← Ch.115 | Ch.117 → |
Cuối năm, các phố, chợ lớn Đại Lương đều vô cùng náo nhiệt, qua lại đều là người đi mua hàng tết, Định Quốc Công phủ nửa tháng trước đã bắt đầu chuẩn bị, Triệu Hoành Thịnh cùng Diệp thị một người bên ngoài phủ, một người trong phủ vội vàng chuẩn bị lễ vật năm mới, trong phủ quà tặng mừng năm mới, bộ đồ mới, quét bụi, dán câu đối, mấy chuyện nhỏ nhặt. Hơn nữa năm nay Tứ gia trở về, vốn là giao thiệp rộng rãi, lễ vật chúc mừng đưa đến cửa đã sớm chồng chất, lộ rõ năm nay càng thêm không được sơ suất.
Triệu Văn Uyển một thân y phục màu xanh hồ nước từng tầng từng tầng dùng chỉ vàng và bạc thêu hoa phân tán khắp làn váy, đi Minh Nhứ Uyển thỉnh an, đeo ít trang sức màu trắng thuần khiết tinh xảo, trên cổ chỉ có vòng bạc trước ngực đeo khóa đồng tâm bằng dương chi bạch ngọc, cả người dịu dàng trong sáng.
Đại khái là phương thuốc Triệu Văn Uyển viết thực sự có hiệu quả, bệnh ho khan của lão phu nhân đã đỡ hơn rất nhiều, sớm liền dậy, sai Dương ma ma mở một cánh cửa sổ, sáng sớm hoa cỏ trong sân đang lúc còn lưu lại sương lạnh theo không khí chui vào, rất nhanh tan rã, mang đến tia tươi mát, lư hương mặc ngọc đặt trên bàn lượn lờ khói.
Thụy Ca Nhi nằm ở trên bàn gỗ tử đàn, khuôn mặt nhỏ nhắn bị ấm lô hun hồng hào đáng yêu, hai tay béo mũm mĩm cố sức cầm cán bút, rất là chăm chỉ mà viết chữ thật to, liếc thấy Triệu Văn Uyển tiến vào, lấy tay dính mực nước quơ quơ, theo sau giống như quên tay đang bẩn mà đem lau vào mặt, lưu lại ba vệt đen tuyền, kết hợp cười ngây ngô, vô cùng thú vị.
"Thụy Ca Nhi đang viết gì vậy?"
"Câu đối xuân!" Tiểu tử kia như hiến vật quý cầm giấy tuyên thành dâng lên cho nhìn, quả nhiên liền hiện lên hai chữ to, một chữ "xuân", một chữ "liên" (câu đối), Triệu Văn Uyển nhìn liền mất tiếng nói, khóe miệng khẽ giật giật.
Lão phu nhân một thân y phục mới xanh ngọc dựa gần cửa sổ, tóc chải viên kế, cắm một đôi ngọc tơ vàng, người có vẻ có chút tinh thần, tay cầm tràng hạt trầm hương, cười nheo mắt nói "Trước đó Nguyên Lễ có tới, Thụy Ca Nhi quấn quít đòi viết câu đối xuân, đại ca cháu có việc ra phủ, để cho viết hai chữ kia."
Xì ─── Triệu Văn Uyển nghe xong, che miệng cười, hóa ra là đại ca không phúc hậu.
Đang lúc gặp, Diệp thị mang theo Triệu Văn Tuyết cùng Triệu Văn Hi một đường vào phòng, cùng lại đây thỉnh an, trước thỉnh an lão phu nhân, lại cùng Triệu Văn Uyển đánh cái tiếp đón, chỉ là con ngươi TriệuVăn Tuyết không giống trước kia trong suốt, cũng không thân cận như trước.
Triệu Văn Uyển thổi bớt lá trà, cũng không để tâm cái gì, có Diệp thịcòn ở, không chừng nàng ta bị mê hoặc thành cái gì. Trái lại nhìn nhiều hơn chính là Triệu Văn Hi ngồi xuống bên cạnh, một thân y phục màu hồng mới tinh, cổ tay áo gắn lông mềm, càng tôn lên bộ dáng yếu đuối nhu mì, là càng ngày càng hiểu được bày ra ưu điểm tránh khuyết điểm.
"Mẫu thân, con dâu muốn năm nay đi một chuyến Phổ Tế Tự dâng hương cầu phúc, cố ý dành ra hôm nay, cầu Bồ Tát phù hộ con đường làm quan của lão gia thuận lợi, Định Quốc Công phủ sang năm cũng thuận lợi." Diệp thị lời này đưa ra hợp với tâm ý lão phu nhân, nhìn trên mặt lão phu nhân hiện ra thần sắc vừa lòng, trong lòng vui mừng.
"Đúng lúc, ta cũng nhắc tới chuyện này, Uyển nha đầu cùng Hi nha đầu đều ở đây, liền cùng dẫn theo đi, còn có Văn Huyên, Văn Tuyết, Phổ Tế Tự hương khói hưng thịnh, đi dâng hương, mang vài người theo, đừng xảy ra chuyện nhiễu loạn gì." Triệu lão phu nhân cười lên tiếng.
"Tổ mẫu cháu cũng muốn đi!" Thụy Ca Nhi tuổi nhỏ nhất hoạt bát hiếu động, chuyện gì cũng muốn nhảy vào một chân.
Lão phu nhân điểm điểm trán hắn "Cũng không phải đi chơi, nhiều người hỗn loạn, không cẩn thận đánh mất tâm can bảo bối của tổ mẫu phải làm thế nào bây giờ."
Ánh mắt lập tức ra hiệu cho Dương ma ma, người sau rất là thuần thục đưa lên một đĩa bánh con bướm, lão phu nhân bẻ nhỏ đút cho Thụy Ca Nhi, người sau một chút liền bị vòng vo rời đi lực chú ý, được Dương ma ma mang đi rửa tay ăn điểm tâm.
"..." Triệu Văn Uyển cảm thấy chiêu này của tổ mẫu có chút quen mắt rất giống...Mình và Thiên Tiên làm hàng ngày.
Diệp thị nói quay về đề tài chính "Dâng hương phải từ sớm, quay về chuẩn bị một chút." Dứt lời tầm mắt xẹt qua Triệu Văn Uyển hiện ra tràn đầy từ ái, bày ra phong phạm chủ mẫu, một chút cũng không thấy ý tứ ghen ghét như ngày trước, ở trước mặt lão phu nhân như hai người khác nhau.
Triệu Văn Uyển cười trào phúng, nghĩ đi Phổ Tế Tự cầu phúc cho đại ca cũng tốt, đầu mùa xuân tới chính là kỳ thi xuân, cầu cho đại ca có thể toại nguyện, chào từ biệt tổ mẫu xong theo Diệp thị một đường ra Minh Nhứ Uyển.
.......
Vì lão phu nhân đã nói, sợ năm mới chùa miếu nhiều người lui tới, đoàn người lên đường đều có chút long trọng, nha hoàn, bà tử hộ vệ đi theo một hàng, từ từ hướng Phổ Tế Tự đi.
Dẫn đầu vào xe ngựa, thần sắc Diệp thị liền phai nhạt, vươn tay thay Triệu Văn Tuyết chỉnh lại cổ áo, liền nhắm mắt nghỉ ngơi. Triệu Văn Huyên vì trang điểm ăn mặc xinh đẹp nên là người cuối cùng lên xe ngựa, chỉ có thể ngồi chỗ lắc lư nhất, nhìn lên Triệu Văn Uyển bộ dáng thảnh thơi xinh đẹp, trong lòng bị đè nén.
Hai người đã sớm xé rách mặt, nói thẳng ra là mặt xấu đối diện nhau, khiến nàng tức giận nhất chính là Triệu Văn Hi vốn thân cận với mình lại dần phai nhạt, lời nói trong đó như là Triệu Văn Uyển nói gì đó, có khổ sở bất đắc dĩ, cái gì khổ sở, theo nàng thấy, chính là TriệuVăn Uyển không muốn bản thân một mình rơi xuống, ỷ vào thân phận cướp người bên cạnh nàng thôi!
Triệu Văn Huyên càng nghĩ càng giận, thừa dịp xe ngựa xóc nảy trong chớp mắt, cố ý làm chuyện xấu duỗi chân giẫm Triệu Văn Uyển, lại bị người sau giẫm lên mắt cá chân, không lưu tình mà ngoan độc di di hai cái, giống như vỡ vụn, đau chịu không nổi kêu lên, khóe mắt chảy nước mắt.
Triệu Văn Uyển lành lạnh dò xét liếc nàng một cái, ở lúc Diệp thịnhìn qua, giả bộ không cẩn thận rút chân về "Ai nha, hóa ra giẫm vào chân muội muội, ta còn tưởng rằng là cái gì, thật sự là xin lỗi nha."
"..." Triệu Văn Huyên đã đau đến không nói nên lời.
Diệp thị mắt lạnh nhìn màn này, nhíu mày răn dạy một câu "Ra bên ngời còn lớn tiếng ồn ào cái gì, học lễ nghi đều trả hết cho ma ma rồi?"
Triệu Văn Huyên bẹp bẹp miệng, không dám đáp lời, yên lặng đón lấy đệm lót Triệu Văn Hi đưa tới dựa vào, thần sắc không cam lòng mà xoa xoa chân. Diệp thị nặng nề nhìn nàng một cái lại nhắm nghiền mắt, âm thầm khịt mũi, Hạ di nương dạy dỗ chẳng qua cũng chỉ là đồ vật ngu ngốc mà thôi.
Phổ Tế Tự nằm ở phía tây kinh thành, giữa sườn núi, cung phụng là Quan Âm, vì linh nghiệm nên hương khói hàng năm nghi ngút. Đoàn người Triệu Văn Uyển khi xuống xe ngựa làm oanh động không nhỏ, trong đám người có đủ người vươn cổ muốn chiêm ngưỡng chút phong phạm quý nữ, nhất là Triệu Văn Uyển danh hiệu đệ nhất mỹ nhân.
Hộ vệ một đường duy trì trật tự, đưa Quốc Công phu nhân cùng các vị tiểu thư vào trong chùa, bên trong so với bên ngoài càng nhiều người, chỉ là bên trong chủ yếu là thành tâm lễ phật, thấy người cũng chỉ nhìn nhiều hơn chút, hoặc là lén nhỏ giọng nghị luận hai câu, làm người ta cảm thấy thoải mái rất nhiều.
Diệp thị thường đến, ra tay hào phóng, sau khi quyên góp tiền dầu vừng xong, liền theo tiểu hòa thượng đi chỗ Pháp Ninh đại sư nghe giảng thiền. Gần đi dặn mấy người Triệu Văn Uyển tuân thủ nghiêm ngặt quy củ, chớ để gặp rắc rối, liền để nhóm quý nữ tự mình cầu phúc xin quẻ.
"Ở đây có miếu nguyệt lão, rất linh nghiệm, chúng ta qua đó nhìn một chút đi?" Triệu Văn Huyên rõ ràng chính là hướng vào cái này mà đến, một người có chút ngượng ngùng, liền kéo Triệu Văn Hi cùng nhau đi.
Triệu Văn Hi nghe vậy hiển nhiên có chút động tâm, sắc mặt có chút xấu hổ, ỡm ờ mà để Triệu Văn Huyên lôi kéo đi "Uyển tỷ tỷ muốn cùng đi không?"
"Không cần, các muội đi đi." Triệu Văn Uyển tâm tư không ở đó, tự nhiên sẽ không cùng hai người này trộn cùng nhau, xách theo làn váy linh hoạt vào trong bảo điện.
Bên cạnh nhiều thiện nam tín nữ, thành tâm cầu bái, Triệu Văn Uyển bị cuốn hút, tâm dần dần trầm xuống, mặc dù đến nơi này gần nửa năm, một năm trước nàng còn bận rộn làm diễn viên thức đêm đóng phim kiếm sống, hiện giờ sống ngày tháng vinh hoa phú quý, tuy nói từng bước mạo hiểm, mất tự do, lại cũng nhận được rất nhiều.
So với hiện tại lẻ loi một người, có tổ mẫu thiên vị bản thân, đại ca ôn hòa săn sóc làm cho nàng cảm nhận được ấm áp gia đình, trong lòng thầm cảm ơn. Còn có người nọ...Chính mình kiếp trước vội vàng đóng phim không có thời gian yêu đương, nhưng cũng không phải sẽ không, chỉ là nhìn qua nhiều chia chia hợp hợp, bằng mặt không bằng lòng, ngược lại đối với cảm tình có chút thích sạch sẽ.
Không phủ nhận nàng động tâm với Cố Cảnh Hành, chỉ là việc này giống như đánh bạc, nàng còn chưa có đủ dũng khí đặt cược toàn bộ bản thân.
Triệu Văn Uyển nhìn tượng Quan Âm từ bi, thì thào niệm một câu, ở trên bồ đoàn khấu đầu thật mạnh.
Từ bảo điện đi ra, thần sắc Triệu Văn Uyển có vẻ thoải mái vài phần, như là nghĩ thông cái gì, ánh mắt hướng chỗ nhiều người nhất, Bảo Thiền thông minh mà nhắc nhở nói "Chỗ đó chính là miếu nguyệt lão!" Con ngươi tràn đầy chờ mong muốn đi qua đó nhìn một chút.
Triệu Văn Uyển thỏa mãn ý nàng, mang theo đi về hướng miếu nguyệt lão, rễ cây đại thụ nối tiếp nhau nổi lên, cành lá rậm rạp che hết miếu, trên nhánh cây rủ xuống không ít lụa đỏ, còn có người đứng dưới gốc cây ném lên trên.
"Tiểu thư, nô tỳ thay ngài đi mua một cái!" Bảo Thiền thấy trên quầy không xa bày hương, nến, một ít lụa đỏ, tấm trúc, hưng phấn chỉ nói.
Triệu Văn Uyển vội vàng ngăn lại, đối với loại hoạt động này xin miễn cho kẻ bất tài, ngược lại nhìn thấy Triệu Văn Hi cùng Triệu Văn Huyên ở chỗ ngồi không xa, hai người trong tay đều đang cầm lụa hồng, biểu tình thành kính mà cầu nguyện, ném trên cây, rồi cùng nhau vào miếu nguyệt lão, xa xa nhìn như là xóc thẻ tre.
Bên cạnh cửa sạp không ít người đang chờ giải thẻ, Triệu Văn Hi cùng Triệu Văn Huyên rất nhanh đi ra, đều cầm thẻ, xếp sau đội ngũ thật dài. Lúc Triệu Văn Uyển đi đến, Triệu Văn Huyên đang oán giận thẻ trong tay, xóc vài lần cũng không được thẻ tốt.
"Uyển tỷ tỷ cũng tới, vừa vặn muội thay tỷ cầu thêm một quẻ, không ngại cùng nhau nghe giải thẻ." Triệu Văn Hi thoáng nhìn thấy TriệuVăn Uyển liền lộ núm đồng tiền, đưa qua một thẻ, vẻ mặt bướng bỉnh, giống như không nhận thì sẽ cứ giơ như vậy.
Triệu Văn Uyển nhận thẻ, nhìn lướt qua chữ màu đỏ trên vòng tròn thẻ, cong cong khóe môi "Loại đồ vật này nếu là tin thì có, không tin thì không có, vừa vặn ta không tin, cho ta cũng không có tác dụng gì."
Vừa nói xong, có vài đứa nhỏ giơ lên đồ chơi, vui đùa ầm ĩ chạy qua, một bà từ vì tránh né, mang theo hộp thức ăn không nghĩ đến liền đụng ngã Triệu Văn Hi đứng gần đó, người sau bất ngờ không kịp đề phòng nghiêng người, nghe thấy một tiếng vang lên, liền nhìn thấy Triệu Văn Hi mắt nháy mắt đỏ, nếu không dựa vào Triệu Văn Uyển thì suýt nữa đã ngã trên mặt đất.
"Cô nương không có việc gì chứ?" Bà tử kịp thời phản ứng, vội vàng lại đây hỏi, chỉ nhìn cách ăn mặc của ba người là biết người có thân phận tôn quý, vân vê góc góc đã ngả vàng, càng lộ vẻ lo lắng.
Người xung quanh thấy động tĩnh đều quay lại nhìn, Triệu Văn Hi bị vây xem, không muốn mất phong độ, gặp bà tử kia một thân nghèo túng, chỉ có thể trách mình xui xẻo "...Không có việc gì, chỉ là trẹo chân một chút, không có gì đáng ngại, bà bà không có việc gì chứ?"
Bà tử kia liếc mắt nhìn Triệu Văn Hi cố nén đau, lại nghe nàng không trách mình trái lại còn quan tâm, cảm thấy cô nương này không chỉ bộ dạng đẹp, đáy lòng vô cùng thiện lương, vì vậy nhiệt tình mở miệng nói "Bà tử ở nhà sau miếu, có chút thuốc mỡ giúp cô nương xoa, đừng để lại tật xấu."
Triệu Văn Hi nghe vậy, cũng lo lắng ảnh hưởng chân, cũng không muốn làm khỉ biểu diễn cho người ta nhìn, liền đáp ứng, được người giúp đỡ rời đi.
Triệu Văn Huyên không muốn đi đến nơi ở của kẻ nghèo nàn, chỉ nói cùng Trầm Hương đi tìm Diệp thị, đem chuyện này nói ra miễn để Diệp thị trở về không thấy người lo lắng, vừa vặn bên người toàn nha hoàn bà tử, nào có giống như nàng nói, rõ ràng là lấy lý do thôi, trái lại con ngươi Triệu Văn Uyển thoáng vụt qua ánh sáng, cùng đi với Triệu Văn Hi.
Bà tử kia một thân nghèo túng, cẩn thận nhìn từng chút lại hiện lên sự tinh tế, cùng bà tử khác có chút bất đồng, lại không nói rõ là chỗ nào khác, Triệu Văn Uyển mang theo vài phần không xác định một đường đi theo.
← Ch. 115 | Ch. 117 → |