← Ch.068 | Ch.070 → |
Mà Hiên Viên Ninh cũng đã trở lại, lúc đi qua chỗ Thập Thất, cước bộ khẽ chậm lại, nhìn thấy Thập Thất cúi đầu, liền không hề dừng lại bước đi.
Đến khi Thập Thất ngẩng đầu, nhìn thấy là nụ cười hiền hòa của Mộ Dung Phong ở phía đối diện, cảm nhận được nụ cười hiền lành của phụ thân, lòng Thập Thất bỗng ấm áp, làn môi khẽ cười. Trong hoàng cung nguy hiểm trùng điệp này, hai canh giờ qua tinh thần nàng vẫn luôn căng thẳng, giờ phút này nhìn thấy nụ cười quan tâm của Mộ Dung Phong, khiến cho tinh thần nàng thả lỏng một chút.
So với kiếp trước một mình hăng hái chiến đấu, lúc bị thương chỉ có thể tự lo, khi thắng lợi cũng chỉ có thể cô độc cảm thụ, cái cảm giác tịch mịch ấy đã ăn sâu vào xương tủy. Nhưng bây giờ, vất vả một buổi tối, đối diện với ánh mắt xem trò hay của mọi người, tứ phía là kẻ địch, nàng có thể nhận được nụ cười như thế, đã thấy đủ.
Hiên Viên Hạo và Mai quý phi, Long Quy và Tư Mã San San đều đã trở lại, trận tỷ thí cuối cùng bắt đầu.
Tiến vào trận chung kết có ba người, cùng với ba người đạt vị trí đứng đầu, tổng cộng có sáu người tham gia vào trận tỷ thí cuối cùng này.
Cẩm Sắc thấy cuộc tỷ thí bắt đầu, vội vàng ghé đầu vào bên tai Thập Thất nói: "Tiểu thư, bức thêu của người đâu? Nên trình lên đi."
Thập Thất lắc đầu với Cẩm Sắc, vô tội nhún vai cười: "Làm sao bây giờ, tiểu thư của em căn bản là không có hàng thêu."
"Cái gì!" Cẩm Sắc cảm thấy như có sét đánh trong đầu, đôi mắt trừng to không dám tin, vội vàng nói: "Tiểu thư, có phải người đang nói đùa không vậy? Đây chính là vòng tỷ thí cuối cùng đó! Nếu không có hàng thêu, người sẽ không có khả năng trở thành hoa mẫu đơn vương!"
Nhìn Cẩm Sắc nôn nóng giậm chân, khóe miệng Thập Thất giật giật, Hoàng thượng không vội mà thái giám đã nôn nóng là hình dung tốt nhất về nàng bây giờ."Không làm hoa vương cũng có sao." Mục đích mà nàng muốn đã đạt được, cái danh hiệu hoa mẫu đơn vương kia, nàng muốn là có thể đạt được sao? Huống hồ, trở thành hoa mẫu đơn vương, nhất định sẽ trở thành cái bia cho mọi người chỉ trích.
"Tiểu thư?!" Cẩm Sắc đề cao giọng kêu lên, sao tiểu thư lại có thể không thèm để ý chứ? Nếu tiểu thư có thể đoạt được danh hiệu hoa vương, thì có thể gả cho vị vương gia nào đó hoặc là Hoàng thượng, vậy thì nửa đời còn lại có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý vĩnh viễn.
Lúc này thái giám cầm khay, đứng ở trước mặt bọn họ, "Mộ Dung tiểu thư, thỉnh dâng lên bức thêu."
Thập Thất lấy một cái khan lụa trắng tinh từ trong cổ tay áo ra, dưới ánh mắt kinh ngạc của thái giám và Cẩm Sắc, liền đặt lên khay.
Đợi khi thái giám đã đi xa, tim Cẩm Sắc hồi hộp đập bôm bốp liên hồi, bàn tay đầm đìa mồ hôi, vừa rồi có phải nàng đã nhìn lầm rồi không? Vì sao chỉ là một mảnh khăn lụa trắng tinh? Ở trên không có thêu cái gì?
Liễu Nguyệt Phi dâng lên một bức mẫu đơn được thêu tỉ mỉ, sau khi đặt lên trên khay, ánh mắt liền nhìn lướt qua Hiên Viên Mặc.
Mà Hiên Viên Mặc lại không nhìn đến nàng, hắn vẫn nhàn nhã uống trà.
Ảm đạm thu hồi tầm mắt, Liễu Nguyệt Phi gắt gao siết chặt khăn gấm trong tay.
Lăng Thanh và Trình Tuyết Nhi cũng dâng lên bức thêu, Lăng Thanh thêu là phượng hoàng giương cánh bay lượn. Trình Tuyết Nhi là bạch mai nở rộ.
Hai nữ tử còn lại, thêu đều là hoa mẫu đơn.
Thái giám cầm khay đi đến trước mặt Hiên Viên Hạo và Mai quý phi.
Hiên Viên Hạo gật đầu với thái giám, để cho thái giám đem tất cả các bức thêu bày ra trước mắt mọi người.
Bức thêu của hai danh nữ tử thì bình thường, trực tiếp đào thải. Sự cạnh tranh chủ yếu là ở bốn người Thập Thất, Trình Tuyết Nhi, Liễu Nguyệt Phi và Lăng Thanh.
Đầu tiên là bức bạch mai của Trình Tuyết Nhi. Đường chỉ thêu cực kỳ tinh tế, bạch mai phảng phất giống như có sinh mệnh, trông rất sống động. Là một bức tranh thêu tốt, mọi người gật gật đầu.
Trình Tuyết Nhi nhẹ nhàng thở ra, nàng thêu bức bạch mai này, chủ yếu là muốn hướng tới người kia, cho nên, khi thêu, nàng rất kiên nhẫn, mỗi một đường thêu đều đòi hỏi cực cao. Cho nên có thể khiến mọi người vừa lòng, nàng đã sớm dự đoán được.
Đến bức phượng hoàng của Lăng Thanh, không hổ là tiểu thư của Lăng thị gia tộc, đệ nhất phú hạo ở Phượng Thiên quốc, tất cả chỉ thêu trên bức tranh, đều dùng loại tốt nhất, phượng hoàng giương cánh, đường thêu cùng cách thêu đều tuyệt hảo, được cho tác phẩm xuất sắc, mọi người đều gật gù.
Lăng Thanh cười thầm, không tự giác bắn ánh mắt đắc ý về hướng Thập Thất, nhưng vừa có ý định, Lăng Dạ ở bên cạnh liền mở miệng cảnh cáo: "Thanh nhi, chớ tự rước lấy nhục." Mộ Dung Thập Thất biến hóa quá lớn, ai cũng đều có thể nhìn thấy, hai trận tỷ thí trước, Thanh nhi đều bại bởi nàng, cho nên, nếu Thanh nhi khiêu khích, mọi người nhất định sẽ cho rằng Thanh Nhi đang gây sự, đồng thời còn tự rước lấy nhục.
Kế tiếp là bức mẫu đơn của Liễu Nguyệt Phi, thịnh yến năm trước, có rất nhiều người thêu mẫu đơn, cũng có rất nhiều nữ tử khiến mọi người bất ngờ, thêu mẫu đơn không nằm trong tưởng tượng của phần đông mọi người, ngay như bức mẫu đơn của Liễu Nguyệt Phi trước mắt, từ kết cấu, đã tốn rất nhiều tâm tư, hơn mười loại mẫu đơn, mỗi loại kiều diễm ướt át, thứ nàng thêu ra là linh hồn của mẫu đơn! Trong mắt mọi người ánh lên tia sáng cuồng nhiệt, không thể nghi ngờ, bức mẫu đơn của Liễu Nguyệt Phi nhất định giành chiến thắng.
Liễu Nguyệt Phi vẫn nhìn như bình tĩnh tự nhiên, nới lỏng khăn gấm đang được siết chặt trong tay ra, tảng đá lớn trong lòng được hạ xuống.
Cuối cùng chính là bức tranh thêu của Thập Thất.
Mọi người chỉ thấy một vị thái giám trải ra một cái khăn lụa trắng tinh dài tám tấc (một tấc là mười cm)
Khăn lụa ấy trắng tinh, ngay cả một đường chỉ thêu cũng không có! So sánh với các bức thêu trước, khăn lụa trắng tinh dài tám tấc này, gây đến cho mọi người một trận ngạc nhiên.
"Chuyện gì thế?" Trong đám có người kinh ngạc hỏi. Song song đó, tầm mắt mọi người đều tập trung vào người Thập Thất.
Cái gì cũng không có?! Nàng dùng khăn lụa này để dự thi? Nàng rốt cuộc có biết bản thân đang làm gì hay không? Ở hai trận đấu trước rõ ràng là nàng đang có ưu thế, kết quả, bây giờ nàng lại... điều này đồng nghĩa với việc bỏ thi.
Hiên Viên Hạo ngồi ở trên cao, lông mày khẽ nhướng lên, Mộ Dung Thập Thất đang làm cái gì? Chẳng lẽ Hiên Viên Mặc cho nàng chỉ thị mới? Không cho nàng giành danh hiệu hoa mẫu đơn vương?
Mai quý phi tuy có chút kinh ngạc, nhưng vẫn trấn định nhìn về phía Thập Thất, hỏi: "Mộ Dung tiểu thư có phải nên giải thích một chút rồi không, vì sao khăn lụa lại trắng tinh?"
Thập Thất tao nhã đứng dậy, chân thành tươi cười, cung kính trả lời: "Hồi quý phi nương nương, đây là bức tranh thêu của dân nữ, ở phía góc khăn lụa, có thêu tên cha mẹ dân nữ." Mấy ngày hôm trước trong lúc rảnh rỗi, nghĩ đến tỷ thí có thêu thùa, nàng liền tự học thành tài, ở góc khăn lụa, dùng sợi tơ màu bạc, loằng ngà loằng ngoằng thêu hai chữ tên của cha mẹ. Bởi vì là ban đêm, cho nên hai chữ giấu ở góc khăn lụa căn bản thấy không rõ.
Đừng nói chỉ thêu hai chữ, hai chữ này là do nàng dùng hết sức chín trâu hai hổ mới thêu được!
Mai quý phi vừa nghe, khóe miệng run rẩy. Thêu hai chữ cha mẹ?
"Nàng thua chắc." Tư Mã San San lắc lắc đầu, có chút đáng tiếc nói. Nàng thấy cầm khúc vừa rồi của Thập Thất rất thuyết phục, vốn tưởng rằng hoa mẫu đơn vương nhất định sẽ về tay Thập Thất, đáng tiếc.
Đôi mắt lạnh lùng của Long Quy lóe lóe, không nói gì. Ai là hoa vương đối với hắn không quan hệ, hắn không có hứng thú với Mộ Dung Thập Thất, nếu nói có hứng thú, thì chính là thủ khúc vừa được nàng đạn tấu kia, không hơn.
Sau khi trở về, Hiên Viên Ninh vẫn không nhìn Thập Thất, nhưng khi Thập Thất mở miệng, bình tĩnh nói đây là bức tranh thêu của nàng, hơn nữa chỉ thêu hai chữ cha mẹ. Hắn lia tầm mắt nhìn sang, dưới ánh nến chiếu rọi, loáng thoáng có thể nhìn đến hai đường chỉ thêu như con sâu phân bố ở hai góc, đây là hai chữ cha mẹ sao? Khóe miệng không tự giác cong lên. (Vy: Vy tự nhận thêu hơn chị Thập Thất^^)
Hiên Viên Mặc lặng lẽ vuốt vuốt chén sứ trong tay, cũng chỉ giương mắt tùy ý nhìn lướt qua bức tranh thêu của Thập Thất, lại rất nhanh cúi đầu, che giấu khóe miệng giật giật.
Độc Cô Ngạo Thiên, Trình Tuyết Nhi, Lăng Dạ, Lăng Thanh, quả thực không thể tin vào hai mắt của mình, đây là cái mà Mộ Dung Thập Thất gọi là bức tranh thêu ư?!
Thủ kỹ thêu cũng quá kém đi! Hai chữ đơn giản đến không thể đơn giản hơn, mà nàng lại có thể thêu thành như vậy, kỹ xảo quả thật không khác đứa bé ba tuổi là mấy!
← Ch. 068 | Ch. 070 → |