CHƯƠNG 5
← Ch.04 | Ch.06 → |
5
Buổi tối xảy ra chuyện không vui, nhưng sáng hôm sau Cố Bùi Tư vẫn dậy rất sớm, chạy ra ruộng ngô trước tất cả mọi người.
Đến nỗi những người khác trong làng nhìn thấy, đều không nhịn được khen ngợi chàng rể tương lai này thật xuất sắc.
Bố tôi cười đến nỗi không khép miệng được, tôi định mở miệng giải thích.
Nhưng vừa mở miệng, bố tôi đã lao tới, lấy tay bịt chặt miệng tôi, không cho tôi bất kỳ cơ hội nào để nói.
Ông ấy vừa cười vừa nói: "Hứa Linh, bố sống cả đời rồi, chỉ muốn chút mặt mũi, được không?"
Miệng vẫn bị bịt kín, hoàn toàn không có cơ hội mở miệng, tôi có thể nói không được sao?
Nếu không, sau gáy lại đau nữa.
Cố Bùi Tư đã muốn bẻ ngô, vậy thì cứ để anh ta bẻ cho đã, dù sao có cố gắng thế nào, Hứa Thuần cũng chỉ thích Chu Thiêm.
Hơn nữa tôi sẽ không nói cho anh ta biết...
Số ngô anh ta bẻ hai ngày nay, toàn là của nhà tôi!
Mùa thu hoạch bận rộn, mọi người đều ra đồng, đến giờ cơm trưa tôi sẽ nấu cơm trước, sau đó mang ra ruộng ngô cùng ăn.
Hứa Thuần lo lắng cho bạn trai mình.
Một ngày ba lần nhắc nhở tôi, nhất định phải chuẩn bị nước đường cho Chu Thiêm.
Còn bảo tôi lén lút mở tin nhắn thoại gửi cho Chu Thiêm nghe, để cổ vũ tinh thần cho anh ta.
Tôi sợ trong tin nhắn thoại có nội dung không phù hợp với trẻ em.
Mỗi lần đều phải kéo anh ta đi sâu vào ruộng ngô, sợ chú thím Ba và bố mẹ tôi nghe thấy.
Dù sao cũng chưa kết hôn, trai gái trẻ yêu nhau nồng nhiệt, chủ đề trò chuyện cũng vượt quá giới hạn.
Ít nhiều cũng cần phải tránh người khác một chút.
Mỗi lần, Chu Thiêm cầm điện thoại nghe tin nhắn thoại, tôi sẽ lặng lẽ đi xa một chút, ngồi xổm trong ruộng ngô bịt tai lại.
Nhìn từ xa thấy Cố Bùi Tư, anh ta bẻ ngô rất chăm chú.
Ngoài ra...
Cố Bùi Tư và Chu Thiêm giống như trời sinh không hợp nhau, mỗi lần ánh mắt chạm nhau, tôi luôn cảm thấy trong không khí có mùi thuốc súng.
Sau khi nhìn nhau, động tác trên tay của hai người càng lúc càng nhanh, ai cũng không muốn chịu thua.
Cuối cùng, trong bảng xếp hạng chàng rể tương lai bẻ ngô, hai người đều lọt vào top 3, trở thành chàng rể tốt trong miệng mọi người đầu làng cuối xóm.
Hôm đó, tôi ra ruộng đưa cơm tối, Hứa Thuần nhắn tin bảo tôi đi tìm Chu Thiêm.
Nói là có một video gửi cho tôi, muốn đưa cho anh ta xem.
Vì sao không gửi thẳng vào điện thoại cho anh ta, điều này rất có lý, vốn dĩ là muốn thể hiện trước mặt bố mẹ vợ tương lai, nếu làm việc chưa được bao lâu đã lấy điện thoại ra xem tin nhắn, ít nhiều sẽ có vẻ lười biếng.
Nhưng nếu tôi đi qua, đưa điện thoại cho anh ta, điều này sẽ tạo ra một giả tượng là tôi có việc cần tìm anh ta.
Anh ta có thể đường hoàng dừng lại xem tin nhắn.
Như vậy, anh ta sẽ không làm giảm thiện cảm trước mặt bố vợ tương lai, còn có thể "tình chàng ý thiếp" với Hứa Thuần một chút.
Sợ nội dung video không phù hợp với trẻ em, tôi kéo tay áo anh ta, đi đến chỗ vắng người, sau đó đưa điện thoại cho anh ta, quay đầu lại canh chừng thì vô tình chạm mắt với Cố Bùi Tư.
Anh ta nhìn tôi, đột nhiên cúi đầu xuống, ngay sau đó tôi nghe thấy tiếng kêu đau của anh ta.
Tiếng kêu tuy không lớn, nhưng mắt tôi tinh quá, liếc mắt một cái đã thấy vết m. á. u trên tay anh ta.
Bố tôi cũng nhìn thấy.
Lập tức dừng tay, vội vàng chạy tới.
"Cậu Cố, cậu sao vậy?"
"Không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi."
Cố Bùi Tư thấy bố tôi đến, giơ bàn tay đang chảy m. á. u lên, cười nhẹ như không có chuyện gì.
Nhưng bố tôi nhanh chóng quay đầu lại, sau đó vẫy tay gọi tôi.
Tôi chỉ có thể đi qua, bố tôi lại chỉ vào Cố Bùi Tư: "Người ta bị thương, con mau đưa cậu ấy về nhà, vết thương phải xử lý trước, nhớ bôi thuốc cho cậu ấy, biết chưa?"
Rõ ràng, bố tôi có ý muốn tác hợp tôi và Cố Bùi Tư.
Ông ấy không biết lý do chúng tôi chia tay năm đó.
Vì khẳng định năng lực bẻ ngô của anh ta, nên luôn nhớ mãi không quên, cộng thêm hai năm nay tôi không yêu đương gì, ông ấy ngày nào cũng nhìn chắt béo nhà bác Vương ở đầu làng mà chảy nước miếng, càng thêm "thần thần lải nhải".
Không còn cách nào khác, nếu tôi nói không đồng ý, bố tôi sẽ dùng ánh mắt trách móc khôn nguôi
← Ch. 04 | Ch. 06 → |