Kính Hồ xinh đẹp
← Ch.046 | Ch.048 → |
Âu Dương Kiệt không có việc gì liền tìm đến Lạc Nhất Nhất, mỹ kỳ danh là bàn luận chuyện hợp tác phát triển như thế nào, hoặc là kể chuyện lúc hắn kinh thương gặp phải, dỗ Lạc Nhất Nhất vui vẻ. Phong Liệt tuy rằng tức giận, nhưng không có biện pháp, người ta lại không làm chuyện gì. Hiện tại nhiều lắm xem như nhiệt tình hiếu khách, tuy rằng lời này nói ra chính hắn cũng không tin.
Cho nên mỗi lần Âu Dương Kiệt gặp Lạc Nhất Nhất, đều nhìn đến một tòa khắc băng hắc nghiêm mặt ngồi ở bên cạnh, nhưng hắn có thể tự động bỏ qua, tâm tình không chịu ảnh hưởng.
Thừa dịp thời điểm Phong Liệt Luyện dược, Âu Dương Kiệt lại tìm Lạc Nhất Nhất."Âu Dương Kiệt, ngươi có phải muốn phao ta hay không a?" Lạc Nhất Nhất ghé vào trước cửa sổ miễn cưỡng hỏi."Phao"? Âu Dương Kiệt lầm bầm lầu bầu cân nhắc."Chính là theo đuổi đó" Lạc Nhất Nhất giải thích.
Âu Dương Kiệt vừa nghe, mi phi sắc vũ nói: "Đúng vậy, đúng vậy, Nhất Nhất, ngươi gả cho ta được không, tên khắc băng kia có cái gì tốt?"
"Liệt mới không phải khắc băng đâu" Lạc Nhất Nhất biện giải nói. Âu Dương Kiệt nghĩ nghĩ nói: "Cũng vậy, giống như lúc gặp ta liền biến thành mặt đen khắc băng."
"Vậy ngươi thích ta cái gì a?" Lạc Nhất Nhất tò mò hỏi, trong lòng nàng biết mình cũng không phải là mỹ nữ khuynh thành, làm cho người ta liếc mắt một cái trầm luân. Âu Dương Kiệt không hề nghĩ ngợi trả lời: "Bởi vì ngươi rất thú vị a, giống ta là thiên tài kinh thương, còn thực phúc hắc. Không giống với đám mỹ nữ trước đây ta tiếp xúc cùng Mẫu Dạ Xoa, hơn nữa hai chúng ta có tướng phu thê, ngươi không thấy sao?"
"Tướng phu thê?" Lạc Nhất Nhất vừa nghe phốc xuy cười ra tiếng, là muốn nói hai người bọn họ đều là người có bộ dáng đáng yêu đi. Lạc Nhất Nhất cười xong nói: "Khó mà làm được, ta có Liệt." Âu Dương Kiệt tiếp tục dụ dỗ nói: "Vậy ngươi có thể trước thử thích ta, ngươi nhất định sẽ phát hiện ta so với tên khắc băng kia tốt hơn. Làm phu nhân tài chủ của ta thật tốt a, cảnh sắc nơi này lại rất đẹp."
Lạc Nhất Nhất lắc lắc đầu nói: "Liệt tốt lắm a, ta lại không thiếu tiền, muốn đến nơi có cảnh sắc đẹp, để Liệt đưa ta đến là được. Ngươi a, có rảnh giúp ta trông nom Tuyết Vương Thành nhiều một chút."
Âu Dương Kiệt hì hì cười nói: "Không thành vấn đề, đem ta tặng cho ngươi đều được."
"Ngươi dư nhiều lắm, muốn đưa thì đưa Băng Tuyết Thành đi." Phong Liệt lại đây tìm Lạc Nhất Nhất thay nàng hồi đáp. Vừa đến vừa vặn nghe được lời Lạc Nhất Nhất nói, tâm tình buồn bực mấy ngày nay trở thành hư không, trong lòng mãnh gật đầu, ân, Nhất Nhất muốn đi, ngày mai hắn liền cùng nàng đi. Cho nên Âu Dương Kiệt lần đầu tiên thấy được vẻ mặt xuân phong của Phong Liệt.
Âu Dương Linh Nhi tuy rằng cũng rất muốn tìm Phong Liệt, nhưng mấy ngày nay, Phong Liệt vẫn cùng một chỗ với Lạc Nhất Nhất, cho dù ngẫu nhiên Luyện đan, cũng là vẻ mặt bất khoái, làm cho nàng không dám tới gần, rất sợ sẽ lộng xảo thành chuyên. Ở Phong Liệt cùng Lạc Nhất Nhất mỗi ngày thành đôi xuất nhập, Phong Liệt lúc nào cũng khắc khắc đối Lạc Nhất Nhất che chở đầy đủ, Âu Dương Linh Nhi rốt cuộc không có biện pháp xem nhẹ Lạc Nhất Nhất. Nhưng nàng khinh thường dùng thủ đoạn ti tiện đạt được tình yêu.
Âu Dương Linh Nhi sinh ra là đại tiểu thư Băng Tuyết Thành, tuy rằng từ nhỏ bị nuông chiều, nhưng cũng không có nghĩa nàng là một người mãnh liệt vô lý, nàng là người tâm cao khí ngạo, muốn dùng sức quyến rũ của nàng thắng được Phong Liệt. Nàng tin tưởng nàng nhất định có thể tuyệt đại tao nhã đứng ở bên người Phong Liệt. Đã nhiều ngày, nhìn Lạc Nhất Nhất yên tâm thoải mái hưởng thụ Phong Liệt sủng nịch, trong lòng Âu Dương Linh Nhi rất là khinh thường, tuy rằng nàng có khi rất hâm mộ, nhưng là kiên trì cho rằng, Phong Liệt là người tuyệt mỹ ưu nhã không nên chu đáo hầu hạ Lạc Nhất Nhất. Hắn hẳn là càng giống một quý công tử.
Phong Liệt tựa như vật cách điện, Âu Dương Linh Nhi thường thường ám đưa thu ba, nhưng hắn không có nửa điểm gợn sóng. Mà Lạc Nhất Nhất cũng tự động xem nhẹ, người ta cũng không làm chuyện gì, ái mộ Phong Liệt, chứng minh là ánh mắt Lạc Nhất Nhất nàng tốt. Huống hồ, nàng tin tưởng vững chắc Phong Liệt cùng nàng giống nhau, trong lòng không có khả năng chứa thêm một người khác.
Ngày này, Âu Dương Kiệt mang Lạc Nhất Nhất đi vào một nơi phi thường xinh đẹp, Kính Hồ. Đó là một địa phương nhìn qua giống cùng trời là một, một mãnh trắng noãn giống như có thể tẩy trừ tâm linh của con người.
Âu Dương Kiệt nhìn mặt hồ nói: "Ta thực thích chỗ này, mỗi lần đến nơi đây, tâm tình có thể bình tĩnh trở lại. Hiện trên mặt hồ kết băng, nếu như không có kết băng, ngươi có thể nhìn thấy nước hồ trong suốt thấy đáy, thật sự giống như một mặt gương."
Lạc Nhất Nhất hưng phấn nói: "Kết băng cũng không quan hệ." Sau đó xuất ra Băng Phách ngồi xổm xuống hự hộc hộc bào hai khối băng. Âu Dương Kiệt tò mò vây đi qua hỏi: "Làm gì vậy?"
Lạc Nhất Nhất đầu cũng không nâng, nói: "Ngươi cũng chiếu theo mà làm một đôi lưỡi trượt, trong chốc lát dạy ngươi trượt băng." Tuy rằng Âu Dương Kiệt không biết cái gì là trượt băng, nhưng là hưng trí bừng bừng học bộ dáng Lạc Nhất Nhất, dùng linh lực bào băng, sau đó cởi giầy, đem cái Lạc Nhất Nhất gọi là lưỡi trượt dùng linh lực cố định ở phía dười giầy.
Nhìn Lạc Nhất Nhất mang giầy cải tạo qua lập tức trượt ra rất xa, Âu Dương Kiệt do dự một chút, vẫn là không dám mang giầy vào. Này có thể đứng ổn sao? Mà giờ phút này Lạc Nhất Nhất đã muốn trượt đến trung tâm mặt hồ, nàng giống một tinh linh băng đáng yêu, linh hoạt sự trượt, làm cho Âu Dương Kiệt xem mắt choáng váng. Âu Dương Kiệt biết, giờ khắc này vĩnh viễn khắc ở trong lòng hắn.
Nhìn Âu Dương Kiệt còn ngồi dưới đất sững sờ, Lạc Nhất Nhất lướt đến, thúc giục: "Mau mang vào đi, ta dạy cho ngươi trượt băng, ngươi yên tâm, quăng không chết ngươi."
Âu Dương Kiệt ngoan nhẫn tâm, mang giày quái dị kia vào. Nửa ngày không đứng dậy được, thật vất vả dùng linh lực ổn định thân hình, chợt nghe Lạc Nhất Nhất cười nói: "Thả lỏng, không cần khẩn trương. Đến, nắm tay ta, đừng dùng linh lực, như vậy chơi không vui."
Nắm bàn tay nhỏ nhắn của Lạc Nhất Nhất, ngốc về phía trước đi vòng quanh, giờ khắc này bỗng nhiên cảm thấy, ngã chết cũng không sao. Đang lúc Âu Dương Kiệt mơ màng, thanh âm Phong Liệt truyền đến, nhìn hai người nắm chặt tay, mặt nháy mắt đen một nửa.
Mãnh liệt ôm Lạc Nhất Nhất vào trong lòng, Lạc Nhất Nhất nhẹ buông tay, không có trụ cột Âu Dương Kiệt lạch cạch một tiếng ngã chổng vó. Chọc Lạc Nhất Nhất cười ha ha. Phong Liệt lúc này mới nhìn thấy hai người đều mang giầy kỳ quái. Không đợi Phong Liệt mở miệng, Lạc Nhất Nhất hưng phấn nói: "Liệt, ngươi cũng mau làm một đôi giầy, ta dạy cho ngươi trượt băng."
Phong Liệt nhớ tới bộ dáng Lạc Nhất Nhất cùng Âu Dương Kiệt tay cầm tay lúc nãy, thực nghe lời cũng chiếu theo giầy trên chân Lạc Nhất Nhất làm ra một đôi.
Trong lúc này, Âu Dương Kiệt vẫn ngồi trên băng, không có biện pháp, không có cái gì giúp đỡ, hắn căn bản đứng không được. Nhìn Phong Liệt không cần linh lực cũng giống như hắn ngốc đứng ở bên người Lạc Nhất Nhất, bất mãn mở miệng: "Các ngươi cứ như vậy tính mặc kệ ta?"
Lạc Nhất Nhất vừa định kéo Âu Dương Kiệt đến, Phong Liệt mau một bước một tay nắm Âu Dương Kiệt kéo lên, khốc khốc nói: "Ta mang theo hắn là được rồi."
Vì thế, Lạc Nhất Nhất ở phía trước, lôi kéo Phong Liệt chậm rãi trượt, mà Phong Liệt cố lôi kéo Âu Dương Kiệt. Kết quả là, ba người ngã thành một đoàn.
Phong Liệt bỏ lại Âu Dương Kiệt nói: "Nhất Nhất dạy ta trước, chờ ta rành rồi sẽ dạy ngươi." Âu Dương Kiệt không nói gì, mộng đẹp về thế giới hai người của hắn liền như vậy đã xong. Thật không biết tiểu tử kia như thế nào nhanh như vậy đã tìm đến đây.
Lạc Nhất Nhất mang theo Phong Liệt trượt hai vòng, Phong Liệt có thể chống đỡ tự mình trượt. Nhìn Âu Dương Kiệt còn ngồi dưới đất, Phong Liệt nghĩ nghĩ, không biết từ đâu lấy ra hai cây gậy đưa cho hắn nói: "Chính mình trượt, không phải quá ngốc thì rất nhanh liền học xong."
Âu Dương Kiệt nhìn hai cây gậy không nói gì, tiểu tử này thật quá mức. Đáng thương trong ký ức tốt đẹp của hắn lại xuất hiện một ít tình tiết dư thừa làm cho người ta phát điên.
← Ch. 046 | Ch. 048 → |