Vay nóng Tinvay

Truyện:Bà Xã Đừng Chạy - Chương 62

Bà Xã Đừng Chạy
Trọn bộ 89 chương
Chương 62
0.00
(0 votes)


Chương (1-89)

Siêu sale Lazada


"Tân Đồng!"

Tân Đồng vừa mới bước chân vào cổng trường, liền bị Mạnh Phỉ ở phía sai chạy tới ngăn lại, cô hít thở sâu, xoay người nhìn Mạnh Phỉ cùng Ngô Nhạc ở phía sau "Hai vị có chuyện gì?" Chẳng lẽ cô quá tham lam? Chỉ muốn ở cùng Trâu Thần, kết quả phiền toái liên tiếp xông tới, ví dụ như hai người trước mặt.

"Đừng tưởng rằng bây giờ cô có anh Thần che chở tôi sẽ không làm gì được, anh ấy chỉ có thể bảo vệ cô tạm thời, chứ không thể bảo vệ cô cả đời! Xem như bây giờ có thể nâng cô lên tận trời, cuối cùng có một ngày anh ấy cũng sẽ nhìn rõ sự thật, đến lúc nó cô nhất định cẩn thận ngàn vạn lần đừng để thịt nát xương tan!" Mạnh Phỉ với bộ dáng khinh người, đôi mắt xếch tràn đầy khinh thường, cả người mặc hàng hiệu phản chiếu dưới ánh mặt trời làm đau mắt Tân Đồng.

Tân Đồng tránh Mạnh Phỉ, ánh mắt ngược lại quan sát Ngô Nhạc đã lâu không thấy xuất hiện, dường như đen đi rất nhiều, có thể là bị Trâu Thần trả đũa? Chỉ là, Tân Đồng cô cũng không phải người tốt lành gì, ban đầu chính người này cố ý gây hiểu lầm, cô còn nhớ rõ như in nụ cười của anh ta ngày đó tại nhà họ Trâu, làm chuyện thật bẩn thỉu! Tiểu nhân! "Nếu như cô nói những lời này vào tháng trước, tôi còn có thể cực kỳ cảm kích, đáng tiếc, chuyện đã phát triển tới mức độ này, những lời này chẳng giúp được gì, người quân tử chỉ cầu ở mình!" Nói xong quay đầu, vòng qua người bọn họ tiếp tục đi tới.

"Có ý gì? Cô nói cho rõ ràng!" Mạnh Phỉ lợi dụng ưu thế về chiều cao kéo cổ áo Tân Đồng lại.

Không kiên nhẫn quay đầu, nhíu mày nhìn về phía cô "Người bên cạnh cô là người biết rõ mọi chuyện rõ như lòng bàn tay chẳng lẽ anh ta không nói cho cô biết sao?" Tân Đồng khiêu khích nhìn về phía Ngô Nhạc đã hoàn toàn thu lại nụ cười, nam tử hán đại trượng phu, thích một người cũng không dám nói ra, cô không ngại giúp anh ta một chút "Nếu như tôi được cưng chiều, lúc này cần gì phải cô đơn đến trường một mình?"

Quả nhiên Mạnh Phỉ hoài nghi quay đầu liếc nhìn Ngô Nhạc, sau đó lập tứ chất vấn "Nếu như anh Thần không đi cùng cô, vậy anh ấy có thể ở đâu?" Cô ta đã sớm hy vọng cô bị Trâu Thần bỏ, thật không nghĩ tới hoàn toàn không có phúc thưởng thức cảnh này.

Khóe miệng Tân Đồng nhếch lên, quả nhiên không phải loại tốt đẹp, nhìn cái miệng nhếch lên chính là bộ dáng vui sướng khi người gặp họa, muốn nhìn cô ta kinh hồn bạt vía? Chờ xem "Tôi cũng gặp anh ấy lâu rồi, nghe nói gần đây bệnh viện rất bận rộn, nếu muốn hỏi kỹ tình hình thì cô có thể hỏi anh ta, tôi chỉ biết như vậy." Một ngón tay chỉ về phía Ngô Nhạc, một tay đảy tay Mạnh Phỉ ra, ngẩng đầu ưỡn ngực tránh ra, muốn bắt nạt cô sao, không dễ vậy đâu! Lây sự quấy nhiễu của Mạnh Phỉ để đối phó với sự dây dưa của Trịnh Dao!

Nhưng mà, bây giờ suy nghĩ lại vẫn còn tức! Một bữa cơm tràn đầy cơn tức không nói, cuối cùng anh trai bảo bọc người nào đó lại rất cố chấp, nói nhiều đến mức đè ép Trâu Thần, mà cô là chính chủ lại bị trục xuất lên xe taxi về, chuyện này là thế nào chứ! Hai anh em nhà kia, một anh trai bảo vệ em gái cố sống cố chết bám lấy người khác, một cô gái dịu dàng lại không ngừng dây dưa, không phải người cùng huyết thống không cùng vào một nhà sao! Còn có Trâu Thần đáng giận kia, dám hủy hoại danh dự của cô! Cô sẽ không để yên cho anh! Đến khi nào anh mới có thể đuổi hết một đám oanh yến vây quanh người, đến khi nào cô mới hết phải lo phản ứng của anh!

Chỉ là, chuyện không đơn giản như Tân Đồng nghĩ.

Buổi tối vừa mới chạy bộ về, chưa kịp tắm rửa đã nhận được điện thoại của ông ngoại Tân khiến cho toàn thân toát mồ hôi lạnh.

"Xảy ra chuyện gì?" Giọng nói ông Tân vốn bình dị gần gũi nhưng lúc này lại có mấy phần uy nghiêm.

"Ông ngoại." Tân Đồng nắm điện thoại dựa vào trên tường, trong lòng có một dự cảm xấu.

"Cháu thật sự trưởng thành rồi, xảy ra chuyện lơn như vậy cũng không nói với người nhà một tiếng!"

Đưa điện thoại ra xa, Tân Đồng vẫn có thể nghe thấy âm thanh ông ngoại đập bàn "Ông ngoại, ông đừng kích động, có gì từ từ nói." Cô thật sự sợ, đã lớn như vậy, chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy, bất luận là ở doanh trại hay ở nhà, cô đều chưa từng nhìn thấy ông ngoại nổi giận như vậy.

"Từ từ nói cái gì! Mấy tháng nữa đứa bé cũng sinh ra rồi! Cháu chuẩn bị một chút, mấy ngày nữa ông và mẹ cháu sẽ tới đó, cháu cùng Trâu Thần chuẩn bị đồ cưới cho ông! Lúc nhỏ ông dạy cháu thế nào, giữ mình trong sạch, còn chưa cưới đã có đứa bé, sau này cháu phải để mặt mũi ở đâu!" Cơn tức của ông lão càng ngày càng lớn.

Đứa bé, đứa bé nào? Cô bối rối, nghĩ lại, không thể nào, lúc ăn cơm Trâu Thần chỉ bịa mấy câu? Vì vậy vội vàng giải thích "Ông ngoại, không phải, nghe cháu giải thích, cháu......"

"Giải thích cái gì, hai đứa tổ chức hôn lễ trước, chờ cháu hai tuổi thì lập tức đi đăng ký kết hôn, không ngờ ông cả đời thận trọng, già rồi, con cháu còn xảy ra chuyện như vậy!"

"Không phải......"

Bộp một tiếng, điện thoại liền bị cúp, lúc này cô có cảm giác khóc không ra nước mắt, không biết phải giải thích từ đâu, Trâu Thần, bị anh hại chết rồi!

Cùng lúc đó, Trâu Thần cũng không tốt là bao, lúc xế chiều Mạnh Phỉ cùng Ngô Nhạc tới bệnh viện chạy thẳng vào phòng bệnh của Trịnh Dao, sau khi gặp mặt không tránh được cãi vả, lộn xộn lung tung, thậm chí gọi cả lãnh đạo bệnh viện tới, nhưng so với cuộc điện thoại lúc này, không đáng là gì, bức hôn là kết quả tốt nhất mà anh nghĩ tới, nhưng mà, chẳng ai nghĩ tới thái độ của hai ông lão lại như vậy, vốn dĩ muốn mượn cái miệng của Trịnh Vũ, để có thể ở cùng Tân Đồng, lại không nghĩ tới, xem như hai ông suy nghĩ muốn cho anh cùng Tân Đồng thành một đôi, nhưng cũng không thể chưa tốt nghiệp mà đã có đứa bé. Nhíu mày nhìn chiếc điện thoại trong tay, không biết Đồng Đồng nhà anh có bị ép đến mức tạo ra tâm lý chống lại hay không, chính là điều anh không muốn thấy nhất......

Mặc kệ sự việc thế nào, ngày ngày luôn luôn trôi qua như vậy, từ sau khi nhận được điện thoại của ông ngoại, tâm tình Tân Đồng lại một lần nữa biến hóa, lúc đầu khóc không ra nước mắt, sau này thì qua loa cho xong chuyện, bây giờ thì chết lặng, nhưng bất luận tâm tình thế nào, thái độ của cô đối với Trâu Thần không thay đổi, anh không giải quyết mọi chuyện, cô tuyệt đối không nghe điện thoại của anh, tuyệt đối không gặp anh! Dù sao cũng đang là kỳ thi cuối kỳ, người lớn cũng không muốn quá nhiều ảnh hưởng tới tâm tình cô lúc này, cô tạm thời buông bỏ mọi thứ, toàn lực chú tâm vào ôn thi cùng giảm cân.

"Cậu thật lợi hại!" Mới vừa thi xong môn tiếng anh cuối cùng, Trần Duệ tâm tình vui sướng nhào tới "Trước khi thi mình có tời phòng làm việc, sơ ý nghe thấy giái viên thảo luận về thành tích, cậu đứng nhất, thật lợi hại!"

Bộ dáng Tân Đồng phờ phạc rã rượi, sau khi kỳ thi kết thúc, cô lại phải đối mặt với một chuyện rất khó giải quyết, cho nên, bây giờ bất cứ chuyện gì cũng không thể thu hút được sự chú ý của cô, quay đầu lại giọng nói nức nở nói với Trần Duệ "Mình muốn ngủ......" Hơi nhíu mày, chu cái miệng nhỏ nhắn, bộ dáng đáng thương làm cho người ta không khỏi đau lòng.

"Được rồi được rồi, mình không làm khó cậu nữa, cậu mau quay về nghỉ ngơi đi, quả nhiên thành tích tốt thì phải trả giá thật lớn." Trần Duệ vỗ vai cô an ủi.

Hai người cùng phòng đứng ở xa chỉ thấy cử chỉ của hai người khác nhau, nhưng lại không nghe thấy được cuộc nói chuyện của hai người, Tống Viện Viện tránh Trương Lệ Na nhắn tin cho Lý Trung Khải "Kết thúc kỳ thi, cảm xúc của người đẹp không tốt lắm, tốt nhất nên nắm chắc cô hội." Nhắn xong, nhìn Tân Đồng ở phía xa, không tự chủ nhếch miệng.

"Tiểu Đồng." Giọng nói không xác định chặn trước người Tân Đồng cùng Trần Duệ, Lý Trung Khải mặc một bộ đồ màu đen, càng làm khuôn mặt anh tuấn thêm nổi bật, môi hồng răng trắng, nếu không phải chân mày hơi nhíu, dưới khung cảnh mùa đông cũng có thể coi là một cảnh đẹp.

Nghe giọng nói kia, Tân Đồng không tự chủ khẽ run, đây là di chứng sau lần trước, sợ nhất người khác đột nhiên kêu tên cô, giương mắt hơi nghi ngờ nhìn về phía Lý Trung Khải, sau lần tỏ tình lần trước người này liền không xuất hiện, vì sao lần này đột nhiên xuất hiện?

Nhìn bộ dáng hơi phòng bị của cô, anh ta cứng ngắc nở nụ cười "Em đừng sợ, kỳ thi kết thúc rồi, muốn mời em đi ăn cơm, Trần Duệ cũng đi cùng đi, hơn nữa em đã giảm cân thành công rồi, chúng ta cũng thuận tiện ăn mừng luôn."

Lần này Trần Duệ từ chối nói "Hai người nói chuyện đi, mình còn có việc." Nói xong liền rời đi.

Lý Trung Thần cúi đầu cẩn thận nhìn Tân Đồng vẫn im lặng, vốn dĩ cho rằng là một cô gái ngọt ngào đáng yêu, không ngờ sau khi giảm cân, anh không thể không hối hận vì lần đó đã buông tay, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt to ôn hòa như nước, trong nháy mắt có thể hớp hồn người khác, đôi môi đỏ mọng dưới mũi khẽ mở là có thể mê hoặc lòng người, hơn nữa làn da trắng nõn dưới mùa đông nhìn như có thể nhéo ra nước, nhin thế nào cũng làm cho người ta muốn ôm vào lòng, hơn nữa tính tình còn khác với những người khác, thỉnh thoảng sẽ làm người ta vui lại có cảm giác hơi thần bí, sao anh ta có thể dễ dàng buông tay cô gái như vậy chứ?

"Đàn anh?" Bị anh ta nhìn chăm chú khiến cô không được tự nhiên, cô không thể không lên tiếng cắt ngang ánh mắt kia.

Anh ta cũng cảm thấy có chút xấu hổ, không khỏi cúi đầu che giấu bối rối của mình "Anh không có ý gì khác, chỉ muốn mời em ăn một bữa cơm, cũng sắp hết năm, xem như em cùng anh đón lễ năm mới? Nếu không trong nhà cũng không có ai biết thật lòng......" Anh ta đột nhiên dừng lại, chưa bao giờ nghĩ tới lại nói hết bí mật trong lòng trước mặt người khác, chỉ là, anh chậm rãi ngẩng đầu, cô gái này, có lẽ làm cho anh có cảm giác không giống vậy, một chút ấm áp, cho nên, anh ta muốn nắm chắc cơ hội dốc hết sức lực.

Nhìn bộ dạng khó xử của anh ta, cô hơi dao động, ai cũng có ký ức không vui, khuôn mặt anh ta lạnh lùng như vậy có lẽ do ảnh hưởng của chuyện xưa? Lại nói, anh ta cũng đã giúp đỡ cô không ít, xem như trả nợ ân tình cũng được "Được, vậy đàn anh tốn kém rồi."

"Sẽ không!" Hoa đào trong mắt nhảy tán loạn, giống như hoa bay phủ đầy bầu trời mùa đông tạo nên một khung cảnh thần tiên.... .


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-89)