Vay nóng Homecredit

Truyện:Nói Yêu Em 99 Lần - Chương 0108

Nói Yêu Em 99 Lần
Trọn bộ 1088 chương
Chương 0108
Nụ hôn nhất thời xúc động (8)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1088)

Siêu sale Shopee


Tro tàn lại cháy.... Những lời này của Đường Nặc là sai rồi.

Anh và Tống Thanh Xuân còn chưa kịp bốc cháy, đã bị anh phát hiện ra một bí mật hoàn toàn dập tắt nó, cho nên tro tàn lại cháy, từ đâu mà nói thế được chứ?

Giữa anh và cô, cho tới bây giờ đều chỉ một mình bên anh tình nguyện.

Đường Nặc đợi lúc lâu cũng chưa nghe được chút động tĩnh gì, không nhịn được xuyên qua kính chiếu hậu, liếc mắt nhìn Tô Chi Niệm. Thấy người đàn ông nghiêng người thò đầu ra ngoài, đáy mắt tràn đầy đau đớn sâu sắc dường như không tan đi được.

---

Câu lạc bộ Kinh Thành mấy năm trước từng xây dựng lại, mua toàn bộ mảnh đất xung quanh, thiết kế thành từng ngôi biệt thự nhỏ độc lập.

Tần Dĩ Nam đặt là biệt thự số 8, lúc Tống Thanh Xuân đến còn chưa tới tám giờ rưỡi, nhưng trong biệt thự đã tụ tập không ít người.

Tống Thanh Xuân và Tần Dĩ Nam từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Tần Dĩ Nam và Tống Thừa cũng vừa là bạn học, nên những người đêm nay Tần Dĩ Nam mời, gần như đều quen biết Tống Thanh Xuân. Mọi người thấy cô tiến vào, ồn ào chào hỏi cô.

Tống Thanh Xuân cởi áo khoác ra để vào tủ giữ đồ, sau đó liền đứng trong góc nhỏ nhìn về phía đám đông.

Tần Dĩ Nam ngây ngốc trong bộ đội ba năm, dáng đứng của anh ta thẳng tắp hơn người bình thường rất nhiều, cho nên Tống Thanh Xuân liếc mắt một cái là nhìn thấy anh ta trong đám người.

Anh ta mặc một thân âu phục màu đen, trong tay giơ một ly thủy tinh chân cao, trò chuyện cùng người khác, trên mặt hàm chứa nụ cười. Lúc nói chuyện cùng người khác, vẻ mặt anh ta thoạt nhìn rất chăm chú, thỉnh thoảng còn phối hợp gật đầu.

Tần Dĩ Nam như vậy, thoạt nhìn rất dịu dàng, ánh sáng đèn thủy tinh ấm áp lẳng lặng chiếu lên người anh ta, tôn lên sự dịu dàng ấm áp của anh ta.

Tống Thanh Xuân đã buông bỏ được, nhưng vẫn bình tĩnh nhìn một hồi lâu mới hạ mí mắt, điều chỉnh cảm xúc một chút. Nhận một ly rượu đỏ từ bồi bạn bên cạnh, giẫm giày cao gót chầm chậm đi về phía Tần Dĩ Nam.

Anh Dĩ Nam. Tống Thanh Xuân đứng cách người Tần Dĩ Nam tầm hai mét, nhẹ nhàng lên tiếng gọi tên anh ta.

Tần Dĩ Nam nghiêng đầu nhìn thấy Tống Thanh Xuân thì lập tức nhe răng cười với, sau đó nghiêng đầu thấp giọng nói câu xin lỗi với người đang nói chuyện cùng bản thân mình, chạm cốc rượu uống một mạch mới gật đầu một cái rồi đi về phía Tống Thanh Xuân.

Tần Dĩ Nam và Tống Thanh Xuân chạm cốc, tiếp tục cùng nhau uống rượu, gọi tên cô: Tống Tống.

Tống Thanh Xuân mỉm cười, cũng giơ ly rượu theo, cô còn chưa kịp uống, Tần Dĩ Nam đã vươn tay chặn cô lại, mở miệng mang theo chút dạy dỗ như trước, Không cho em uống rượu.

Nói xong Tần Dĩ Nam liền rút ly đế cao trong tay Tống Thanh Xuân, vẫy tay với bồi bàn cách đó không xa, sau đó rút một ly nước trái cây từ trên khay bồi bàn mang tới, nhét vào trong tay Tống Thanh Xuân: Em uống cái này.

Lúc Tần Dĩ Nam rút ly để cao của Tống Thanh Xuân, tay chạm phải đầu ngón tay của cô, Tống Thanh Xuân như bị điện giật, đáy lòng đột nhiên run rẩy. Mãi đến lúc Tần Dĩ Nam cầm nước trái cây đưa tới trước mặt cô, cô mới hồi phục lại tinh thần, có chút không hài lòng mở miệng: Anh Dĩ Nam, em cũng không phải là con nít, có thể uống được rượu rồi.

Vậy cũng không được, rượu rất lạnh, không tốt cho bao tử. Lời nói của Tần Dĩ Nam dịu dàng như cũ, nhưng biểu cảm lại như là người lớn dạy dỗ đứa bé.

Tống Thanh Xuân cong môi, có chút không tình nguyện nhận lấy rồi uống một ngụm.

Lúc này trên mặt Tần Dĩ Nam lại lộ vẻ tươi cười lần nữa: Như vậy mới ngoan.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1088)