Tình huống ngoài ý muốn (2)
← Ch.023 | Ch.025 → |
[Phụ cận] thịnh thế vương triều ¥ huyết sắc: Kháo, chuyện gì xảy ra? Tại sao Boss không rơi đồ, không phải vừa rồi bị Bug chứ!
[Phụ cận] thịnh thế vương triều ¥ lãng mạn: Đúng vậy! Rốt cục xảy ra chuyện gì? Có cần gọi cho công ty game hỏi thử không?
[Phụ cận] thịnh thế vương triều ¥ tình nghĩa: Ta dựa vào, không phải có người đi trước sờ Boss rồi chứ?
Người đi trước sờ Boss, ý nghĩa như tên, chính là mục tiêu đầu tiên công kích Boss, trong trò chơi này cừu hận của Boss vĩnh viễn đặt ở người đầu tiên công kích nó, cho dù sau đó có người khác thu hút cừu hận nhưng khi Boss rơi đồ cũng chỉ thuộc về người đầu tiên. Dĩ nhiên nếu người đầu tiên chết mà rơi ở phạm vi trước mặt, như vậy cũng chỉ có mình người đó thấy.
Thịnh thế vương triều ¥ tình nghĩa nói câu này xong toàn bộ đám người đều nhìn xung quanh xem xét, khóe môi An Nhạc giật giật, có phải là cô không? An Nhạc nhớ trước đó cô từng đụng Boss, nghĩ tới đây, An Nhạc vội vàng quay sang nói với Đại Ngọc Nhi "Nguy rồi, mau tới đây cứu tớ"
"Tới ngay" Hứa Ngọc vừa nói vừa chạy tới tọa độ của An Nhạc, mà Hứa Ngọc còn chưa kịp chạy tới thì thi thể của An Nhạc đã bị người ta phát hiện.
[Phụ cận] thịnh thế vương triều ¥ tiên nữ: Mau tới đây, bên này có một người nằm, chúng ta khinh, nhất định là tên này giành trước.
Tiên Nữ này vừa nói một đám người liền tức giận vây lại, An Nhạc cảm thấy trước hết cô nên giải thích một chút, nếu không cô sẽ mang danh cố ý đoạt Boss, bị mắng đến máu chó xối đầy đầu.
An Nhạc đặt tay lên bàn phím, một dòng cũng chưa đánh được đã có người lên tiếng chửi cô.
[Phụ cận] thịnh thế vương triều ¥ huyết sắc: Kháo con mẹ ngươi, vừa rồi có phải ngươi đã sờ Boss.
[Phụ cận] thịnh thế vương triều ¥ vĩnh hằng: Là tên nhóc Tôi Vì Bạn Mà Đến.
[Phụ cận] thịnh thế vương triều ¥ lãng mạn: Đồ tiện nam, dám cướp Boss của bọn ta, người của Độc Bộ Thiên Hạ là thế này hả?
An Nhạc thấy những lời này, lời xin lỗi vừa mới đánh ra liền xóa đi, sau đó đánh ra một câu khác.
[Phụ cận] thịnh thế vương triều ¥ khả ái: ngày hôm qua nổi danh một vùng không ngờ lại người không biết xấu hổ như vậy!
[Phụ cận] thịnh thế vương triều ¥ đoạn thủy: Các ngươi chờ một chút nghe người ta nói đã, đừng có mắng loạn.
[Phụ cận] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Này, các người có thể nghe tôi nói trước có được không?
[Phụ cận] thịnh thế vương triều ¥ đoạn thủy: Thật ngại quá, bọn họ đánh lâu như vậy mà không thấy đồ nên hơi kích động một chút, đừng trách bọn họ, ta thay mặt mọi người xin lỗi ngươi.
An Nhạc thấy mấy lời này nên chịu đựng một chút, cuối cùng cũng gặp người có thể phân rõ phải trái, nếu không khó bảo đảm rằng cô sẽ không nổi giận.
[Phụ cận] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Trước đó ta ở chỗ này làm nhiệm vụ thấy Hoàng Long, tò mò nên điểm vào, sau đó liền bị miểu sát nên ở chỗ này chờ bạn tới cứu, nếu như là ta phải đi nhặt đồ, ta bảo đảm toàn bộ đồ nhặt được sẽ trả lại cho các ngươi. Nhưng những người vừa rồi mắng ta tất cả đều phải xin lỗi, trong từ điển của ta không có chuyện xin lỗi dùm.
An Nhạc đánh xong mấy lời này rất nhanh bên kia liền có y sư tới cứu cô, An Nhạc đi xuyên qua đám người đến chỗ Hoàng Long liền thấy một đống đồ vàng rực. Đỗ mồ hôi, đúng là cô cướp cừu hận đầu tiên.
An Nhạc đi tới nhặt hết đồ lên, cũng không nhìn thuộc tính của chúng trực tiếp giao dịch cho đoạn thủy, đoạn thủy nhìn đống đồ phát hiện thấy một thanh vũ khí cực phẩm, hơn nữa đối phương cũng không do dự, chứng tỏ người ta không nói láo.
Đoạn thủy nhận đồ xong ở kênh phụ cận nói cám ơn An Nhạc, An Nhạc không thèm để ý, quét mắt nhìn mấy người vừa rồi mắng cô, đánh ra vài chữ "Nói xin lỗi, ngay lập tức!"
← Ch. 023 | Ch. 025 → |