← Ch.145 | Ch.147 → |
"Rơm?" Phi Kiếm và Mai Hoa cũng nhận ra tầm mắt của Thập Thất và Hiên Viên Ninh, nên bèn kinh hô. Đống rơm này có tác dụng gì?
Ánh mắt Hiên Viên Ninh nhìn Thập Thất thâm trầm vài phần, nàng và hắn cùng nghĩ đến một việc.
"Làm bia chắn tên." Hiên Viên Ninh thản nhiên nói. Sau đó hắn đảo tầm mắt khắp góc miếu, ở đây có rất nhiều rơm. Rơm rất nhẹ, dễ sử dụng. Dẫu sao cũng thực dụng hơn so với việc đi tìm các tấm gỗ.
Trời không tuyệt đường người! Trước giờ Thập Thất vẫn luôn tin vào điểm này, bất luận bị kẻ địch bức đến bất cứ tuyệt cảnh gì, chỉ cần đủ bình tĩnh, cũng đủ để thoát thân! "Cẩm Sắc, em hãy nghỉ một chút đi, Mai Hoa, chúng ta đi buộc rơm lại!"
Hiên Viên Ninh cũng tiến lên phụ giúp.
"Đừng buộc thành một bó to, phải chia thành từng cụm nhỏ. Động tác nhanh lên một chút." Thập Thất vừa làm, vừa bình tĩnh dặn dò. Buộc rơm thành những bó nhỏ, đến lúc chạy ra trên rơm sẽ bị cắm đầy mũi tên. Có thể dễ dàng ném xuống, nếu mang theo bó lớn chạy trốn, ai trong bọn họ cũng không có khí lực lớn như vậy.
"Rõ!" Mai Hoa và Phi Kiếm đồng thời đáp. Không ai có dị nghị, giờ khắc này, cho dù có thắc mắc cũng không có thời gian để hỏi.
Động tác của bốn người càng lúc càng nhanh, bọn họ không có bao nhiêu thời gian, chỉ có một khắc để chuẩn bị những thứ này. Những kẻ bên ngoài chắc chắn sẽ không chờ được bao lâu nữa, cho nên, trước khi kẻ địch bắn tên biến nơi này thành tổ ong, thì bọn họ phải nhanh một chút!
Cẩm Sắc vô lực tựa người vào cây cột nhìn bốn người đang vội vàng làm việc, ánh mắt nàng hiện lên một tia phức tạp, sau đó nàng cúi đầu, nhắm mắt lại.
Ở bên ngoài, Lưu Trầm vẫn luôn quan sát tình hình trong miếu, sau khi đi tới đi lui hai vòng, hắn có chút do dự, "Bọn chúng vẫn chưa giải quyết xong? Sao đến giờ vẫn chưa có ai đi ra?"
"Phải chăng bọn chúng đã phát hiện chúng ta? Cho nên mới trốn ở bên trong không ra? Lưu hộ vệ, tiếp tục chờ cũng không phải là biện pháp, nếu để cho bọn chúng chạy trốn thì biết làm sao?" Một gã phó tướng bước đến nói với Lưu Trầm.
Lưu Trầm trầm mặc suy nghĩ khoảng nửa khắc, gã phó tướng này nói cũng đúng, nếu để Hiên Viên Ninh chạy thoát, vậy thì những việc làm hôm nay sẽ biến thành công cốc! Huống hồ Mộ Dung Thập Thất còn ở bên trong, giết Mộ Dung Thập Thất, cũng có thể giúp Liễu tiểu thư loại bỏ được ưu phiền! Cớ sao mà không làm!
Xem ra tất cả mọi việc hôm nay đều đã được ông trời an bài!
"Được! Nói với cung tiễn thủ, chuẩn bị bắn tên!" Lưu Trầm gật đầu, thốt tiếng ra lệnh! Hắn sẽ biến nơi này thành tổ ong! Dù cho bọn chúng muốn trốn, cũng trốn không thoát!
"Rõ!"
"Nghe lệnh! Lâm trận! Chuẩn bị!" Gã phó tướng lĩnh mệnh xong, bèn cao giọng lệnh cho vạn người chung quanh.
Bầu không khí bỗng nhiên căng thẳng, gió thổi cây lay xào xạc, sát khí ùa tới!
Ngay cả tiếng hít thở, cũng kiềm nén đè áp xuống.
"Bắn!"
Lệnh ra, vạn tiễn bay vọt về phía miếu!
Nghìn cân treo sợi tóc, từ đỉnh miếu, lao ra hai cái bóng màu vàng kim!
Khoảng cách quá xa, bọn người Lưu Trầm không có cách gì phân biệt, cái bóng màu vàng kim kia là vật gì!
Tốc độ của hai cái bóng cực kỳ nhanh, tuy hàng vạn hàng nghìn mũi tên đều vọt về phía hai cái bóng, nhưng khi những mũi tên tiếp xúc đến, thì những mảng của vật thể màu vàng kim và những mũi tên đều lớp lớp rơi xuống.
Cái bóng màu vàng kim cách những kẻ phía trước càng ngày càng gần!
Nếu bọn họ bị vây ở bên trong thì rất dễ bị đối phó! Bọn họ phải chạy trốn về một hướng khác!
Nhóm Thập Thất, Hiên Viên Ninh chỉ có thể trông thấy được tình cảnh bên ngoài qua khe hở của đám rơm, họ không thể thấy rõ có người nào ở phía trước, chỉ có thể nhìn thấy hàng ngàn hàng vạn mưa tên đông nghịt ùn ùn kéo về phía họ!
Đây là một cuộc chạy đua với thời gian, là một trò chơi sinh tử đọ sức với vũ khí lạnh!
Mỗi người đều dốc toàn lực chạy trốn! Không thể sợ hãi, không thể kinh hoảng, không thể chùn bước!
Chạy! Chạy! Chạy về phía trước!
Nhìn rơm rạ không ngừng rơi xuống, Lưu Trầm nheo mắt, khó tin giận hô: "Bọn chúng dùng rơm để ngăn trở tiễn! Đừng có ngừng! Dùng tiễn bắn chết bọn chúng!" Chẳng trách hồi lâu không thấy bọn chúng đi ra, hóa ra là ở trong miếu chuẩn bị những thứ này!
Quả nhiên Tứ Vương gia không phải là kẻ tầm thường! Dưới tình huống thực lực hai bên cách xa nhường này, mà hắn ta còn có thể nghĩ ra được biện pháp thoát thân! Tam Vương gia hạ tất sát lệnh, quả là một cử chỉ sáng suốt!
Tuyệt đối không thể để Tứ Vương gia sống trên đời!
Thập Thất nghiến răng, tiễn càng ngày càng nhiều, rơm rạ trong tay bọn họ không còn thừa lại bao nhiêu nữa!
Không được! Cho dù rất không muốn bại lộ quá nhiều trước mặt Hiên Viên Ninh. Nhưng nàng cũng không thể đánh mất tính mạng!
Thập Thất Lặng yên lấy tuyên cầm ở bên hông ra, tuy tuyên cầm của nàng chưa chắc sẽ tạo ra được bao nhiêu ảnh hưởng, nhưng có thể khiến những người ở gần nghe được âm thanh của tuyên cầm, thì cơ hội bọn họ có thể chạy thoát càng nhiều vài phần!
Đang lúc lưỡng lự, thì dường như Thập Thất nghe được nam tử bên cạnh nén giọng, nói: "Chết tiệt."
Nhướng nhướng mày, bình tĩnh như hắn mà cũng có lúc bị buộc phải khẩn cấp như vậy ư? Tuy rằng lúc này không thích hợp để cười, nhưng Thập Thất vẫn không kiềm được cong môi, vì mạng sống, nàng lấy tuyên cầm ra, sau đó dùng thanh âm mà chỉ năm người bọn họ mới nghe được, nhắc nhở: "Chuyên tâm chống địch! Đừng để ý đến âm thanh khác!"
Mai Hoa và Cẩm Sắc đều biết, Thập Thất muốn thổi tuyên cầm! Cho nên hai người đều hết sức chuyên chú quan sát những mũi tiễn đang phóng tới.
Phi Kiếm mặc dù buồn bực, nhưng trước giờ hắn vẫn rất nghe lời, nên không hề suy nghĩ nhiều liền dời sự chú ý.
Hiên Viên Ninh nghi hoặc nhìn sang Thập Thất, nàng đây là? Hắn bỗng nhiên nhớ tới, lần trước, lúc hắn muốn đến hẻm nhỏ cứu nàng, dường như hắn có nghe được một loại âm thanh kỳ quái, nội lực của hắn thâm hậu, nên hắn có thể nghe ra, trong từng làn điệu kỳ lạ kia, dường như có một loại ma lực mê hoặc lòng người.
Ngay lúc hắn nghĩ ngợi, thì bên tai liền vang lên âm thanh quen thuộc.
Hiên Viên Ninh điều tức, khắc chế bản thân để không thưởng thức âm thanh kia, ôm chặt Thập Thất phóng về phía trước! Lúc tay đụng vào hông nàng, hắn cảm thấy bờ eo nàng rất nhỏ, nhíu mày, nàng gầy quá!
Thứ âm thanh đặc biệt toát ra tà khí của tuyên cầm xuyên thấu qua gió. Từ từ lan tràn.
"Âm thanh đó là gì? Tiếng đàn? Hay là?" Sau khi bọn cung tiễn thủ nghe thấy âm thanh của tuyên cầm, thì đều kinh nghi thốt tiếng hỏi.
Lưu Trầm nhìn thấy bọn lính hạ cung tiễn xuống, thì sắc mặt hắn lạnh lùng, lập tức gầm lên: "Bắn tên!" Đây là âm thanh mà bọn Hiên Viên Ninh làm ra ư? Sao hắn cảm thấy trong đó dường như có một tia tà khí?
Lúc này, bọn chúng còn có thời gian nhàn hạ làm ra thứ này! Quả thực ngu xuẩn!
"A!"
Phần lớn những người nghe thấy âm thanh của tuyên cầm đều che lỗ tai, vứt bỏ cung tiễn, tiếp đó lăn lộn trên mặt đất!
Thứ âm thanh kì dị ấy đang châm phá từng sợi dây thần kinh trong đầu chúng!
Đầu đau đớn vạn phần!
Thấy có góc để đột phá, Hiên Viên Ninh bình tĩnh cất giọng: "Phía trước, bên trái, xông thẳng ra!" Hắn vươn tay kéo thắt lưng Thập Thất, dưới chân như sinh gió, sát khí ẩn mình, đột phá vào kẽ hở kia!
Nhóm ba người Phi Kiếm theo sát phía sau!
"Các ngươi làm sao thế? Mau bắn tên, đừng để cho bọn chúng chạy thoát!" Lưu Trầm kinh nghi hô to, nhưng hắn vừa hô lên, thì bỗng dưng hắn cũng cảm thấy đầu đau như muốn bổ ra!
Song, võ công của hắn không thấp. Hắn bèn âm thầm dùng nội lực hộ thể, và rồi cảm giác đau đớn kia dần dần biến mất.
Thập Thất dần dần cảm giác không còn đủ hơi nữa, vừa rồi, lúc thổi, nàng đã lặng lẽ sử dụng nội lực, nếu không sao nàng có thể đối phó nổi với một vạn người!
Hiên Viên Ninh dường như cảm giác được nàng đã cố sức, vì tránh không để cho nàng bị thương cập đến cơ thể, lập tức mở miệng: "Dừng lại, đừng thổi nữa. Chúng ta sắp xông ra ngoài rồi!"
Lúc này Thập Thất mới dời tuyên cầm ra khỏi môi, sau khi lấy tuyên cầm ra, sắc mặt nàng trở nên trắng nhợt, cơ thể có chút vô lực. Tay Hiên Viên Ninh ôm thắt lưng nàng, thập phần hữu lực, khiến người ta nảy sinh cảm giác có thể dựa vào.
Lúc này, bọn họ đã ném hết rơm rạ xuống, lao ra khỏi đó khoảng một trăm thước! Khoảng cách hơn trăm thước này, đủ để khiến những cung nỏ kia không có tác dụng gì với họ!
Mà khi tuyên cầm ngừng, thì bọn lính cũng dần khôi phục được khí lực!
Lưu Trầm vươn tay chỉ về hướng nhóm Hiên Viên Ninh, giận dữ thét: "Giết cho ta! Bắn tên!"
Bọn lính đều đứng lên, cầm lấy cung tiễn điên cuồng bắn về phía nhóm Thập Thất!
Nhưng, tiễn chỉ bay đến phân nửa liền rơi xuống.
Thập Thất cười lạnh, "Ngu xuẩn!"
"Bây giờ, chúng ta không thể chạy về hướng kinh thành! Ở cửa thành nhất định sẽ có quân mai phục của Hiên Viên Mặc!" Hiên Viên Ninh áp vào tai Thập Thất, dùng chất giọng bình tĩnh trầm lắng nói.
"Vậy đi về hướng ngược lại! Hôm nay không thể quay về, thì ngày mai quay về!" Thập Thất gật đầu.
Phía sau, vạn nhân thấy cung nỏ đã không có tác dụng, liền ùn ùn đuổi theo.
Thập Thất nhíu mày, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, bây giờ nàng đều dựa vào nội lực của Hiên Viên Ninh mà chạy, phía sau có vạn người, mà thể lực của bọn họ lại có hạn, tuyệt đối không thể cứ chạy như vậy!
Đằng sau, Mai Hoa kinh hô: "Tiểu thư, Vương gia, hai người xem phía trước kìa!"
Hiên Viên Ninh và Thập Thất đồng thời nhìn về phía trước!
Ngạc nhiên phát hiện, phía trước không phải là đường để thoát thân, mà là đường dẫn đến cái chết!
Đó là một vách núi dựng đứng!
Vách núi sừng sững hiện ra ngay trước mặt!
Mà phía sau, vạn người lại đang đuổi đến!
Thập Thất cắn răng nhìn, dừng chân, đứng ở mép sườn núi.
"Làm thế nào bây giờ?" Phi Kiếm nhíu mày hỏi. Nếu chỉ có hắn và Vương gia, có lẽ lúc nhảy xuống vách núi, có thể ổn định thân hình, nắm lấy cây cối xung quanh chắc hẳn có thể bảo trụ được tính mạng, nhưng, nay lại có Mộ Dung tiểu thư, cộng với hai nha hoàn của nàng, có thể không?
Hiên Viên Ninh không có chút bối rối nào, hắn liếc mắt nhìn truy binh đang tiến đến, rồi lại nhìn xuống đáy núi!
Dường như bên dưới có ánh quang lay động phản chiếu, cũng không phải là nhìn không thấy đáy, lẽ nào?
"Bên dưới có hồ nước! Sau khi chúng ta nhảy xuống, chỉ cần có thể ổn định cơ thể, ngừng thở, thì có thể tìm được đường sống!" Hiên Viên Ninh trầm giọng nói.
"Ta biết bơi, không sao!" Thập Thất đáp nhanh lại. Rồi nàng thoáng nhìn qua độ cao của vách núi, nhảy từ độ cao này xuống, tỷ lệ có thể sống sót cơ hồ rất bé. Nhưng bọn họ không có lựa chọn nào khác!
Phi Kiếm và Mai Hoa đều gật đầu.
Mà Cẩm Sắc lại biến sắc, nàng không biết bơi... Quay đầu nhìn truy binh đang dần hiện ra trước mặt, lòng nàng run lên.
"Cẩm Sắc không biết bơi! Em hãy nắm chặt lấy tay ta!" Thập Thất nhìn sang Cẩm Sắc, nhanh nhạy nói, nàng có thể nhìn ra được thời khắc này nàng ấy đang rất lo lắng!
"Chúng ta hãy nắm chặt lấy tay nhau! Cứ như vậy, ai cũng sẽ không sao!" Hiên Viên Ninh phức tạp nhìn Thập Thất, lập tức phân phó.
Kẻ địch đã đuổi đến trước mặt, bọn họ căn bản không còn bao nhiêu thời gian để lưỡng lự.
Cẩm Sắc vừa nghe, lắc lắc đầu, lui về phía sau hai bước! Nàng nhìn độ cao của vách núi! Từ nơi này nhảy xuống, tiểu thư còn phải che chở nàng, căn bản là thiên phương dạ đàm*! Từ trên mặt của bốn người họ, nàng có thể nhìn ra, cho dù nhảy xuống, bốn người họ cũng chưa chắc sống được!
*: Ý nói những chuyện quá hoang đường, khoác loác không thực
Lại lui về phía sau mấy bước, nàng lấy chủy thủ trong lòng ra, nhìn Thập Thất cười nói: "Tiểu thư, Cẩm Sắc đã không còn trong sạch, sống trên đời cũng sẽ bị người cười chê! Sinh tử hôm nay, Cẩm Sắc không muốn liên lụy bất cứ ai! Cuộc đời này, em đã không còn lưu luyến nữa!"
Một tiếng phập vang lên, bốn người Thập Thất không kịp ngăn cản, thì Cẩm Sắc đã dùng sức cắm chủy thủ vào ngực nàng!
Cùng lúc đó, Lưu Trầm đã dẫn người chạy đến!
"Cẩm Sắc!"
← Ch. 145 | Ch. 147 → |