Rừng đào
← Ch.050 | Ch.052 → |
Quốc sư Dịch Tương, chính là đệ tử thứ mười bẩy của nguyên lão quốc sư, nhìn thiên tượng bói toán đều được lão quốc sư chân truyền lại.
Lăng Triệt kịp thời chạy tới giải cứu nàng, đơn giản vì trong một lần xem bói, Dịch Tương nói ra công chúa điện hạ gặp nguy hiểm.
Lăng Triệt không phải người coi trọng những mệnh thuyết này, nhưng việc này liên quan đến tính mạng Long Vân Thấm làm hắn không thể không sốt ruột, liền ra roi thúc ngựa gấp trở về, vừa lúc nhận được mật tín của Thanh Y vệ, lúc này mới may mắn kịp thời cứu Long Vân Thấm.
Lăng Triệt rầm rì bất mãn một tiếng, "Bản vương thiếu quốc sư một lần."
Dịch Tương nghe lời hắn nói thì chỉ nghịch mấy đồng tiền xu trong tay, sắc mặt trong suốt lạnh nhạt chống lại ánh mắt Lăng Triệt, . đáp: "Bất quá cũng chỉ là chức trách mà thôi."
Vì một lời của Dịch Tương hắn mới trở về kịp thời, một lần này Lăng Triệt sẽ ghi nhớ.
Cho dù là núi vàng núi bạch, vạn mẫu ruộng tốt, hắn đều có. (Đấy anh giàu lắm, không phải lo ahaha)
Hoàng đế vì việc Dịch Tương trở về tiếp nhận chức Quốc sư mà ban thưởng hắn Đào Yêu cung,
Bất quá, khi Quốc sư đại nhân đến Đào Yêu cung nhìn thấy hậu viện trống rỗng, đột nhiên cảm thán, "Danh không hợp thực." (Ý là sự thật trong này không xứng với tên của cung này)
"Sao?"
Dịch Tương thở dài, "Nhiếp Chính vương không biết Đào Yêu cung này thiếu cái gì sao, trống trả tịch liêu như thế này thật là có lỗi với hai chữ đào yêu!"
Khóe miệng Lăng Triệt vừa kéo, trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ, lúc trước Long Vân Thấm rời cung, một mảnh rừng đào hắn di tài đến Trọng Hoa cung vẫn nguyên vẹn, hắn tuyệt sẽ không sai người lại di động một chút.
Dịch Tương giống như sớm đã nhìn ra manh mối, cũng không chờ Lăng Triệt trả lời liền nói: "Ta cảm thấy chuyện này hẳn là liên quan đến công chúa điện hạ."
Long Vân Thấm bị tuyên tiến cung, nàng cho rằng Long Hạo Thiên muốn hỏi nàng về chuyện ám sát trong Quốc An tự, nhưng khi bước vào trong lương đình nàng không gặp đám người Long Thanh Dương, ngược lại nhìn thấy một gương mặt vô cùng xa lạ. Hắn đứng bên cạnh Long Hạo Thiên, tố y áo dài, thân hình thon dài cao ngất, gương mặt thanh lãnh như nước, nhìn không ra một tia cảm xúc.
Nhìn thấy Long Vân Thấm đi tới, Dịch Tương đầu tiên liền lộ ra vẻ tươi cười, nhưng hắn cười cũng làm cho người ta có cảm giác kì dị, cơ bắp khuôn mặt cũng không động một cái, Long Vân Thấm nhìn thấy vậy lập tức có chút kinh hãi, nàng tổng cảm giác thì nam tử này cười thật không bình thường.
(Sao ta nghe đoạn này giống bị liệt cơ mặt thế nhỉ)
Chưa kịp mở miệng, Long Hạo Thiên đã nói ra thân phận của nam tử kia, "Hoàng nhi, đây là quốc sư Dịch Tương."
Nàng gọi một tiếng quốc sư, rồi sau đó liền không nói chuyện, Long Hạo Thiên cùng nàng nói một câu chuyện rất dài, đơn giản nói về nguyên nhân sự tồn tại và địa vị của quốc sư như thế nào. Cuối cùng không quên nhắc nhở nàng, "Quốc sư chính là đại tư tế tôn kính của Nam Hoàng quốc ta, hoàng nhi nhất thiết không nên thất lễ, địa vị của quốc sư đều dựa theo lễ ngộ đối đãi của Nhiếp Chính vương."
Long Vân Thấm gật đầu đáp lại, vốn nàng đang muốn cáo lui rời đi nhưng Dịch Tương lại đem nàng gọi lại, "Đợi chút."
Hắn quay đầu cùng Long Hạo Thiên nói nói vài câu gì đó, sắc mặt Long Hạo Thiên không tránh được một tia nghi ngờ, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, "Hoàng nhi, quốc sư nói cùng ngươi có duyên, phụ hoàng đi xử lí chính sự trước."
Long Hạo Thiên mang theo Tào công công và đoàn người rời đi, trong Ngự hoa viên quạnh quẽ đi không ít, thị vệ khác đề canh giữ ở xa xa, bên trong đình nghỉ mát này chỉ còn nàng và nam tử lần đầu tiên gặp mặt kia.
Nửa tháng Lăng Triệt xuất cung ra ngoài chỉ vì đích thân hộ tống nam tử trước mặt này sao? Long Vân Thấm âm thầm đánh giá quốc sư Dịch Tương này, nhưng nghiên cứu hồi lâu vẫn không cho ra được kết quả gì, nàng nghe nói hắn là người bói toán nhờ nhìn thiên tượng, tinh thông cả kì môn độn giáp?
"Công chúa điện hạ hẳn là cảm thấy hứng thú đối với tại hạ?" Dịch Tưởng thản nhiên tiếp nhận sự dò xét đánh giá của đối phương, đồng thời cũng nhớ kỹ bộ dạng của Long Vân Thấm, tuy hắn cùng nàng đã từng gặp nhau nhưng đó cũng là mười năm về trước rồi.
Hắn từng nghe sư phụ nói mệnh cách của nàng kì lạ, nhưng sư phụ chưa kịp nói cho hắn thì mười năm trước liền xảy ra chuyện, không thể nào thăm dò thiên cơ nữa, sư phụ cũng chỉ báo cho hắn không cần nghịch thiên làm việc. Bằng không sẽ nhận họa sát thân.
Dịch Tương nghiên cấn tiềm học mười năm này đều chưa bao giờ quên lời này của người. Cho đến ngày hôm nay vừa thấy Long Vân Thấm hắn liền cảm giác mi tâm nhảy dựng, có chút khác thường.
"Quốc sư có việc?" Chưa biết Dịch Tương là người thế nào, nàng quyết định ít cùng hắn nói chuyện.
Hôm nay gặp Long Hạo Thiên, nhìn dáng vẻ của hắn tựa hồ không tính toán truy cứu về sự kiện ám sát kia, nàng hiện tại càng thêm nghi ngờ Long Hách Tường, phụ hoàng sao có thể vì một sự tình ám sát không thành công mà giáng tội nhi tử của mình chứ?
Hơn nữa, tính mạng của nàng và tam ca đều không thương tổn một chút.
"Ân cứu mạng của Nhiếp Chính vương, công chúa điện hạ chuẩn bị hồi báo như thế nào rồi?" Dịch Tương đột nhiên bất thình lình nói ra một câu như vậy, khóe miệng của Long Vân Thấm cứng đờ, trừng mắt kinh ngạc nhìn nam tử trước mặt mà không biết phải trả lời như thế nào. Này, vấn đề này không phải là rất...
"Quốc sư này là ý gì?"
"Phản ứng như vậy liền biết công chúa điện hạ hản cũng biết ít nhiều, Nhiếp Chính vương kịp lúc đến giải cứu công chúa điện hạ, công chúa thoát hiểm có phải hay không phải kể đến ít nhiều công lao của tại hạ?" (Ta thấy anh quốc sư này vô sỉ kinh!)
Trong lòng có chút hoảng hốt, nam tử này nói vậy là có ý gì? Trong lòng Long Vân Thấm dâng lên một cỗ đề phòng.
Dịch Tương đương nhiên nhận ra sự đề phòng của nàng, thực cảm thấy bất đắc dĩ, hắn tựa hồ nói sai cái gì đó, cuối cùng đành phải nói thẳng vào chủ đề, "Không có biện pháp, hôm qua Nhiếp Chính vương hứa hẹn nợ ta một cái nhân tình, lại nửa đường phủ quyết. Ta nghĩ sự việc này vẫn là tìm chính chủ phân giải một phen."
Lăng Vân Triệt hứa hẹn nhân tình cũng không có gì kì quái, nam nhân kia thật giống nàng, không thích nợ nhân tình người khác. Nàng cũng đang tìm cách gặp Văn Nhân Mặc một lần, nàng nợ hắn nhân tình thì phải đi nói rõ ràng với hắn.
"Quốc sư có gì nói thẳng, đừng ngại."
"Hoàng thượng ban thưởng Đào Yêu cung cho ta, ta vào ở mấy ngày liền cảm giác bên trong khuyết thiếu cái gì, nghe nói Nhiếp Chính vương yêu thích hoa đào, bên trong Đào Yêu cung một mảnh rừng đào hiện thời dường như ở cung nội Trọng Hoa cung của công chúa điện hạ?"
Khóe miệng Long Vân Thấm vừa kéo, nhớ đến biểu tình cứng ngắc của Lăng Triệt hôm qua thì ra là vì tính toán của vị quốc sư này.
"Quốc sư nếu thích rừng hoa đào kia như vậy, bản cung liền cho người di tài qua bên kia, một mảnh rừng đào này so với một phần nhân tình của quốc sư thật sự không đủ."
Dịch Tương vừa lòng gật đầu, biểu tình bất cần nói: "Nói thì nói như vậy, tâm tình ta vô cùng tốt, chiếm được liền cho là đủ. Đã như vậy tại hạ vô cùng cảm kích."
Lúc trước rừng hoa đào ở trước Vân Tiêu điện này bị Nhiếp Chính vương hạ lệnh di tài đến Trọng Hoa cung, đã bị người trong cung nói ra nói vào không ít. Hiện tại rừng hoa đào này lại bị Long Vân Thấm di tài từ Trọng Hoa cung tới Đào Yêu cung, lại là một phen chê trách. Chẳng qua lúc này không ai dám nghị luận việc này trước mặt hai người, có ai không biết địa vị quốc sư này vì sao tồn tại, hoàng đế lễ ngộ đối với quốc sư còn không dám xem thường, bọn họ chỉ là cung nhân phi tần cấp thấp lại càng không có lí do thoái thác.
Chính là không phải công chúa điện hạ cùng quốc sư chưa từng gặp mặt sao, làm sao có thể quen thuộc đến mức tặng qua cả một rừng đào chứ?
Hậu cung mỗi người một tâm tư.
Hoàng đế Long Hạo Thiên nghe nói việc này bất quá chỉ nhíu mày, cũng không nói quá hai từ, nhưng các nương nương hậu cung lại cực lực để ý.
Dung phi nhiều ngày nay đều phải an ủi nữ nhi bị kinh hách của mình, hiện tại lại nghe được việc này do Lí ma ma hồi báo lên thì trên mặt chỉ có sắc lạnh vô hạn, "Tiếp cận Nhiếp Chính vương còn chưa đủ, hiện tại còn muốn hướng đến quốc sư, cũng không sợ ngã xuống đau tới chết?"
Cùng lúc đó, Lệ phi không nhịn được mà bật cười, "Mất dạng bao nhiêu năm, hiện tại vừa trở về đã trở thành tâm điểm để mọi người chỉ trích, vị này thật đúng là được hoan nghênh nha."
Long Vân Thấm rất ít khi tiến cung, vết thương trên người nàng còn chưa hồi phục, vì thế nàng mang theo đám người Xuân Lan đi Trọng Hoa cung nghỉ ngơi.
← Ch. 050 | Ch. 052 → |