← Ch.122 |
Tháng 8, An Nhạc nghênh đón sinh nhật của bạn trai CốTửMặc, trước sinh nhật hắn nửa tháng, cô vẫn luôn nhớ kỹ chuyện này trong lòng, chỉ sợ quên mất, bởi vì đây là lần sinh nhật đầu tiên sau khi bọn họ yêu nhau nên cô có chút bất an, ngay cả chuyện mua quà cũng đặc biệt đi hỏi mấy chị em trong ký túc xá.
Nhưng mà cô vừa mới mở miệng đã bị Đại Ngọc Nhi ra đòn cảnh cáo "Này, quà sinh nhật của bạn trai cậu cũng hỏi bọn tớ là sao? Cậu cho rằng anh ấy muốn quà gì một nhóm bọn tớ có thể nghĩ ra được hả, vẫn là một mình cậu chọn đi."
An Nhạc bị mấy lời này gõ tỉnh, cô suy nghĩ suốt mấy ngày, cuối cùng chọn quà là đồng hồ đeo tay.
CốTửMặc thân là luật sư nên quan niệm về thời gian rất nặng, hắn có thói quen đeo đồng hồ trên tay, có điều cô thấy cái đồng hồ đó cũng có chút cũ rồi, vì vậy mua đồng hồ mới cho hắn là thực tế nhất.
Cho nên một tuần trước sinh nhật CốTửMặc, An Nhạc đã chọn cho hắn đồng hồ đeo tay, thậm chí cô đã tính luôn cả chuyện làm sao chúc mừng hắn.
Nhưng có khi kế hoạch không ngăn được biến hóa, một ngày trước sinh nhật CốTửMặc, An Nhạc bởi vìcôngviệc nên quên luôn chuyện này.
Sau khi An Nhạc hoàn thành thực tập ở chỗ CốTửMặc đã tới làm ởcôngty bọn Không Say. Từ sau khi cùng hắn đi tham quan, An Nhạc vẫn luôn mơ ước được đến đó làm việc.
Rời khỏi sở sự vụ xong, qua sự giới thiệu của CốTửMặc, An Nhạc tới nơi này phát triển một trò chơi mới, làm ở phòng kế hoạch kịch tình.
Nhưng vào ngày hôm qua, kịch bản mà An Nhạc viết bị phê bình, cho nên cô bận rộn đổi lại nội dung nên đã quên mất sinh nhật hắn. Lúc viết bài vì ngăn người khác quấy rầy, An Nhạc tắt luôn điện thoại di động, đợi đến khi làm xong cũng đã 10 giờ tối, cô tắt đèn, đi ra ngoài liền nhìn thấy CốTửMặc đứng trên hành lang.
Hắn gẩy một điếu thuốc nghiêng người đứng đó, một bên mặt anh tuấn dưới làn khói không quá chân thật. An Nhạc thấy một màn như vậy, thoáng cái che mặt, ảo nảo rên rỉ một tiếng, cô thật sự không phải một bạn gái đủ tiêu chuẩn, chuyện như vậy mà cũng có thể quên mất, hắn chắc chắn rất thất vọng.
CốTửMặc nghe tiếng động nghiêng đầu liền thấy An Nhạc, tùy ý phẩy rơi tàn thuốc, không chút để ý giương cao chân mày, điềm nhiên như không có chuyện gì lộ ra mỉm cười.
An Nhạc thấy nụ cười này càng thêm áy náy.
"Anh đến rồi sao không gọi em một tiếng?"
"Thấy em rất chăm chỉ, không muốn quấy rầy." CốTửMặc nhìn cô, không nhanh không chậm nói, trên khuôn mặt tuấn tú ấy, đôi mắt đen nhánh lóe sáng như sao trên trời.
An Nhạc nhìn theo CốTửMặc, cô cắn cắn môi, đột nhiên xông lên ôm lấy hắn.
CốTửMặc cười ôm cô vào lòng, An Nhạc tựa vào ngực hắn, buồn bực nói "Thật xin lỗi, sinh nhật vui vẻ."
CốTửMặc không nói gì nhiều, chỉ ôm thật chặt cô đáp lại một tiếng "Ừ."
An Nhạc đột nhiên nhớ đến chuyện quà sinh nhật, quà cô mua còn để ở ký túc xá, còn có bánh sinh nhật cô đặt trước đó, cho nên, An Nhạc nhẹ nhàng đẩy hắn, vội vội vàng vàng nói "Anh về nhà chờ em đi, em sẽ lập tức đi qua."
An Nhạc vừa nói vừa chạy về phía thang máy, CốTửMặc nhìn bộ dạng luống cuống của cô, đuổi theo phía sau nói "Anh chở em qua."
An Nhạc lắc đầu, kiên quyết nói "Không cần, là em làm không tốt, anh cứ về nhà chờ em."
Nếu An Nhạc đã nói kiên quyết như vậy, CốTửMặc cũng không miễn cưỡng, cho nên đi xuống lầu. An Nhạc ngăn một chiếc taxi vội vã trở về trường, trong lúc đó, cô mở điện thoại lên, liên tục nhận được một đống tin nhắn, tất cả đều là CốTửMặc gửi tới, thấy những thứ này, An Nhạc càng thêm hổ thẹn.
Cô không khỏi thúc giục "Bác tài, làm ơn chạy nhanh một chút."
Nhưng tài xế có chạy nhanh hơn nữa cũng vô dụng, An Nhạc vẫn đến trễ, từcôngty quay trở về trường lấy quà, sau đó trên đường chạy tới nhà CốTửMặc còn phải ghé lấy bánh ngọt đã đặt, làm hết những chuyện này, An Nhạc chạy đến trước mặt CốTửMặc thì đã qua 12 giờ.
Điều này nói lên sinh nhật của hắn đã qua.
An Nhạc một tay ôm bánh ngọt, một tay cầm túi quà, vẻ mặt giống như sắp khóc.
CốTửMặc liếc đồ trên tay cô, trong lòng hiểu rõ, cô bé này thật là! Hắn nhận lấy đồ trong tay An Nhạc, sau đó kéo cô đến ghế sofa trong phòng khách, vừa tháo giấy gói vừa cười hỏi "Đây là quà sinh nhật tặng cho anh?"
"Ừ, chỉ tiếc là trễ rồi." An Nhạc gật đầu, vô cùng chán nản.
CốTửMặc mở ra nhìn, là một cái đồng hồ đeo tay, còn là kiểu hắn thích. CốTửMặc nhớ nửa tháng trước An Nhạc từng hỏi hắn thích kiểu đồng hồ nào, thì ra lúc đó cô đã tốncôngchuẩn bị.
CốTửMặc tháo đồng hồ trên tay xuống, đeo đồng hồ An Nhạc mới tặng vào, sau đó vặn dây cót rồi đưa tay đến trước mặt An Nhạc nói "Nhìn xem, bây giờ vẫn chưa tới 12 giờ, em không có muộn."
An Nhạc cảm thấy lờ mờ, hắn thế nhưng đem lùi giờ lại, cô nhìn hắn, trong mắt lấp lánh ánh nước "Nhưng cái này không hợp lý."
CốTửMặc ôm lấy mặt cô, lạnh lùng nói "Không có nhưng gì hết, thời gian của anh, anh quyết định." Dứt lời, hắn khẽ híp đôi mắt phượng xinh đẹp, khóe môi nâng lên một nụ cười xấu xa, thấp giọng nói "Như vậy bà xã, chúng ta chỉ còn mười phút, có thể ăn mừng được chưa?"
An Nhạc nặng nề gật đầu một cái, nụ cười mang theo nước mắt "Ừ."
CốTửMặc thừa dịp mà lên "Bà xã, không đút cho anh một miếng bánh ngọt sao?"
An Nhạc lúc này mới nhớ đến còn có bánh sinh nhật, cô bận rộn mở gói bánh, đốt một cây nến nâng lên trước mặt hắn hát bài chúc mừng sinh nhật, hai người cùng nhau hát, sau đó An Nhạc cười bảo hắn cầu nguyện rồi thổi nến.
CốTửMặc nhìn cô một cái, tiếp đó một hơi thổi tắt nến.
An Nhạc đặt bánh xuống, vỗ vỗ tay, cười vô cùng rực rỡ, nói "CốTửMặc, chúc mừng anh lại già thêm một tuổi" Nói xong, cô cầm lấy muỗng xắn một miếng bánh đưa tới bên miệng hắn, CốTửMặc mở miệng đón lấy, cũng mỉm cười nghiêng đầu hôn lên môi An Nhạc.
An Nhạc nhắm mắt lại, tay quấn trên cổ hắn, chỉ cảm thấy rất ngọt, vị ngọt của bánh lưu chuyển trên môi lưỡi hai người.
Đời này có thể gặp được hắn là một chuyện vô cùng hạnh phúc.
Có lẽ con đường sau này của bọn họ sẽ rất khó đi, ví dụ như chuyện ba mẹ của hắn.
Có lẽ bọn họ cũng sẽ giống như những đôi tình nhân khác, vì một chút chuyện nhỏ mà cãi nhau rồi chia tay.
Có lẽ hắn sẽ yêu một cô gái khác, có lẽ tình cảm của bọn họ sẽ phai nhạt theo thời gian.
Nhưng, hiện tại, giờ phút này, bọn họ đang yêu nhau, mà sau đó cũng có thể bọn họ sẽ kết hôn sinh con, nguyện nắm tay cùng nhau đi đến bạc đầu.
END
← Ch. 122 |