Vay nóng Homecredit

Truyện:Triệu Thị Quý Nữ - Chương 147

Triệu Thị Quý Nữ
Hiện có 149 chương (chưa hoàn)
Chương 147
0.00
(0 votes)


Chương (1-149 )

Siêu sale Lazada


Đầu mùng 5 tháng tư còn ba ngày là đại thọ Hoàng Thượng Đại Lương, cả nước từ trên xuống dưới một mảnh vui mừng. Hoàng thất Lam quốc cử sứ thần tới chơi, hai nước láng giềng quan hệ ngoại giao rất là thân mật. Trước kia thời Tông đế, Lam quốc phái Công chúa đến hòa thân, ký kết hiệp ước trăm năm không xâm phạm lẫn nhau, mở ra con đường buôn bán, hai bên cùng có lợi. Trải qua trăm năm, Đại Lương đất rộng của cải dồi dào, ngày càng hưng thịnh, Lam quốc làm đồng minh, tự nhiên đến dâng lễ vật, hoàng tử tự mình đến, đủ thấy rất coi trọng.

Làm quan viên tiếp đãi sứ thần, Triệu Hoành Thịnh và Triệu Nguyên Lễ hai ngày nay đều vội vàng bận rộn không có thời gian về nhà, Triệu Văn Uyển hiếm lắm mới thấy Triệu Nguyên Lễ thì cũng là vội vàng, chỉ nói là muốn làm bạn hoàng tử Lam quốc nhận thức dân phong kinh thành, nói không đến hai câu liền lại không thấy người.

Triệu Văn Uyển nghĩ đến lời đồn gần đây, trước thay đại ca đau đầu. Hoàng tử Lam quốc còn muốn cầu thân công chúa Đại Lương, củng cố quan hệ hai nước, tính đi tính lại, tỉ lệ Vĩnh Bình bị gả đi cũng không nhỏ, thậm chí trong cung truyền ra hoàng đế rất thưởng thức vị hoàng tử Lam quốc này, vài lần triệu kiến, Vĩnh Bình cũng ở đấy, càng làm lời đồn hòa thân càng trầm trọng.

Đại ca hẳn là cũng nghe thấy mới đúng, thái độ làm bạn với tình địch này... Triệu Văn Uyển âm thầm nghĩ muốn hay không chuẩn bị mấy cái bao tải?

Chỉ là bao tải Triệu Văn Uyển còn chưa kịp cho đại ca, chợt nghe được tin tức trong cung truyền ra, nói Hoàng thượng định ở trong ngày đại thọ tuyên bố một chuyện vui, hướng gió là nhắm thẳng vào hoàng tử Lam quốc và công chúa hoàng gia, nếu chờ đến Hoàng đế chính miệng nói ra, vậy thực sự không còn kịp rồi.

Ban đêm, gió nhẹ thổi, thời tiết tháng tư đúng là lúc không lạnh không nóng, vốn là thời gian tốt để ngủ, Triệu Văn Uyển nằm ở trên giường lăn lộn khó ngủ, chợt nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa, sau đó chính là nha hoàn gác đêm hô một tiếng Đại thiếu gia, Triệu Văn Uyển nghe được động tĩnh vội vàng khoác áo ngoài đi ra nhìn, phát hiện đại ca vẻ mặt phức tạp đứng ở cửa, phía sau còn đi theo gã sai vặt cúi đầu.

"Trễ như thế, đại ca có..."

"Uyển tỷ tỷ." Gã sai vặt đi theo sau Triệu Nguyên Lễ ngẩng đầu gọi một tiếng.

"..." Triệu Văn Uyển kinh ngạc không nhỏ, vội vàng dặn dò nha hoàn gác đêm không được ăn nói lung tung, sau khi đuổi đi mới nhìn Vĩnh Bình giả dạng gã sai vặt, tự nhiên là nhìn thấy bọc nhỏ nàng cầm để phía sau, quả nhiên còn có người so với nàng còn vội hơn.

"Vĩnh Bình ở chỗ muội một đêm, sáng sớm mai ta sẽ nghĩ biện pháp đưa nàng về." Triệu Nguyên Lễ hiển nhiên cũng là bộ dáng đau đầu, bóp bóp trán, thanh âm ép đến cực thấp.

Vĩnh Bình ôm bọc nhỏ, trên mặt hiện một tia ủy khuất, con ngươi nai con có chút quật cường, đang muốn mở miệng phản bác đã bị Triệu Văn Uyển cản lại, xem tình hình hai người vừa rồi sợ là vừa mới nổi lên tranh chấp, theo tính cách đại ca, tuyệt đối sẽ không làm chuyện ảnh hưởng danh dự Vĩnh Bình, mà Vĩnh Bình dám từ trong cung trộm chạy đến, sợ là tính toán bỏ trốn, tự nhiên đại ca cũng không thể cứ như vậy không quan tâm.

"Đại ca yên tâm đi, muội sẽ chiếu cố công chúa." Dứt lời cho đại ca một ánh mắt trấn an liền đóng cửa lại.

Chờ hai cánh cửa khép lại, sự quật cường trên mặt Vĩnh Bình liền suy sụp, nhìn về phía Triệu Văn Uyển trong mắt tràn đầy cầu cứu "Uyển tỷ tỷ, muội nên làm cái gì bây giờ?"

"Hôm nay muội ở chỗ này ngủ cùng ta, có chuyện gì chúng ta từ từ nói." Triệu Văn Uyển chịu đựng xúc động gõ đầu nàng, trấn an, sau đó gọi Tuyết Nhạn hầu hạ người thay quần áo, không cần Vĩnh Bình nói Triệu Văn Uyển cũng đại khái biết chuyện gì xảy ra.

Tuyết Nhạn lúc vừa vào nhìn đến Vĩnh Bình Công chúa cũng kinh ngạc không nhỏ, cũng may sau khi hầu hạ xong đóng cửa cần thận đi ra ngoài, cuối cùng còn nghe thấy nàng canh gác thay nha hoàn trực đêm. Triệu Văn Uyển trong lòng cảm khái, không cần bản thân phân phó có thể làm đâu ra đấy, Tuyết Nhạn thật quá tri kỷ.

Hai người chui vào một cái chăn, lại đều không có buồn ngủ.

"Muội không nghĩ gả cho Lam hoàng tử gì đó." Vĩnh Bình đột nhiên nói, sau đó trở mình, tựa vào trên giường khẩn cầu nhìn Triệu Văn Uyển "Uyển tỷ tỷ, tỷ khiến Nguyên Lễ ca ca sáng mai không cần đưa muội về được không?"

Triệu Văn Uyển không nói gì, hậu quả không đưa trở về, tội lừa gạt công chúa...

Chỉ là nháy mắt, Vĩnh Bình liền suy sụp ngã trở về, mở to mắt thẳng nhìn đỉnh màn, nhỏ giọng ngập ngừng nói "Nhưng làm như thế sẽ liên lụy các tỷ."

Vĩnh Bình chỉ là tùy hứng nhất thời, nàng đều không phải người không thông tình đạt lý, ngược lại chính là rất rõ ràng mới tự chạy khỏi cung, càng nhiều là vì muốn nhìn thấy Triệu Nguyên Lễ. Nàng ở trước mặt phụ hoàng khóc cũng khóc rồi, nháo cũng nháo rồi, thế nhưng phụ hoàng chính là không lay động, giống như quyết tâm, nghĩ như vậy vành mắt liền đỏ, nước mắt như hạt châu lăn dừng trên gối.

Triệu Văn Uyển nghe nàng nói, đối với Vĩnh Bình hiểu chuyện có vài phần đau lòng "Nếu có thể khiến hoàng tử Lam quốc chủ động buông tha cầu thân ngươi thì tốt rồi."

Vĩnh Bình vốn có chút suy sụp nghe vậy tròng mắt xoay hai vòng, giống như bị dẫn dắt, chậm rãi chống người dậy, tiến đến bên tai thì thầm một phen, đáy mắt giảo hoạt, tràn đầy quỷ tinh linh "Uyển tỷ tỷ, tỷ ngược lại nhắc nhở muội, tỷ cảm thấy chủ ý vừa rồi như thế nào?"

"Này...Không tốt đi" Triệu Văn Uyển cẩn thận nghiêm túc, cười ngượng mở miệng.

Vĩnh Bình cho Triệu Văn Uyển một ánh mắt yên tâm, khóe miệng lộ ra nụ cười khó lường, người bên cạnh cảm xúc thay đổi rất nhanh, nhanh đến mức khiến Triệu Văn Uyển đều không phát hiện ra.

Cùng lúc đó, trong Diên Hi cung, Cố Cảnh Hành bị gọi vào ngay trong đêm nhíu mày an ủi Việt quý phi đang lo lắng, bên cạnh ngoài ma ma tâm phúc, người khác đều cho lui xuống.

"Con nói xem Vĩnh Bình rốt cuộc đi chỗ nào, đều là bổn cung đem nàng sủng hư!" Việt quý phi vẻ mặt ảo não đấm ngực nói.

Cố Cảnh Hành nhưng thật ra đoán được người chạy đi đâu, chỉ là bận tâm người nào đó, cũng không tính toán nói ra, chỉ nói chính mình chắc chắn tìm người đem về, khiến mẫu phi bớt buồn. Việt quý phi lúc này trong lòng đang loạn, cũng không phát hiện ra Cố Cảnh Hành giấu diếm.

Chỉ là hai người còn chưa thương lượng bao lâu, một bóng dáng màu vàng vén rèm đi vào, bước chân mang theo gió cùng tức giận.

"Hoàng thượng."

"Hoàng thượng."

Hai mẹ con cùng đồng loạt quỳ, Việt quý phi kinh hoảng hành lễ, suýt chút luống cuống, ít nhiều nhờ Cố Cảnh Hành âm thầm giúp đỡ một phen.

"Hoàng thượng, trễ như vậy thế nào có thời gian rảnh lại đây?" Việt quý phi nỗ lực duy trì vẻ mặt cứng nhắc cười, đáy lòng vẫn giữ một tia may mắn, cầu nguyện Hoàng thượng còn chưa biết...

Lương đế sắc mặt không như dự đoán, sau khi ngồi xuống hừ một tiếng thật mạnh"Như thế nào, Vĩnh Bình trộm chạy khỏi cung, việc lớn như thế, các ngươi còn tính toán giấu trẫm?"

Việt quý phi nghe vậy đang ở rót trà tay run lên, nước trà vài giọt bắn ra ngoài "Hoàng tượng thứ tội, là nô tì quản giáo không nghiêm, nô tỳ cũng là vừa mới biết..." Nói xong liền thút thít khóc.

"Vĩnh Bình là nô tỳ một tay nuôi lớn, người lớn như vậy nói đi là đi, một tiếng tạm biệt cũng không có, tâm nô tỳ lạnh lẽo như nước đá, đều là nô tỳ... nô tỳ dạy không tốt, tại sao có thể..."

Lương đế vốn là tức giận nhìn Việt quý phi hoa lê đẫm mưa, bộ dáng bi thương khóc không thành tiếng, trên mặt xẹt qua một tia xấu hổ, hắn đây còn chưa có làm gì a... Che miệng ho khan một tiếng, ánh mắt liếc qua ra hiệu cho Cố Cảnh Hành.

Người sau thản nhiên dời tầm mắt, làm bộ không có nhìn thấy, dù sao người cũng không phải do hắn làm khóc.

"Khụ, khụ... được rồi, ái phi, trẫm không có ý tứ trách ngươi, đứng lên đi." Lương đế gặp đứa con không giúp, đành phải mặt dày đem người từ dưới đất nâng lên "Trên đất lạnh lẽo."

"Hoàng thượng..." Việt quý phi vẫn là nhỏ giọng nức nở, dưới sự trấn an của Lương đế dần dần bình phục.

Cố Cảnh Hành nhìn ra Lương đế không tính toán truy cứu, vậy thì thái độ trước kia khiến người đáng giá suy nghĩ một phen, lúc trước rõ ràng hướng về phía Triệu Nguyên Lễ, vì sao phải...

Đại khái là phát hiện Cố Cảnh Hành trầm mặc, Lương đế dỗ Việt quý phi một lát, ánh mắt hơi hơi thâm ý liếc Cố Cảnh Hành một cái, thanh âm cũng không phậm phồng gọi hắn theo đến thư phòng. Ngoài ngự thư phòng, hai thái giám già cầm trong tay phất trần, gục đầu khom người, ngay cả hô hấp cũng cực kỳ nhỏ, sợ phát ra nửa tiếng vang, không khí giữa hai vị vừa mới đi vào nhìn có vẻ không được tốt.

Trong ngự thư phòng, Lương đế cho lui người hầu, ngay cả một người cũng không giữ lại.

Không khí như có như không khẩn trương.

Cố Cảnh Hành đứng ở phía dưới, ánh nến sáng sủa, làm nổi bật dáng người như ngọc.

"Con biết Vĩnh Bình đi chỗ nào đúng không?" Lương đế mở miệng là câu như vậy.

Cố Cảnh Hành nửa híp mắt, như trước là vẻ mặt lạnh lùng không đổi, đón nhận ánh mắt uy áp mười phần của Lương đế, thản nhiên nói "Vĩnh Bình, có lẽ là đến chỗ đó của nhi thần."

"Hừ." Lương đế hừ nhẹ một tiếng "Nếu nói quý phi cưng chiều Vĩnh Bình, ngươi cái này làm ca ca cũng không phải không có phần." Hiển nhiên là biết Cố Cảnh Hành không nói thật.

Nhìn đứa con này không quan tâm hơn thua, đáy lòng Lương đế than thở một tiếng, thưởng thức có, may mắn có... Trong nhiều đứa con như vậy riêng nhìn không thấu người trước mắt, bất tri bất giác lớn lên tính tình liền làm người lo âu như vậy, đáy lòng Lương đế có chút phức tạp.

Nếu đây là con Hoàng hậu, hắn làm sao sẽ nhiều lo lắng....

Nhất thời, hai người cũng chưa nói chuyện, trầm mặc lan tràn từng góc trong ngự thư phòng, bầu không khí khiến người ta trở nên buồn bực.

"Phụ Hoàng?" Cố Cảnh Hành đợi lại đợi, cuối cùng vẫn là đánh gãy Lương đế đang thất thần, gọi một tiếng.

Lương đế nâng chén trà uống che dấu suy nghĩ, sau một lúc lâu như là bất đắc dĩ chịu thua nói "Mau mau đem Vĩnh Bình mang về, đường đường là công chúa một nước thế nhưng...Khụ, trẫm làm phụ hoàng nàng, còn có thể hại nàng hay sao!"

"..." Lương đế nghĩ đến nữ nhi quanh co khúc khuỷu lừa gạt, không khỏi một trận tâm tắc, nhất thời sa sầm mặt nói "Thân là con cái hoàng thất, đại diện cho quốc gia, há có thể để nàng thích làm gì thì làm!"

"Nga." Cố Cảnh Hành rũ mắt, thấy không rõ cảm xúc.

"Tóm lại, mau mau đem người mang về!"

Cố Cảnh Hành nhíu mày, thản nhiên nói một câu "nhi thần lĩnh mệnh" liền cáo lui, lưu lại Lương đế suy nghĩ vẻ mặt cuối cùng của hắn, suy nghĩ nửa ngày không biết sao trong đầu hiện lên một câu.

Bánh bao thịt đánh chó ───


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-149 )