Lộ ra mũi nhọn
← Ch.135 | Ch.137 → |
"Tiểu thư?" Mai Hoa nhíu mày lại, lúc này Hiên Viên Mặc gặp tiểu thư làm gì? Có phải bởi vì hôm qua tiểu thư phá hủy kế hoạch của Liễu Nguyệt Phi, cho nên hắn mới muốn gặp tiểu thư?
Thập Thất khẽ cười một tiếng, "Gặp Tam Vương gia trước đi." Ngày hôm qua, lúc nhìn thấy Hiên Viên Mặc ở đối diện, nàng cũng đã đoán được hắn chắc chắn sẽ tìm nàng, nhưng không ngờ hắn lại thiếu kiên nhẫn như vậy, sáng sớm đã đến tìm nàng để trút giận thay Liễu Nguyệt Phi.
"Tiểu thư không sợ hắn gây bất lợi với người sao?" Mai Hoa lo lắng hỏi. Dẫu sao Hiên Viên Mặc cũng không phải là kẻ đơn giản, tiểu thư đầu tiên là cự tuyệt hắn cầu thân, hôm qua lại đối phó Liễu Nguyệt Phi, khẳng định hắn sẽ ghi hận.
"Nếu hắn muốn làm gì bất lợi với ta, thì cũng không gặp ta lúc này. Nhiều lắm chỉ là cảnh cáo thôi." Thập Thất nhún vai cười khẽ, căn bản là không đem Hiên Viên Mặc để trong lòng. Nàng đoán chắc thời khắc hiện tại, Hiên Viên Mặc tuyệt đối sẽ không tùy tiện ra tay với bất cứ ai.
Mai Hoa thế này mới yên tâm, bất quá cũng nghĩ sẽ âm thầm truyền tin cho bọn Mẫu Đơn, nếu có việc ngoài ý muốn xảy ra, thì bọn Mẫu Đơn cũng có thể kịp hỗ trợ.
Liễu phủ
Hành động hôm qua thất bại, sau khi Liễu Nguyệt Phi đi miếu cầu phúc trở về, thì vẫn luôn nhốt mình trong phòng chưa từng ra ngoài, ngay cả bữa tối lẫn đồ ăn sáng cũng không ăn.
Ngồi trước cửa sổ, nàng nhíu hai mày, có thể nào cũng nghĩ không thông, giao phong vài lần với Mộ Dung Thập Thất, vì sao người bại trận đều là nàng?
Mộ Dung Thập Thất ngày càng vượt qua khỏi suy nghĩ của nàng, làm nàng không thể không có vài phần kính trọng. Tuy Mộ Dung Thập Thất cự tuyệt Hiên Viên Mặc cầu thân, nhưng dựa theo sự bá đạo của Hiên Viên Mặc, Mộ Dung Thập Thất cho dù không muốn gả, Hiên Viên Mặc cũng sẽ dùng sức mạnh cưỡng ép!
Đến lúc đó, Hiên Viên Mặc là tân hoàng, nữ tử trong thiên hạ sẽ lâm vào điên cuồng, nhất định đều muốn trở thành nữ nhân của hắn. Sao Mộ Dung Thập Thất có thể cự tuyệt trở thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ?!
Bây giờ, nàng còn muốn cự tuyệt hòa thân, thì quá mức không thực tế, Mộ Dung Thập Thất có thể phá một lần, thì tuyệt đối có thể phá lần thứ hai.
Hiện tại chỉ có thể đặt tất cả hy vọng vào cuộc chiến sẽ phát sinh trong mấy ngày tới!
Trăm ngàn đừng có gì ngoài ý muốn! Nếu không, nàng sẽ mất hết mọi thứ.
Trận chiến này phải phát sinh! Không thể trì hoãn, chỉ có thể xảy ra sớm.
Nàng tin chắc như vậy, vì ngày hôm qua phụ thân đã báo cho nàng biết, hai ngày tới Hiên Viên Mặc sẽ đi bước đầu tiên, chỉ chờ bọn Hiên Viên Hạo nhảy vào cạm bẫy.
Nàng sẽ khắc cốt, ghi tâm mọi vũ nhục ở trên đường ngày hôm qua, về sau nhất định phải trả cho Mộ Dung Thập Thất cả vốn lẫn lãi!
Vò mạnh khăn lụa trong tay, Liễu Nguyệt Phi gắt gao cắn răng, chỉ cần nghĩ lại màn nàng bị tính kế, nàng không thể nhắm mắt ngủ. Còn có, ánh mắt kia của Hiên Viên Mặc nữa. Hai loại cảnh tượng luân phiên xuất hiện, làm đau mắt nàng, tâm lại càng đau.
Khép chặt hai mắt lại, Liễu Nguyệt Phi hạ quyết tâm, vô luận như thế nào, phải bảo trụ vị trí, bảo trụ tôn nghiêm.
...
Tam vương phủ
Trong thư phòng, sắc mặt Hiên Viên Mặc tối tăm nhìn Mộ Dung Thập Thất đứng thẳng ở đối diện.
Thập Thất nhíu mày, nàng đã đứng nửa khắc, Hiên Viên Mặc vẫn im lặng một câu cũng không nói, còn dùng loại ánh mắt âm trầm như thế nhìn nàng.
Cảm giác được nàng không kiên nhẫn, Hiên Viên Mặc cười lạnh nói: "Lá gan nàng càng ngày càng lớn! Dám ở sau lưng xuống tay với Nguyệt Phi. Làm loạn kế hoạch của nàng ấy. Nàng có biết, Nguyệt Phi là người của bổn vương không?" Bởi vì Nguyệt Phi là nữ nhân của hắn, hắn mới không thể trơ mắt nhìn nàng ấy bị đưa đi hòa thân, kế hoạch hôm qua được chuẩn bị thiên y vô phùng, nhưng không ngờ tới lại bị Mộ Dung Thập Thất tìm người đến chặn ngang một tay.
"Thập Thất không biết nàng là nữ nhân của ai, chỉ biết là hơn mười ngày sau nàng sẽ bị đưa đi hòa thân. Đây là chuyện không thể chối cãi, cũng là sự thật không thể thay đổi! Về phần ta xuống tay sau lưng với Liễu tiểu thư như Vương gia nói, ta lúc ấy uống trà ở tửu lâu đối diện với Vương gia, tại sao có thể xuống tay sau lưng? Nếu xuống tay sau lưng, Liễu tiểu thư bây giờ còn có thể sống ư?" Nếu mà nàng động sát tâm, Liễu Nguyệt Phi cũng đừng mong sống được! Nhưng tạm thời nàng còn không muốn ô uế tay mình! Thập Thất trừng to mắt nhìn Hiên Viên Mặc lạnh giọng nói.
Phanh, vỗ mạnh bàn một cái, Hiên Viên Mặc đứng lên, nhìn thẳng vào Thập Thất, tiếng nói càng trở nên lạnh hơn, "Đừng tưởng rằng bổn vương có vài phần đặc biệt với nàng, nàng liền cho rằng mình có thể tùy ý làm bậy! Bằng thân phận hiện tại của nàng, còn chưa đủ tư cách là địch với Nguyệt Phi! Càng không có tư cách phá hư kế hoạch của nàng ấy!"
Nghe vậy, Thập Thất không hề sợ hãi, ngược lại cử chỉ còn nguy hiểm hơn loài báo săn mồi, đôi mắt híp lại, sát khí nhè nhẹ từ từ tràn ra, giọng nói giá rét đến xương như mùa đông của tháng chạp: "Ý của Tam Vương gia là, ta - Mộ Dung Thập Thất chỉ có thể nằm ở trên giường, chờ Liễu Nguyệt Phi trói lại đưa đến giường của Hiên Viên Hạo, mặc cho người vũ nhục, thậm chí còn không được giãy dụa để mặc Liễu Nguyệt Phi hãm hại ta bị đưa đi hòa thân? Ha ha, ta..." Chuyển giọng, càng lãnh huyết vô tình hơn, "Làm không được! Ta có thể minh xác nói cho Tam Vương gia hay. Những vũ nhục và hãm hại ta từng nhận, tương lai không lâu sẽ hoàn trả! Hoàn trả gấp bội! Ta vốn định cứ vậy mà buông tha Liễu Nguyệt Phi, nhưng những lời nói này của Tam Vương gia, lại làm cho ta không thể quên cái đêm hôm đó, những việc mà ta đã gặp phải! Thế tử ở tiểu quốc kia không phải thích đưa nữ nhân của mình cho người của hắn để mua vui sao? Đây là thú vui của Liễu Nguyệt Phi, không phải là nàng rất thích xem người khác bị hủy hoại đó sao? Hãy để cho ta thành toàn giúp nàng!"
"Những việc Nguyệt Phi đã từng làm với nàng, nàng ấy đã thừa nhận lỗi lầm, hơn nữa về sau cũng sẽ không làm khó dễ nàng nữa, sao nàng không thể buông tha nàng ấy? Bổn vương cũng có thể minh xác nói cho nàng biết, không được tổn hại Nguyệt Phi nữa! Nếu không, bổn vương sẽ giết nàng, thậm chí cả nhà nàng!" Hiên Viên Mặc thấy thái độ Thập Thất vẫn không có một tia mềm mại, ngược lại càng thêm cường ngạnh, liền lửa giận công tâm, không suy nghĩ nhiều mà nói ra những lời này.
Nhưng nói xong, hắn lại hối hận. Hắn biết, điều nàng ghét nhất đó là người khác lấy thân nhân để áp chế nàng!
Quả nhiên, lời hắn vừa thốt ra, liền thấy thần sắc Thập Thất càng trở nên lãnh liệt.
"Liễu Nguyệt Phi thừa nhận sai lầm? Những sai lầm này nàng thừa nhận thật hay đấy, vừa đáp ứng không xuống tay với ta, chưa được vài ngày lại muốn đưa ta đi hòa thân. Không biết lần tới lại là cái gì? Ha ha. Hơn nữa Tam Vương gia chỉ biết lấy thân nhân của ta đến ta áp chế sao? Được, hôm nay ta nói cho ngài biết, ta- Mộ Dung Thập Thất tuyệt đối không phải nhuyễn quả hồng! Ta bình sinh ghét nhất đó là bị uy hiếp. Tam Vương gia nếu động thủ với thân nhân ta, như vậy ta tuyệt đối có thể phá hư mọi thứ! Thương tổn phụ thân ta, mẹ ta, ta sẽ hủy diệt mọi thứ! Bao gồm Phượng Thiên quốc!" Thập Thất lạnh lùng nói.
Khí thế hùng hồn, lời Thập Thất nói ra khiến Hiên Viên Mặc hoảng sợ!
Mỗi một câu nói của nàng cũng không phải chỉ là tức giận nhất thời, sát khí trong mắt nàng thật sự rõ ràng nói cho hắn biết, nàng tuyệt đối sẽ biến lời nói thành sự thật!
"Nàng!" Hiên Viên Mặc kinh ngạc chỉ tay vào nàng.
Trong nháy mắt, lãnh ý vốn có trên mặt Thập Thất toàn bộ biến mất, thay vào đó là nụ cười quyến rũ khuynh thành, tiếng nói cũng ấm áp như tháng ba: "Ha ha, Tam Vương gia chớ có tức giận, vừa rồi chỉ là Thập Thất nói bừa mà thôi. Có điều, Thập Thất thật sự không thích bị người khác uy hiếp. Nói cách khác, nữ nhân mà Tam Vương gia yêu thương bị người ta đưa cho nam nhân khác hủy hoại, sau đó nam nhân hủy hoại nữ nhân của Tam Vương gia phi thường áy náy, sám hối với Vương gia, hắn không nên hủy hoại nữ nhân của ngài, Vương gia sẽ tha thứ sao? Đây là đạo lý giống nhau. Lại nói một cách khác, một người nếu nhiều lần dùng tính mạng người thân đến uy hiếp Vương gia, Vương gia còn có thể lý trí sao? Còn có thể cười nói, hoan nghênh ngài tiếp tục uy hiếp? Thập Thất nghĩ Vương gia là người sáng suốt, dùng thân nhân để uy hiếp, thật sự không phải là hành động sáng suốt."
Hiên Viên Mặc bị nói đến mặt đỏ tai hồng.
"Dù sao giữa phụ thân của Thập Thất với Tam Vương gia còn có quan hệ lợi ích nào đó, không phải sao? Châu chấu đấu nhau, hưởng lợi chỉ có đối thủ thôi." Thập Thất thấy hắn không nói, vừa cười vừa nói.
"Mộ Dung Thập Thất, nàng đang trách bổn vương không cho nàng vị trí chính phi sao?" Sắc mặt Hiên Viên Mặc biến ảo, nửa ngày mới hỏi ra một câu như này.
Thập Thất kinh ngạc, trách hắn? Bật cười nói: "Vương gia hiểu lầm. Thập Thất chưa bao giờ trách. Người thích hợp nhất cho ngôi vị chính phi mà Vương gia coi như trân bảo, chỉ có Liễu Nguyệt Phi. Thập Thất không dám vọng tưởng, cũng chưa bao giờ nghĩ tới." Nàng biểu hiện sự ái mộ đối với ngôi vị chính phi của hắn khi nào? Nàng trốn còn không kịp, còn có thể nghĩ sao?
Thần sắc Hiên Viên Mặc u ám xuống, "Hóa ra trong lòng nàng chưa từng có bổn vương."
"Trái tim Thập Thất rất nhỏ, chỉ có cha mẹ, huynh đệ tỷ muội, bằng hữu thôi." Quan trọng là không có hắn, Thập Thất cười nói.
"Bổn vương hy vọng nàng, đừng tiếp tục nhằm vào Liễu Nguyệt Phi. Nếu không, bổn vương sẽ không tha cho nàng." Sắc mặt Hiên Viên Mặc bình tĩnh lại, trầm giọng nói. Đây là điều trong lòng hắn muốn nói, nếu nàng dám động thủ với Liễu Nguyệt Phi, vậy thì, hắn vì ngôi vị hoàng đế, vì quyền lực mà sẽ trừ bỏ nàng!
Thập Thất cười nhạt không nói, chỉ có sát khí ở nơi sâu trong đáy mắt là để lộ suy nghĩ của nàng. Không động thủ với Liễu Nguyệt Phi? Không có khả năng.
"Nếu Tam Vương gia không có chuyện gì nữa, Thập Thất cáo lui." Thập Thất hành lễ, cười nói.
Hiên Viên Mặc trầm mặc không nói, hắn không biết vì sao cứ nhìn thấy nàng, hắn sẽ mất đi lý trí nên có, nói ra những lời không nên nói. Nhưng mà, một câu cuối cùng cũng là suy nghĩ ban đầu của hắn.
Thập Thất không chút do dự xoay người, rời đi. Lúc này nếu ở lâu thêm một giây, nàng chắc chắn sẽ không khống chế được cảm xúc.
Hiên Viên Mặc cứng người nhìn nàng rời đi, ngầm hạ quyết định, bất luận kẻ nào cũng không thể ngăn cản con đường của hắn!
Trình phủ
"Chết tiệt! Mặt sưng vù thế này bao lâu mới có thể khỏi?! Tứ Vương gia đã trở lại, ta muốn đi gặp Tứ Vương gia!" Trình Tuyết Nhi ở trong phòng đi qua đi lại, nhìn thấy khuôn mặt sưng đỏ trong gương, giận dữ đập vỡ không ít đồ đạc.
Bọn hạ nhân bị dọa, người người đều đứng tránh sang một bên không biết nên nói điều gì để khuyên bảo.
Trình tướng nghe hạ nhân bẩm báo, liền lập tức chạy tới, cất lời tàn khốc, khiển trách: "Con còn có mặt mũi đi ra ngoài để mất mặt xấu hổ?! Ở lại trong phủ cho cha, thế nào cũng không cho đi! Tứ Vương gia hiện giờ làm gì có tâm tư quản con?! Đừng đi trêu chọc Tứ Vương gia, nếu không con chết như thế nào cũng không biết đâu!" Tứ Vương gia, người này vô cùng nguy hiểm, nếu người nào có chút tiếp xúc với Tứ vương gia sẽ biết hắn là người không thể đắc tội, cho dù đắc tội Hoàng Thượng, cũng không thể đắc tội Tứ Vương gia!
Nhưng mà nữ nhi của ông lại không hiểu, cứ muốn đi trêu chọc!
Trình Tuyết Nhi rơi nước mắt đầy mặt, "Trong khoảng thời gian này, con làm mọi việc đều là vì Tứ Vương gia. Nay Tứ Vương gia thật vất vả mới trở lại, hắn bị tập kích, không thể đi lại, sao con có thể không đi thăm? Hiện tại, hắn rất cần người chăm sóc, con muốn đi chăm sóc hắn." Chỉ cần nàng chăm sóc hắn, hắn sẽ biết con người tốt đẹp của nàng và nhất định sẽ yêu thương nàng.
Nhưng đó cũng chỉ là những suy nghĩ của nàng, cuối cùng Trình tướng gầm lên, giận dữ nói: "Nếu con dám ra khỏi phủ, cha sẽ đánh gãy chân con!"
"Cha!" Trình Tuyết Nhi giậm chân, nàng không hiểu vì sao cha ba lần, bốn lượt cản trở nàng đi gặp Tứ Vương gia, chẳng lẽ cha không muốn nàng gả cho Tứ Vương gia sao? Bằng thân phận của nàng, chắc chắn sẽ là chính phi!
Trình tướng lắc lắc đầu, cười khổ nói: "Chẳng lẽ cha lại không muốn con gả cho Tứ Vương gia? Nhưng bằng con có thể làm cho Tứ Vương gia động tâm sao?" Tứ Vương gia - người này rất đáng sợ, nhìn không thấu, chỉ có thể bị hắn ta nắm giữ. Ông rất hiểu nữ nhi của mình, Tuyết Nhi tuy có mỹ mạo khuynh thành, nhưng Tứ Vương gia tuyệt đối sẽ không dễ dàng động tâm.
"Cha, không thử làm sao biết được? Xin cha tin tưởng con. Tuyết Nhi có mười phần nắm chắc, sẽ khiến Tứ Vương gia yêu thương con! Xin cha tin tưởng con. Nay chúng ta đã đắc tội với Độc Cô Ngạo Thiên, mà Tam Vương gia lại ở bên phe Tả tướng, chúng ta nếu không tìm chỗ để dựa vào, đến lúc đó gió lốc nổi lên, chúng ta chỉ có nước ngồi chờ bị thôn tính, bị tiêu diệt! Cha, cầu cha thành toàn cho Tuyết Nhi, chỉ cần Tuyết Nhi gả cho Tứ Vương gia, làm cho Tứ Vương gia yêu thương con, mọi vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng." Trình Tuyết Nhi quỳ xuống đất thỉnh cầu.
Mỗi câu nói của Trình Tuyết Nhi đều trạc đúng nỗi lòng của Trình tướng, mắt ông lóe lên, nghĩ đến sự đáng sợ của Hiên Viên Ninh, nếu Tuyết Nhi thật sự có thể có được sự sủng ái của Hiên Viên Ninh, vậy thì...
"Tuyết Nhi, nhiều ngày tới con hãy dưỡng thương cho tốt, đợi vết thương khỏi hẳn, cha sẽ mời Tứ Vương gia đến phủ, đến lúc đó con lại xuất hiện." Trình tướng thở dài một hơi, nói.
Trình Tuyết Nhi nghe vậy, vui vẻ vô cùng, dập đầu nói: "Tuyết Nhi cám ơn cha! Tuyết Nhi nhất định sẽ không để cha thất vọng!"
...
Tứ vương phủ
Hiên Viên Ninh nằm trên giường xem sách.
Phi Kiếm đẩy cửa tiến vào, "Vương gia, vừa rồi thu được tình báo từ Tam vương phủ. Tam Vương gia uy hiếp Mộ Dung tiểu thư, không cho Mộ Dung tiểu thư lại xuống tay với Liễu tiểu thư."
"Biết nàng nói gì không?" Hiên Viên Ninh trầm giọng hỏi.
"Mộ Dung tiểu thư nói, 'Thập Thất thật sự không thích bị người khác uy hiếp. Nói cách khác, nữ nhân mà Tam Vương gia yêu thương bị người ta đưa cho nam nhân khác hủy hoại, sau đó nam nhân hủy hoại nữ nhân của Tam Vương gia phi thường áy náy, sám hối với Vương gia, hắn không nên hủy hoại nữ nhân của ngài, Vương gia sẽ tha thứ sao? Đây là đạo lý giống nhau. Lại nói một cách khác, một người nếu nhiều lần dùng tính mạng người thân đến uy hiếp Vương gia, Vương gia còn có thể lý trí sao? Còn có thể cười nói, hoan nghênh ngài tiếp tục uy hiếp? Thập Thất nghĩ Vương gia là người sáng suốt, dùng thân nhân để uy hiếp, thật sự không phải là hành động sáng suốt', sau đó Mộ Dung tiểu thư liền rời đi. Nghe nói Tam Vương gia tức giận không nhẹ, hạ lệnh cho ám vệ, nếu Mộ Dung tiểu thư lại ra tay, thì trực tiếp giết chết!" Phi Kiếm nghiêm nghị thuật lại toàn bộ những lời Thập Thất nói với Hiên Viên Mặc cho Hiên Viên Ninh nghe. Kỳ thật hắn vốn muốn thuật lại cả những lời nói trước đó của Thập Thất, nhưng hắn cảm thấy những lời đó thật kinh hoàng, ngay cả hắn cũng bị kinh sợ. Mộ Dung tiểu thư càng ngày càng làm cho hắn kính trọng thêm vài phần!
Nghe vậy, sắc mặt Hiên Viên Ninh trầm vài phần, nghĩ tới buổi tối hôm đó, trong mưa lớn, dáng vẻ nàng vô cùng chật vật. Về sau loại sự tình như thế tuyệt đối sẽ không phát sinh!
Nghĩ tới đây, lại nghĩ đến nàng không mảnh vải che thân, còn có bàn tay nhỏ bé mang theo lửa nóng vuốt ve cơ thể của hắn. Bỗng trên mặt hơi hơi phiếm hồng.
Phi Kiếm thấy thế, quan tâm nói: "Vương gia, có phải cửa sổ đóng, nên ngài nóng? Thuộc hạ mở cửa sổ ra nhé?" Kỳ thật trong phòng không nóng, nhưng mặt Vương gia sao lại đỏ lên nhỉ?
"Không cần." Khóe miệng Hiên Viên Ninh giật giật, trấn định trả lời.
"Mộ Dung tiểu thư đang trên đường đến vương phủ, trong vòng nửa canh giờ sẽ đến. Vương gia, cần thuộc hạ dặn kẻ dưới chuẩn bị gì không?" Phi Kiếm trầm giọng hỏi. Hắn vốn muốn hỏi có muốn để Mộ Dung tiểu thư vào phủ hay không, nhưng nghĩ lại, Vương gia vì Mộ Dung tiểu thư làm nhiều chuyện như vậy, cho dù không gặp nữ nhân khác, cũng sẽ muốn gặp Mộ Dung tiểu thư.
Hiên Viên Ninh gật đầu, "Đi chuẩn bị huân hương." Mùi thuốc trong phòng sẽ làm nàng nghi ngờ. Bây giờ còn chưa phải lúc để nàng biết mọi chuyện.
Phi Kiếm giật giật môi, Vương gia bây giờ vì Mộ Dung tiểu thư, cũng chịu được huân hương! Đây là sở thích của nữ nhân, trong phòng này cũng không có hương vị gì khó ngửi mà. Có thì chính là mùi thuốc, Mộ Dung tiểu thư cũng sẽ không ghét bỏ. Miên man suy nghĩ một hồi, Phi Kiếm liền đi xuống đi sai người chuẩn bị huân hương.
Sau nửa canh giờ.
Thập Thất không gặp phải cản trở gì đã được mời vào Tứ vương phủ.
Đi qua một hành lang nhỏ dài, rốt cục đến một khuôn viện tĩnh lặng.
Dung Nhi canh giữ ở trước cửa. Nhìn thấy Thập Thất, liền khom khom thân, cung kính nói: "Dung Nhi xin chào Mộ Dung tiểu thư."
Thập Thất gật đầu cười nói, "Dung Nhi cô nương hữu lễ." Dung Nhi này, là người thông minh, cho nên mới qua vài lần chạm mặt, thái độ cũng đã thay đổi.
"Mộ Dung tiểu thư thỉnh." Dung Nhi đi trước dẫn đường cho Thập Thất.
Mai Hoa nhìn thấy thái độ cung kính của Dung Nhi, kinh ngạc vô cùng, nhớ ngày đó, thái độ của Dung Nhi với Trình Tuyết Nhi không bằng một phần mười thái độ như lúc này của nàng ấy đối với tiểu thư. Tại sao nàng ấy lại tôn kính tiểu thư như vậy?
"Thỉnh nha hoàn của Mộ Dung tiểu thư lưu lại bên ngoài. Chỉ có Mộ Dung tiểu thư có thể vào." Đi đến trước cửa, Dung Nhi chặn Mai Hoa lại, khuôn mặt không cho phép cự tuyệt. Phòng ngủ của Vương gia người bình thường đều không thể đi vào, liền ngay cả nàng là nha hoàn bên người cũng đều rất ít đi vào, huống chi là nha hoàn của Mộ Dung Thập Thất.
Thập Thất gật đầu, không có dị nghị gì, "Mai Hoa, em ở đây chờ, ta đi gặp Tứ Vương gia."
"Dạ, tiểu thư."
Đẩy cửa ra, Dung Nhi hướng tới Hiên Viên Ninh nằm trên giường cung kính ôn nhu nói: "Tứ Vương gia, Mộ Dung tiểu thư đến."
"Ừ." Thanh âm trầm thấp đạm mạc vang lên.
Dung Nhi gật đầu với Mộ Dung Thập Thất, rồi sau đó rời khỏi phòng.
Thập Thất tiến vào phòng, tầm mắt đầu tiên dừng ở trên giường.
Hiên Viên Ninh nằm trên giường, trong tay cầm một quyển sách, con ngươi thâm trầm không thấy đáy nhìn về phía nàng.
"Thập Thất tham kiến Tứ Vương gia. Được biết Tứ Vương gia bị người ám sát, không thể đi lại. Thập Thất đặc biệt tới thăm." Thập Thất dừng lại cách giường năm thước, thần sắc đạm mạc, trầm giọng nói. Tối hôm qua nàng biết được, hắn bị ám sát, chân bị thương, không thể di chuyển. Không biết là người phương nào mà to gan lớn mật, ngay cả Tứ Vương gia đương triều cũng dám ám sát. Trách không được ngày hôm qua nhìn thấy hắn ở tửu lâu, sắc mặt của hắn tái nhợt, giống như vừa bị bệnh nặng. Nhưng hắn đã bị thương, vì sao lại xuất hiện ở tửu lâu? Hắn muốn làm gì?
"Mộ Dung tiểu thư khách khí quá. Ngồi xuống đi." Con ngươi sâu thẳm không gợn sóng chỉ tạm dừng trên người Thập Thất một lát, liền thu hồi. Hắn cúi đầu nhìn quyển sách trên tay, tùy ý lật, thái độ cũng giống Thập Thất, đều có chút khách khí.
Nhưng mà, giữa loại không khí xa cách này, dường như có một cảm giác nói không nên lời tràn ngập.
Thập Thất hít sâu một hơi rồi nói: "Kỳ thật, Thập Thất hôm nay đến, là có một chuyện muốn thương nghị cùng Tứ Vương gia."
Con ngươi sâu thẳm vừa mới thu hồi lại một lần nữa nhìn về phía Thập Thất.
← Ch. 135 | Ch. 137 → |