đi, cấp tốc thu liễm, "Đừng, anh, em đùa! Chúng ta bắt đầu rèn luyện đi, em đi đổi quần áo nhẹ nhàng."
Nghiêm Nhất Huân chờ ở cửa nhìn Nhiễm Tái Tái thay xong quần áo xuống lầu, thấy một mảng lớn cổ tuyết trắng cùng rãnh sâu hoắm, ánh mắt lạnh lùng, "Thay đi —— "
"Vì sao, vải vóc ít một chút, mát mẻ." Nhiễm Tái Tái vui sướng đến bên cạnh anh, cố ý để anh thấy càng rõ ràng hơn.
"Đổi đi!" Ngữ khí càng cứng ngắc, cô dần dần tới gần chuyển nghiêm túc uy hϊếp, "Bằng không liền ở nhà!"
Nhiễm Tái Tái nhìn mặt anh lúc này không biểu tình, mây đen dày đặc, làm sao cũng không sợ, ngược lại cười càng xán lạn cùng diễm lệ, "Tốt a, em đổi! Anh khẳng định cảm thấy em như thế chỉ có thể cho một mình anh nhìn nha, vì anh, em phiền phức một chút, ai bảo em thích anh đây."
Nghiêm Nhất Huân vốn kém ăn nói, "..."
Thiên kim yếu ớt lần đầu chạy bộ, mặc Nhiễm Tái Tái có rèn luyện trong tận thế, nhưng thân thể cô xác thực không thể thích ứng tâm tình, cô đã hết sức giữ vững, nhưng vẻn vẹn chạy hai giờ cuống họng cô liền bốc khói, ngực bị đè nén, cánh tay đau nhức, đùi nặng nề một chút sức lực cũng không, nhìn người bên cạnh chỉ là thở dốc thô trọng, mặc cho mình lảo đảo hướng anh ngã, khi anh cứng ngắc nhanh chóng đỡ lấy, cô cười đắc ý, "Lần này rốt cục đỡ em, bất quá, anh gấp vậy, em trở về sẽ mách bố anh phi lễ."
Nghiêm Nhất Huân toàn thân căng cứng, trong tiếng cô cười đắc ý, mặt đen lên...
Sau năm ngày, Nhiễm Tái Tái thích ứng chạy bộ, bạc một đôi giày lính, nổi vô số bọng nước, khi Nghiêm Nhất Huân kinh ngạc bắt đầu chủ động thêm vác nặng, kết quả nửa đường, "Chạy bộ vác nặng mệt mỏi quá a, em nhất định có thể kiên trì, bất quá anh có thể cho em cái ôm cổ vũ sao?"
Nghiêm Nhất Huân trong thời gian này bị chiếm tiện nghi các loại lạnh lùng không nhìn cô!
Nửa tháng sau khi Nhiễm Tái Tái cảm giác thể năng rốt cục đạt tiêu chuẩn, liền tìm cơ hội, đến tiệm phù sư miễn phí đo thử một chút. Cô đoán đúng, vì cô đến dung hợp, tinh thần lực nguyên chủ lúc đầu không hợp vậy mà tăng vọt, cô bây giờ đã có điều kiện tiên quyết trở thành phù sư. Bỏ ra đại bộ phận vốn liếng nguyên chủ những năm này để dành, Nhiễm Tái Tái có được thẻ năng lượng đại lượng cùng sách phù sư nhập môn, nhờ hệ thống, trình độ hội họa của cô cũng không tệ lắm, cho nên cô muốn thừa dịp hai tháng này bù lại tất cả kiến thức căn bản trước.
Vui nhất chính là bố Nghiêm, phát hiện Nhiễm Tái Tái có cách đối phó chứng kháng cự của Nghiêm Nhất Huân, không chỉ tích cực phối hợp các loại mưu ma chước quỷ của con gái, còn vì con gái mở cửa sau. Ông gần như chỉ xếp độc một gian tập luyện ở trong nhà, đồng thời để Nghiêm Nhất Huân mỗi ngày phải cùng em gái đánh nhau một giờ trở lên mới có thể ra ngoài, hơn nữa còn xây tường bao sân bắn, để bọn họ có thể cách ly với bên ngoài khi huấn luyện, càng thêm tự do giao lưu cùng tiếp xúc.
Cứ như vậy, một ngày trước khi Nhiễm Tái Tái nhập ngũ, cô cảm giác Nghiêm Nhất Huân phòng bị cùng kháng cự cô đã mềm hoá tới trình độ nhất định, mà cô cũng đầy đủ hiểu rõ các loại thẻ năng lượng, xác định thời cơ đã thành, cô liền bắt đầu chuẩn bị trước khi rời nhà hạ gục anh trai Nghiêm Nhất Huân một lần sau cùng.
← Ch. 094 | Ch. 096 → |