Bắt đầu từ lần đầu gặp mặt, dừng lại ở quãng đời cuối cùng (2)
← Ch.0238 | Ch.0240 → |
Editor: May
"Sau đó nữa thì sao?"
Tô Chi Niệm nhớ lại cảm giác kích động khi rốt cuộc tìm được cô, nhớ lại chính mình vì vậy mà lăn lộn khó ngủ một đêm, nhớ lại khẩn trương không kiềm nén được khi cuối cùng bản thân biết rõ được mình thích cô, nhớ lại mình tiến lên gọi cô là Đình Đình, cô sẽ vội vàng chạy về phía Tần Dĩ Nam, biểu tình trên mặt anh trở nên càng nhạt, giống như là bao phủ một tầng sương mù: "Cô ấy không nhớ rõ tôi."
"Không nhớ rõ? Vậy anh không có nói với cô ấy, anh tìm cô ấy mười năm ư?"
Lúc này Tống Thanh Xuân thật sự chỉ xem mình như một người ngoài lắng nghe, chỉ hiếu kỳ câu chuyện của Tô Chi Niệm, chưa từng nghĩ đến vai nữ chính trong miệng anh chính là cô.
Có lẽ là người trong cuộc mơ hồ, người đứng xem sáng suốt, cô hoàn toàn không có suy nghĩ quá nhiều, cũng có lẽ là từ đầu cô liền hoàn toàn quên mất thời cao trung, Tô Chi Niệm từng tìm cô, hỏi cô có phải là Đình Đình không?
"Từng nhắc nhở qua, nhưng cô ấy vẫn không nhớ được..."
Anh cũng đã nói đến nơi này, cô vẫn không nghĩ ra ư?
Tô Chi Niệm dời tầm mắt lạnh nhạt ra khỏi trên mặt tràn ngập tò mò của cô.
Đúng vậy, cô giống như không nghĩ nhiều... Đáy lòng cô chứa đầy Tần Dĩ Nam, chưa từng để anh ở trong mắt, sao có thể trông chờ cô để ở trong lòng?
Tống Thanh Xuân nhìn thấy vẻ mặt cô đơn của Tô Chi Niệm, đáy lòng cũng có chút khổ sở theo, cô không cầm lòng được, bắt đầu bênh vực kẻ yếu cho anh: "Đình Đình đó cũng rất quá đáng rồi, cô ta là đầu óc heo à? Sao lại quên chứ? Từng nhắc nhở qua mà cũng không nghĩ ra, trí nhớ cũng quá tệ rồi? A, đây không chỉ là trí nhớ tệ, đây quả thật là chỉ số thông minh thấp..."
Tâm tình Tô Chi Niệm vốn có chút chua xót, khi nghe được Tống Thanh Xuân không sứt mẻ mắng chửi người, biểu tình lãnh đạm thương cảm trên mặt đột nhiên trở nên hơi kỳ lạ.
Anh có chút muốn cười, cũng có chút đau đầu.
Cô có biết không, người cô đang lải nhải không ngừng mắng chửi, chính là bản thân cô...
Tô Chi Niệm giơ tay lên xoa xoa trán, hắng giọng một tiếng, cắt đứt lời nói của cô: "Thật ra cũng không thể trách cô ấy, lúc đó tuổi cô ấy còn nhỏ, có lẽ đã quên đi rồi."
Cho dù là cô đang mắng chính mình, hơn nữa còn là mắng vì anh, anh vẫn có một chút không đành lòng, nhịn không được biện bạch cho cô.
Chẳng qua, anh có chút buồn bực về biện bạch này... Một người rõ ràng chính là Đình Đình anh gọi, sao lại quên tên mình là Đình Đình chứ? Chẳng lẽ tên không phải là chuyện cả đời ư?
Tống Thanh Xuân nghe được lời nói của Tô Chi Niệm, lập tức giơ tay lên che miệng của mình.
Sao cô lại không cẩn thận buột miệng nói ra lời bực tức chứ?
Dù sao cô gái đó cũng là người Tô Chi Niệm thích... Dù sai hơn nữa, vẫn sẽ là tốt nhất ở đáy lòng của cô!
Tống Thanh Xuân ngẫm nghĩ, liền mở miệng, nói lời xin lỗi: "Cái đó... Vừa rồi thật ngại ngùng, tôi chính là quá bực tức, nói bừa, anh đừng để trong lòng..."
Sợ Tống Thanh Xuân lúng túng, Tô Chi Niệm vội vàng dùng ngữ khí lãnh đạm mở miệng, nói: "Không việc gì."
"Vậy, tôi có thể lại hỏi vấn đề của anh không?" Tống Thanh Xuân thấy Tô Chi Niệm thật sự không hề có ý không vui, mới nói thêm.
"Em cứ hỏi." Tô Chi Niệm gật đầu, đồng ý.
"Trước đây không phải tôi cố ý xem nhật ký của anh, tôi không biết đó là sổ nhật ký, tôi không cẩn thận mở ra, sau đó liền thấy một câu nói..." Tống Thanh Xuân dừng một chút, gằn từng chữ ngâm nga ra câu nói kia: "... Tam sinh hữu hạnh gặp được em, sinh thời cưới được em..."
← Ch. 0238 | Ch. 0240 → |