Em càng quan trọng hơn đứa bé (7)
← Ch.0843 | Ch.0845 → |
Editor: May
Bình thường khi trẻ con tụ tập cùng một chỗ, thường đều sẽ tranh cãi rất ầm ĩ, nhưng mà những đứa bé kia rất kỳ quái, hoàn toàn không có tinh thần phấn chấn của trẻ con.
Đến gần một chút, Tống Thanh Xuân mới nhìn rõ ràng, những đứa bé kia đều là không kiện toàn, có rất nhiều đứa đần độn ngồi chảy nước miếng, có rất nhiều đứa thì tay chân dị dạng.
Tống Thanh Xuân bất giác nghiêng đầu, nhìn Tô Chi Niệm một cái, Tô Chi Niệm giống như biết nghi hoặc trong đáy lòng cô, quay đầu, cho cô đáp án: "Những đứa bé này, đều là những đứa bé có vấn đề bẩm sinh."
Người phụ nữ trung niên nghe được tiếng nói của Tô Chi Niệm, quay đầu, nở nụ cười thân thiện với Tống Thanh Xuân: "Tôi nghe Tô tiên sinh nói, cô là ký giả? Hôm nay cô tới đây, là muons tìm hiểu một chút tình huống đứa bé bị dị dạng bẩm sinh, đúng không?"
Cô nói muốn tới đây tìm hiểu những chuyện này khi nào? Tống Thanh Xuân nhìn Tô Chi Niệm một cái, cô biết là anh an bài, cô không vạch trần lời nói dối của anh, mỉm cười gật đầu với người phụ nữ trung niên một cái.
Người phụ nữ trung niên vừa dẫn Tô Chi Niệm và Tống Thanh Xuân đi vào trong, vừa giới thiệu với Tống Thanh Xuân: "Viện này là một người tốt bụng tin phật bỏ vốn xây, những đứa bé trong viện này, toàn bộ đều là bị vứt bỏ, nguyên nhân là lúc bọn chúng sinh ra, liền có chỗ thiếu hụt bẩm sinh."
"Giống như đứa bé này, thằng bé tên Mao Mao, năm nay năm tuổi, lúc mẹ nó mang thai, nó liền được kiểm tra ra có vấn đề, nhưng bởi vì là bé trai, khăng khăng muốn sinh, kết quả sau khi sinh ra, thiếu hụt chân bẩm sinh, không thể đi lại, không có năng lực tự chủ, nếu như không có người ở bên cạnh, nó sẽ tiểu ở trên người. Lúc mới đầu, cha và mẹ nó cũng rất chăm sóc nó, nhưng thời gian lâu dài, năng lực kinh tế không theo kịp, liền bắt đầu sinh ra mâu thuẫn, về sau cha mẹ nó liền ly hôn, mà nó liền bị cha nó vô tình ném ở cổng sân của chúng tôi."
"Cô bé tên Tiểu Đan, năm nay bảy tuổi, mẹ nó là bị chú của mẹ cô ta cưỡng gian, khiến cho lúc đó tuổi còn nhỏ, không biết dùng phương pháp tránh thai và nạo thai, sau khi sinh nó ra, không đủ năng lực bẩm sinh, hiện tại thoạt nhìn nó rất tốt, nhưng thật ra chỉ số thông minh còn không bằng đứa bé một tuổi, không biết nói chuyện, sẽ không ăn cơm, cũng không nhìn rõ người khác."
"Còn có đứa bé này..."
Người phụ nữ trung niên lần lượt đều giới thiệu từng đứa bé trong viện cho Tống Thanh Xuân.
Phía sau mỗi một đứa bé, đều là một câu chuyện chua xót khác nhau, nhưng câu chuyện của bọn họ, đều có một điểm giống nhau, chính là toàn bộ những đứa bé này đều là có vấn đề bẩm sinh.
"Tống tiểu thư, nếu như lúc cô muốn làm tin tức đưa tin, nhất định phải đề cập cho người trong xã hội này biết, nếu như lúc kiểm tra thai, tra ra đứa bé có vấn đề, hoặc là họ hàng gần, ngàn vạn phải phá bỏ đứa bé, đừng sinh hạ ra, rất nhiều người cho rằng bọn họ là một lòng cha mẹ yêu con không giới hạn, nhưng tôi nói cho cô biết, lòng cha mẹ yêu con không giới hạn không bù được hiện thực tàn nhẫn."
"Trong cái xã hội này, dù chỉ là người tàn tật, cũng đã không thể hưởng thụ yêu đương khỏe mạnh bình thường, càng huống chi trí lực không đủ hoặc là dị dạng bẩm sinh?"
"Tám mươi phần trăm đứa bé có vấn đề bẩm sinh, kết quả cuối cùng, là bị vứt bỏ, có vài đứa vừa sinh ra, liền bị ném vào núi lớn không một bóng người, mặc kệ sống chết."
"Thật sự trên thế giới này, có cha mẹ tốt, tỉ mỉ chu đáo chăm sóc đứa bé có vấn đề của mình, nhưng phải biết, bọn họ chết rồi thì sao? Ai sẽ chăm nom đứa con?"
"Chị Dương, không tốt, không tốt, Tiểu Đóa lại phát điên rồi!" Lời của người phụ nữ trung neien còn chưa nói hết, trong phòng liền chạy ra một cô gái, nôn nóng kêu gào với bà ấy.
← Ch. 0843 | Ch. 0845 → |