Liễu gia muôn màu
← Ch.10 | Ch.12 → |
Lúc này Chính quân của Liễu gia xông tới, tách rời Liễu phu nhân và Liễu Nham ra, Quân Lưu Niên kéo Liễu Nham về bên cạnh."Vị này chắc là con rể Quân đi, thật là một người tuyệt vời. Phụ thân - ta trông mong mãi cuối cùng cũng gặp được các con." Ngay sau đó, những người khác của Liễu gia cũng chen nhau lên, hoàn toàn tách rời nàng và Quân Lưu Niên, Chính quân dắt Quân Lưu Niên đi vào cửa. Liễu Nham đành phải lặng lẽ đi theo sau.
Còn có một người đang đứng ở chỗ kia chờ Liễu Nham, là một nam hài mười hai mười ba tuổi rất xinh đẹp, toàn thân mặc một bộ y phục màu lam nhạt hơi cũ, so với đám người trang điểm lộng lẫy kia trông rất nghèo làn. Vừa nhìn thấy Liễu Nham trong đôi mắt thật to chứa đầy nước mắt, xông lên ôm lấy nàng."Tỷ tỷ, Vân Nhi còn cho rằng sẽ không bao giờ được nhìn thấy tỷ tỷ nữa."
Vậy ra nam hài này là đệ đệ ruột thịt - Liễu Chỉ Vân của nàng rồi, nàng không nói gì, mà chỉ ôm lại hắn thật chặt, trong lòng thầm nói, từ nay về sau tỷ tỷ sẽ bảo vệ ngươi thật tốt. Sau đó kéo tay hắn đi vào trong đại sảnh. Trong đại sảnh là một cảnh tượng nhìn rất hài hòa, mọi người Liễu gia vây quanh Quân Lưu Niên tán gẫu về việc nhà, thật sự xem nhẹ khuôn mặt muốn giết người của Quân Lưu Niên.
Quân Lưu Niên bị Chính quân Liễu gia lôi kéo lải nhải đủ thứ chuyện nào là: nếu phụ thân con có thể khỏe mạnh, cuộc sống gia đình con mới có thể thịnh vượng, nào là... nói chuyện này thật lãng phí nước miếng nha, còn phải chịu đựng tỷ muội Liễu gia ánh mắt cứ đắm đuối nhìn hắn. Ngay sau khi Chính quân Liễu gia ân cần hỏi thăm xong một đống gà vịt ngỗng cẩu heo... của Quân gia, rốt cục Quân Lưu Niên cũng nắm được cây cỏ cứu mạng, Liễu Nham đi đến. Hắn liền vội vàng đứng lên, đi đến bên cạnh Liễu Nham, miễn cưỡng đành phải hạ giọng khoác tay của nàng, "Thê chủ, sao bây giờ nàng mới vào, sao nàng lại ở bên ngoài để ta phải đợi lâu như thế." Giọng điệu làm nũng như vậy làm cho chính hắn cũng cảm thấy buồn nôn. Thê chủ ư? Đến bản thân của Liễu Nham cũng thoáng run rẩy, sau đó lại khôi phục điệu cười si ngốc tiêu chuẩn.
Hai vị tiểu thư khác của Liễu gia ánh mắt vẫn nhìn cánh tay của Quân Lưu Niên khoác trên tay Liễu Nham, nếu như ánh mắt thực sự có lực sát thương, đoán chừng cánh tay Liễu Nham đã sớm bị chặt đứt. Chính quân Liễu gia cảm nhận được bầu không khí giương cung bạt kiếm, uốn éo bước hai ba bước đến trước mặt bọn họ: "Ai da, thời gian hàn huyên không ngờ lại lâu như vậy, con rể Quân cũng đói rồi, thôi chúng ta đi ăn cơm đi." Nói xong, ông liền đi trước dẫn đường.
Liễu Nham ít đi ra ngoài, cho nên ít tiếp xúc với nam nhân ở cái thế giới này, chẳng lẽ nam nhân nơi này đều đồng dạng như vị Chính quân này, mỗi một lần bước đi cũng phải uốn éo, thật như muốn đánh vào thị giác của người khác. Cũng may Quân Lưu Niên chỉ có tính khí hơi ác liệt một chút, nếu không mỗi một ngày cảm giác say tàu trên biển của nàng sẽ lại lớn thêm một chút.
Buổi trưa tiệc rượu rất phong phú, có rất nhiều động vật ở thế giới kia đã được liệt vào hàng bảo vệ động vật quý hiếm. Chính quân Liễu gia không ngừng gắp thức ăn cho Quân Lưu Niên." Con rể Quân, con ăn nhiều một chút, những thức ăn này so với Quân gia chắc hẳn có chút thô ráp, con cũng ngàn vạn lần chớ ghét bỏ."
Thô ráp? Liễu Nham không khỏi oán thầm, bữa cơm này cũng đủ cho người gia đình bình thường ăn nửa năm rồi, nàng ở Quân gia còn chưa thấy qua đồ ăn xa xỉ như vậy. Nàng liếc nhìn Quân Lưu Niên ở bên cạnh, mặt đen có thể so với than củi rồi, Quân gia thật sự là dễ nuôi dạy, hắn như vậy mà vẫn còn có thể chịu đựng được không chút phát tác. Sao thời điểm hắn đối xử với mình lại không có phong độ như vậy? Món nợ ngày hôm nay tốt nhất không nên tính toán lên đầu nàng nha. Giả bộ người ngu si, chỉ cần cúi đầu ăn cơm là được rồi, Liễu Chỉ Vân len lén gắp cá, thịt vào bát cơm của Liễu Nham.
Ăn cơm xong, tựa hồ bắt đầu tiến vào chủ đề nữa rồi, Liễu phu nhân và các tiểu thư vẫn vây quanh Quân Lưu Niên nói chuyện làm ăn. Kể chuyện quay vòng vốn của Liễu gia, các loại hàng hóa tích trữ, muốn được sự trợ giúp từ Quân gia. Đối với cái chủ đề này, thật sự Liễu Nham không có hứng thú, thừa dịp mọi người không có để ý, nàng lén lút đi ra ngoài.
Liễu gia coi như là gia đình giàu có, nhưng nếu như đã từng thấy khuôn viên (khu vườn) của Quân gia, thì ở đây không có lực hấp dẫn gì rồi, nàng chỉ là muốn hít thở không khí, đi sâu vào trong sân viện, ở nơi không người đi. Đi tới đi lui, bỗng đi tới trước một tiểu viện tan hoang, trên cánh cửa có một tấm hoành phi, mặt trên phủ một tầng tro bụi thật dầy, thì ra Liễu gia cũng có một nơi cũ nát hư hỏng như vậy. Cẩn thận xem xét, thấy trên mặt tấm hoành phi tựa hồ viết hai chữ Tuyết Viên.
Tuyết Viên? Hình như phụ thân Liễu Nham gọi là Hạ Ánh Tuyết, chẳng lẽ đây là tiểu viện của ông ở khi còn sống? "Tỷ tỷ" nàng nghe thấy có người gọi mình ở xa, chắc hẳn là đệ đệ Chỉ Vân của nàng.
"Tỷ tỷ, ta biết ngay là tỷ ở đây." Nói xong hắn kéo nàng vào một căn phòng gần đó. Căn phòng này rất đơn sơ, bên trong ngoại trừ cái giường và cái bàn thì không còn có cái gì nữa, nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ. Trên bàn có một quyển sách và một bộ đồ uống trà hơi bị mẻ đôi chút, đầu giường đề một số y phục và đồ dùng hàng ngày có hơi cũ. Liễu Nham đã hiểu rõ, thì ra đây là nơi ở của nàng và Chỉ Vân trước khi nàng đi ở rể.
"Tỷ tỷ, sau khi tỷ đi, chỉ có một mình đệ ở chỗ này, đệ rất cô đơn và lạnh lẽo! Đệ rất nhớ tỷ tỷ." Chỉ Vân bắt đầu nức nở. Thì ra địa vị của mình ở Liễu gia chính là như vậy đây! Nhìn ngắm cái phòng nhỏ nghèo nàn này, trong lòng nàng thật ê ẩm, thật sự là ủy khuất người đệ đệ này.
Liễu Nham ôm Chỉ Vân thật chặt, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng nói, "Tỷ tỷ cũng rất nhớ đệ!"
Liễu Chỉ Vân nghe thấy câu trả lời của tỷ tỷ thì trở nên hoảng hốt, từ hắn khi hắn có trí nhớ đến nay, tỷ tỷ si ngốc chưa bao giờ nói qua một câu đầy đủ, cũng nghe không hiểu người khác đang nói cái gì, mới vừa rồi là tỷ tỷ đang trả lời hắn sao? Hắn thò đầu ra khỏi ngực tỷ tỷ, ánh mắt ngạc nhiên nhìn Liễu Nham.
Liễu Nham nhìn dáng vẻ hắn trợn mắt há hốc mồm cưng chìu cười với hắn "Đệ không có nghe lầm, đệ đệ Vân nhi tốt của ta, tỷ tỷ tốt lên rồi, không ngốc nữa."
Hơn nửa ngày, Chỉ Vân mới phản ứng lại được, cười đến sáng lạn: "Thật sự? Như vậy tốt quá, tỷ tỷ ơi."
"Vân Nhi ở một nơi như thế này thật sự là quá ủy khuất cho đệ, từ nay về sau tỷ tỷ nhất định sẽ bảo hộ đệ thật tốt, không để đệ phải tiếp tục chịu một đựng một chút tổn thương nào."
"Tỷ tỷ tốt hơn là được rồi, Vân Nhi không cảm thấy một chút ủy khuất nào."
"Vân Nhi còn muốn lưu lại ở Liễu gia hay sao? Về sau đệ và tỷ tỷ sẽ sinh hoạt cùng một chỗ được không?"
Chỉ Vân nghe thấy có thể sinh hoạt cùng một chỗ với tỷ tỷ rất chi là vui vẻ, thế nhưng mà Nhị tỷ, Tam tỷ nói người Quân gia không thích tỷ tỷ, tỷ phu hành hạ tỷ tỷ như thế nào cho nên khi hắn nghe được lời nói của tỷ tỷ thì không cao hứng nổi. Tỷ tỷ sống đã không dễ dàng, mình sẽ chỉ làm tỷ tỷ càng khó khăn hơn mà thôi.
"Vân Nhi sống ở Liễu gia rất tốt, Nhị tỷ, Tam tỷ và bọn đệ đệ đều sẽ không làm khó đệ, tỷ tỷ không cần lo lắng cho đệ. Ngược lại thì tỷ tỷ sống ở Quân gia có được tốt hay không? Bọn họ có hay ức hiếp tỷ không?"
Trôi qua tốt? Những người khác ở Liễu gia đều sống trong cung vàng điện ngọc, còn đệ thì sống ở nơi cũ nát như thế này, vậy mà đệ còn trầm trồ khen ngợi được? Người đệ đệ này của nàng nhất định là không muốn nàng khó xử, làm cho nàng càng ngày càng yêu thương đệ đệ này rồi.
"Đệ đừng an ủi tỷ tỷ, cuộc sống như này cũng gọi là trôi qua tốt ư. Tỷ tỷ đáp ứng đệ, hai tháng nữa nhất định đón đệ ra khỏi Liễu gia, về sau chúng ta sẽ tìm một nơi cùng nhau sinh hoạt, không còn có Quân gia, không còn có Liễu gia, được không?"
"Thật sự có thể chứ?"
"Đương nhiên, đệ phải tin tưởng tỷ tỷ chứ."
"Vâng." Trên mặt Liễu Chỉ Vân tràn ngập nụ cười ngọt ngào.
"Đi cùng tỷ tỷ ra ngoài phơi nắng đi!"
Quân Lưu Niên cảm giác sự nhẫn nại của mình đã đạt tới cực hạn, nói cái gì mà tưởng niệm nữ nhi thực chất đều là giả, muốn mượn chút tiền của Quân gia để quay vòng vốn mới là thật. Còn Liễu Nham kia thật sự là hơi quá đáng, vậy mà dám lén lút chạy mất, để lại một mình mình ở lại chỗ này cùng các nàng đánh Thái Cực (ý ca là phải đấu võ nhưng vẫn phải ôn nhu mềm dẻo giống môn võ thái cực quyền ấy). Thật vất vả mới tìm được một cái cớ, cuối cùng cũng thoát thân, có lẽ nên tranh thủ thời gian đi tìm nàng, lên đường hồi phủ đi!
Ở Liễu phủ lượn tốt một vòng lớn, đến một sân viện vắng vẻ mới tìm được bóng dáng của nàng, nàng đang cầm tay đệ đệ nàng nhẹ nhàng nói cái gì đó, thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng cười thật thấp. Nàng cười thật lòng như vậy Quân Lưu Niên chưa từng thấy qua, ở Quân phủ, nàng cũng cười với hắn, nhưng đa số chỉ là xuất phát từ giao tiếp và lễ phép. Dưới ánh mặt trời chói chang, như dịu dàng dát lên người bọn họ một lớp vàng, tạo thành một bức tranh thật đẹp. Quân Lưu Niên không khỏi có chút hâm mộ, hắn không có huynh đệ tỷ muội cho nên không được lãnh hội thân tình như vậy.
Hắn đứng ở cửa sân thật lâu, mãi cho đến khi Liễu Nham phát hiện ra hắn."Công tử sao lại tìm tới đây? Muốn trở về phủ sao?"
Quân Lưu Niên chợt hoàn hồn" Ừ." Hắn phát hiện, khi Liễu Nham nhìn hắn, một khắc này trên mặt khôi phục lại dáng vẻ xa cách, đột nhiên tâm tình hắn trở nên rất tồi tệ.
Liễu Nham quay đầu nói vào tai Chỉ Vân "Chăm sóc tốt cho mình, hai tháng sau tỷ tỷ sẽ tới đón đệ." Dưới ánh mắt lưu luyến của Chỉ Vân và vẻ mặt không cam lòng của các tỷ muội, Liễu Nham cùng Quân Lưu Niên bước lên xe ngựa.
← Ch. 10 | Ch. 12 → |